DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Dị Giới Thú Y
Chương 476: Thái Thản

Mã Lý Ngang ở trên trời nhìn Sở Thiên đang giương đao, lại nhìn Tiểu Hùng Miêu với cây trúc đằng sau lưng, tay ôm hồ lô rượu, trong lòng bất an một cách khó hiểu.

Hắc Ám Chủ Thần bị Khách Thu Sa chặn đường cũng khựng lại, quát: “Phán Quyết Thần Thú là gì của ngươi?”

“Phán Quyết Thần Thú? Là cái quái gì?” Tiểu Hùng Miêu đập hồ lô rượu lên đầu, rồi trừng đôi mắt gấu trúc lên, “Ta đại hiệu là Ni Cổ Lạp Tư, tiểu hiệu Khải Kỳ, biệt danh Nam Hải Nhất Phiến Lục, biệt hiệu Khách Thu Sa! Ngươi là gì? Báo danh! Rồi ta sẽ đập bẹp ngươi! À, năm nay ta ba tuổi rưỡi, còn mấy ngày nữa là bốn tuổi rồi!”

Hắc Ám Chủ Thần bị bộ dạng của Khách Thu Sa làm cho dở khóc dở cười. Đứa trẻ chưa đến bốn tuổi lại chắn đường Hắc Ám Chủ Thần, gia tộc Phất Lạp Địch Nặc hết người rồi hay sao?!

“Anh bạn nhỏ, tránh ta, ta không giết trẻ con!” không thể không nói vị Hắc Ám Chủ Thần này vẫn rất có tôn nghiêm của Chủ Thần, không đến lúc vạn bất đắc dĩ thì không động thủ với trẻ con, “Bảo người lớn trong nhà ngươi ra đây!”

“Mẹ ngươi, dám coi thường ta!” Tiểu Hùng Miêu nổi giận. Trong thời gian tiềm tu ở Tiếp Nguyệt Tháp, thực lực hắn đã tăng lên không ít, minh chứng rõ nhất là hắn biết bay rồi.

Lại uống một ngụm rượu, tay trái cầm hồ lô rượu, tay phải rút cây trúc sau lưng ra, hét lớn: “Ta đánh!!!”

Ngay sau đó là ánh sáng xanh lục của tam trùng Thần Lực, trên cây trúc bỗng mọc ra cành lá mới, Khách Thu Sa đã trở thành Hạ Vị Tự Nhiên Thần!

Lấy không khí làm căn cơ, lấy Khách Thu Sa là trung tâm, bầu trời trong bán kính nghìn mét bỗng mọc ra chằng chịt cây gai mây, chỉ trong chớp mắt đã bao trùm lấy Hắc Ám Chủ Thần.

“Thần Tự Nhiên?! Hừ!” Hắc Ám Chủ Thần cười nhạt, dùng tay kéo đứt đám dây mây quấn trên người, hai mắt nhìn Khách Thu Sa lạnh lùng, đối phó với loại trẻ con này hắn không cần dùng Lĩnh Vực! Bay người lên xuất một quyền đấm thẳng về phía đầu Khách Thu Sa.

Chủ Thần vẫn là Chủ Thần, dù có yếu đi nhiều, thậm chí chỉ có ngũ trùng Thần Lực của Thượng Vị Thần, nhưng dù là tốc độ hay sức mạnh thì đều mạnh hơn Khách Thu Sa nhiều lần.

Tiểu Hùng Miêu kinh hãi, hai cái chân ngắn tủn đạp bừa trong không trung, “Ta bay, ta bay!” hắn muốn cố tránh khỏi nắm đấm của Hắc Ám Chủ Thần.

Hắc Ám Chủ Thần đánh sượt qua tai Tiểu Hùng Miêu, nhưng hắn kinh nghiệm đầy mình, nắm đấm đấm vào không trung, lập tức xòe tay đập vào đầu Khách Thu Sa.

Bốp!

“Ui cha, ngươi dám đánh ta?!” Khách Thu Sa giận đùng đùng trừng mắt nhìn Hắc Ám Chủ Thần, không chạy nữa mà hét: “Lại đây mà xem này, có Chủ Thần bắt nạt trẻ con!”

Hắc Ám Chủ Thần hơi kinh ngạc, tuy hắn không dùng hết sức nhưng cũng là dùng ngũ trùng Thần Lực, nhưng tên nhóc Hạ Vị Thần này lại không sao cả?! Liếc mắt nhìn Lạp Hy Đức đang chạy ở phía trước, tuy lão Cốt Long tốc độ nhanh, nhưng vẫn trong phạm vi truy kích của hắn, không cần vội. Xử lý tên nhóc vừa đáng ghét vừa cổ quái này trước đã!

Khách Thu Sa ôm lấy cục u trên đầu, nước mắt long lanh nhìn Hắc Ám Chủ Thần đang giơ tay lên, tay chống hông, hất cằm: “Ngươi dám đánh ta?! Hừ, đừng nói ta không cho ngươi biết, trên ta còn có người!”

Trên có người? Trò phân tán sự chú ý cũ rích! Hắc Ám Chủ Thần cười nhạt, vẫn hạ nắm đấm xuống.

Bốp!

Nắm đầm dường như đấm lên tấm sắt, đột ngột dừng lại ở trước đầu Tiểu Hùng Miêu nửa thốn.

“Hoắc Hoa Đức, ngươi điếc à? Khách Thu Sa thiếu gia đã nói bên trên có ngươi mà ngươi không nghe thấy sao?”

Hắc Ám Chủ Thần Hoắc Hoa Đức giật mình, lại có kẻ dám gọi tên hắn?! Phải biết là từ sau trận ở núi Phán Quyết, hắn đã bị cầm cố hơn vạn năm nay.

Ngửa đầu nhìn, bốn người khổng lồ cao không dưới mười mét đang đứng sừng sững phía trên đầu Khách Thu Sa, không một động tĩnh. Hoắc Hoa Đức không biết họ xuất hiện lúc nào.

Nửa thân trên để trần, chỉ có một sợi dây thép quàng qua vai, thân dưới là một cái quần ngắn bằng da màu vàng đất, để chân trần. Từng mảng cơ bắp nổi cuồn cuộn ấy khiến Thần Sức Mạnh Kim Cương phải thấy ớn lạnh.

“Oa, là các ngươi à?!” Phượng Hoàng Thần đang đánh với một Hắc Ám Chủ Thần khác bỗng kêu lên: “Phất Lạp Địch Nặc, con gấu trúc kia làm gì mà kéo được hết cả nhà Đại Địa Phụ Thần đến vậy?”

Sở Thiên không có thời gian mà trả lời, Tử Thần quả thực ra tay quá ác. A Mạt Kỳ cũng không đáp được, hắn đang giữ cố giữ Không Gian thông đạo đưa ba nghìn Kỵ Sĩ Đoàn đến đối phó với Mã Lý Ngang.

“Các ngươi vẫn chưa chết? Đại Địa Phụ Thần đâu?!” Hoắc Hoa Đức chỉ cảm thấy lạnh xương sống, dù là trong trạng thái tốt nhất đi nữa hắn cũng không thể chắc chắn thắng được bốn người này. Vì đây là đệ nhất binh mà Đại Địa Phụ Thần đích thân huấn luyện, Thái Thản Cự Lực Thần - chỉ dựa vào bốn người mà đánh ngang bằng được với Chu Thần Hoàng Lăng Vệ.

Có được sự liên thủ nên Thần tộc bí binh có Chủ Thần chiến lực đã đông hơn, nhưng sau khi Thiên Kiều Tử Sĩ của gia tộc Tự Lang và quân bảo vệ của Thần Điện lan Nguyệt bị tiêu diệt, chỉ còn một Thần tộc bí binh là có thể dùng Lĩnh Vực!

Trong Thần tộc có tin đồn là Thái Thản Cự Lực Thần vốn có năm người, người kém nhất trong số đó tư chất ngu đần không được trọng dụng, bị đuổi ra khỏi Thần đoàn, gia nhập tộc khác, trở thành Thần Sức Mạnh!

“Bọn ta đương nhiên là chưa chết, nhưng ngươi thì sắp chết rồi!” khí tức của bốn vị Thần bủa vây lấy Hoắc Hoa Đức.

“Ha ha, thay ta chuyển lời hỏi thăm đến Đại Địa Phụ Thần!” Hoắc Hoa Đức cười hà hà rồi quay đầu chạy. Nhược điểm duy nhất của Thái Thản Cự Lực Thần là tốc độ chậm không đuổi được kẻ địch bỏ chạy!

“Tử Thần miện hạ, Đặc Lý, chúng ta mau đi thôi!” Hoắc Hoa Đức không quên gọi đồng bọn.

“Hứ, đã bảo là trên ta có người rồi mà ngươi không tin!” Tiểu Hùng Miêu chu môi, chắp hai tay ra sau lưng, cái đuôi mập vẫy qua vẫy lại, thẹn thùng nói với bốn vị Thần: “Các thúc thúc ơi, hắn đánh cháu này! Hu hu!” vừa nói Tiểu Hùng Miêu đã chảy ra vài giọt nước mắt.

“Tiểu thiếu gia yên tâm, bọn ta ở đây là để xả giận cho thiếu gia!” Thái Thản Cự Lực Thần bị bộ dạng đáng yêu của Tiểu Hùng Miêu chinh phục, lập tức đuổi theo Hoắc Hoa Đức! Đứa trẻ đáng yêu thế này mà cũng nỡ đánh, tên hèn Hoắc Hoa Đức này không cần thiết phải sống tiếp nữa!

“Thúc thúc cẩn thận đó!” Tiểu Hùng Miêu cười rồi bay về phía tiểu Sở Viêm, “Huynh đệ, chúng ta cùng xem trò hay nhé!”

…………

Thái Thản Cự Lực Thần vừa xuất hiện là Tử Thần đã biết chuyện không hay rồi, muốn thoát nhưng Thời Gian Thuận Lưu của Sở Thiên quá nhanh, cô ta nghĩ mọi cách cũng không cắt đuôi được Sở Thiên.

Hắc Ám Chủ Thần khác đang giao chiến với Phượng Hoàng Thần - Đặc Lý, cũng bỏ lại Bác Đức, quay người muốn bỏ chạy.

“Tử Thần miện hạ, qua chỗ ta!”

Trong vòng vây của Kỵ Sĩ Đoàn, Mã Lý Ngang đã chiếm được thế thượng phong, hắn muốn chạy rất dễ, vừa kéo Thuẫn đang sống dở chết dở bay về phía tây, vừa hét gọi Tử Thần đang chạy cùng hướng.

Như vậy, cuộc chiến truy đuổi bắt đầu.

Tốc độ Sở Thiên là nhanh nhất, nhưng hắn không dám khinh suất tiến lên trước mà giảm tốc độ cùng tiến với Bác Đức, vì dù sao hai Chủ Thần muốn giết hắn cũng chỉ trong chớp mắt. “Hai vị lão gia bảo vệ cho Mạt Khắc Nhĩ, khi Chiến Thần tỉnh lại thì bảo hắn trợ giúp! A Mạt Kỳ ngươi cẩn hận đấy!”

A Mạt Kỳ vô cùng phiền muộn, liên tục mở thông đạo khiến hắn hao phí quá nhiều Thần Lực, tạm thời không thể mở được nữa, đành phải mang theo A Tư Nặc đang say giấc trong nhẫn không gian lùi ra sau.

Sở Thiên vẫn chưa dám dùng A Tư Nặc vì Tử Thần dù sao cũng là Thần Vương, nếu A Tư Nặc khiến tất cả đều ngủ cũng không thể khiến Tử Thần ngủ được, vậy thì hỏng hết chuyện!

Bốn vệt sáng đứng đầu là Tử Thần bay về phía tây, Sở Thiên và Bác Đức đuổi đằng sau, bốn vị Thái Thản Cự Lực Thần tốc độ chậm chỉ có thể theo sau một cách miễn cưỡng.

Cuối cùng, trên đường tháo chạy, Tử Thần và Mã Lý Ngang gặp nhau, Tử Thần nói: “Mã Lý Ngang, ngươi gọi ta làm gì?”

“Miện hạ, Thần Khí của miện hạ ở chỗ ta!” Mã Lý Ngang xé rách áo ngoài, để lộ ra Lời nguyền Tử Thần.

“A ha ha!” Cáp Địch Tư mừng rỡ.

Tử Thần gọi một câu, Tử Thần Tổ Chú như có linh tính, tách ra thành từng mảnh rồi gắn lên người Cáp Địch Tư.

Hai thứ áo giáp mềm màu đen và áo choàng màu đỏ tươi khi mặc lên trên người Tử Thần lập tức biến đổi. Không những điều chỉnh vừa với cơ thể Tử Thần mà còn không ngừng biến hóa. Cuối cùng Tử Thần đã được che phủ dưới một lớp trọng giáp, đầu đội một chiếc mũ điêu khắc hồng vân.

Tử Thần đang chạy trốn bỗng dừng lại, giọng nói qua chiếc mũ giáp trở nên trầm hơn: “Cảm tạ Phụ Thần! Khà, lão nhân gia người ban cho bộ giáp này cũng không tồi! Hoắc Hoa Đức, ngươi đi bắt Phất Lạp Địch Nặc, Đặc Lý, ngươi đi giết Bác Đức! Thái Thản Cự Lực Thần giao cho ta!”

Thứ mà Thần Sáng Thế tự tay tạo ra chỉ có con gái hắn mới thực sự biết cách dùng!

Tử Thần đứng hiên ngang ngẩng cao đầu trên không trung. Chiếc áo choàng bỗng co lại biến thành một sợi dây xích đỏ, một đầu là lưỡi liềm, đầu còn lại là chiếc chùy gai cán ngắn - đây mới là Lời nguyền Tử Thần, một trong những Thượng Cổ Thất Thần Khí thật sự!

Tử Thần lúc này đây không còn là tiểu cô nương nhỏ bé yếu ớt nữa mà đã là một thống soái đi chinh phạt giết chóc máu lạnh!

“Lão bà tại thượng!” Sở Thiên dừng lại tức thì, hắn chẳng qua chỉ dùng được vài phần uy lực của Lưỡi đao Phán Quyết, chiến lực đã tăng lên mấy lần. Bây giờ Tử Thần hoàn toàn nắm được Thần Khí, thực lực sẽ là thế nào đây?

“Phất Lạp Địch Nặc, ngươi cẩn thận đấy!” Bác Đức nói, triển khai Hỏa Diệm Lĩnh Vực nghênh đón Hắc Ám Chủ Thần Đặc Lý.

“Hoắc Hoa Đức, ta có thể giữ chân Thái Thản Cự Lực Thần. Kết quả hôm nay thế nào thì phải xem ngươi mất bao nhiêu thời gian để bắt sống Phất Lạp Địch Nặc rồi!” Tử Thần nói, nhiệt độ không khí theo đó mà tụt xuống, Tử Thần cười lạnh băng rồi lao về bốn vị Cự Lực Thần!

“Miện hạ yên tâm, Lục Ngự Tỏa Hồn Trận của Phất Lạp Địch Nặc còn kém lắm!” Hoắc Hoa Đức không dám giao chiến thực sự với Thái Thản nhưng với Sở Thiên thì hắn vẫn rất tự tin.

Đối phó với một Chủ Thần sau khi đã yếu đi? Sở Thiên hơi hoảng hốt, nhưng để lấy lại linh hồn Tiểu Bạch, hắn chỉ còn cách liều mà xông lên.

Đọc truyện chữ Full