DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Dị Giới Thú Y
Chương 489: Lần Đầu Ra Mắt Của Thập Nhị Dực Kim Sí Lôi Ưng Vương (Phần 2)

Giữa hai tầng bảo vệ là một trận hỗn chiến.

Kỹ thuật chạy thoát thân của Sở Thiên quả thật là xuất chúng, Tầm Tội Sứ đuổi phía sau tức đến mắt long sòng sọc, nhưng vẫn không đuổi kịp.

Thỉnh thoảng đánh lén đối thủ một cái rồi Sở Thiên lại nheo mắt chạy mất.

“Hừm hừm, kẻ nào dám bắt nạt đồ đệ của lão nhân gia ta?!!” Thực Thần tay trái cầm chảo, tay phải cầm cái cán bột, hết khua đến đập đi ra.

Sở Thiên đã nghe thấy lời của Thực Thần qua đá liên lạc. Lúc này hắn chỉ còn biết cười khổ, hầu như mỗi lần đại chiến, chỉ cần lão đầu tử này lại xuất hiện là mọi thứ rối tung rối mù! Tính cách thích gây chuyện đấy không hiểu làm thế nào mà hắn sống đến mức “không thể kiểm chứng” nữa.

“Đừng có lo cho ta, đi giúp Phất Lạp Địch Nặc đi!” Cách Lý Phân quát, tuy sắc mặt không thay đổi nhưng hắn vẫn quan tâm cho người đã từng bón cháo cho tằng tổ phụ. Hắn vận khí đẩy Thực Thần bay đến nơi an toàn.

“Được, Phất Lạp Địch Nặc, ta đến giúp ngươi đây!” Thực Thần bay lại, mục tiêu, Thượng Vị Tầm Tội Sứ, “Tiểu tử, hãy xem tuyệt kỹ của lão nhân gia ta, Sự đói khát của Phất Lạp Địch Nặc!”

“Cút ra!”

Tầm Tội Sứ đang bị Sở Thiên đánh du kích, tức đến máu dồn lên não, thấy Thực Thần xông tới thì xuất quyền trong thứ khí thơm phảng phất.

Thực Thần vứt chảo và cây cán bột về phía Tầm Tội Sứ, né cú đấm của Tầm Tội Sứ, miệng còn hỏi: “Có thơm không?”

“Thơm… ngươi muốn chết hả!” Tầm Tội Sứ lại giương quyền lên, nhưng đúng lúc này, không gian bên cạnh Sử Đế Phân vỡ ra, A Mạt Kỳ xông ra đá hắn bay vào Không gian thông đạo.

A Mạt Kỳ định đi vào Không gian thông đạo thì Tầm Tội Sứ hét: “Ngươi chính là A Mạt Kỳ?!”

“Đúng thế, là ta!”

A Mạt Kỳ đứng lại trên không.

“Nhất trùng Thần Lực? Hừ!” Tầm Tội Sứ sau khi phát hiện A Mạt Kỳ chỉ có nhất trùng Thần Lực thì khí tức lập tức tan biến, nói khinh thường: “Nghe Tử Thần nói ngươi được Thần Sáng Thế ban phúc ở Lạc Ưng Thạch, không ngờ lại là đồ bỏ đi nhất trùng Thần Lực. Ta không có hứng thú với ngươi, cút đi!”

Ánh mắt A Mạt Kỳ bỗng trở nên sắc lạnh nhìn Tầm Tội Sứ.

Sở Thiên hốt hoảng, với tính cách của A Mạt Kỳ, nghe đến hai chữ “đồ bỏ” thì e là đến liều mạng hắn cũng dám.

“A Mạt Kỳ, quay về đi!” Sở Thiên hét, chắn đao trước mặt A Mạt Kỳ.

Bác Đức đang đánh ở cách đó khá xa cũng hoảng, “A Mạt Kỳ, mau đi đi! Đợi khi phục hồi thực lực đã rồi xử hắn!”

A Mạt Kỳ thản nhiên cười với Sở Thiên, hai tay chắp sau lưng, chậm rãi đi xa khỏi Tầm Tội Sứ. Đúng lúc Sở Thiên và Bác Đức tưởng rằng hắn đi thì A Mạt Kỳ cười: “Ông chủ, ta muốn thử cảm giác nhất trùng Thần Lực thách thức với ngũ trùng Thần Lực!”

Nói rồi A Mạt Kỳ biến mất.

Tầm Tội Sứ căn bản không quan tâm, Sở Thiên khó khăn lắm mới đến trước mặt hắn, cơ hội tốt vậy sao có thể bỏ qua?!

Hét lên một tiếng, cánh tay Tầm Tội Sứ biến dài ra. Hắn vốn là quái vật nửa người nửa thú, lúc này biến hóa, hai chân phủ đầy vảy có thể miễn cưỡng coi là hình người, chứ nửa thân trên đã hoàn toàn biến thành một quái vật đầu sói, tay dài vuốt sắc nhọn.

Tầm Tội Sứ giương móng vuốt ra hướng về ngực Sở Thiên.

Sở Thiên không hề sợ hãi, chỉ là vuốt sói thôi mà, sao có thể nhanh hơn Thời Gian Thuận Lưu được chứ? Sở Thiên giả vờ giơ đao nhưng lách người chạy đi.

Tầm Tội Sứ đang định truy sát thì cảm nhận thấy một cánh tay đang tóm chặt lấy cổ mình từ phía sau.

Hơi giật mình, nhưng dựa vào kinh nghiệm chiến đấu nhiều năm, Tầm Tội Sứ không vội quay đầu lại mà người ngả về phía trước, hai tay xòe vuốt tấn công phía sau từ hai bên.

Bốp!

Hai cánh tay Tầm Tội Sứ tóm vào không khí đập vào nhau. Lúc này hắn vội vàng quay người lại, A Mạt Kỳ đang đứng trên không trung phía sau lưng hắn cười nhạt, tay còn cầm một nhúm lông của hắn.

May thật! Tầm Tội Sứ nghĩ bụng, may mà A Mạt Kỳ chỉ có nhất trùng Thần Lực không phá vỡ được thân thể ngũ trùng, nếu không với chiêu này hắn đã sớm bị gãy cỗ rồi.

Vứt nhúm lông đi, A Mạt Kỳ chế giễu: “Ngũ trùng Thần Lực, hừ, ngay đến lông của mình cũng không bảo vệ được, đồ bỏ đi!”

Sỉ nhục, đúng là sỉ nhục! Ngũ trùng cường giả lại bị một Nhất trùng nhổ lông, Tầm Tội Sứ nổi giận, gầm lên giương vuốt lao tới.

Xoẹt!!

Thân thể A Mạt Kỳ bị xé tan. Nhưng Tầm Tội Sứ lại kinh ngạc lần nữa. Vì đấy chỉ là phân thân.

Đằng sau đầu bỗng nhói, Tầm Tội Sứ vội tránh, lại một A Mạt Kỳ xuất hiện ở sau lưng, một lần nữa nhổ mất lông trên cổ hắn.

“Đúng là đồ bỏ đi!” A Mạt Kỳ thổi đám lông trên tay, móc ngón tay khiêu khích, “Tâm trạng hôm nay của ta rất tốt, phải dạy ngươi thế nào mới là chiến đấu!”

Tầm Tội Sứ nhanh chóng lấy bình tĩnh, không khinh xuất nữa.

Sở Thiên mừng rỡ, sao A Mạt Kỳ vẫn còn phân thân? Còn Bác Đức sau khi vui mừng thì hiểu ra một chút. Tinh Hạch tốc độ của A Mạt Kỳ không còn nữa nhưng hắn vẫn nắm còn những hiểu biết về nguyên tố tốc độ. Năm đó A Mạt Kỳ có được chẳng qua chỉ là nhị trùng Tinh Hạch, hắn có thể tu luyện lên tứ trùng, sự hiểu biết này lớn ở mức độ nào đây?!

Bây giờ A Mạt Kỳ đang sử dụng Không Thần Tinh Hạch, tuy không giống được như trước đây phân thân ra vô số nhưng biến ra vài trăm, vài nghìn thì cũng không thành vấn đề.

Sở Thiên thấy A Mạt Kỳ không sao thì tránh ra xa xem trò vui.

A Mạt Kỳ lắc lắc đầu: “Lông của ngươi quá xấu, chi bằng nhổ hết đi!”

Lời nói còn chưa dứt, xung quanh Tầm Tội Sứ xuất hiện mấy trăm cái không gian thông đạo, từ bên trong mỗi thông đạo bắn ra một luồng điện sáng và Tầm Tội Sứ bị ánh sáng lôi điện bao vây.

Lách tách… âm thanh vang lên nghe thật vui tai! Không cần nghĩ nhiều, lông của Tầm Tội Sứ đều bị điện đốt cháy.

Nhưng cũng chỉ có thế.

Nhất trùng Thần Lực, thật sự là không thể phá vỡ được thân thể có ngũ trùng. Có thể nhổ lông đã là cực hạn của A Mạt Kỳ rồi.

“Grào!!” Tầm Tội Sứ gầm lên phẫn nộ, vận Thần Lực đánh tan hết lôi điện xung quanh.

A Mạt Kỳ bỗng chép miệng không hài lòng. Chủ Thần cấp Tụ Linh Niết Bàn linh hồn và thân thể hồi sinh, sức mạnh cũng có lại, bản mệnh nguyên tố của Lôi Ưng đương nhiên là khống chế lôi điện. Điều khiến A Mạt Kỳ không hài lòng là chiêu thức Lĩnh Vực hắn dùng bản mệnh Lôi Điện nguyên tố thi triển hình như uy lực yếu hơn, còn yếu hơn cả Không Gian nguyên tố có sau này.

“A Mạt Kỳ, kết thúc rồi, ngươi chịu chết đi!”

Tầm Tội Sứ liên tục bị sỉ nhục, hiện đã thẹn quá hóa giận, hắn biết tốc độ của A Mạt Kỳ nhanh, lại có không gian thông đạo để thoát thân, vì thế từ bỏ sự tấn công đơn thể có uy lực mạnh nhất, dù phải giảm sức mạnh xuống cũng phải đổi lấy sức sát thương phạm vi rộng!

Ngũ trùng Thần Lực tỏa ra khắp nơi, chiêu thức không thay đổi, chỉ có sức mạnh đơn thuần. Không chỉ A Mạt Kỳ, ngay những người khác cách xa nơi quyết chiến cũng bị bao phủ.

Vùng biển Bố Lôi Trạch vạn dặm mù mịt màu xanh sẫm của ngũ trùng Thần Lực. Nếu không phải có hai lớp bảo vệ ngăn cản thì không biết sức mạnh này sẽ bành trướng rộng đến mức nào nữa.

“Ngươi điên à? Ta vẫn còn ở đây!”dưới nòng pháo của Kim Cương, Cao Vị Tầm Tội Sứ đang chạy tán loạn hét lên ầm lên.

Trận quyết chiến của các Thần tộc cấp cao thường là tụ lực vào một điểm, chỉ tấn công thân thể của đối thủ. Uy lực của chiêu thức như vậy càng được tập trung hơn. Chưa đến mức bất đắc dĩ thì họ sẽ không lựa chọn chiêu thức quy mô lớn. Thứ nhất là do quy mô quá lớn thì uy lực sẽ yếu, thứ hai là giống như bây giờ, dễ đả thương chiến hữu!

Kim Cương thấy ngũ trùng Thần Lực sắp tới, thu đại pháo lại, hét: “Thế địch quá mạnh, Kim Cương xin cứu viện!”

Vừa dứt lời, phía dưới chân xuất hiện không gian thông đạo, hút Kim Cương vào trong. Đây cũng là lý do tại sao khi ở núi Lạc Nhật, Sở Thiên lại tấn công Thuẫn trước tiên, có Không Gian Lĩnh Vực - gần như là không thể bại trận.

Không chỉ Kim Cương, Sở Thiên cũng được không gian thông đạo đưa đi.

Cảnh vật trước mặt biến vèo một cái, Sở Thiên đã ở trên bờ biển dưới sự bảo vệ của lớp phòng ngự Chủ Thần.

Tốc độ cộng với không gian, đúng là sự kết hợp tuyệt vời, Sở Thiên chỉ có thể cảm thán như vậy. Nếu năm đó Mạch Khẳng Tích có tốc độ của khởi động thông đạo của A Mạt Kỳ thì e là hai Lạp Hy Đức cũng không có cơ hội khiến cả hai lưỡng bại câu thương.

Bên ngoài lớp bảo vệ, Tầm Tội Sứ vội vã thu lại Thần Lực mới không đả thương đến huynh đệ, nhưng khi hắn nhìn lên thì A Mạt Kỳ đã biến mất rồi.

“Ngươi đúng là đồ bỏ đi!”

A Mạt Kỳ đột ngột xuất hiện phía trên đầu Tầm Tội Sứ, thân thể cao lên gấp đôi, sau lưng là mười hai đôi cánh ưng màu vàng kim sáng chói. Thân người cánh ưng, đây chính là bản thể sau khi biến dị của A Mạt Kỳ.

Ngay sau đó là sự xuất hiện của hàng trăm cái không gian thông đạo, bên trong mỗi thông đạo là một phân thân giống hệt bản thể.

“Sự phẫn nộ của Phất Lạp Địch Nặc!”

Giọng nói lạnh băng của A Mạt Kỳ truyền đến tai Tầm Tội Sứ, các phân thân cũng đồng thời giơ tay lên. Sau đó thì “binh!”, từ bên trong tai trái Tầm Tội Sứ “nở” ra một “bông hoa máu”.

“Hừm!” Cách Lý Phân hừ giọng, hắn nhận ra A Mạt Kỳ không có cách nào phá vỡ được thân thể ngũ trùng, cũng không thể khởi động thông đạo trên thân thể ngũ trùng, nhưng tai sói là một điểm yếu. Năm đó ở Nguyệt Cầu, Sở Thiên đã dùng cách tương tự để lấy trộm Tinh Hạch của Cách Lý Phân! Hôm nay chẳng qua A Mạt Kỳ chỉ thay đổi một chút, đưa Thần Lực vào không gian thông đạo, truyền thẳng vào tai Tầm Tội Sứ.

Tầm Tội Sứ rống lên thảm thiết rơi thẳng xuống mặt đất.

A Mạt Kỳ lắc đầu tiếc nuối, hắn vẫn không hài lòng. Vừa rồi thực sự là may mắn, nếu Tầm Tội Sứ sớm đã có phòng ngự, dùng ngũ trùng Thần Lực bao phủ quanh người thì A Mạt Kỳ hết cách.

Dựa vào đánh lén mới thắng, A Mạt Kỳ không thích cái kết quả này.

Bác Đức thấy thế cười lớn, Bác Đức cũng biết A Mạt Kỳ thắng là do gặp may, nhưng có thể vượt qua bốn cấp để thắng kẻ địch, đây thực sự là một kỳ tích rồi.

Tầm Tội Sứ rơi xuống một hòn đảo nhỏ, lập tức ôm lấy tai đứng dậy. Thần Lực sau khi phức hợp của A Mạt Kỳ chẳng qua cũng chỉ tam trùng, vẫn chưa đủ để giết hắn. Nhưng điều đáng sợ nhất là A Mạt Kỳ đã chọn tai, đây là thần kinh mật bộ, chỉ động một chút thôi cũng đau muốn chết.

“Khảm Phổ, đừng trách ta không nể tình!” tình thế đã ép Khố Khoa Kỳ không dám nương tay nữa. Linh hồn nhanh chóng kết tụ lại thành thực thể và xuất hiện trước mặt Chiến Thần.

“Ài, không ngờ ngươi và ta cũng có lúc quyết chiến sinh tử!” Chiến Thần thở dài, Chiến Thần kích rung lên, cơ thể lùi ngửa ra sau, “Thần Phạt!”

“Muốn liều sao, ta chiều!” Khố Khoa Kỳ cũng ra tay.

Chiến Thần và Đoạn Tội Yêu Thú bắt đầu liều mạng với nhau.

Tốc độ của Chiến Thần kích nhanh vô cùng, chiến đấu linh hồn cũng là sự sống chết trong gang tấc. Cả hai đều là Chủ Thần cấp cao, trong chớp mắt đã phân thắng bại.

“Thần Phạt!” sau khi hét lên như vậy, Chiến Thần biến mất trong không trung, thậm chí ánh sáng của Chiến Thần kích cũng không còn nữa.

“Toái Hồn!” thực thể linh hồn của Đoạn Tội Yêu Thú trở nên chân thực hơn, hai tay ấn vào hai thái dương.

Chỉ có một tiếng nổ, mọi thứ vừa mới bắt đầu đã lại kết thúc. Cánh tay trái của Đoạn Tội Yêu Thú bị chặt đứt, nhưng Chiến Thần thì vẫn không thấy đâu.

“Đại ca!” các Tầm Tội Sứ bỏ lại đối thủ bay về phía Đoạn Tội Yêu Thú. An Cát Lệ Na và Bác Đức không truy kích, nhưng Cách Lý Phân đã giết đến đỏ ngầu hai mắt, đuổi theo điên cuồng. Đối thủ của Cách Lý Phân đành phải quay lại đánh tiếp.

Ngay Tầm Tội Sứ mà A Mạt Kỳ đánh lén cũng chật vật bay lên.

Ùm!!

Chiến Thần rơi xuống biển, nước bắn tung tóe. Bác Đức tóm lấy hắn kéo về, kiểm tra một lượt xong thì thở dài.

Linh hồn của Chiến Thần Khảm Phổ đã bị trọng thương!

“A Mạt Kỳ xuất hiện bên cạnh Bác Đức, “Chiến Thần thế nào?”

“Cũng may Chiến Thần kích có khả năng bảo vệ linh hồn, vẫn chưa đến mức linh hồn bị hủy, nhưng không thể đánh được nữa!” Bác Đức giao lại Chiến Thần cho A Mạt Kỳ, “Đưa hắn về đi, dùng cách của ông chủ ngươi đóng băng hắn lại, đợi ta phục hồi hoàn toàn thực lực sẽ nghĩ cách cứu hắn!”

A Mạt Kỳ mở thông đạo đưa Chiến Thần về, rồi vội hỏi Bác Đức: “Thế còn nàng?”

“Ta không sao, Đoạn Tội cũng không xong rồi! Mấy tên Tầm Tội Sứ cũng không làm gì được ta đâu!” tiễn A Mạt Kỳ đi, Bác Đức có phần buồn bã, cảm giác như mất mát điều gì. Dù tính cách thế nào, mọi Chủ Thần đỉnh phong đều có một sự theo đuổi giống nhau với sức mạnh.

Cách chiến đấu quyết sinh tử vừa rồi giữa Chiến Thần và Khố Khoa Kỳ, Bác Đức nhìn mà thấy đau lòng. Đối mặt với sức mạnh Toái Liệt Linh Hồn của Khố Khoa Kỳ, Bác Đức dùng chính mình để đo, dù có ở trạng thái phong độ nhất thì Bác Đức nhiều nhất chỉ đả thương được Khố Khoa Kỳ rồi hy sinh, tuyệt đối không thể đạt được đến kết quả cả hai bị thương như Chiến Thần.

Cùng là Chủ Thần đỉnh phong, sức mạnh giống nhau, thế nhưng tại sao khoảng cách lại lớn đến vậy?! Bác Đức biết, một khi mình hiểu rõ, có lẽ có thể đánh bại được thất trùng Thần Lực của mỹ nhân ngư.

Đoạn Tội Yêu Thú rống lên đau đớn, không thể duy trì hình dạng thực thể nữa, quay ra những Tầm Tội Sứ: “Chúng ta đi!”

Bác Đức và An Cát Lệ Na nhìn nhau cùng gật đầu: “Để linh hồn lại!”

Hai người lao lên.

Các Tầm Tội Sứ đang định đánh tiếp thì Khố Khoa Kỳ ngăn lại, “Không có sức mạnh linh hồn của ta, các ngươi không tránh được pháo Thần Lực của Bố Lôi Trạch đâu. Ta thả những linh hồn bắt được ra để phân tán sự chú ý của chúng, các ngươi chạy đi!”

Nói rồi Khố Khoa Kỳ ném hết các linh hồn đã bắt được, đợt đầu tiên là mười mấy người của gia tộc Ma Căn.

Đồng thời Khố Khoa Kỳ cũng cười khổ, nếu hắn vẫn còn sức mạnh thì vốn định dùng những linh hồn này làm con tin. Đáng tiếc là bây giờ không có cách nào khác ngoài vứt chúng đi.

An Cát Lệ Na đang truy kích bỗng dừng lại nói với Bác Đức: “Phụng Hoàng Thần miện hạ, giúp ta tập hợp lại những linh hồn này ta sẽ làm cho ngươi một việc!”

“Cái này là ngươi nói đấy nhé!” Bác Đức sáng mắt lên. Tuy An Cát Lệ Na cũng có sức mạnh linh hồn nhưng không phải Linh Hồn Chủ Thần, linh hồn bọn Lạp Hy Mỗ cũng không mạnh, nếu không kịp thời đóng băng hoặc cứu viện thì e là chúng sẽ rơi xuống Huyết Luyện Ngục.

Khởi động sức mạnh linh hồn mới hồi phục được bốn năm phần, Bác Đức thu hết những linh hồn kia lại nắm trong tay, “Ha ha, ta muốn nghĩ cho kỹ xem bảo ngươi làm việc gì đây! Yên tâm, ta sẽ không bảo ngươi bán đứng tôn nghiêm của Chủ Thần đâu!”

An Cát Lệ Na cảm thấy sống lưng bỗng lạnh toát, ngữ khí đùa cợt của Bác Đức đem lại cho An Cát Lệ Na một dự cảm không lành!

Trong lúc Bác Đức thu hết linh hồn thì Khố Khoa Kỳ dưới sự bảo vệ của các Tầm Tội Sứ đã thoát ra khỏi vòng ngoài của lớp bảo vệ.

Nhưng vẫn còn một Tầm Tội Sứ bị Cách Lý Phân giữ chân.

“Hừ, ngươi nhất định phải chết!” Cách Lý Phân mắt đỏ ngầu, nộ khí bừng bừng, một Chủ Thần nửa mùa mà hắn lại không làm gì được, uy danh của Phệ Nguyệt Thiên Lang ở đâu chứ?!

Tầm Tội Sứ cũng không có tâm tư để đánh nhau, chỉ muốn thoát thân. Đúng lúc đó, Cách Lý Phân phát điên, hai bàn tay biến thành móng sói cấu xé ngực mình, máu bắn tung tóe, hung tính của Cách Lý Phân đang bùng nổ.

Cách Lý Phân hét lên một tiếng, từ hai cánh tay một đám khói đen xuất hiện, tạo ra một lực hút mạnh mẽ hút chặt Tầm Tội Sứ đang muốn bỏ chạy. Cách Lý Phân tóm lấy cổ hắn cười ha ha, ngay sau đó hai chiếc răng nanh nhô ra xé tan một nửa cơ thể Tầm Tội Sứ.

“Cách Lý Phân!” những Tầm Tội Sứ còn lại vốn định chạy ra ngoài nhưng thấy huynh đệ như vậy, vội vã quay lại muốn đánh tiếp.

“Tự nổ!” Khố Khoa Kỳ bỗng hét lớn: “Đưa linh hồn xuống Huyết Luyện Ngục, đừng rơi vào tay Cách Lý Phân, ta sẽ nghĩ cách cứu ngươi!”

Bùm!

Tầm Tội Sứ dưới những chiếc vuốt sắc của Cách Lý Phân dùng chút sức lực cuối cùng tự phát nổ.

Cách Lý Phân bị nổ đến cả người cháy đen nhưng vẫn cười điên cuồng: “Ha ha, dưới tay Phệ Nguyệt Thiên Lang ta đây, chưa có kẻ nào có thể sống sót!”

Bác Đức vốn có thể ngăn chặn linh hồn Tầm Tội Sứ xuống Huyết Luyện Ngục, nhưng đá liên lạc kêu lên, là tiếng Sở Thiên, “Thả chúng đi! Miện hạ bảo vệ tốt cho linh hồn của gia tộc Ma Căn là được rồi!”

“Tại sao?” Bác Đức vội hỏi.

“Chúng đều là cuồng tín đồ. Nếu ép đến mức chúng tự nổ hết thì Bố Lôi Trạch của ta cũng bị phá hủy mất!”

Sở Thiên nói xong thì bay đến chiến trường, nhìn thấy bộ dạng ngửa ra cười điên dại của Cách Lý Phân, trong lòng cảm thấy là lạ. Loại Chủ Thần khi phát điên đến cơ thể của con mình cũng không quan tâm, thả hắn ra rốt cuộc là đúng hay sai đây?

A Mạt Kỳ theo sau Sở Thiên, nói với Bác Đức: “Chúng ta muốn đuổi cũng không kịp. Vừa rồi ta cảm thấy bên ngoài đảo có không gian thông đạo. Có lẽ là có kẻ tiếp ứng cho chúng chạy đến Huyết Luyện Ngục hoặc Địa Ngục rồi. Hai nơi này lại quá rộng, ta không có cách nào xác định vị trí của chúng!”

Lúc này tiếng cười của Cách Lý Phân mới dứt, rồi cứ thế rơi thẳng xuống đất!

Sở Thiên vội lao lại, kiểm tra cơ thể La Tân một lượt, sau đó thì chửi: “Lão điên!”

Phía trước cơ thể La Tân bị nổ không ra hình người nữa. Mà Cách Lý Phân lại rút tiềm lực sinh mệnh của La Tân để giải phóng Thôn Phệ Lĩnh Vực, khiến cơ thể hắn sắp bị hút đến cạn kiệt!

Cách Lý Phân là một con dao hai lưỡi, Sở Thiên lại nhớ đến lời cảnh cáo của Đại Địa Phụ Thần! Sở Thiên nghĩ bụng, sau này nhất định phải cẩn thận khi dùng hắn.

Đột nhiên Lưỡi đao Phán Quyết phát ra tiếng của Long Thần: “Phất Lạp Địch Nặc, linh hồn của Mã Lý Ngang và Phổ Lan Đa ngươi còn cần không? Chúng vô dụng với ngươi rồi, chi bằng cho ta đi!’”

Sở Thiên khựng lại, “Ngài cần linh hồn chúng làm gì?”

“Vừa rồi, ta cảm nhận được sức mạnh linh hồn đến từ Thần Hoàng của Khố Khoa Kỳ, đao linh của Lưỡi đao Phán Quyết lại thức dậy, ta sắp không giữ được nó nữa rồi. Cần hai linh hồn Thần tộc đó để bổ sung sức mạnh!”

Long Thần muốn ăn chúng?!

Sở Thiên nheo mắt nghĩ ngợi, nói: “Mã Lý Ngang sẽ cho ngài, Phổ Lan Đa là gia thần của gia tộc Bì Bồng, ta phải giữ lại!”

“Cũng được! Ngươi bảo Bác Đức để linh hồn của Mã Lý Ngang vào Tỏa Hồn Trận là được!”

Sở Thiên nói lại lời của Long Thần với Bác Đức.

Bác Đức cũng hơi khựng lại, nhưng không cần thiết phải tính toán với một tử tù mấy lần muốn giết Sở Thiên, liền làm theo.

Lục Ngự Tỏa Hồn Trận phát sáng, Lưỡi đao Tài Quyết kêu lên ‘U…u…” rồi Sở Thiên nghe tiếng Long Thần cười: “Ha ha, lâu lắm rồi mới hấp thụ sức mạnh của Thần tộc! Lần này có thể áp chế đao linh rồi!”

“Cũng tốt, ngươi xử lý mấy chuyện vặt đi, tối nay ta lại tìm ngươi!” dứt lời, Lưỡi đao Tài Quyết trở lại bình thường.

Sở Thiên cất yêu đao vào nhẫn không gian, quay ra hỏi Bác Đức: “Miện hạ, rốt cuộc thì Long Thần là người thế nào?”

“An Cát Lệ Na, ngươi nói đi!” Bác Đức chỉ An Cát Lệ Na.

An Cát Lệ Na ngạc nhiên, tại sao lại bảo cô ta giải thích? Đáng tiếc là Bác Đức đang đội mũ giáp, linh hồn lại được bảo vệ, An Cát Lệ Na nhìn không ra được Phượng Hoàng Thần này là giả.

Nghĩ một lúc, An Cát Lệ Na nói: “Long Thần Tư Tháp Đức Mại Nhĩ…mkhông phải người tốt, cũng không phải người xấu! Không nóng tính như Cách Lý Phân, nhưng cũng không khoan dung như Thất Hải Thú Thần Vương Vưu Nhân!”

Sở Thiên lại hỏi: “Lời của hắn có thể tin mấy phần?”

An Cát Lệ Na hơi giật mình, nghĩ bụng, lẽ nào Phất Lạp Địch Nặc và Long Thần có xung đột gì?!

“Lời hứa của hắn không bằng Bác Đức, nhưng đáng tin hơn những của phân thân của ta!”

Sở Thiên gục gặc, thầm nghĩ nên giao thiệp với Long Thần thế nào.

“Hừ, lời hứa của gia tộc Phượng Hoàng ta, Long Thần sao có thể so sánh được?!” Bác Đức bất mãn, rồi đột nhiên cười: “An Cát Lệ Na miện hạ, bản thể của miện hạ nói phải giữ lời đấy, đừng có quên! Miện hạ nợ ta một chuyện không đi ngược lại tôn nghiêm của Chủ Thần đó!”

Sở Thiên cười ha hả, cảm giác kỳ lạ bớt đi phần nào. Hắn cười thầm, An Cát Lệ Na xui xẻo rồi, bà cô Bác Đức này trình độ “khốn nạn” cũng chẳng kém Tiểu Bạch là bao đâu!

…………

Hôn lễ trong đại điện vẫn đang tiếp tục, có điều đã sắp đến lúc kết thúc rồi.

Sở Thiên lệnh cho Tề Bách Lâm đóng vòng bảo vệ lại. Trở về Thánh điện, vừa bước vào khách khứa đã nhốn nháo: “Phất Lạp Địch Nặc bệ hạ quả nhiên không hổ là Thượng cổ Thần tộc, pháo hoa Thần Lực giữa hai tầng bảo vệ bọn ta đều đã thấy rồi, thật là hoành tráng!”

Cách một lớp bảo vệ Chủ Thần cấp, những quan khách này có thể nhìn được trận chiến bên ngoài thì thật là lạ. Sở Thiên khẽ cười đáp lại, cũng không giải thích gì.

Thác Mã Tư đứng dậy, cúi gập người trước Sở Thiên, giọng cảm kích: “Ông thông gia, đây là hôn lễ hào hoa nhất mà đời này ta được nhìn thấy! Thật vô cùng cảm tạ…”

“Ha ha, là người một nhà rồi còn khách khí gì chứ?” Sở Thiên cười, “Tiếp theo nên làm gì nhỉ?”

“Động phòng thôi!” Tiểu Hùng Miêu hét to.

Sở Viêm kéo kéo hắn: “Miêu Miêu, động phòng là cái gì?”

Khách khứa bật cười.

Từ đầu đến cuối, Sa Khắc vẫn tuân theo chỉ dẫn “đùi lợn nướng” không dám ho he, lúc này cũng hồ đồ. Động phòng là cái gì vậy? Sao không có ai nói cho ta biết cái này? Thôi chết rồi, nếu ta làm sai thì sẽ không có cơm ăn đâu! Mau lên, ai đó cho ta biết đi chứ?!

Đáng tiếc, người huấn luyện lễ nghi hôn lễ cho Sa Khắc là Sắt Lâm Na và Tra Nhĩ Tư. Đương nhiên Sắt Lâm Na không thể trao đổi với Sa Khắc về chuyện động phòng. Còn Tra Nhĩ Tư… hắn sợ nhớ lại ký ức đau buồn, nên cũng cố tình không nhắc đến!

Biểu cảm của Sa Khắc đều bị cái kính đen che đi, trong mắt người ngoài hắn vẫn có dáng vẻ lạnh lùng, cao ngạo.

Thác Mã Tư phu nhân tiến đến trước mặt năm cô con gái mặt đỏ phừng phừng, “Các con, ta và phụ thân các con phải về rồi. Sau này các con theo Sa Khắc, nhất định phải tuân thủ quý phụ lễ tiết, không được làm mất thể diện của gia tộc!”

Năm tỷ muội Tiên Đế gật đầu.

Thân hữu của gia tộc Lai Ân Cáp Đặc đưa họ vào phòng, rồi cáo từ Sở Thiên, rời đi với gương mặt tươi rói.

Còn chuyện động phòng của Sa Khắc cũng đã bắt đầu.

Đọc truyện chữ Full