DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Dị Giới Thú Y
Chương 571: Tam Trọng Lĩnh Vực Của A Tư Nặc (Hạ)

Sử Đế Phân chăm chăm nhìn thẻ thăm trong tay, chậc chậc lưỡi, vẻ mặt hoang mang.

Sở Thiên nhìn trời, lại nhăn nhăn trán, trong lòng nghĩ, được thôi, bảo Sử Đế Phân nhận thua luôn đi, dù sao hắn cũng là người của Bố Lôi Trạch! Lĩnh vực của lão già này…. Sở Thiên vừa nghĩ tới, đã thất sắc

“Ông chủ, chúng ta đã bàn bạc rồi, ta chỉ làm cơm cho ngươi thôi, ta cung cấp thực đơn cho ngươi thôi, còn việc đánh nhau không liên quan đến ta!” Sử Đế Phân lảm nhảm.

“yên tâm đi, ta đã sắp xếp rồi, ngươi yên tâm đi” Sở Thiên trấn an Sử Đế Phân, rồi cười nói với Ước Hàn Tốn: “Ai ra trước?”

“Ta quyết định trận sau cùng, hai trận còn lại ngươi quyết định!” Ước Hàn Tốn quay người về đám mây đen, dũng sĩ mạnh nhất, đều xuất trận ở sau cùng.

A Mạt Kỳ nhìn thực thần, “Ông chủ, tôi ra trước!”

Nói xong, A Mạt Kỳ mở rộng đôi cánh, bay nhanh tới chỗ đám oan hồn, không thèm chọn lựa, chỉ đại vào một tên, “Ngươi!”

A Mạt Kỳ tiến vào cảnh giới của chủ thần cách, điềm nhiên nhìn đối thủ đang bước ra, đây là một hình nhân cức cốt thú, thân dưới không khác gì con ngươi, nhưng thân trên lại hoàn toàn khác hẳn, gai xương dài, “Ta, Bố Lỗ Tư, dũng sĩ mạnh nhất của cức cốc thú tộc!”

Nhẹ nhàng vung Phán Quyết Ưng Đao lên, cơ thể A Mạt Kỳ hơi tiến lên trước, “Lôi ưng, A Mạt Kỳ!”

Bình tĩh nói xong câu đó, A Mạt Kỳ quay người đi

“ngươi định lâm trận bỏ chạy sao?” Bố Lỗ Tư quát.

Vẫn là nụ cười điềm đạm, khi A Mạt Kỳ đi đến bên cạnh Sở Thiên, linh hồn Bố Lỗ Tư tiêu tan thành mây khói, “ngươi chết chắc rồi!”

Mọi người đều ngạc nhiên, chỉ có mấy dũng sĩ cực mạnh hiểu ra, họ nhìn A Mạt Kỳ xem xét.

Yên lặng bao trùm, rất lâu, Ước Hàn Tốn đang đứng xem hét lớn, “được, có thể dùng thông đạo không gian, dồn lục ngự tỏa hồn trận sang linh hồn đối thủ, giết địch vô hình, không ngờ dưới trướng Bố Lai Ân Đặc miện hạ, ưng tộc còn có một dũng sĩ như vậy!”

A Mạt Kỳ hơi gật đầu, cũng xem như đồng ý với lời tán thành của Ước Hàn Tốn, “Ta còn kém xa Bố Lai Ân Đặc, ta chỉ là một hạ vị thần mà thôi.”

Sở Thiên ngạc nhiên, từ lúc nào A Mạt Kỳ lại hạ xuống thành một hạ vị thần rồi? Khi đấu với đại trưởng lão của Mỹ Hải Yêu, hắn vẫn là cao vị thần, tại sao thần lực của hắn lại càng ngày càng yếu, còn chiến lực lại càng ngày càng mạnh?

Chuyện của thần chi tâm, không phải là chuyện Sở Thiên có thể hiểu rõ

Ước Hàn Tốn nói: “Trận này chúng ta thua, đối thủ tiếp theo ngươi chọn ai?”

“Trận tiếp theo chúng ta nhận thua!” Sở Thiên chỉ Sử Đế Phân, “Vị này tuổi tác đã cao, không tiện….”

“Ha ha!” trong đám đối thủ không người nào không ôm bụng cười ngất, trong mắt những dũng sĩ, chưa ra trận đã nhận thua là một điều đáng thẹn, điều đáng mất mặt nhất, Ước Hàn Tốn trào phúng nói: “Bố Lôi Trạch không còn người nữa, thôi vậy, ngươi bảo hắn giao vũ khí ra, ta sẽ chấp nhận cho hắn nhận thua.”

Kẻ thắng trong trận quyết định muốn đoạt vũ khí của kẻ chiến bại, điều này không có gì quá đáng, lại vô cùng bình thường! nhưng, vũ khí của Sử Đế Phân là gì? Xoong, chảo, chính là cả sinh mệnh của hắn rồi!

“Ai nói ta nhận thua?” Thực Thần đột nhiên bước ra, “Hừ! Ta đã sống nhiều năm như vậy rồi, chưa từng nhận thua bao giờ! Muốn lấy xoong chảo của ta ư, các ngươi không nhìn lầm chứ, ngươi, tiểu tử thối, chính là ngươi đó!” Hắn loạn xạ chỉ vào đối thủ, sau đó rút một cái chảo ở trong tạp dề ra, hung hăng nói: “Tới đây, để ta dạy dỗ lại ngươi!”

Đối thủ bị chỉ đích danh bước ra, là một con độc nhãn cự thú, dáng người cao, độc nhãn trừng lên xem ra còn to hơn cả cái chảo của Thực Thần nữa, dù hắn không hứng thú gì với việc đi giết một lão già, nhưng vẫn báo tên theo quy định: “Độc nhãn cự thú, Nặc Ngõa Khắc”

Sử Đế Phân không vội báo danh, đi vòng quanh con độc nhãn cự thú

Sở Thiên nóng nảy, tuy con độc nhãn cự thú này không mạnh như Ước Hàn Tốn, nhưng cũng là một dũng sĩ được tuyển chọn trong Tam giới, hắn vội hỏi Tiểu Bạch, “Thế nào? Ngươi xem liệu Thực Thần có giữ cái mạng đó lại được không? Hừ, Tiểu Bạch, sao nàng lại sững ra vậy?”

Tiểu Bạch chằm chằm nhìn vào bóng của Thực Thần, đây là lần thứ hai cô ta sững sờ, “Đâu có, ta chỉ cảm thấy lão già này rất lạ! trước đây ta đã từng thấy hắn, lần nào hắn cũng lẩn tránh ta, nhưng lần nào ta cũng thấy lão già này rất kỳ lạ” cô ta chau mày, nói: “Yên tâm đi, sở trường của con độc nhãn cự thú này là sức mạnh, chứ không phải tốc độ, hơn nữa ba xương khớp sau lưng hắn là một nhược điểm, chàng bảo A Mạt Kỳ chú ý một chút, nếu có nguy hiểm gì thì mở thông đạo, đưa Thực Thần quay về là được rồi!”

Sở Thiên dặn dò A Mạt Kỳ, rồi lại nắm tay Tiểu Bạch, nói nhỏ bên tai nàng: “Chẳng phải nàng là người đứng đầu của quang minh thần tộc sao? Sao lai hiểu rõ về thú tộc như vậy?”

Tiểu Bạch cười hì hì, “Chàng đừng quên, ta là sáng thế cửu thần, khi không có việc gì làm cũng đã từng giúp cha ta tạo ra mấy sinh mạng đó!”

Sở Thiên sáng mắt lên, bông đùa: “Vậy lúc nào nàng giúp ta ‘tạo’ một sinh mạng nhé?”

Tiểu Bạch đẩy Sở Thiên ra, “Trời ơi, chàng là đồ lưu manh! Hừ!” nàng hét nhỏ, không ngoảnh đầu lại, thì ra mỹ nhân ngư đang nhìn nàng và Sở Thiên chằm chằm.

Ở bên kia Thực Thần vẫn đang đi vòng quanh độc nhãn cự thú, dường như không có ý định động thủ, cự thú không còn nhẫn nại nữa, quát lớn: “Nếu còn không ra tay, ngươi sẽ không còn cơ hội nữa đâu!”

“ngươi là Nặc Ngõa Khắc, Tạp Mỗ Lôi Đa có quan hệ gì với ngươi?” Thực thần đứng lại, một tay cầm cái chảo, một tay sờ cằm.

“Là ông cố ta!”

“Ồ, Tạp Mỗ Lôi Đa là ông của ông ngươi! Không tồi!” Thực Thần chậc lưỡi, “Tạp Mỗ Lôi Đa tại sao lại có một tằng tôn không ra gì như ngươi? Lại còn dám mắng ta nữa chứ? Hừ, khi ông cố ngươi vừa mới ra đời, còn chưa mở mắt ra, chính ta…”

Thực Thần lải nhải, thuộc lòng gia phả của dòng họ độc nhãn cự thú, có một vài tình tiết nhỏ độc nhãn cự thú vừa nghe tới đã mồ hôi đầm đìa, khi Thực Thần nhắc tới chuyện màu sắc phòng tân hôn của cha mẹ hắn, hắn không nhịn được liền hỏi, “ngươi, chẳng lẽ ngươi là tiền bối trong nhà của ta sao?”

“Hừ, cũng gần đúng, năm đó ông cố ngươi còn phải gọi ta một tiếng Thái thúc công.”

“Ồ, Thái tằng thúc công!” Độc nhãn cự thú xem ra cũng là người thông minh, trong chốc lát đã nhận ra tiền bối, nhưng lời vừa nói ra, hắn đã vội hối hận, “Hừ, bất luận thân phận thế nào, chúng ta đánh xong rồi nói!”

Ước Hàn Tốn đứng phía sau trợn tròn mắt, hắn nhận ra Thực Thần, so về tuổi tác, Sử Đế Phân làm thái tằng thúc công của độc nhãn cự thú cũng đúng, nhưng đây là trận quyết đấu, người huynh đệ của hắn đúng là quá đần độn rồi!

Lúc này, Thực Thần khua cái chảo trong tay, hương khí bay ra tứ phía. “Nếm thử đi, đây là món trước đây ông cố ngươi thích ăn nhất!”

Độc nhãn cự thú vẫn rất cảnh giác, không phải đi nếm thức ăn của Thực Thần, nhưng hắn cũng không nhịn được tiến lên phía trước, xem xét món ăn mà ‘ông cố’ từng thích ăn.

Chính lúc hắn xem xét, Thực Thần liền hét lớn: “Thức ăn của Phất Lạp Địch Nặc, thơm, thơm, thơm ….”

Độc nhãn cự thú sửng sốt, chỉ cảm thấy ngạc nhiên, hắn là một linh hồn, sao lại có thể có khứu giác? Lẽ nào thức ăn của lão già này có thể ảnh hưởng đến linh hồn? Nghĩ đến đây, bao tử của độc nhãn cự thú sôi lên, giống như cả vạn năm này không ăn gì vậy, đói đến hoa mắt điếc tai, liền sau đó thần lực của linh hồn tự nhiên tuôn ra ngoài, chỉ trong nháy mắt, hắn cảm thấy dường như đã qua một trận đại chiến, sức cùng lực kiệt, đầu cũng không đủ sức để ngẩng lên.

“Ha ha!” Thực Thần giơ chảo lên, cười lớn, “bốp” một tiếng, đập cái chảo lên lưng độc nhãn cự thú – chính là nhược điểm mà Tiểu Bạch vừa nhắc tới lúc nãy

Hồn phách của độc nhãn cự thú tiêu tan, rơi từ trên không trung xuống, Sử Đế Phân xoa cái chảo, giơ nắm tay lên dọa Ước Hàn Tốn, “Đừng khinh thường lão đầu bếp này, ta cũng không dễ bị ức hiếp đâu!”

Nói xong, Thực Thần nghênh ngang bay về phía phòng bếp của Bố Lôi Trạch, “Ta phải đi chuẩn bị cơm tối rồi!”

Tất cả mọi người đều nhìn theo Thực Thần, Sở Thiên nheo mắt, “Tiểu Bạch, ngươi nói không sai, lão già này quả thật rất kỳ lạ!”

Chiếc chảo có thể làm linh hồn tiêu tán? Đây quả thật là một câu chuyện nực cười trong Tam giới, chẳng lẽ cái chảo của Thực Thần, chính là một phần thần khí linh hồn thượng cổ giống Kinh Cức Long Hoàn?

Với những nghi hoặc trong đầu, Sở Thiên quay đầu, nói với Ước Hàn Tốn: “miện hạ, ta có thể mời ngươi tham quan Bố Lôi Trạch được rồi chứ?”

Ước Hàn Tốn khổ sở gật đầu, nói qua kẽ răng, “chúng ta thua rồi, Long Thần, chỉ cần trong Bố Lôi Trạch không có hài cốt còn lại của chúng ta, ta sẽ lập tức bảo những huynh đệ rời khỏi, thề sẽ không bao giờ xâm phạm đến Bố Lôi Trạch nữa”

Hai trong ba trận đã thắng, Ước Hàn Tốn còn chưa có cơ hội ra tay đã thua rồi.

Sở Thiên ra lệnh mở tất cả các đảo nhỏ của Bố Lôi Trạch, “Ước Hàn Tốn miện hạ, vị này chính là chúc thần A Tư Nặc của ta, hắn sẽ là hướng dẫn viên của các ngươi, muốn đi tham quan nơi nào cứ nói với hắn là được!”

A Tư Nặc vẫn giữ dáng điệu ấy, y bào bằng vải bố, vẻ mặt trung hậu, nhìn qua dường như là một nông dân chính hiệu, nhưng trên đầu hắn có thêm một cái mũ, mục đích là để che Kinh Cức Long Hoàn.

Ước Hàn Tốn đuối lý, kẻ thất bại còn dám lục soát gia viên của ngươi thắng trận sao, điều này đối với vinh quang của một dũng sĩ quả thật hơi khó coi, vì vậy giọng nói của hắn bây giờ đã nhẹ nhàng đi nhiều, “Sự rộng lượng của Long Thần miện hạ, ta cũng không chối từ nữa, huynh đệ của ta quá nhiều, nếu tất cả cùng lên đảo thì sẽ gây ra rối loạn, hay là để ta và những huynh đệ có hài cốt còn chưa bị hủy hoại lên thôi!”

Sở Thiên cười cười, “Cũng tốt, miện hạ yên tâm, chúng ta sẽ tiếp đón chu đáo những anh em bên ngoài đảo, xin đợi một chút!” Nói xong, Sở Thiên phất tay, “Tề Bách Lâm, nổ pháo mừng!”

Bùm! Bùm!

Những pháo thần lực của Bố Lôi Trạch đều được bắn lên, trong chốc lát thần lực bộc phát, một dao động thần lực cực mạnh bao trùm tất cả, chính trong lúc pháo được bắn lên, Sở Thiên nháy mắt về phía A Tư Nặc, bắt đầu đi!

Ước Hàn Tốn bị trận pháo hoa làm cho kinh ngạc, pháo nổ quá lớn làm hắn phải cảnh giác, dùng lực lượng thần lực để tự vệ. nhưng đúng lúc này, A Tư Nặc tiến lên cười, “miện hạ, ngươi định đi đâu trước?”

Ước Hàn Tốn chỉ cảm thấy hai bên tai âm thanh vang lên quá lớn, hắn quay đầu nhìn một huynh đệ, người đó nói, “đại ca, ta cảm thấy rồi, cơ thể của ta đang ở bên trong cung điện đó!” Hắn chỉ vào quang minh thánh điện.

“Tốt, ta sẽ lập tức dẫn ngươi vào quang minh thánh điện! ha…..” A Tư Nặc ngáp một cái.

Đọc truyện chữ Full