DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Ngoan Đừng Sợ Anh
Chương 38: Lạnh mới đến tìm tôi

Bối Doanh Doanh nghe vậy, con ngươi màu hổ phách đầy vẻ ngốc trệ, Du Hàn cảm nhận được cả người cô bắt đầu cứng lại. Anh không nhịn được bật cười, nhéo nhéo gương mặt đỏ đến mức có thể nhỏ ra máu của cô, lùi về sau một chút trấn an cô.

"Đồ ngốc, sợ cái gì? Tôi cũng chỉ muốn ôm lấy cậu, cũng không làm gì khác."

Trong lòng anh nghĩ thế nào cũng muốn động tay động chân, nhưng không thể dọa cô sợ được.

Nhiệt độ trên mặt Bối Doanh Doanh vẫn chưa giảm, đầu cô rúc vào trong chăn sâu hơn một chút. Anh xích lại gần bên tai cô, nhẹ giọng dỗ dành, dụ dỗ cô.

"Chỉ ôm một lúc thôi, được không?"

Cô xấu hổ không dám gật đầu đồng ý, nhưng lời từ chối lại không nói ra khỏi miệng được. Du Hàn thấy vậy coi như cô ngầm đồng ý, một giây sau anh vươn tay ôm cô vào trong ngực, truyền nhiệt độ nóng rực trên người sang cho cô.

Bối Doanh Doanh ngửi thấy mùi hương mát lạnh dễ chịu trên người anh, tay không có sức lực đẩy anh ra, mặc cho nhịp tim đập càng lúc càng nhanh, trong đầu cô nổi lên những bong bóng màu hồng.

Cằm của anh nhẹ nhàng đặt lên đỉnh đầu cô, ôm cô chặt thêm một chút. Cơ thể cô gái nhỏ mềm mại, anh còn có thể ngửi thấy mùi hương hoa ngọt ngào, ôm cô cực kỳ dễ chịu, nhưng cũng nhịn không nổi.

Hai người im lặng một lúc, Bối Doanh Doanh nhớ lại chuyện buổi chiều này Hách Manh nói với cô trong quán cà phê, nghi ngờ trong lòng lần nữa lại nổi lên.

"Du Hàn..."

Cô nhịn không được nhẹ giọng hỏi anh.

Anh cụp mắt nhìn cô, "Sao thế? Ôm cậu chặt quá à?"

Cô lắc đầu, do dự một lúc, ngửa đầu nhìn anh, "Mình muốn hỏi cậu một chuyện, có được không?"

Anh sờ mặt cô, "Ừm, Doanh Doanh muốn hỏi gì, Tôi đều sẽ nghiêm túc trả lời."

"Mình muốn hỏi chuyện... Chuyện cậu và Bối Sơ Nhan, quan hệ trước đó của hai người như thế nào?"

Anh giật mình mất mấy giây, "Vì sao đột nhiên hỏi chuyện này?"

Bối Doanh Doanh kể lại chuyện buổi chiều Hách Manh kể cho cô nghe. Cô nói đến đoạn Du Hàn và Bối Doanh Doanh trước đó rất thân thiết nhưng bây giờ lại thấy hai người dường như không còn nói chuyện nữa, Du Hàn dần hiểu, cười nhạt hỏi lại cô: "Vậy cậu cảm thấy quan hệ của tôi và chị ta là thế nào?"

"Hả..."

Anh vuốt ve vành tai mỏng mềm của cô, ánh mắt ý tứ sâu xa:

"Vừa rồi nghe Doanh Doanh nói như vậy, cậu cảm thấy trước đây quan hệ của tôi và chị ta là bạn bè nam nữ?"

"..."

Tâm tư của cô rõ vậy sao?

Cô không thể không thừa nhận, cô đúng là có nghĩ đến chuyện đó.

"Nhưng nếu như Doanh Doanh đoán sai, có phải nên nhận phạt không?" Anh khẽ cười.

Phạt?

"Phạt cái gì..." Cô rụt rè nhìn anh.

Anh trước tiên nói chuyện của mình, "Không phải như cậu nghĩ đâu. Tôi cơ bản không thích chị ta, sao có thể làm bạn bè được."

"Nhưng mà -- "

"Nhưng mà trước đó chị ta từng thích tôi, bị tôi từ chối."

Bối Doanh Doanh: ??!!

Hóa ra chuyện Bối Sơ Nhan thích anh là thật!

"Vì sao?"

Anh biết trong câu chuyện cô kể đã được lược bớt, anh thản nhiên giải thích rõ cho cô hiểu: "Không thích thì chính là không thích thôi, dù sao không phải ai cũng là Bối Doanh Doanh, đúng không?"

"..."

Sao người này hơi một tí lại...

Bối Doanh Doanh nói với Du Hàn trước đó Bối Sơ Nhan còn ở trước mặt cô mắng anh, nói anh trộm tiền. Sắc mặt Du Hàn sầm xuống, kể cho cô biết sự thật. Lúc đó đúng là ví tiền của Viên Man Hà bị mất, cuối cùng tìm thấy trong phòng của Du Hàn, nhưng anh hoàn toàn không hề hay biết chuyện này, là bị người khác đổ oan. Sau đó có một người giúp việc nói với anh ban ngày cô ấy nhìn thấy Bối Sơ Nhan đi vào trong phòng Viên Man Hà, vì vậy mà Du Hàn mới biết là do Bối Sơ Nhan giở trò.

Sau khi anh giải thích rõ ràng với Viên Man Hà, Viên Man Hà cũng không truy cứu chuyện này, có lẽ bà ấy biết anh không phải loại người như vậy, chuyện này cứ thế trôi qua.

Nhưng Bối Sơ Nhan muốn trả thù anh, sống chết bám lấy chuyện này không buông.

Bối Doanh Doanh nghe anh nói xong, lông mày cô nhíu lại, đau lòng cho anh.

Đúng vậy, một người tốt như Du Hàn, sao có thể làm chuyện như vậy được.

"Vậy là sau khi Doanh Doanh nghe Bối Sơ Nhan nói như vậy vẫn bằng lòng chọn tin tưởng tôi?" Anh nói.

"Ừm..."

Anh thở phào một hơi, ấn đầu cô vào trong ngực.

Cô gái nhỏ của anh thật sự lương thiện từ tận xương tủy.

Bối Doanh Doanh ngẫm lại những lời anh vừa nói, thảo nào Bối Sơ Nhan không thích cô đến gần Du Hàn. Chắc là chị ta không cam tâm, người chị ta không theo đuổi được, càng không thể để cho cô đến gần.

Du Hàn vuốt chóp mũi xinh xắn của cô, "Bây giờ không cho phép cậu suy nghĩ nhiều? À đúng rồi, phải phạt cậu." Anh cười nói, "Cậu đoán sai rồi phải bị phạt."

Sao anh vẫn còn nhớ chứ!

Cô quay mặt đi chỗ khác, định giả ngu không hiểu, lại bị anh ôm chặt hơn, "Còn muốn chống đối, không nghe lời rồi."

"Du Hàn..."

Cô mềm mại gọi anh một tiếng, trêu chọc tim anh tê dại một hồi, đầu áp vào trán cô, "Doanh Doanh, cậu cứ như thế này tôi thật sự không nhịn nổi muốn bắt nạt cậu."

Cô hoàn toàn không dám nói gì nữa [QAQ].

"Đùa cậu thôi, không phạt, tối nay cậu ngoan lắm."

Anh buông cô ra, sau đó đứng lên, "Cậu buồn ngủ rồi, có muốn đi rửa mặt súc miệng một cái rồi ngủ không?"

"Có."

Lúc này cơn buồn ngủ của cô cũng đã tiêu tan nhiều rồi. Cô bò dậy, một lúc sau người giúp việc đưa hai bộ quần áo để thay mặc, cô cầm quần áo đi vào trong phòng tắm.

Bối Doanh Doanh tắm rửa xong đi ra, trong phòng không có ai, cô đoán chắc anh đã về phòng rồi.

Cô nằm vào trong chăn ấm áp, duỗi lưng một cái, cảm giác cả người rất dễ chịu, cô vươn tay lên tắt đèn ngủ, nhắm mắt lại.

Nhưng một lúc sau, có tiếng gõ cửa vang lên.

Mấy giây sau, Du Hàn mở cửa đi vào, trong tay anh ôm một cái chăn bông lớn, giọng nói trầm thấp: "Giường của tôi lạnh quá."

Bối Doanh Doanh: ???

Anh quăng chăn lên giường, "Doanh Doanh, chỗ này của cậu có máy sưởi."

"... Chỗ của cậu không có?"

"Phòng tôi hỏng rồi."

"..." Thật hay giả vậy?

Bối Doanh Doanh thấy anh nằm xuống, cô lập tức lấy chăn cuốn quanh người mình, rụt lại vào một góc giường. Cô níu chặt cái chăn quay đầu liếc anh: "Du Hàn, cậu thật sự muốn ngủ ở đây à?"

"Sao vậy, không phải trước đó tôi đã từng ngủ với cậu sao?"

Điều này nói cho cô biết, cô phải quen với điều này rồi chứ.

Cô im lặng mấy giây, vẫn không mở miệng đuổi anh đi. Thấy anh yên tĩnh nằm xuống, cô cũng không nhiều lời, ép buộc bản thân nhắm mắt ngủ.

Nhưng khi cô mơ mơ màng màng ngủ không say, bỗng cảm thấy cả người rất lạnh, cô kéo chăn lên che kín người, nhưng vẫn cảm thấy tay chân lạnh buốt.

Cô cuộn tròn người lại, nhưng vẫn cảm thấy rất lạnh.

Chuyện gì thế này...

Cô mở mắt ra, đúng lúc chạm phải ánh mắt của Du Hàn, không biết anh đã nhìn cô bao lâu, "Sao vậy, lạnh lắm à?"

"Đột nhiên hơi lạnh..."'

Anh chậm rãi dịch sát lại gần cô, giữ lấy đầu nhỏ của cô, dịu dàng hỏi: "Có cần chui vào trong chăn của tôi không? Trong này rất ấm đấy."

Bối Doanh Doanh ngẩn người.

Cô thấy anh vén chăn lên, kéo cô lại bên cạnh anh, sau đó một lần nữa đắp kín chăn lại, ôm chặt cô.

Vừa chui vào trong chăn, một luồng hơi ấm tỏa ra làm tan biến mọi giá lạnh. Cô cảm thấy bản thân dường như vừa ở trong thời tiết mùa đông bỗng chuyển sang mùa xuân ấm áp.

Cơ thể của anh ấm áp giữa mùa đông lạnh buốt. Giờ phút này cho dù là vì ở trong chăn hay là vì cơ thể nóng hôi hổi của anh, đều khiến cho cả người cô bắt đầu ấm lên.

Nhưng mà tư thế thân mật này, khiến cho đầu cô muốn nổ tung, cả người co quắp lại không dám động đậy.

Lúc này cô đang mặc váy ngủ kiểu phục cổ, phong cách cung điện màu xanh bạc hà, chất vải bên ngoài mềm mại như tơ lụa, cổ tròn viền ren, lộ ra cần cổ trắng mịn, dần dần cái cổ xinh đẹp đó lại đang nhuộm lên màu hồng nhạt.

Hô hấp của Du Hàn có chút nặng nề, anh cụp mắt xuống, cúi thấp xuống gần cổ của cô, giọng nói trầm thấp:

"Còn lạnh không?"

"Không lạnh." Ngược lại nhiệt độ cả người cô đều tăng lên, toàn thân cô đỏ bừng lên giống như một quả cà chua chín mọng.

Tay của cô không biết nên để chỗ nào, đành phải nắm chặt tay để trước người, mấy giây sau, lòng bàn tay ấm áp của anh đột nhiên quấn lấy tay cô, "Sao tay vẫn lạnh như vậy?"

"không biết..."

Anh ôm cô chặt hơn một chút, khẽ thở dài một tiếng dịu dàng, "Đồ ngốc."

Cô chớp đôi mắt sũng nước, ngẩng đầu nhìn quai hàm hơi căng ra của anh, tim đập như trống bỏi. Anh cúi đầu đúng lúc bắt được ánh mắt này của cô, khóe miệng cong lên một độ cong rất nhỏ, "Doanh Doanh nhìn lén tôi, bị tôi phát hiện rồi."

"Không có đâu..."

Đầu ngón tay anh chạm lên eo thon của cô, "Còn nói dối nữa hả?"

Cô xấu hổ mềm mại gọi tên anh, muốn tránh đi, chọc anh nặng nề cười ra một tiếng, "Được rồi, không đùa cậu nữa, mau ngủ đi."

Anh nhẹ nhàng vỗ lưng cô, không còn tác động khác, cô yên tâm nhắm mắt lại.

Một lúc sau, Bối Doanh Doanh lặng lẽ mở mắt ra, cô thấy anh đang nhắm mắt, cánh tay ôm cô dần dần buông lỏng ra. Anh đã ngủ nhưng cô lại mãi không thể xoa dịu được con tim rối bời này.

Đầu óc cô có hơi hưng phấn...

Thời gian cứ thế dần dần trôi qua, cơn buồn ngủ ập tới, cô cùng chìm vào trong giấc ngủ.

Sau nửa đêm, đêm nay cô uống hơi nhiều nước chanh, nên đang ngủ vì quá mắc vệ sinh mà tỉnh dậy. Cô mở mắt ra, nhấc cánh tay đang khoác hờ trên lừng cô ra, sau đó vén chăn lên rón rén xuống giường.

Từ phòng vệ sinh đi ra, cô leo lên giường nhìn thấy Du Hàn ngủ rất ngon. Lúc này nhìn anh dịu dàng hơn lúc bình thường một chút, giống như bỏ xuống tất cả phòng bị.

Cô vốn muốn chui vào trong chăn của mình nằm nhưng vừa chui vào trong chăn lại thấy cực kỳ lạnh, tay chân lập tức lạnh như băng, cuối cùng cô vẫn ngoan ngoãn mặt dày chui vào trong chăn của anh [QAQ].

Không muốn nằm quá gần anh nên cô đành phải nghiêng người quay lưng về phía anh, có thể nằm chung một cái chăn ấm áp là tốt rồi. Không ngờ lúc cô đanh định nhắm mắt lại, đột nhiên có hai bàn tay nắm lấy eo của cô, một lần nữa kéo cô vào trong ngực của anh!

Giờ phút này Du Hàn đã ngủ say, động tác của anh chỉ là theo bản năng. Lưng cô áp sát lên ngực của anh, cả người cô ngây ra, chỉ cảm thấy đầu anh dụi dụi vào trong hõm cổ của cô.

Xong rồi, muốn bùng cháy quá...

Mấy giây sau, giọng nói trầm thấp buồn bực của anh rơi vào trong tai cô: "Không cho phép rời khỏi tôi..."

Cô sửng sốt, một lúc sau mới nhận ra anh đang nói mớ.

Trong lòng cô cảm thấy ấm áp.

Một lúc lâu sau, cô thì thào, giọng nói nhỏ bé nói lên suy nghĩ giấu kín trong lòng —— "Sẽ không."

-

Sáng sớm ngày hôm sau, Bối Doanh Doanh từ trong giấc mơ bừng tỉnh, vừa mở mắt ra đã thấy con ngươi sâu thẳm của Du Hàn đang nhìn cô, cô sửng sốt, chỉ biết nhìn anh nhếch môi, sờ đầu của cô một cái, "Cuối cùng cũng tỉnh rồi?"

Cô ngớ ra, "Cậu, cậu đã tỉnh từ rất lâu rồi sao?" Sao anh lại đang nhìn cô.

"Ừm, nhìn đến khi nào cậu tỉnh thì thôi."

Bối Doanh Doanh: !!!

Người này có thể đừng như vậy không.

Buổi sáng khi mới tỉnh ngủ là lúc nhìn xấu nhất...

Du Hàn cũng bắt đầu khiếu nại với cô: "Tối hôm qua cậu ngủ gối lên cánh tay tôi, đè tê hết cả cánh tay luôn."

"Hả?" Cô nhíu mày, "Xin lỗi cậu, cánh tay của cậu đỡ hơn chưa..."

"Còn tê, mau xoa bóp giúp tôi."

Cô đành phải nhẹ nhàng giúp anh xoa bóp, anh mỉm cười nhìn cô, phát hiện trêu cô gái nhỏ thật sự rất vui, nói cái gì cô cũng đều tin.

Một tay còn lại của anh nâng lên, cô tưởng anh định làm gì, bị dọa không dám động đậy, nhưng anh chỉ nhéo nhéo mặt của cô. Từ đầu đến cuối vẫn ngồi cách cô khoảng cách nửa cánh tay, anh khẽ cười, "Sợ cái gì, cho rằng tôi lại muốn ôm cậu?"

Ôi... Bị vạch trần rồi.

Anh vén chăn đứng dậy, sau đó cúi sát lại gần bên tai cô, giọng anh rất khàn như đang ngậm cát trong cổ họng vậy:

"Tôi không dám ôm, vừa sáng sớm đã ôm Doanh Doanh, tôi sẽ xảy ra chuyện."

Anh nói xong, đứng thẳng người dậy đi vào trong phòng vệ sinh, Bối Doanh Doanh ngây ngốc không hiểu gì.

Xảy ra chuyện gì???

Sẽ xảy ra chuyện gì cơ chứ?

-

Hai người thay phiên đánh răng rửa mặt xong, vừa ra đến phòng khách đã nghe thấy trong phòng khách có hai cô gái đang nói chuyện phiếm. Hai người bước tới, Kỷ Diệu nghe thấy tiếng động thì nhìn sang, vẻ mặt ngạc nhiên. Bối Doanh Doanh làm sao có khả năng không hiểu ánh mắt này của bọn họ có ý gì được, mặt cô đỏ lên.

Du Hàn nói anh đi xem những người khác đã dậy chưa. Sau khi anh rời đi, Kỷ Diệu kéo tay Bối Doanh Doanh ngồi xuống bên cạnh, "Không thể nào, tối hôm qua hai người các cậu thật sự ngủ chung một phòng?"

"..." Bối Doanh Doanh xấu hổ che miệng của cô bạn lại, "Cậu đừng đi khắp nơi nói lung tung, bọn mình không có xảy ra chuyện gì hết."

"À, cậu muốn nói với mình là, hai người cô nam quả nữ chỉ đơn thuận là đi ngủ thôi?"

"..."

Thì đúng là như vậy có được hay không!

Kỷ Diệu ngồi một bên trừng mắt chó ngốc, quay đầu nhìn qua Trịnh Hy lại phát hiện cô ấy cực kỳ bình tĩnh, "Sao cậu không có chút nào có vẻ là đang ngạc nhiên thế?"

Trịnh Hy liếc cô ấy một cái, "Cái này thì có là gì, đầu óc cậu cả ngày nghĩ gì không đâu đấy?" Hơn nữa đây không phải lần đầu tiên cô biết chuyện này.

Kỷ Diệu hầm hừ.

Người giúp việc đi đến thông báo bữa sáng theo yêu cầu của Vương Thụ Trạch đã chuẩn bị xong. Ba người đi vào ăn sáng trước, một lúc sau mấy nam sinh khác ngoại trừ Tăng Đống cũng đều đến, "Tên mập kia nằm gáy o o, đạp thế nào cũng không tỉnh."

"Tối hôm qua các cậu chơi đến mấy giờ?" Trịnh Hy hỏi.

Vương Thụ Trạch cầm lấy bánh mình cắn một miếng, "Mình và Lạc Phàm hai giờ sáng nay mới ngủ được, Tăng Đống thì không biết mấy giờ." Cậu ta dựa vào bả vai Du Hàn, cười hì hì, "Không phải ai cũng đi ngủ sớm dậy sớm như anh Hàn đâu."

Mọi người đều nghe hiểu ý trong lời nói của cậu ta, ai cũng lén che miệng cười.

Du Hàn thấy đầu Bối Doanh Doanh sắp vùi cả mặt vào trong bàn ăn, dùng củi chỏ húc vào người Vương Thụ Trạch, ra hiệu cậu ta đùa có chừng mực.

"Vương Thụ Trạch, mày cho rằng ai cũng lưu manh như mày à, người ta là anh Hàn đó, chắc chắn chỉ đắp chăn đơn thuần nói chuyện phiếm thôi." Lạc Phàm cực kỳ nhấn mạnh năm chữ "đơn thuần nói chuyện phiếm", Kỷ Diệu đang uống sữa suýt nữa bị cười sặc.

Vương Thụ Trạch che bụng bị đau, nghe thấy lời này thì không phục, "Có quỷ mới tin á, sao có thể như thế được. Tối hôm qua anh Hàn còn bảo tao tắt máy sưởi trong phòng đi, có thể biết được tối hôm nay không khí trong phòng nóng đến mức nào."

Bối Doanh Doanh: ???

Cô ngây ra như phỗng, tối hôm qua máy sưởi trong phòng tắt?

Cô lập tức ngẩng đầu nhìn Du Hàn, nhớ lại câu nói tối qua của anh: "Có cần chui vào trong chăn của tôi không? Chỗ nào của tôi rất ấm" cùng một loạt hành động sau đó của anh ——

Hu hu hu người này lưu manh [QAQ]! Anh cố ý "bắt nạt" cô!

Du Hàn chột dạ nhìn đi chỗ khác, trong lòng: ...Mẹ kiếp, lộ rồi.

Anh bỏ ly sữa trong tay xuống, quay qua bóp cổ Vương Thụ Trạch, "Mẹ nó, mày nói xong chưa?"

Vương Thụ Trạch hét lên hai tiếng, lập tức cầu xin tha thứ, "Anh Hàn, em sai rồi đau đau đau!"

-

"Mình ăn xong rồi, mình đi trước nha." Kỷ Diệu đứng lên nháy mắt với Bối Doanh Doanh một cái, đứng dậy rời bàn ăn.

Trong phòng ăn lúc này chỉ có còn lại hai người.

Du Hàn ngẩng đầu nhìn về phía cô gái nhỏ đang cúi đầu, anh đứng dậy đi đến bên cạnh cô, tay nắm lại khẽ ho một tiếng, "Doanh Doanh, chuyện tối hôm qua..."

Anh còn chưa nói xong, Bối Doanh Doanh đã đứng dậy, quay người định rời đi, "Mình cũng đi vào đây..."

Anh nắm lấy cổ tay của cô, "Cậu nghe tôi giải thích."

Cô hơi sửng sốt, một lúc sau ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mắt anh, nhìn đến mức càng nhìn anh càng thấy chột dạ, "Xin lỗi, đều là lỗi của tôi."

Bối Doanh Doanh nghe vậy, im lặng mấy giây, sau đó mím chặt miệng nhìn anh chằm chằm, dáng vẻ xù lông cực kỳ hung dữ.

"Hừ không muốn để ý đến cậu, cậu tránh ra!"

Cô nói xong thẳng tay hất tay của anh ra, chạy ra ngoài phòng khác.

Du Hàn nhìn bóng lưng của cô, vẫn còn ngạc nhiên chưa lấy lại được tinh thần.

Anh chầm chậm nhớ lại dáng vẻ tức giận vừa rồi của cô.

Mẹ nó.

Anh cười, day day cái trán.

Doanh Doanh đáng yêu quá đi.

-

Buổi sáng, mọi người từ trong biệt thự nhà Vương Thụ Trạch đi ra, ai về nhà nấy. Sau khi những người khác rời đi, Du Hàn đã đặt trước một chiếc xe taxi, nói với Bối Doanh Doanh: "Chờ ở đây một lúc, xe sắp đến rồi."

Bối Doanh Doanh lén nhìn anh một cái, đầu ngón tay nắm chặt túi vải, vẫn không để ý đến anh. Anh đứng ở bên cạnh quan sát phản ứng của cô, khóe miệng hơi cong lên, cũng không nóng vội.

Anh giống như đang kiên nhẫn chờ con cá cắn câu.

Một lúc sau xe đến, anh mở cửa xe cho cô, để cô ngồi vào trong.

Xe khởi động, anh nghiêng người về phía cô, dịu dàng nói :"Buồn ngủ không? Chợp mắt một lúc, tôi không làm ồn đến cậu đâu."

Sáng sớm đã tỉnh nên bây giờ cô đúng là có hơi buồn ngủ, cô nhắm mắt lại nghỉ ngơi một lúc. ĐChúến khi Du Hàn gọi cô dậy, cô mở mắt ra đã thấy khung cảnh quen thuộc bên ngoài xe, mới ý thức được bọn họ về đến khu biệt thự rồi.

Sau khi xuống xe, hai người đi bộ vào trong, Bối Doanh Doanh vẫn kiên trì ngậm miệng không nói gì, thái độ rất bướng bỉnh.

Dọc đường hai người đi ngang qua công viên cây bông gòn quen thuộc, đây là một trong những công viên trong khu biệt thự này. Ở đây trồng rất nhiều cây bông gòn, mùa này là mùa ra hoa, những chùm hoa đỏ nở rộ trên những ngọn cây cao.

Chân bước trên mặt đất phủ đầy lá rơi, phát ra âm thanh sột soạt, Bối Doanh Doanh đưa mắt nhìn sang một bên, chợt nghe thấy tiếng kêu đau của Du Hàn. Cô quay đầu nhìn lại, thấy anh đứng yên tại chỗ, ôm bụng, lông mày nhíu lại.

Cô sững người một lúc, vô thức quan tâm hỏi anh, "Cậu... Cậu sao thế?"

"Bụng hơi đau."

"Hửm?"

"Hình như mỗi lần tôi uống sữa tươi đều như vậy."

Cô nhíu mày, "Vậy sao hôm nay cậu còn uống?"

Anh cười cười, "Không sao đâu, không quan trọng."

Bối Doanh Doanh thấy anh sắp không đứng nổi nữa, lập tức đỡ lấy cánh tay của anh, nhìn về phía ghế đá bên đường, "Cậu có muốn đi qua đó ngồi nghỉ một lúc không?"

Cô đang định dìu anh đi về phía ghế đá, anh đột nhiên cúi người xuống, hai tay ôm cô vào trong ngực, khẽ cười hai tiếng: "Doanh Doanh còn nói không để ý đến tôi?"

Cô sửng sốt hai giây, lúc kịp phản ứng thì thở phì phò tức giận muốn đẩy anh ra, "Cậu, cậu lại lừa mình!"

Sức lực của anh rất lớn, ngược lại còn ôm cô chặt hơn, đầu anh tựa lên vai cô, dịu giọng:

"Không lừa cậu, đau thật."

Bàn tay đang đặt trên ngực anh, đẩy anh ra bỗng dừng lại. Cô ngơ ngác chớp chớp đôi mắt, sau đó nghe thấy anh nói: "Doanh Doanh có thể cáu kỉnh với tôi, đánh tôi mắng tôi, nhưng đừng không để ý đến tôi, không nghe tôi giải thích, được không?"

Tim của cô cũng dần dần theo từng lời nói của anh mà mềm nhũn, "Vậy cậu... Cậu muốn giải thích cái gì?"

Anh nắm lấy bả vai của cô, nghiêm túc nhìn vào đôi mắt cô, giọng điệu rất thành khẩn:

"Xin lỗi cậu, chuyện tối hôm qua tôi sẽ chịu trách nhiệm hoàn toàn. Là tôi có tâm tư khác, muốn ôm cậu ngủ. Mục đích của tôi rất đơn thuần, cũng không dám có hành vi nào khác. Nhưng tôi không nên dùng cách này để lừa cậu, lần sau tôi sẽ không làm vậy nữa."

Gò má cô ửng hồng, đầu ngón tay khẽ nắm lại, "... Thật sao?"

"Ừm."

Thật ra từ tận đáy lòng cô cũng không phải thật sự tức giận. Cô không thể phủ nhận, cô cũng rất thích được ở cùng một chỗ với anh. Hơn nữa, tối hôm qua Du Hàn thật sự không có làm hành động nào khiến cô cảm thấy khó chịu. Chỉ là tính tình nổi lên, muốn giận dỗi với anh một chút.

Cô gật đầu, bờ môi đỏ mọng mấp máy mấy chữ: "Vậy mình tha thứ cho cậu..."

Du Hàn mỉm cười, một lần nữa ôm cô vào trong lòng.

"Này..."

"Được rồi, không ôm." Anh buông tay ra, sờ đầu của cô, mỉm cười nhỏ giọng: "Một lúc nữa thật sự khiến Doanh Doanh xấu hổ, trốn tránh không chịu gặp tôi nữa thì phải làm sao bây giờ."

Cô khẽ hừ một tiếng, quay người lại, khóe miệng lặng lẽ cong lên.

-

Cuộc đua đường dài ngày càng đến gần, việc luyện tập của cả bảy người cũng đang diễn ra sôi nổi. Một tuần trước cuộc đua, một vài người đã đến hồ Bắc Nam và bắt đầu tập luyện bên cạnh con đường ven hồ, đồng thời cũng canh giờ giống ngày thi đấu, để khiến cho bản thân quen dần với áp lực.

Một tuần cuối cùng, khối lượng tập luyện của họ bắt đầu giảm đi một nửa, phần nhiều là chạy bộ và kéo giãn cơ đơn giản. Vì để bổ sung dinh dưỡng cho hai đứa con gái, Viên Man Hà đã chuẩn bị những bữa ăn đặc biệt dành riêng cho vận động.

Ba ngày trước khi cuộc thi diễn ra, bọn họ ngừng toàn bộ luyện tập lại, mọi người đều đến địa điểm thi để trải nghiệm thực tế trước, coi như chuẩn bị đầy đủ.

Chạng vạng tối một ngày trước khi thi, Bối Doanh Doanh ở trong phòng làm xong bài tập thì xuống lầu ăn cơm. Vào trong phòng ăn, Viên Man Hà và Bối Sơ Nhan đang ngồi nói chuyện. Bối Sơ Nhan ở trước mặt mẹ tự khen ngợi sự chăm chỉ của bản thân trong khoảng thời gian này, ngày mai cô ta nhất định sẽ thể hiện thật tốt.

"Mẹ, mẹ cũng biết đấy chạy đường dài luôn là điểm mạnh của con. Ngày mai con sẽ cố gắng giành chức vô địch." Ngay khi giọng nói của Bối Sơ Nhan vừa vang lên, cô ta nhìn thấy Bối Doanh Doanh vừa đi vào cửa phòng ăn, đáy mắt hiện lên ý cười kiêu ngạo, "Doanh Doanh xuống rồi đấy à, em chuẩn bị cho cuộc thi chạy ngày mai xong chưa?"

Bối Doanh Doanh đi vào, giọng điệu bình thản, "Chuẩn bị xong hết rồi."

"À, vậy thì tốt rồi, ngày mai nếu em mệt quá cũng đừng có cố làm gì, kẻo đến lúc đó bố mẹ còn phải đưa em đi bệnh viện."

Bối Doanh Doanh ngồi xuống ghế, ôm lấy khuôn mặt than khổ với mẹ, "Mẹ ơi, con sợ ngày mai sẽ không kiên trì chạy hết được, làm sao bây giờ?"

Đáy lòng Bối Sơn Nhan cười nhạo, Bối Doanh Doanh nói kiểu này không phải đang tự tìm một cái thang đi xuống sao, để ngày mai đỡ phải mất hết mặt mũi.

Viên Man Hà vuốt chóp mũi của con gái nhỏ một cái, "Thì cứ coi như thi chơi thôi, trong lòng không cần phải đặt gánh nặng như vậy, biết chưa?"

"Dạ vâng."

Bối Doanh Doanh nhìn về phía Bối Sơ Nhan, "Nhưng nghị lực của chị chắc chắn tốt hơn con, đúng rồi, chị chạy đoạn đường nào thế ạ?"

"Đoạn đường D, làm sao?" Đường đua chia thành bảy phần, mỗi một thành viên phụ trách chạy hết một đoạn đường.

"Thật là khéo, em cũng chạy đoạn đường đó." Co mỉm cười, "Dù sao lúc đó em chạy không nổi nữa sẽ bám lấy chị vậy."

Bối Sơ Nhan hơi sửng sốt một chút, không ngờ bọn họ lại chọn trùng một đoạn đường, nhưng cô ta không hề sợ chút nào, "Được thôi, nhưng mà chị nghĩ lúc đó chị đã chạy bỏ xa em rồi."

-

Sau khi ăn cơm tối xong, Bối Doanh Daonh đi qua phòng Du Hàn tìm anh.

"Vừa rồi cậu nhắn Wechat nói có đồ muốn cho mình xem, là cái gì thế?" Cô hỏi.

Du Hàn kéo cô vào trong phòng, đưa túi quà trên bàn cho cô, "Nhìn thử xem?"

Cô tò mò mở ra, thấy bên trong có một vài món đồ ăn vặt, trong đó có một hộp chocolate Hokkaido màu trắng phiên bản tình nhân có nhân bánh, còn có cả một hộp chocolate bọc giấy bạc.

Bắt gặp ánh mắt sững sờ của cô, anh giải thích: "Biết cậu thích ăn đồ ngọt, tôi đã đọc rất nhiều bài giới thiệu, chọn mấy hộp này, cậu ăn thử xem... nếu thích thì nói với tôi, lần sau tôi lại mua nữa."

Cô ngước lên nhìn anh, "Du Hàn cảm ơn cậu, nhưng mình cảm thấy tự nhiên nhận quà của cậu không được hay cho lắm..."

"Chỉ là đồ ăn vặt thôi mà, cậu không nhận tôi mới không vui."

Cô biết lúc này cô mà nhăn nhó không nhận anh sẽ thật sự không vui, trong lòng cô gái nhỏ ngọt như mật, ôm lấy hộp quà, đôi mắt sáng ngời: "Cảm ơn cậu, mình thích lắm."

Anh thấy phản ứng này của cô khiến trái tim đang treo lơ lửng của anh buông xuống, "Ừm, thích là tốt rồi. Tối nay ngâm nước ấm, thư giãn một chút rồi đi nghỉ ngơi sớm, ngày mai chúng ta cùng đi."

"Ừm, được." Cô quay người, đi đến cửa, đột nhiên quay đầu lại.

"Du Hàn, cậu cũng cố lên nhé ~"

Anh gật đầu, "Ừm, biết rồi."

-

Ngày hôm sau, ánh nắng mặt trời chói chang, bầu trời không mây báo hiệu hôm nay thời tiết sẽ rất tốt.

Buổi sáng thức dậy, Bối Doanh Doanh mặc chiếc áo phông thể thao màu hồng nhạt đã chuẩn bị từ trước, chuẩn bị một chiếc mũ trống một lỗ trên đầu cùng các loại đồ bổ sung năng lượng. Sau khi chuẩn bị xong cô xuống dưới lầu ăn sáng. Viên Man Hà dặn dò một lượt, bà nghe Bối Doanh Doanh nói cô và Du Hàn muốn đi sớm, sợ trên đường kẹt xe, bà bảo lái xe chở hai đứa đến địa điểm thi.

Trước khi ra cửa, Viên Man Hà ôm cô: "Bảo bối cố lên, bố mẹ sẽ xem các con thi đấu."

Bối Doanh Doanh mỉm cười, "Con sẽ cố gắng."

Hôm nay cô đi đôi giày chạy bộ suốt mấy tuần nay với Du Hàn, găng tay bảo vệ cổ tay và miếng đệm đầu gối cũng là cái thường ngày hay sử dụng, đặc biệt trong thi đấu cực kỳ cấm kỵ dùng đồ mới.

Trên xe, Bối Doanh Doanh phấn khích, "Mình như vậy lát nữa sẽ không tốt cho việc thi chạy không?"

"Không sao, phấn khích một chút cũng là chuyện tốt." Du Hàn cười, "Xem ra trong khoảng thời gian này luyện tập nhiều, sự sợ hãi đối với việc chạy đường dài của cậu giảm bớt không ít rồi nhỉ."

"Đúng vậy, chạy nhiều nên không còn sợ chạy nữa."

Đến nơi diễn ra cuộc thi chạy, là bên cạnh hồ Bắc Nam. Hôm nay đường quanh hồ được dùng làm đường thi chạy, đã được phong tỏa từ trước. Ở lối vào đường đua, bọn họ gặp được Vương Thụ Trạch, những người khác cũng lần lượt đến.

Bảy người đến đông đủ, đầu tiên bọn họ đến khu chụp ảnh, chụp ảnh chung và ký tên lưu niệm, hôm nay đài truyền hình địa phương sẽ phát sóng toàn bộ quá trình, có rất nhiều phương tiện truyền thông thể thao đưa tin.

Sau khi chụp ảnh, họ đến làm thủ tục rồi ký tên xác nhận, mỗi người nhận được một túi vật dụng, biển số, chip đếm thời gian, cùng một số đồ vật khác, sau đó cả đám đi vào trong phòng nghỉ.

Trong phòng nghỉ, Kỷ Diệu lấy điện thoại ra, phấn kích nói: "Nào, bảy người chúng ta chụp trước một tấm hình đi, để mình đăng lên vòng bạn bè."

"Này, còn chưa thắng đầu."

"Còn chưa thắng thì có làm sao, bọn mình phải nói là cực kỳ dũng cảm đó, cả trường mình hình như chỉ có bảy người chúng ta đăng ký tham gia thôi."

"Không phải chứ? Tôi nhớ hình như còn có hoa khôi Bối cũng đăng ký tham gia mà." Lạc Phàm nói.

Vương Thụ Trạch buồn bực: "Sao chị ta cũng tham gia thế, lần trước thi biện luận bị bọn mình đo ván chưa đủ thảm sao ha ha ha."

Bọn họ cùng nhau chụp mấy tấm ảnh, mọi người vừa trò chuyện vừa vận động làm nóng người, một lúc sau Kỷ Diệu bắt đầu căng thẳng, "Làm sao bây giờ mình sợ một lát nữa mình mệt quá không chạy hết được mất."

Trong thi đấu đồng đội, một khi giữa chừng có một người không thể về đích thì những người phía sau sẽ không thể tiếp sức, điều này tương đương với việc kết thúc phần thi của cả nhóm.

Vì vậy mỗi một thành viên đều gánh vác vinh quang của cả đội.

"Sợ cái gì? giống như bình thường luyện tập thôi."

Đến tám giờ, nhân viên đường đua đến thông báo mọi người chuẩn bị vào từng đường đua của mình, bảy người xếp thành vòng tròn, VươnG Thụ Trạch vươn tay ra, mọi người lần lượt cũng đưa tay ra ——

"Cánh buồm nhiệt huyết, xông lên!"

Sau khi đọc xong câu khẩu hiệu, mọi người không nhịn được bật cười, "Tên đội gì mà cmn trẩu thế hả?"

"Mợ nó, làm sao bây giờ chân tao run lên rồi..."

"Tăng Đống, hôm nay mày có thể thay đổi hình tượng tên mập chết dẫm trong lòng tao hay không, tất cả dựa vào biểu hiện lát nữa của mày đấy."

Mọi người vừa ồn ào vừa đi ra ngoài, Du Hàn đến bên cạnh Bối Doanh Doanh, nhẹ nhàng ôm lấy bờ vai của cô, "Đừng căng thẳng."

Cô gật đầu, nở nụ cười thật tươi với anh, "Ừm."

Cô nghĩ, cô đã có đủ dũng khí để đứng trên đường đua.

Đọc truyện chữ Full