DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng
Chương 72: Chân chính vả mặt (4)

Editor: Sam Sam - DĐ LQĐ

Cũng may hiện giờ tất cả mọi người không có ai chú ý đến Mộ Vô Song, nên không ai nhìn thấy sự ngoan độc trong ánh mắt của ả ta.

"Hân nhi, vừa rồi đã xảy ra chuyện gì?"

Ninh lão không hiểu đang có chuyện gì, bèn hỏi cháu gái mình.

Ninh Hân lập tức kể lại chuyện đánh cược của thái tử và Vân Lạc Phong. Ngay cả những lời chế nhạo của bọn người Quan Lâm cũng kể ra không sót một chữ.

"Hả? Vị cô nương Mộ Vô Song này, cô nương muốn chỉ dạy cho Vân cô nương?" Ninh lão nhìn Mộ Vô Song đang mặt đầy lửa giận, giọng điệu của ông rất bình tĩnh: "Đã như vậy, lão hủ ta cũng chỉ dạy cho cô vài điều, danh y chân chính, thì không cần thông qua bắt mạch mới chuẩn đoán được bệnh tình. Bọn họ chỉ cần dùng mắt nhìn là có thể nhìn rõ nguyên nhân và chứng bệnh. Ngay cả chẩn bệnh cũng cần bắt mạch, chỉ là lang băm mà thôi."

Thân mình Mộ Vô Song chấn động. Hai tay nắm chặt đến trắng bệch. Hận ý trong lòng càng dâng cao, giống như ngọn lửa, càng cháy càng mạnh.

Đều do Vân Lạc Phong!

Nếu không phải ả ta, mình sẽ không phải chịu đựng nhục nhã như vậy. Càng không bị người khác gọi là lang băm. Nhưng mà, cũng chính vì Vân Lạc Phong mà bây giờ bản thân mình không thể nói ra một câu nào để phản bác lại.

"Hân nhi!" Ninh lão quay đầu lại nhìn Ninh Hân: "Sau này cháu theo Vân cô nương cố gắng học tập nhiều một chút. Ta thấy cô nương ấy không tệ. Y thuật cao siêu, làm việc lại ổn trọng. Cháu thì quá mức lỗ mãng, rất dễ làm loạn. Chỉ một kẻ lang băm đã có thể lừa gạt cháu rồi. Nếu không phải Vân cô nương ra tay trượng nghĩa, nói không chừng ta đã chết trong tay lang băm rồi."

"Dạ, cháu biết rồi! Sau này sẽ không phạm cùng một sai lầm nữa. Cũng sẽ không để lang băm che mắt."

Hai ông cháu nhà này, mở miệng một tiếng lang băm, ngậm miệng một tiếng lang băm. Làm Mộ Vô Song tức giận đến mức ngực phập phồng.

Sắc mặt cũng theo đó mà đỏ cả lên. Ả ta vừa định kiếm cớ rời đi thì lại nghe thấy giọng nói tà mị lười biếng của Vân Lạc Phong.

"Thái tử, có phải nên bắt đầu thực hiện lời hứa thứ hai của ngươi rồi không?" Vân Lạc Phong duỗi thẳng eo, gương mặt cười tươi rất vui vẻ: "Thời gian cũng không còn sớm. Ta muốn về sớm nghỉ ngơi, cho nên, các ngươi có thể đừng làm mất thời gian của ta nữa có được hay không? Nhớ kỹ! Ra tay càng mạnh càng tốt, càng mạnh ta càng vui vẻ, mà các ngươi cũng có thể sớm kết thúc."

Sắc mặt Cao Lăng tối sầm, giận dữ quát: "Vân Lạc Phong! Ngươi đừng vượt quá bổn phận!"

"Thì ra đường đường một thái tử điện hạ lại là kẻ tiểu nhân nói chuyện không giữ lời." Vân Lạc Phong liếc nhìn Cao Lăng: "Ngươi không muốn giữ lời cũng không sao, dù sao có tứ hoàng tử và Ninh lão làm chứng, đến lúc đó truyền ra bên ngoài, bá tánh sẽ biết được thái tử của bọn họ là kẻ tiểu nhân thất tín."

"Ngươi........"

Cao Lăng tức giận đến mức hai mắt muốn phun ra lửa, gương mặt hắn vô cùng dữ tợn, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể xông lên đánh Vân Lạc Phong.

"Vân cô nương!" Dường như Ninh lão sợ trong lúc tức giận Cao Lăng sẽ thật sự xông lên tấn công Vân Lạc Phong. Ông đứng chắn phía trước, bảo vệ Vân Lạc Phong an toàn ở phía sau: "Cô nương yên tâm! Điều kiện mà hắn hứa với cô nương, lão hủ nhất định sẽ bắt hắn phải hoàn thành. Nếu không, lão hủ sẽ truyền hành vi tiểu nhân thất tín bội nghĩa của hắn ra bên ngoài, giúp hắn có cơ hội được lưu truyền hậu thế."

Cao Lăng không biết thân phận của Ninh lão, nên không dám có hành động thiếu suy nghĩ.

Cũng đúng lúc này, Mộ Vô Song đi đến trước mặt hắn, dùng ánh mắt dịu dàng tha thiết mà cũng rất kiên định nhìn hắn.

"Thái tử, ngài vì Vô Song mà trở thành kẻ thất tín thật sự không đáng. Là do trước đó Vô Song bảo thái tử đồng ý điều kiện của nàng ta, thái tử không thể thất tín làm tổn hại thanh danh. Vì vậy, người cứ đánh đi. Vô Song sẽ không làm liên lụy thái tử."

Mộ Vô Song ngẩn mặt lên nhìn Cao Lăng, trong mắt chỉ có tình cảm nồng nàng tha thiết.

Đây chính là Mộ Vô Song muốn nói cho Cao Lăng biết, sở dĩ ả ta đồng ý chịu đựng nhục nhã, đều là vì hắn.

Đọc truyện chữ Full