DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Thái Cổ Thần Vương
Chương 32: Hoàng Thành

Hoàng thành nước Sở trải dài bát ngát vô tận, diện tích ngang dọc lên đến nghìn vạn dặm. Nó cũng chính là thành trì lớn nhất nước Sở, dân số cũng nhiều nhất, gấp mười lần dân số ở thành Thiên Ung, vô cùng sầm uất.  

Lúc này dưới chân Hoàng thành, Tần Vấn Thiên ngồi trên tuấn mã với bộ dáng phong trần mệt mỏi, hắn ngước đầu lên nhìn bức tường thành cao ngất kia mà trong lòng có chút chấn động.  

Bức tường thành này cao năm trượng, được làm từ nguyên liệu đặc biệt, cho dù có là cường giả Luyện Thể cảnh đỉnh phong cũng đừng mong làm rung chuyển được nó.  

- Lão sư, chúng ta đến rồi, vào thành đi.

Phong Bình thấp giọng nói. Nghe vậy Tần Vấn Thiên khẽ gật đầu, hai người nhảy xuống ngựa đi bộ về phía cửa thành rồi xếp hành bước vào trong Hoàng thành. Trong Hoàng thành, con đường lớn rộng mấy chục mét được trải đầy đá xanh, tiếng thú gầm thì thay phiên nhau vang lên.  

- Nhiều cường giả thật đấy, không ngờ nhiều người có tọa kỵ là yêu thú thật.

Tần Vấn Thiên hít sâu một hơi, trong lòng dâng trào. Ở phía trước cách hắn không xa, có một con yêu thú Thanh Viên có dáng người vô cùng khổng lồ. Con Thanh Viên này đi thẳng như người, trên vai nó là một thanh niên uy phong lẫm lẫm.  

Con Thanh Viên này là một yêu thú cấp bốn, có thể so với cường giả Luân Mạch cảnh, thế mà chỉ là một tọa kỵ.  

Yêu thú được chia làm chín cấp: yêu thú cấp một có thể so với ba tầng dưới của Luyện Thể cảnh, yêu thú cấp hai có thể so với ba tầng giữa của Luyện Thể cảnh và yêu thú cấp ba có thể so với ba tầng trên của cảnh giới luyện thể.  

Theo cách so sánh này thì yêu thú cấp chín có thể so với những người đạt đến Nguyên Phủ cảnh đỉnh phong rồi. Những yêu thú sau cấp chín còn có thể hóa hình, rút đi yêu thể của mình.  

- Tiểu sư đệ.

Đúng lúc này có một giọng nói truyền tới, Tần Vấn Thiên đưa mắt sang nhìn thì thấy ở một bên đường có hai bóng người đang đi về phía hắn, đó là Nhược Hoan và Đại Sơn của học viện Đế Tinh.  

Thấy người đến, Tần Vấn Thiên nở nụ cười rồi nói:

- Sao hai người lại ở đây?  

- Còn không phải là vì sư đệ ngươi à?

Nhược Hoan bước tới ôm lấy cánh tay của Tần Vấn Thiên, cơ thể nảy nở mềm mại áp sát vào hắn khiến hắn cười khổ một hồi, vị sư tỷ này của hắn thật đúng là…

- Diệp gia thường xuyên theo dõi nơi này, tất nhiên lão sư phải cẩn thận hơn rồi, vì ngươi mà tỷ tỷ phải khổ sở mấy ngày đấy.

Hơi thở của Nhược Hoan thơm như hoa lan, ánh mắt cô quyến rũ như tơ lụa.  

- Cảm ơn sư tỷ.

Tần Vấn Thiên nói, trong lòng tràn đầy cảm kích, Mạc Thương lão sư quá chu đáo, sợ Diệp gia phái người đến ám sát hắn.  

- Tiểu gia hỏa này còn biết xấu hổ cơ, không trêu đệ nữa.

Thấy dáng vẻ ngượng ngùng của Tần Vấn Thiên, Nhược Hoan bỏ tay ra, sau đó ánh mắt cô rơi vào con chó tuyết trên vai của hắn:

- Tiểu gia hỏa này đáng yêu quá, đến bên cạnh tỷ tỷ nào.  

Đôi mắt của con chó tuyết khẽ nheo lại sau đó nhảy thẳng vào ngực Nhược Hoan, điều khiến người khác phải trợn mắt há miệng đó là cặp móng vuốt của con chó tuyết này lại đặt ngay trên vị trí cao ngất trên người Nhược Hoa, sau đó còn ngọ nguậy như đang gãi cái gì đó. Ngay lập tức một khe rãnh xinh đẹp xuất hiện như ẩn như hiện khiến Tần Vấn Thiên cạn lời, sao hắn cảm giác như đang nuôi một con chó háo sắc vậy…

Nhược Hoan cũng ngây ngẩn cả người nhưng ngay sau đó cô lại bật cười một tiếng, đôi mắt đẹp nhìn thẳng vào Tần Vấn Thiên khiến hắn cảm thấy vô cùng xấu hổ.  

- Ngươi hiểu tâm tư của chủ nhân mình đấy, nhưng gan ngươi to hơn gan hắn nhiều.

Nhược Hoan ôm lấy con chó tuyết nói khiến Tần Vấn Thiên lại càng cạn lời hơn. Đúng lúc này Nhược Hoan huýt sáo một tiếng, trong hư không truyền đến tiếng kêu dài của chim ưng, ngay sau đó một con hắc ưng đáp xuống trước mặt Nhược Hoan.  

- Tần sư đệ, ta là Đại Sơn, Nhược Hoan là người như thế đấy sau này đệ khắc quen, chúng ta đi lên thôi.

Dường như Đại Sơn thật thà hơn nhiều, hắn toét miệng cười với Tần Vấn Thiên, Tần Vấn Thiên cũng gật đầu lại một cái, đồng thời trong lòng nghĩ nếu sau này ở cùng một chỗ với Nhược Hoan nhất định phải giữ vững định lực, cám dỗ thật sự là quá lớn.  

- Hoàng thành rất lớn, nếu không phi hành không biết phải đi mất bao lâu đâu. Lên đi, tiện thể ta sẽ giới thiệu về Hoàng thành cho đệ.

Đại Sơn cười nói, dáng vẻ vô cùng hiền lành, nhưng hôm đó Tần Vấn Thiên đã tận mắt nhìn thấy Đại Sơn triệu hoán ra Yêu Viên Tinh Hồn cùng với Thạch Đầu Nhân Tinh Hồn sở hữu sức chiến đấu vô cùng cuồng bạo, lực phòng ngự siêu cấp đáng sợ.  

Tần Vấn Thiên nghe vậy thì thả tuấn mã đi, bốn người cùng nhảy lên Hắc Ưng, Hắc Ưng kêu to một tiếng rồi phóng lên cao bay nhanh về phía trước. Trong khoảnh khắc một trận gió mạnh tạt đến khiến trường bào bay phần phật.

- Tần sư đệ, đệ đừng thấy hoàng thành lớn, nhưng nó phân bố rất có quy luật đấy. Chỗ chúng ta đang ở bây giờ là khu dân nghèo, nói trắng ra là khu vực dành cho những người không có quyền thế và những người tạm trú ở hoàng thành. Khu vực này là khu vực lớn nhất cũng là nơi có dân số dày đặc nhất, chiến một phần hai dân số ở hoàng thành, con số là vài chục triệu người.  

Lời nói của Đại Sơn khiến Tần Vấn Thiên thất kinh, hắn nhìn từ trên cao xuống chỉ thấy phía dưới vô cùng sầm uất, lầu cao các vũ người qua người lại không ngớt, di chuyển bằng yêu thú cũng hết sức phổ biến. Một nơi phồn hoa đến cả thành Thiên Ung không thể nào so sánh được như thế này lại chỉ là khu dân nghèo.  

- Trong hoàng thành chia ra tổng cộng bảy khu lớn. khu dân nghèo là khu thứ nhất; Khu hỗn loạn tốt xấu lẫn lộn là khu thứ hai, chín học viện và võ phủ lớn cùng với vô số các thế lực gia tộc là khu thứ ba, công hội Tinh Hà, Thần Binh các và một số thế lực đại gia tộc là khu thứ tư, Vương công quý tộc, đại quan hiển hách là khu thứ năm, hoàng cung là khu thứ sáu và Hắc Ám Sâm Lâm là khu thứ bảy.  

Đại Sơn nói qua về phân bố trong hoàng thành trước rồi mới bắt đầu nói tỉ mỉ. Vị trí ban đầu của Hoàng thành nước Sở chính là rừng rậm bóng tối. Một nửa thành trì ở Hoàng thành bị khu rừng rậm đầy yêu thú này bao quanh, hay nói cách khác chính là bên ngoài Hoàng Cung, khu quý tộc, công hội Tinh Hà, Thần Binh Các, các thế lực gia tộc lớn, chín học viện và võ phủ lớn đều được bao phủ bởi rừng rậm bóng tối nguy hiểm này.  

Bọn họ coi khu rừng rậm yêu thú nguy hiểm này là một nơi để lịch luyện.  

Diện tích của hoàng thành rất lớn, các thế lực lớn nhỏ thì nhiều vô kể, mà chín học viện và võ phủ lớn thì nằm ngay khu vực trung tâm của toàn bộ hoàng thành.  

Tốc độ bay của Hắc Ưng vô cùng kinh khủng, mãi đến hai tiếng sau bọn họ mới dừng lại, quanh quẩn trên không trung.  

- Y nha!

- Gào!

Tiếng thét và kêu gào của yêu thú không ngừng vang đội, khi thấy các bầy yêu thú quanh quẩn trong không trung cùng với vô số yêu thú ở dưới đất, con ngươi Tần Vấn Thiên nhịn không được mà co rụt lại, thật là nhiều cường giả, thật là nhiều yêu thú.

- Đây là đâu?

Tần Vấn Thiên hỏi, trong lòng hắn đang vô cùng khiếp sợ. Phía dưới hắn có rất nhiều con đường cùng hướng về một cánh cửa hình vòng cung lớn, mà ở bên kia cánh cửa hình vòng cung đó cực kỳ rộng rãi, tuy cũng có rất nhiều người nhưng trong không trung không hề có bóng dáng một con yêu thú nào.  

- Ha ha, chúng ta đã bay qua khu thứ nhất và khu thứ hai rồi, trước mặt đệ chính là khu của chín học viện và võ phủ. Đi qua cánh cửa kia mới tính là khu vực quan trọng của Hoàng thành. Ở đó không cho phép người bình thường phi hành, chỉ có cường giả ở cảnh giới Nguyên Phủ mới có đặc quyền đó. Còn vị trí phía sau cánh cửa hình vòng cung kia chính là mục tiêu của chúng ta, nơi kiểm tra và chiêu sinh của các học viện và võ phủ.  

- Đi, chúng ta xuống thôi.

Nhược Hoan vừa dứt lời Hắc Ưng đã đáp xuống mặt đất, những dòng người qua lại không ngớt kia cũng đang đi về phía cánh cửa hình vòng cung.

- Ngày đầu xuân chính là ngày các học viện và võ phủ chiêu sinh, rất nhiều thanh niên tài tuấn của nước Sở đều lựa chọn đến đây, sao có thể không nhiều người được.

Tần Vấn Thiên nói thầm một câu. Không phải cũng có rất nhiều người ở thành Thiên Ung đến học viện và võ phủ ở hoàng thành đó sao.  

- Tần sư đệ không cần phải kiểm tra nữa, đệ chỉ cần đi thẳng đến chỗ lão sư kiểm tra nhận lấy ngọc bài Đế Tinh là có thể đến học viện rồi. Ngọc bài Đế Tinh này là vật có một không hai ở học viện Đế Tinh của chúng ta, vô cùng quan trọng, chỉ có vào lúc chiêu sinh hàng năm mới cho phép lão sư kiểm tra mang trên người, vì thế Mạc Thương lão sư mới không đưa cho đệ.

Đại Sơn vừa đi trên đường vừa nói với Tần Vấn Thiên.  

- Được.

Tần Vấn Thiên khẽ gật đầu, đúng lúc này thì dòng người chen đến.  

- Có chuyện gì vậy?

Đại Sơn nhíu mày rồi quay đầu lại. Ngay sau đó bọn họ nhìn thấy dòng người vội vàng chia ra hai bên, ở phía sau có một đội long mã đang kéo một chiếc kiệu tiến về phía trước, rất nhiều người đều nhón mũi chân nhìn về phía đó.  

- Là nha đầu kia, thảo nào lại náo nhiệt như vậy.

Nhược Hoan khẽ cười, chiếc kiệu kia từ từ tiến về phía trước, thuận theo từng dải lụa mỏng dường như có thể nhìn thấy hai bóng người mềm mại ẩn hiện bên trong.  

- Vụt!

Đúng lúc này con chó tuyết trong ngực Nhược Hoan lao ra ngoài chạy thẳng về phía cỗ kiệu kia rồi chui vào trong đó. Một màn này khiến Tần Vấn Thiên sững sờ cả người.  

Bên trong kiệu, Mạc Khuynh Thành thấy một đoàn tuyết trắng nhào thẳng vào người mình thì cũng ngây ngẩn, sau đó cô lập tức nói với vẻ vui mừng:

- Tiểu gia hỏa này, sao ngươi lại đến được đây!

Mà Nặc Lan ở bên cạnh cô thì trợn trắng mắt một cái:

- Tiểu gia hỏa này thật đúng là âm hồn bất tán.  

Mạc Khuynh Thành liếc Nặc Lan một cái rồi nở nụ cười động lòng người. Chỉ thấy cô vươn tay kéo mành kiệu ra khiến cho nhất thời bao nhiêu ánh mắt đều dồn đọng lại.  

- Thật xinh đẹp!

- Đây chính là đệ nhất mỹ nữ của nước Sở, đẹp quá, nếu như có thể được chung chăn gối với cô thì ngày thứ hai có chết cũng cam lòng.  

- Cô gái này đẹp quá.

Tần Vấn Thiên đã từng gặp vô số mỹ nữ như Tần Dao, Bạch Thu Tuyết, đều là mỹ nhân của thành Thiên Ung nhưng nếu đem ra so sánh với thiếu nữ trước mắt thì đúng là có phần lu mờ.  

Mạc Khuynh Thành cũng nhìn thấy Tần Vấn Thiên, cô khẽ nở nụ cười nhu hòa với Tần Vấn Thiên sau đó lại kéo mành liệu lại.  

- Cô ấy cười với ta.

Người bên cạnh Tần Vấn Thiên nói, sắc mặt như ngây dại.  

- Hình như là cười với ta.  

Nghe thấy lời nói của những người xung quanh, Tần Vấn Thiên chớp mắt, chẳng lẽ hắn cũng có ảo giác như những người xunh quanh sao? Vừa rồi hắn cảm giác thiếu nữ kia cười với hắn.  

- Đẹp không?

Một giọng nói đột nhiên vang lên.  

- Đẹp.

Tần Vấn Thiên trả lời vô cùng tự nhiên, sau đó vẻ mặt hắn lập tức cứng đờ lại, hắn quay đầu cười khổ với Nhược Hoan:

- Sư tỷ cũng rất đẹp.  

Nhưng rất hiển nhiên Nhược Hoan không sa vào bẫy này, cô vẫn cười hì hì nhìn thẳng vào hắn.  

- Với mị lực của sư tỷ, tuyệt đối hấp dẫn nam nhân hơn cô ấy.

Tần Vấn Thiên nói, giọng nói run run.

- Miệng đệ ngọt đấy.

Nhược Hoan khẽ cười:

- Có điều nha đầu kia tuyệt đối là họa thủy, cũng khó trách đệ lại nhất thời mất hồn như vậy. Nếu là nam nhân chắc chắn ta cũng sẽ thích đệ nhất mỹ nữ của nước Sở.  

- He he.

Đại Sơn ở bên cạnh gãi đầu ra vẻ rất đồng ý với lời của Nhược Hoan.  

- Nhưng thử nghĩ mà xem, trong kinh thành thập tú có rất nhiều người muốn tranh giành nhưng không một ai đạt được mục đích. Người bình thường mà muốn theo đuổi muội ấy e là sẽ có cái chết rất thảm.

- Xem ra đệ cũng coi như là tự biết thân biết phận đấy.

Nhược Hoan cười nói, đúng lúc này con chó tuyết lại hóa thành một đạo ảo ảnh nhào vào trong ngực cô.  

- Quả nhiên là con chó háo sắc.

Nhược Hoan trợn mắt nhìn nó một cái, chỉ thấy nó chui qua chui lại trong ngực cô, nhìn cô bằng đôi mắt vô cùng ấm ức khiến ai thấy cũng phải tan chảy.  

Trong cỗ kiệu đang rời đi phía trước, Nặc Lan hỏi Mạc Khuynh Thành:

- Thật sự là hắn à?

- Ừ, không ngờ hắn lại đến hoàng thành rồi, tiểu gia hỏa kia cũng đi theo hắn.

Mạc Khuynh Thành khẽ gật đầu:

- Không biết hắn tới hoàng thành làm gì nữa.

- Sao, Mạc đại mỹ nữ của chúng ta cũng bắt đầu quan tâm đến người khác rồi à.

Nặc Lan nhìn Mạc Khuynh Thành rồi cười hì hì nói.  

- Có đâu.

Mạc Khuynh Thành trợn mắt nhìn Nặc Lan một cái.  

- Cũng đúng, dù sao thì Mạc đại mỹ nữ của chúng ta từng cứu người ta một mạng, hơn nữa còn có cả quan hệ xác thịt nữa, quan tâm cũng là chuyện bình thường. Chỉ tiếc tên kia căn bản không biết ngươi.

Nặc Lan tiếp tục cười nói, Mạc Khuynh Thành nghe vậy thì lắc đầu cười khổ, cô chỉ tò mò một chút thôi mà.

Đọc truyện chữ Full