DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Thái Cổ Thần Vương
Chương 206: Công thành

Hoàng cung nước Sở, mưa gió sắp nổi lên, lòng người hoang mang, họ cảm nhận được một đám mây đen đang ép lên cả tòa thành.

Đội quân của Tần phủ đã phá hủy nhiều tòa thành dọc đường đi, điên cuồng tiến lên. Họ vô cùng quỷ dị, khi nước Sở điều động lực lượng gia cố phòng ngự thì Tần phủ đột nhiên thay đổi đường hành quân hỏa tốc tiến tới các thành trì khác. Hơn nữa nhánh quân phá vòng vây đều là binh sĩ tinh anh, ngàn dặm hành quân với tốc độ cực nhanh khiến hàng phòng ngự của nước Sở xuất hiên trăm ngàn chỗ hở.

Tư thái mãnh liệt như vậy khiến người ta cảm nhận được Tần phủ ẩn núp nhiều năm kia cường đại như thế nào, họ mơ hồ biết vì sao ban đầu hoàng thất cố ý muốn động đến Tần phủ ở Thiên Ung thành. Có lẽ bọn họ sớm có phát giác. Tranh đoạt quyền lực là đều phức tạp như thế, luôn phải có nhiều mưu kế ứng biến với quỷ thuật của đối phương. Tần Hạo không tiếc thân mình xông pha vào hiểm cảnh.

Cuối cùng, hoàng thất nước Sở hạ lệnh, buông hàng phòng ngự ra, toàn bộ quân đội từ các thành rút lui, tập trung bảo vệ hoàng thành, trấn thủ một đạo phòng tuyến cuối cùng kia, đồng thời, những đội quân khác chuẩn bị sẵn sàng bao vây diệt trừ địch. Điều này rõ ràng là song phương đã tuyên bố quyết chiến, Tần phủ huy động toàn bộ lực lượng tiến về hoàng thành, hoàng thất sẽ cùng Tần phủ đối kháng tại hoàng thành.

Toàn bộ Long vệ của nước Sở đều điên cuồng, nhân mã tinh nhuệ đều xông tới hoàng thành.

Trong lúc nhất thời, tình thế ở hoàng thành thu hút ánh mắt của vô số người nước Sở. Màn tranh đoạt quyền lực này sẽ có kết cục cuối cùng như thế nào? Giờ phút này, lòng tin của người dân đối với hoàng thất không còn mãnh liệt như trước kia nữa, thậm chí có không ít người nghĩ rằng hoàng thất nước Sở tồn tại ba nghìn năm sẽ chấm dứt trong trận đại chiến này.

Tần Vấn Thiên còn chưa bước vào hoàng thành mà đã nghe được đủ loại tin tức, vì vậy hắn ngụy trang bí mật đi vào, bước chân vào Thần Binh các, thái độ của An Lưu Yên đối với hắn vẫn rất tốt, hơn nữa vốn là không quan tâm đến hoàng thất, hắn ở Thần Binh các cũng chỉ có quyền hạn tầm thường mà thôi.

Dĩ nhiên hắn phải bí mật tới Thần Binh các không để thông tin bị lộ, bế quan bảy ngày, Tần Vấn Thiên vận dụng nhân lực và vật lực trong Thần Binh các để luyện chế thần binh. Trong lòng của những luyện khí đại sư kia nổi lên sóng to gió lớn, bọn họ chưa từng thấy qua người nào điên cuồng khắc trận văn như thế, tựa như toàn bộ Thần Binh các đang quay xung quanh một mình hắn vậy.

Tần Vấn Thiên sẽ không để Thần Binh các thua thiệt, song song với cung cấp vũ khí cho Tần gia quân thì hắn cũng chế tạo ra các loại thần binh, thần giáp để lại cho Thần Binh các, thậm chí có một ít thần binh cấp ba trân quý. Đồng thời, An Lưu Yên cũng liên lạc với Thiên Vận phường - một trong tam đại phường của nước Sở, trả thù lao cao để cho bọn họ vận chuyển thần binh ra khỏi hoàng thành.

Tất cả đều hoàn thành trong bí mật, dĩ nhiên với hành động lần này Thiên Vận phường cùng Thần Binh các đều có được lợi ích to lớn. Thời kỳ loạn lạc, chiến tranh là mỏ vàng tiềm năng của bọn họ.

Cuối cùng hoàng thất cũng cảm giác được có cái gì không đúng nhưng đã muộn. Thiên Vận phường đã chở hết thần binh đi, Tần Vấn Thiên cũng rời khỏi Thần Binh các. Hôm nay địa vị của hoàng thất đang lay động làm sao dám giận cá chém thớt với hai thế lực khổng lồ là Thần Binh các cùng Thiên Vận phường.

Nhận được thần binh do Thiên Vận phường vận chuyển tới, binh mã tinh nhuệ của Tần phủ như hổ thêm cánh, điên cuồng xông lên. Cuối cùng, những đạo quân đó đã tới cửa ải cuối cùng, bao vây dưới chân thành.

Trên cổng thành, một nhóm cường giả đứng sóng vai, đương kim bệ hạ Sở Thiên Kiêu chắp tay nhìn ra xa. Binh lính đông nghìn nghịt như kiến cỏ không thể nhìn tới điểm cuối, bọn họ mài đao xoèn xoẹt, trong con ngươi tất cả đều lộ ra ánh sáng nóng bỏng. Đó là một loại cuồng nhiệt đối với quyền lực, đối với sự báo thù.

Chỉ cần hạ nốt cái thành trì này, quốc gia này từ đây sẽ đổi chủ.

- Tìm được Tần Vấn Thiên chưa?

Sở Thiên Kiêu bình tĩnh mở miệng, không nhìn ra là hắn đang vui hay giận.

- Vẫn chưa.

Một người từ sau lưng tiến lên, khom người đáp lại:

- Đã giám sát nhất cử nhất động của Thiên Vận phường và Thần Binh các, nếu như Tần Vấn Thiên xuất hiện một lần nữa, nhất định sẽ bắt được.

- Thông cáo tin tức, ba ngày sau hành hình Mạc Thương trên Sở Vương đài, Nhược Hoan tặng cho Thu Mạc.

Sở Thiên Kiêu bình tĩnh nói, người sau lưng cung kính:

- Thần đi làm ngay.

Dứt lời, người nọ khom người lui ra. Xem ra bệ hạ đang bị ép tới đường cùng, không ngờ Tần Vấn Thiên bị hoàng thất truy nã kia lại khiến đội quân của Tần phủ dâng lên một phần đại lễ như vậy, điều này đối với hoàng thất vô cùng bất lợi.

Rất nhanh tin tức kia được truyền ra, ba ngày sau, tại nơi Tần Vấn Thiên vang danh khắp nước Sở, Sở Vương đài, hoàng thất sẽ tử hình sư phụ Mạc Thương của hắn và đem tặng Nhược Hoan cho Thu Mạc.

Tin tức đó làm Thu Mạc rất bất mãn, thanh danh của hắn đã bị bôi nhọ hết cả rồi. Thế nhưng khi nghĩ đến Nhược Hoan sắp tới tay thì hắn kiềm chế lại, thầm nghĩ sau khi xong vụ này sẽ rời khỏi nước Sở.

……

Trong căn phòng nhỏ trong rừng trúc, nước sông chảy hiền hòa, êm ả yên tĩnh.

Tần Vấn Thiên ngồi bên bờ sông, Mạc Khuynh Thành im lặng ngồi bên cạnh hắn, đương nhiên nàng cũng nhận được tin tức, trong lòng vô cùng bất mãn với Sở Thiên Kiêu, lại tuyên cáo rộng khắp nước Sở, lấy Mạc Thương và Nhược Hoan ra uy hiếp Tần Vấn Thiên. Có thể thấy Sở Thiên Kiêu đã tới bước đường cùng, không từ bất cứ thủ đoạn nào. Như vậy có thể thấy rằng hoàng thất nước Sở sắp suy tàn rồi, e rằng sự diệt vong đã không còn xa.

Lúc này, Tần Vấn Thiên đứng dậy, quay trở lại căn nhà cỏ, nơi đây có một nữ tử che mặt đang ngồi, tựa như nàng vẫn luôn ở chỗ này.

Thấy Tần Vấn Thiên tới, nàng ngẩng đầu lên, đôi mắt trong veo nhìn Tần Vấn Thiên nhưng lại làm cho người ta cảm nhận được sự lạnh giá trong đó.

Tần Vấn Thiên biết có một vị cao nhân vẫn luôn đi theo bên mình, thậm chí cùng bước vào Hắc Ám Sâm Lâm nhưng nàng trước sau vẫn vô cùng sạch sẽ, tươi đẹp tuyệt vời. Điều này làm hắn thắc mắc, không biết thực lực của nàng mạnh đến đâu.

- Thanh Mị tiên tử cử ngươi tới?

Tần Vấn Thiên nhìn đối phương, thấp giọng hỏi, nữ tử nhìn hắn, không nói chuyện.

Tần Vấn Thiên thấy ánh mắt bất đắc dĩ của đối phương bèn hỏi:

- Trước kia không phải đều âm thầm bảo vệ ư, vì sao lần này lại tiếp cận?

Chỉ thấy đôi mắt nhìn hắn nhưng vẫn yên lặng.

- Quấy rầy rồi.

Tần Vấn Thiên xoay người rời đi.

- Có không ít người đang nhìn chằm chằm vào nơi này, ta phải bảo vệ ngươi an toàn.

Một giọng nói thanh thúy vang lên, Tần Vấn Thiên quay đầu lại, nhìn vào đôi mắt thanh tú kia, hắn nở nụ cười.

- Vậy ngươi sẽ giúp ta ra tay đối phó người khác ư?

Tần Vấn Thiên hỏi.

Nữ tử khẽ lắc đầu một cái, vẫn làm cho người ta cảm nhận được sự lạnh lẽo như băng, xa cách đến ngàn dặm.

- Được.

Tần Vấn Thiên cười một cái, hỏi:

- Ta là Tần Vấn Thiên, ngươi thì sao?

Đôi mắt nàng chớp chớp, tựa hồ đang suy xét, ngay sau đó ngẩng đầu nhìn Tần Vấn Thiên:

- Thanh Nhi.

- Một cái tên nghe rất êm tai.

Tần Vấn Thiên cười một cái với Thanh Nhi sau đó xoay người rời đi.

Mạc Khuynh Thành thấy Tần Vấn Thiên đi tới, trêu ghẹo nói:

- Ngươi cảm thấy nàng xinh đẹp hay là ta xinh đẹp?

Đôi mắt Tần Vấn Thiên lóe lên, thời điểm hắn cùng Mạc Khuynh Thành ở Tiên Trì cung đã từng thấy diện mạo thật sự của Thanh Nhi, đẹp đến mức làm người ta nghẹt thở, nàng và Mạc Khuynh Thành khác nhau. Mạc Khuynh Thành ưu nhã, ôn nhu, tràn đầy sức sống thanh xuân, nghiêng nước nghiêng thành; Thanh Nhi thì đẹp một cách thoát tục, lạnh như băng, giống như tiên tử không nhiễm khói bụi nhân gian.

- Không phải là ghen đó chứ.

Tần Vấn Thiên cười nói.

- Hừ.

Mạc Khuynh Thành liếc Tần Vấn Thiên một cái, thấy tâm trạng hắn vui lên một chút thôi nàng cũng cảm thấy vui vẻ.

Giờ phút này, cách đó không xa, có một bóng người đang chậm rãi đi tới, đến bên cạnh Tần Vấn Thiên.

- Thế nào rồi?

Tần Vấn Thiên bình tĩnh hỏi.

- Có không ít người đồng ý tham dự, Các chủ bảo ta hỏi ngươi, muốn mời bao nhiêu người?

Đối phương mở miệng hỏi.

Có thể mời được người có thực lực như thế nào?

Tần Vấn Thiên lại hỏi.

- Lấy giá trị của những thần binh mà ngươi khắc thần văn mà nói, cường giả Nguyên Phủ tam trọng chúng ta có thể liên lạc được khoảng hai mươi vị.

-Vậy thì hai mươi vị đi, dưới tam trọng mời ba mươi vị, trước hết tặng bọn họ một món hạ phẩm thần binh bậc ba, để bọn họ tùy ý chọn, Thần Binh các thay mặt ta trả, việc này hẳn không có vấn đề?

Tần Vấn Thiên thấp giọng hỏi.

- Chúng ta sẽ an bài thật tốt.

Người nọ gật đầu một cái:

- Ngài còn dặn dò nào nữa không?

- Mượn lực lượng tình báo, không tiếc bất cứ giá nào, giúp ta tìm hiểu tất cả hành động của các nhân vật quan trọng thuộc hoàng thất nước Sở trong những ngày gần đây, thậm chí là cả chuyện ăn uống ngủ nghỉ thường ngày.

Tần Vấn Thiên nói.

- Được, cách một khoảng thời gian sẽ có người tới báo cáo. Ngoài ra động tĩnh nơi này đều nằm trong tay chúng ta. Nếu có động tĩnh gì lập tức sẽ có người tới thông báo rút lui, khi đó cũng sẽ chuẩn bị tốt một chỗ mới.

Tần Vấn Thiên gật đầu một cái, hắn biết nơi này đã bố trí một tấm lưới lớn, cũng như Thanh Nhi nói, có rất nhiều người nhìn chằm chằm nơi này.

- Ta xin lui trước.

Người nọ thi lễ một cái, ngay sau đó rời đi, tuy thái độ bình tĩnh nhưng trong lòng lại rất là khiếp sợ. Thần văn đại sư kiệt xuất nhất nước Sở từ trước tới nay đã dùng thiên phú thần văn của mình mà tranh thủ được ủng hộ cường lực nhất của Thần Binh các.

Lần cuồng phong này, tình hình nước Sở diễn tiến ra sao, không ai rõ ràng, đúng là một lần đánh cờ đầy biến số.

......

Chớp mắt, thời gian ba ngày mà Sở Thiên Kiêu nói đã đến.

Một ngày này, trên Sở Vương đài, những đạo quân mạnh mẽ đang trú đóng. Hơn nữa, còn có một vài nhân vật trông có vẻ bình thường nhưng đều có thực lực vô cùng mạnh mẽ.

Trên Sở Vương đài bên dưới thanh ngọc long ỷ, Mạc Thương đang bị trói lại, máu tươi nhiễm đỏ vạt áo, đầu tóc rối bời, hiển nhiên mấy ngày qua hắn đã chịu tội không ít.

Nhược Hoan cũng có vẻ tiều tụy nhưng trên mặt nàng luôn nở nụ cười yêu mị, thỉnh thoảng lướt mắt qua người Thu Mạc làm hắn cảm giác cả người lạnh như băng.

"Rất nhanh thôi, ngươi sẽ là người của ta rồi." Thu Mạc nhìn chằm chằm dáng người đầy đặn của Nhược Hoan, sự tham lam chiếm hữu trong mắt không che giấu chút nào. Hôm nay hắn ở nước Sở coi như đã thân bại danh liệt. Điều này khiến hắn không còn kiêng kị, lộ ra bộ mặt dữ tợn.

Nhược Hoan lại cười, nụ cười làm Thu Mạc cảm thấy lạnh thấu xương.

- Thu Mạc, ngươi nhất định sẽ chết rất thê thảm, ngươi có tin hay không?

Nhược Hoan cười khanh khách nói, Thu Mạc hừ một tiếng:

- Ngươi thật mạnh miệng, tối nay ta thì sẽ để ngươi cảm nhận được ưu thế của mạnh miệng.

Nhìn thân thể uyển chuyển kia, tim Thu Mạc lại đập thình thịch.

- Bệ hạ sao còn chưa tới?

Ánh mắt Thu Mạc nhìn về phía thanh ngọc long ỷ, tại sao hôm nay Sở Thiên Kiêu chưa xuất hiện?

Đúng lúc này, Thu Mạc phát hiện không ít người bắt đầu hành động, những người này đều là cường giả, chuẩn bị để Tần Vấn Thiên có chắp cánh cũng khó bay.

- Tần phủ dẫn quân công thành.

Một giọng nói vọng vào trong tai Thu Mạc làm cho hắn sững sốt. Tần phủ công thành ư? Ai cho phép?

Bên ngoài hoàng thành, tiếng hô “giết” vang trời. Trong hoàng thành, người người cảm nhận được không khí u ám ngột ngạt, thậm chí còn có một số cường giả Nguyên Phủ liều chết, xung phong ngự không bay thẳng vào trong hoàng thành.

Quân đội ngoài thành đã phát động lực công kích mạnh nhất vào hoàng thành nước Sở.

Đọc truyện chữ Full