DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Thái Cổ Thần Vương
Chương 474: Chuyện bất bình

Tại hoàng triều Đại Hạ, tất cả thế lực cấp bá chủ đều phái thanh niên yêu nghiệt đi ra ngoài lịch luyện. Về phần Quân Ngự, sau khi không thể tìm được đám người Tần Vấn Thiên thì hắn bèn rời khỏi Đại Hạ với tâm trạng bức bối.

Trong lúc nhất thời, hoàng triều Đại Hạ có vẻ như đã khôi phục lại sự yên bình, thế nhưng mạch nước ngầm vẫn đang chuyển động không ngừng, đã định trước là không thể nào an tĩnh như cũ được. Các thế lực ở Đại Hạ đều đang quyết chí tự cường mong rằng đứng vững trong cơn bão tố, chuyện này có ảnh hưởng trực tiếp đến việc định đoạt thế cục của Đại Hạ sau này. Cướp đoạt tài nguyên, thâu tóm môn phái, chinh phạt không ngừng diễn ra.

Hoàng triều Đại Thương có lịch sử phát triển lâu đời hơn hoàng triều Đại Hạ rất nhiều, rất nhiều phần lãnh thổ của Đại Hạ trước đây đều nằm dưới sự quản lý của hoàng triều Đại Thương. Chẳng qua là sau này lại xuất hiện một kỳ tài ngút trời là Hạ Hoàng, hắn chinh phạt Đại Hạ, thống nhất giang sơn tạo thành hoàng triều Đại Hạ có địa vị ngang hàng với hoàng triều Đại Thương, thế nhưng đến nay lãnh thổ của hoàng triều Đại Thương vẫn rộng lớn hơn của hoàng triều Đại Hạ rất nhiều.

Hơn nữa, khác với hoàng triều Đại Hạ, hoàng triều Đại Thương ngoài việc có rất nhiều thế lực khủng bố ra thì còn có cả hoàng tộc, bản thân hoàng tộc của hoàng triều Đại Thương chính là thế lực cường đại nhất.

Lạc Thành, khu vực trung nam ở hoàng triều Đại Thương.

Một tầng mây trắng bao phủ mặt đất, thời tiết khá mát mẻ, trên không trung có rất nhiều người hoặc ngự không hoặc điều khiển phi cầm yêu thú bay đi trông rất tiêu dao tự tại.

Lúc này có hai thanh niên một nam một nữ đang cưỡi yêu thú bay dưới tầng mây, ngoại hình của cả hai đều cực kỳ xuất chúng. Nam thanh niên tuấn mỹ vô cùng, con ngươi lấp lánh hữu thần, trong tay cầm một hồ lô rượu cũ, thỉnh thoảng lại nhấc lên uống một ngụm, nhìn có vẻ rất nhàn hạ thoải mái. Còn vị nữ tử kia lại giống như băng sơn tuyết liên, đẹp đến mức khiến người ta phải nghẹt thở thế nhưng trên người lại toát ra khí chất lạnh như băng khiến người khác không dám đến gần, từ đầu đến cuối cô chỉ đứng yên ở chỗ đó giống như một pho tượng mỹ lệ.

Dưới thân bọn họ là một con thiên mã có hai cánh màu trắng, vì đại bàng quá mức nổi bật nên Tần Vấn Thiên để cho Tiểu Hỗn Đản huyễn hóa thành thiên mã để tránh phiền phức.

- Thanh Nhi, cô muốn uống một ngụm không?

Tần Vấn Thiên quay đầu lại đưa hồ lô rượu cho Thanh Nhi nhưng Thanh Nhi chỉ im lặng nhìn hắn sau đó trực tiếp phớt lờ đi lời hắn nói.

- Giai nhân không đáp, chỉ đành uống một mình thôi.

Tần Vấn Thiên lắc đầu cười khổ, tự mình uống rượu. Dọc theo đường đi, ngoại trừ tu hành thì thỉnh thoảng hắn cũng muốn trò chuyện mấy câu với Thanh Nhi, nhưng mà Thanh Nhi hiếm lắm mới đáp lại hắn một tiếng, còn những lúc khác thì cơ bản đều lạnh lùng khiến Tần Vấn Thiên cũng không biết phải làm sao.

Nha đầu này đúng là quá mức lạnh lùng, nhưng nếu không như thế thì không phải là Thanh Nhi nữa rồi.

- Y nha...

Thanh âm của Tiểu Hỗn Đản truyền tới, Tần Vấn Thiên vừa nghe thấy bèn phun ra ngụm rượu vừa uống, thấp giọng mắng:

- Ngươi mới vừa uống hết một hồ lô của ta mà giờ lại muốn nữa sao?

- Y y.

Tiểu Hỗn Đản không ngừng gật đầu, Tần Vấn Thiên cười khổ gõ đầu nó nói:

- Ngẩng đầu lên.

Tiểu Hỗn Đản ngẩng đầu lên nhìn trời vô cùng thuần thục, Tần Vấn Thiên trực tiếp nghiêng hồ lô xuống đổ rượu vào trong miệng Tiểu Hỗn Đản. Chỉ thấy mặt tên này hồng hồng tựa như rất hài lòng, nó cúi đầu phát ra tiếng y ô không rõ rồi tiếp tục phi hành về phía trước, thân thể cũng bắt đầu chao đảo.

- Lại uống say nữa!

Tần Vấn Thiên trừng mắt trừng mắt gõ vào đầu nó một cái nói:

- Tên tiểu tửu quỷ nhà ngươi say rồi là bay loạn, ngồi trên lưng ngươi chẳng thấy an toàn gì cả. Không biết người ngồi sau lưng say rồi sẽ như thế nào nhỉ? Vẫn cứ lạnh như băng sao? Có đỏ mặt không nhỉ?

Thanh Nhi ngồi sau lưng Tần Vấn Thiên trừng mắt, dứt khoát nói:

- Ta không biết uống rượu.

Vừa nói xong thì thấy thân ảnh cô chợt lóe, trực tiếp biến mất không thấy.

- Ơ, lại chạy rồi, chỉ có ngươi là ngoan thôi.

Tần Vấn Thiên xoa đầu Tiểu Hỗn Đản lẩm bẩm nói, hiển nhiên là quá quen với tình huống như thế này rồi.

- Rượu uống hết rồi, lại phải đi mua rượu thôi.

Dường như Tiểu Hỗn Đản nghe hiểu lời hắn nói, nó thấp giọng kêu một tiếng rồi trực tiếp bay xuống dưới khiến Tần Vấn Thiên không nói nên lời, tên này đúng thật là một tiểu tửu quỷ mà.

Tiểu Hỗn Đản lao xuống dưới, bên dưới là một nơi rất kỳ lạ. Phủ đệ nơi đây được xây dựng trên đỉnh núi ở trong thành, từng tòa kiến trúc toát ra khí thế phi phàm.

- Bay lên, bay lên.

Tần Vấn Thiên gõ đầu Tiểu Hỗn Đản giục, nơi này rõ ràng là một thế lực không nhỏ ở trong thành. Tên gia hỏa này cũng thật là, muốn tìm rượu uống thì cũng phải tìm tửu lầu chứ.

Nhưng rất nhanh sau đó, Tần Vấn Thiên lại trợn tròn mắt nhìn từng thân ảnh phóng lên cao từ sơn môn trên đỉnh núi kia, trực tiếp đứng trước mặt hắn, ánh mắt lạnh lùng lộ ra sự sắc bén.

Phía dưới còn có một lão giả tóc cột cao nhìn qua rất sạch sẽ gọn gàng, lão giả này khí vũ phi phàm, cả người tràn ngập khí tức mạnh mẽ, đặc biệt lại có tu vi Thiên Cương tầng bốn, nhìn qua lại càng phi phàm.

Bên cạnh lão giả là một nữ tử trẻ tuổi xinh đẹp, dáng người thướt tha, tướng mạo thanh thuần vô cùng động lòng người, tuổi tác chừng hai mươi hai hai mươi ba, tu vi cũng đã là Nguyên Phủ đỉnh phong.

Ngoài ra còn có không ít cường giả đứng bên cạnh hai người này, tất cả bọn họ đều mang thần sắc nghiêm túc tựa như đang bày trận địa sẵn sàng đón địch, nét mặt như lâm đại địch, nhìn chằm chằm về phía Tần Vấn Thiên đang ở trên không trung.

Bầu không khí vi diệu này khiến Tần Vấn Thiên cảm thấy rất phiền muộn, hình như mấy người này tựa hồ rất căm thù hắn thì phải? Hắn tự nhận tướng mạo bản thân nhìn qua cũng không giống hạng người tà ác, ngày thường ra ngoài lịch luyện tâm cảnh thỉnh thoảng cũng làm chút việc thiện, hành hiệp trượng nghĩa, tuyệt không đắc tội người nào, giờ gặp phải tình huống này cũng chỉ có thể cười khổ chẳng biết làm sao.

- Đều tại ngươi bay loạn đấy.

Tần Vấn Thiên thấp giọng mắng Tiểu Hỗn Đản, ngay lúc này lại thấy lão nhân bên dưới nhìn hắn nói:

- Tống Giai đã trở lại Lạc Thành, dù gì chủ thượng của các hạ cũng là người Ân gia, cần gì phải hùng hổ dọa người như vậy? Chẳng lẽ thật sự muốn dùng cậy mạnh đoạt cháu gái của ta đi sao?

- Ơ...

Tần Vấn Thiên ngớ người chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra, không kiềm được cười khổ, khó trách người của gia tộc này lại bày ra trận địa sẵn sàng đón địch như vậy, hóa ra là đắc tội người ta.

- Chắc các hạ đã hiểu lầm rồi, chẳng qua là ta đúng dịp đi ngang qua đây muốn xin ly rượu mà thôi.

Tần Vấn Thiên lắc đầu cười nói, lão giả Tống gia nghe vậy thì khá là ngạc nhiên, tất cả người của Tống gia cũng cảm thấy có chút sửng sốt.

Ba ngày trước vị thiếu gia kia của Ân gia truyền tin tới Lạc Thành tuyên bố hôm nay sẽ tới mang người đi, vì vậy trên dưới Tống gia đều chuẩn bị bày trận đón địch, người của Lạc Thành đều biết được chuyện này nên phạm vi xung quanh cũng không có ai dám đặt chân vào.

Nhưng không ngờ tới Tần Vấn Thiên lại đi lầm vào, Tống gia tự nhiên sẽ coi hắn là người do Ân gia phái tới.

- Các hạ không phải là người của Ân gia à?

Lão giả mở miệng hỏi.

- Nhìn ta giống lắm sao?

Tần Vấn Thiên cười khổ.

Lão nhân sửng sốt một chút, cẩn thận quan sát Tần Vấn Thiên mấy lần. Người này cực kỳ trẻ tuổi, chỉ chừng hai mươi bốn hai mươi lăm, tuy nói chỉ liếc mắt nhìn thì rất khó nhìn ra tuổi tác của võ tu nhưng từ khí chất trên người Tần Vấn Thiên có thể cảm giác được tuổi tác của người này sẽ không vượt qua ba mươi. Một người trẻ tuổi như vậy cho dù tu vi bất phàm thì cũng không có khả năng bị phái tới Tống gia đoạt người.

Nghĩ tới đây lão nhân lắc đầu, xem ra dưới tình thế cấp bách đã nhận lầm người rồi. Lão nhân chắp tay nói với Tần Vấn Thiên:

- Xem ra là hiểu lầm, lão hủ Tống Thái tạ lỗi tại đây.

Tuy nói Tần Vấn Thiên vô cùng trẻ tuổi nhưng khí chất bất phàm, chắc hẳn cũng không phải là nhân vật tầm thường.

- Nếu là hiểu lầm thì cứ bỏ qua đi.

Tần Vấn Thiên khoát tay nói với vẻ không hề để bụng.

- Tuy Tống gia ta không phải là đại tộc nhưng rượu ngon lại không ít, nếu các hạ không chê thì có thể vào sơn trang tùy ý lấy đi. Chỉ là hôm nay Tống gia có chuyện nên lão hủ không thể tự mình tiếp đãi, các hạ lấy xong xin nhanh đi cho để tránh phát sinh chuyện ngoài ý muốn.

Tống Thái vẫy tay gọi một vị quản sự ở sau lưng nói:

- Mang tiểu huynh đệ đi lấy rượu.

- Nếu vậy thì Tần mỗ xin đa tạ.

Tần Vấn Thiên chắp tay cám tạ sau đó vỗ đầu Tiểu Hỗn Đản một cái, Tiểu Hỗn Đản tất nhiên là nghe hiểu đối thoại giữa bọn họ nên lảo đảo đáp xuống đi theo vị quản sự kia tiến vào sơn trang trong núi.

- Lão nhân gia, nơi này đã xảy ra chuyện gì vậy?

Tần Vấn Thiên đi theo sau lưng quản sự, tò mò hỏi.

- Hầy...

Lão quản sự thở dài một tiếng:

- Tiểu thư từ trước đến giờ là người hiền lành, không tùy tiện gây chuyện với người khác nhưng mà tai bay vạ gió, muốn tránh cũng tránh không được. Sớm biết vậy thì lúc đầu gia chủ không nên đưa tiểu thư đi ra ngoài tu hành, nhưng nếu vậy thì lại đáng tiếc cho thiên phú của tiểu thư.

Lão quản sự tựa như không muốn nói nhiều, dẫn Tần Vấn Thiên đi tới hầm rượu ở hậu viện của sơn trang, nơi này thấy vậy mà lại cất giấu không ít rượu ngon.

- Đây là rượu mà sơn trang cất giữ những năm gần đây, cũng không biết sau này có thể dùng hay không nữa. Gia chủ đã phân phó tiểu huynh đệ tới đây chính là duyên, nếu thích thì cứ tùy ý lấy đi, lấy xong rồi thì rời đi luôn đi.

Lão quản sự nói xong thì xoay người rời đi, quả thật chỉ để một mình Tần Vấn Thiên ở lại chỗ này tùy ý chọn.

- Xem ra Tống gia gặp phải phiền toái không nhỏ rồi đây.

Tần Vấn Thiên thấy quản sự rời đi, hiển nhiên là chuẩn bị cùng chung hoạn nạn với những người khác, thật sự là đáng quý.

Tần Vấn Thiên vừa run tay nhất thời có không ít rượu trong hầm đột nhiên bay tới bên người Tần Vấn Thiên, sau đó bị hắn thu vào.

Sau đó Tần Vấn Thiên phóng lực cảm ứng về phương hướng mới vừa đi khỏi, chỉ chốc lát sau hắn có thể ‘nhìn’ thấy hết thảy sự việc xảy ra bên kia, người của Tống gia vẫn đang bày trận chờ địch như trước.

Xung quanh đây không có ai ngự không cả, hiển nhiên là đã sớm biết chuyện bên này, chỉ có mình Tần Vấn Thiên hắn khờ dại vô tri mới đi tới đây xin rượu.

Chốc lát sau thì thấy một trung niên mặc áo đen hùng hổ xông tới, người trung niên này toát ra khí tức sắc bén, lưng đeo cổ kiếm, ánh mắt giống như một lưỡi dao sắc bén, uy áp kiếm đạo mạnh mẽ buông xuống bao phủ tất cả người của Tống gia, từng cỗ kiếm ý lộ ra khí tức áp bức đáng sợ khiến cả đám người Tống gia lập tức lộ ra sắc mặt tái nhợt.

Đây mới là địch nhân của bọn họ, Thiên Cương cảnh tầng bốn đỉnh phong! Hiển nhiên đối phương đã điều tra rõ nội tình của Tống gia, dứt khoát phái tới một tên cường giả có thể trực tiếp nghiền nát Tống gia.

Ánh mắt của trung niên mặc áo đen rơi vào trên người Tống Giai, hắn lạnh lùng mở miệng:

- Đi theo ta.

- Các hạ, Tống gia ta nguyện ý dâng ra hơn nửa tài nguyên, xin các hạ hồi bẩm với Ân thiếu gia, xin hắn tha cho Tống Giai.

Tống Thái biết có chiến đấu cũng vô vọng, khí tức của tên trung niên mặc áo đen này vô cùng kinh khủng, tuyệt không phải là người hắn có thể chống lại.

Vù!

Kiếm khí mang khí tức sát phạt khủng bố buông xuống bao phủ cả phiến hư không, thanh lợi kiếm màu đen sau lưng tên cường giả kia bỗng bay lên, tuy còn chưa ra khỏi vỏ nhưng cũng đã có kiếm phong hiện ra tàn phá hư không.

- Tự mình tới hay là muốn ta đích thân động thủ?

Trung niên mặc áo đen lạnh lùng hỏi, Tống Thái sắc mặt xanh mét đáp:

- Nếu các hạ đã ép uổng như vậy thì Tống gia ta chỉ có thể đánh một trận mà thôi.

- Không...

Tống Giai đứng Tống Thái lắc đầu nói:

- Gia gia, nếu đối phương không đáp ứng thì thôi đi, cứ để con đi theo bọn họ cho xong.

- Không được.

Tống Thái lắc đầu.

- Không thay đổi được gì đâu.

Tống Giai lộ vẻ tuyệt vọng, lắc đầu nhìn gia gia, cho dù Tống gia tử chiến thì kết cục vẫn không thay đổi được gì cả.

- Gia gia, cháu gái bất hiếu.

Thân hình Tống Giai run lên, chậm rãi bay lên không đi tới chỗ của trung niên mặc áo đen kia.

- Tống Giai!

Tống Thái cùng với một đôi vợ chồng đứng cạnh hắn mặt tái đi, khí tức trên người trở nên cuồng loạn nhưng chỉ nghe trung niên áo đen hừ lạnh một tiếng, kiếm đột nhiên ra khỏi vỏ, phong bạo trên không trung càng mãnh liệt hơn.

- Ta đồng ý đi với ngươi.

Tống Giai mở miệng nói, lúc này trung niên áo đen kia mới xoay người, phất tay mang theo Tống Giai rời đi.

Tần Vấn Thiên vẫn nhìn tất cả sự tình xảy ra bên này, trong lòng cười khổ. Trong thế giới võ đạo vi tôn từ trước đến giờ chỉ tôn trọng thực lực, chuyện bất bình có quá nhiều, dọc đường du lịch tới hoàng triều Đại Thương hắn đã gặp không ít, nếu có thể giúp thì hắn cũng sẽ xuất thủ trợ giúp. Nhưng Ân gia có thực lực phi phàm, nếu hắn xuất thủ ở chỗ này thì sợ rằng sẽ liên lụy toàn bộ Tống gia.

- Nếu đã muốn giải quyết phiền toái thì cũng phải thu chút thù lao chứ nhỉ?

Tần Vấn Thiên lẩm bẩm nói, liếc mắt nhìn hầm rượu sau đó vung tay lên, nhất thời toàn bộ rượu trong hầm đều bay lên, lập tức bị hắn thu vào.

Ngay sau đó, thân ảnh của hắn chợt lóe lên, phá không lao đi!

Đọc truyện chữ Full