DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Thái Cổ Thần Vương
Chương 482: Theo dõi

Kế tiếp sau đó trong hội đoạt bảo cũng xuất hiện không ít bảo vật nhưng không có thứ nào khiến cho Tần Vấn Thiên động tâm, bởi vậy hắn cũng không tranh giành.

Việc hắn tranh giành bảo vật không phải là hành động theo cảm tính mà những gì thực sự cần thiết hắn mới đi tranh đoạt.

- Hội đoạt bảo Thiên Sơn nửa năm tiến hành một lần, diễn ra liên tục trong bảy ngày. Ta cứ ở trong dãy núi này thêm mấy ngày vậy.

Tần Vấn Thiên nói nhỏ một tiếng, thân hình lập tức lóe lên hòa vào đám người. Không ít người lui về phía sau nhường đường cho hắn.

Ân Thành nhìn Tần Vấn Thiên rời khỏi đây, trong mắt lóe lên tia sáng lạnh lẽo, hắn quay sang người bên cạnh nháy mắt ra hiệu. Lập tức có hai gã cường giả Thiên Cương tầng năm đồng thời rời đi, có vẻ như muốn theo dõi Tần Vấn Thiên.

Ngoài ra, Tần Vấn Thiên còn cảm giác được có những người khác cũng đang trông chừng hắn. Rõ ràng tuy Bút Không Gian đã vào tay hắn nhưng vẫn có không ít người mang lòng ham muốn.

Đi dọc theo con đường cổ trong núi một lát, thân hình Tần Vấn Thiên lóe lên, đi về hướng bên trong dãy núi Thiên Sơn. Có người ngự không mà đi theo sát phía sau hắn.

Nhưng Tần Vấn Thiên không hề để ý, chẳng mấy chốc hắn tìm được một động phủ trong dãy núi, rất thích hợp cho việc tu hành, hẳn là do một tu sĩ võ mệnh nào đó trước đây mở ra để tu luyện. Đi vào trong đó, Tần Vấn Thiên chưa vội vã tu hành mà khắc cái gì đó trên mặt đất.

Một lúc lâu sau, hắn mới ngẩng đầu nhìn thoáng qua bên ngoài, trong ánh mắt lóe lên một tia lạnh lẽo.

Sự nhạy cảm của Tần Vấn Thiên cường đại cỡ nào? Hắn đương nhiên nhận ra ngoại trừ hai gã hộ vệ của Ân Thành thì còn có một vài người cũng đang giám thị động tĩnh của hắn. Trong đó người lợi hại nhất là Khâu đại sư. Khâu đại sư này vốn muốn tranh đoạt Bút Không Gian, nhưng bởi vì Thương Duyệt quận chúa lên tiếng mà bỏ qua. Nhưng hắn cũng không ngờ rằng Bút Không Gian này lại rơi vào tay Tần Vấn Thiên, do đó trong đầu nảy sinh ý nghĩ cướp đoạt bảo vật.

Hơn nữa, trời càng tối lại càng có nhiều tu sĩ ngự không đi vào sâu trong dãy núi tìm kiếm nơi nghỉ ngơi, hiển nhiên có cùng suy nghĩ giống Tần Vấn Thiên.

Bảy ngày diễn ra hội đoạt bảo Thiên Sơn, người của thế lực đỉnh cấp nhất sẽ đi đoạt bảo tại những nơi hiến bảo vật, còn những người khác cũng sẽ giao dịch tại các quầy hàng do tu sĩ mở ra. Rất nhiều tu sĩ đều muốn tìm thấy vật mà mình mong muốn, tất nhiên sẽ không rời đi sớm như vậy. Bảy ngày này vẫn luôn vô cùng náo nhiệt. Nếu bỏ lỡ cơ hội tham gia hội đoạt bảo với quy mô lớn cỡ này thì bọn họ sẽ phải đợi thêm nửa năm nữa.

Trên một ngọn núi gần chỗ của Tần Vấn Thiên, thân ảnh của Ân Thành cũng xuất hiện. Ánh mắt hắn lạnh lùng, có không ít hộ vệ đang đứng bên cạnh hắn.

- Hắn còn ở trong động phủ không?

Ân Thành lạnh lùng hỏi.

- Dạ, từ lúc hắn tiến vào thì chưa thấy đi ra. Không chỉ có chúng ta mà Khâu đại sư cũng đang theo dõi hắn, chắc là nhằm vào Bút Không Gian.

- Chút chuyện nhỏ này ta không muốn làm kinh động đến gia tộc. Có điều, người này lai lịch không rõ ràng. Các ngươi trước hết không cần sốt ruột. Khâu đại sư sẽ thăm dò cho chúng ta.

Ánh mắt Ân Thành lạnh lẽo, đôi mắt nhìn về phía xa, bên trong lộ đầy sát ý. Tên thanh niên áo trắng kia dám làm nhục hắn trước mặt bao nhiêu người, bất kể thế nào cũng phải giết.

Tần Vấn Thiên nếu đã quyết định ở lại nơi này, đương nhiên cũng hiểu rõ việc che giấu sát khí. Lúc này bên trong động phủ đã được tinh thần lực của hắn thắp sáng, đồng thời che lại động phủ. Người khác không thể nào biết được việc bên trong, trừ khi cố ý trực tiếp phá vỡ phòng hộ tinh thần của hắn.

Ánh sao chiếu sáng, Tần Vấn Thiên lấy ra một cuộn giấy cổ. Đây chính là cuộn giấy cổ chuyên để khắc thần văn, cũng chính là vật mà Tần Vấn Thiên nhờ Tống Giai đi tìm hộ.

Tâm niệm khẽ động, Tần Vấn Thiên lấy ra Bút Không Gian, lấy một cuộn giấy cổ ra, rộng chừng vài thước. Lập tức tinh thần lực rót vào trong Bút Không Gian, bắt đầu khắc thần văn trên cuộn giấy cổ.

Chỉ là khắc trong hồi lâu, một cuộn giấy cổ trở thành phế phẩm, bị Tần Vấn Thiên vứt sang một bên.

Quyển trục không gian không thể khắc chế dễ dàng được. Mặc dù hắn tinh thông phương pháp khắc thần văn không gian nhưng vẫn thất bại từ lần này đến lần khác.

Cũng may Tống Giai làm việc rất ổn thỏa, đã giao dịch không ít giấy cổ cho hắn nên mới có thể không ngừng thử nghiệm.

Rốt cục sau khi trải qua hơn mười lần thất bại, một cuộn giấy cổ tràn ngập lực lượng không gian chiếu vào người của Tần Vấn Thiên. Tần Vấn Thiên đứng bên cạnh cuộn giấy cổ, nắm Bút Không Gian trong tay, trong mắt hiện hiện lên ý cười.

- Tâm pháp Đại Nhật Càn Khôn tuy quý giá, nhưng dùng để giao dịch cũng không tính là tổn thất. Không nói đến việc tự mình ta có thể khắc ra vật bảo mệnh, cho dù có đem quyển trục không gian mới khắc này đi giao dịch cũng đủ để chống đỡ được một khoảng thời gian tu hành rất dài của ta.

- Chỉ là khoảng cách dịch chuyển của quyển trục không gian này sợ rằng cũng không phải quá xa. Nếu như đối mặt với kẻ địch quá mạnh mẽ thì vẫn có chút nguy hiểm.

Tần Vấn Thiên tự nhủ trong lòng như vậy nên cũng không dám sơ suất, thu lại một trang quyển trục không gian này lại, lập tức tiếp tục khắc những quyển trục khác.

Sắc trời tối dần, trong dãy núi xuất hiện không ít bóng người đều đang chuẩn bị tới con đường trên ngọn núi chính để tiếp tục tìm kiếm bảo vật. Động phủ mà Tần Vấn Thiên ở vẫn bị người khác theo dõi như trước.

Bỗng nhiên một tiếng động vang lên, giống như một vật gì bị vỡ nát vậy.

Bên trong động phủ, Tần Vấn Thiên đang ngồi xếp bằng, hai mắt mở rộng nhìn về phía xa, bên trong mắt có ánh sáng lóe lên rồi biến mất.

Chỉ thấy bên ngoài động phủ của Tần Vấn Thiên, cách đó không xa có một thân ảnh trôi nổi trên không trung. Người này là một lão giả, ánh mắt dừng ở động phủ của Tần Vấn Thiên, cười nhạt nói:

- Tiểu hữu, có thể đi ra ngoài một chuyến không?

- Chẳng lẽ các hạ không biết trực tiếp phá cửa mà vào khi người khác đang tu hành là một cử chỉ rất vô lễ sao?

Chỉ thấy từ trong động phủ có âm thanh truyền ra. Mọi người xung quanh đều dừng bước, không ít người hăng hái xem một màn bên này.

Lão giả đứng trong không trung là một nhân vật khá có danh tiếng trong Huyễn Vương thành, thần văn đại sư cấp bốn đỉnh phong, được nhiều người tôn kính – Khâu đại sư.

Lúc này lão có mặt ở đây là vì chuyện gì?

Chỉ là những người biết chuyện hôm qua trong lòng đều thầm nghĩ xem ra Khâu đại sư đã không nhịn nổi, nhất định phải lấy được Bút Không Gian rồi. Hôm qua do bởi sợ đắc tội quận chúa Thương Duyệt nên mới buông tha, nhưng hôm nay Bút Không Gian đã rơi vào tay Tần Vấn Thiên, một cường giả cảnh giới Thiên Cương tầng năm như lão làm sao có thể bỏ qua cơ hội này.

- Ha ha ha. Có việc muốn thương lượng cùng tiểu hữu, mong rằng đừng trách.

Khâu đại sư thản nhiên mở miệng.

Bên trong động phủ yên tĩnh trong chốc lát, đột nhiên vang lên chỉ một tiếng:

- Cút!

Vẻ mặt Khâu đại sư cừng đờ. Không chỉ lão mà những người xung quanh nghe được chữ cút này cũng đều sửng sốt. Bên trong động phủ này là ai mà dám ngông cuồng bắt Khâu đại sư cút đi?

- Ha ha ha.

Chỉ thấy trong mắt Khâu đại sư tràn đầy ý lạnh lẽo. Lão tốt xấu gì cũng là một nhân vật thành danh, ấy vậy mà lại bị một tên tiểu bối quát cút đi.

Bước ra một bước, Khâu đại sư bay thẳng đến chỗ động phủ của Tần Vấn Thiên, vốn định lấy vật đổi vật nhưng tên Tần Vấn Thiên này đã không khách khí như vậy thì cũng không cần tiếp tục lãng phí thêm thời gian nữa.

Trong nháy mắt, bước chân của Khâu đại sư dừng ở bên ngoài động phủ của Tần Vấn Thiên. Thần thức quét qua nhìn xem bên trong động phủ có thứ gì. Nhìn thấy thần văn khắc trên mặt đất, khóe miệng lão mang theo một tia cười lạnh.

Khắc thần văn ở trước mặt lão, tên này đúng là quá càn rỡ rồi.

Không chút do dự bước chân vào bên trong động phủ, bàn tay Khâu đại sư trực tiếp đánh vào một chỗ. Trong nháy mắt những đường sáng lóe lên, bị một luồng lực lượng phá hủy hết toàn bộ. Khâu đại sư từng bước tiến về phía trước, phá hủy thần văn. Ánh mắt lão nhìn về phía Tần Vấn Thiên phía trước mặt, nói:

- Tiểu bối, ngươi thật ngông cuồng. Chỉ dựa vào thần văn của ngươi mà cũng muốn vây khốn lão phu?

Tần Vấn Thiên nhìn Khâu đại sư, khóe miệng hiện lên một nụ cười lạnh như băng, lộ ra vài phần tà dị. Điều này khiến cho Khâu đại sư nhíu mày, chỉ thấy Tần Vấn Thiên đạp mặt đất một bước, trong nháy mắt một loạt những đường sáng lóe lên. Những thần văn bị Khâu đại sư phá hủy từng tầng bị nghiền nát, trực tiếp biến mất. Tuy nhiên từng đạo thần văn được che giấu bỗng nhiên bùng phát ra.

Sắc mặt Khâu đại sư cứng đờ, ánh mắt ngưng trọng, cúi đầu nhìn mặt đất:

- Đây là trọng điệp thần văn?

- Ngươi...

Khâu đại sư ngẩng đầu nhìn chằm chằm Tần Vấn Thiên, cùng lúc thân thể lão trực tiếp phóng lên cao, bàn tay giơ lên cao hướng về động phủ trên đỉnh đầu.

- Còn đi được sao?

Tần Vấn Thiên cười lạnh nói, bước ra một bước, trong khoảnh khắc vô tận kiếm uy đồng thời phòng lên cao. Ngay lập tức kiếm khí làm cả tòa động phủ sụp đổ. Khâu đại sư này được gọi là đại sư, Tần Vấn Thiên tất nhiên đoán được người này am hiểu thần văn, biết lão có thể nhìn trộm mình, nên sao có thể không phòng bị trước.

Hôm nay trình độ của Tần Vấn Thiên trong lĩnh vực thần văn đã có thể giết được một cường giả Thiên Cương tầng năm đỉnh phong nếu như trong tình huống lấy khỏe đánh yếu. Đó không phải là nói chơi. Trên thực tế mặc dù chỉ dựa vào sức chiến đấu Tần Vấn Thiên cũng không thèm để ý đến đối phương.

Chỉ trong nháy mắt, Khâu đại sư đã biến mất vĩnh viễn, những người bên ngoài đang nhìn vào bên trong, chỉ cảm thấy một kiếm uy lực ngập trời tràn ra, thần thức bị chặn ở ngoài, sau đó không thấy động tĩnh gì, Khâu đại sư cũng không thấy đi ra nữa.

Điều này làm cho đám người nghị luận ầm ĩ. Khâu đại sư bỏ mình rồi sao?

Ở phía xa là đám hộ vệ của Ân Thành, bọn họ liếc mắt nhìn nhau đều lộ rõ vẻ khiếp sợ. Chẳng trách thanh niên áo trắng kia không sợ đắc tội quận chúa Thương Duyệt mà đoạt đi Bút Không Gian. Hắn cũng am hiểu thần văn, hơn nữa trình độ hẳn là không yếu hơn Khâu đại sư, nếu không sao có thể khiến lão có vào mà không có ra.

- Ngươi quay về bẩm báo.

Chỉ thấy một người trong nhóm mở miệng, nhất thời người đối diện hắn gật đầu, thân hình lóe lên phá không mà đi.

Thiên Sơn hội đoạt bảo, tại khu vực vách núi cũng chính là nơi Tần Vấn Thiên ở ngày hôm qua, đệ tử của các tông môn và các đại thế gia lại một lần nữa xuất hiện. Ân Thành sau khi nghe người thân tín truyền âm, thần sắc bỗng trở nên lạnh lùng. Tên kia không ngờ lại là một thần văn đại sư.

Không chỉ có Ân Thành, Thương Duyệt đồng thời cũng nhận được tin tức từ người thân cận. Nàng hiển nhiên cũng biết dụng ý của Tần Vấn Thiên trong việc tranh đoạt Bút Không Gian.

- Tiếp tục theo dõi hắn, không được để hắn rời đi.

Thương Duyệt và Ân Thành đồng thời truyền ra một mệnh lệnh như vậy. Nhất thời thân hình của rất nhiều người lóe lên rời khỏi nơi đó, hướng về phía động phủ của Tần Vấn Thiên.

Tần Vấn Thiên vẫn không rời khỏi động phủ, khoanh chân tu hành tại chỗ. Chẳng qua lúc này hắn nhíu mày, mấy ngọn núi xung quanh động phủ càng ngày có càng nhiều người đang dò xét.

- Thực là càn rỡ!

Tần Vấn Thiên thầm nghĩ. Hành tung bị người khác giám sát đương nhiên không phải một việc dễ chịu gì!

Đọc truyện chữ Full