DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Thái Cổ Thần Vương
Chương 496: Không chịu buông tha

Thiên Tượng quả, ươm trồng không biết bao nhiêu năm, tổng cộng cũng chỉ có hơn mười quả, các thế lực cực mạnh của Huyễn Vương Thành kéo đến tranh giành, bao gồm các nhân vật thiên kiêu của nhiều thế lực.

Nhưng cuối cùng, hơn mười quả Thiên Tượng, có một nửa đã bị một vị Thiên Cương Tam Trọng Cảnh trẻ tuổi mặc áo trắng lấy đi, hơn nữa, là đường đường chính chính mà mang đi, điên cuồng chiến đấu với các đại cường giả, diệt sạch phân nửa số người, mặc dù đối mặt với lục đại thiên kiêu, nhưng vẫn có thể phản kháng.

Chuyện này sẽ rất nhanh chóng được truyền đi khắp Huyễn Vương Thành, đến lúc đó thể diện của mấy người thiên kiêu này sẽ phải mất hết. 

Rất mất mặt, có mấy người đến cả một quả Thiên Tượng cũng không lấy được, đối với họ mà nói đây quả thật là một chuyện đáng sỉ nhục.

Ánh mắt bọn họ đờ đẫn nhìn hố sâu phía trước, trên người đám người Thương Thích đều bùng nổ sát khí mãnh liệt.

Hắn chạy rồi, đó là quyển trục không gian. 

- Thương Duyệt.

Thương Thích kêu to một tiếng, chỉ thấy Thương Duyệt từ phía sau thoắt cái xuất hiện. Đả kích của trận chiến này làm sao không mạnh mẽ đối với cô ta cho được, người thanh niên áo trắng kia, thế nhưng lại đáng sợ như vậy. Lúc nhìn thấy quyển trục không gian, cô lập tức hiểu ra vì sao Tần Vấn Thiên lại tranh đoạt Bút Không Gian với mình rồi.

Bản thân hắn là đại sư thần văn, hơn nữa, còn là đại sư thần văn có thể khắc họa quyển trục thần văn, Bút Không Gian đối với hắn mà nói, tương đương với quyển trục không gian, hắn đương nhiên muốn nó. Huống hồ, dựa vào tính cách của Tần Vấn Thiên, dưới cục diện này, dám đoạt mất bảy quả Thiên Tượng, tranh Bút Không Gian cùng với cô thì tính cái gì? So sáng hai người, tranh giành Bút Không Gian với cô quả thật không đáng nhắc tới. 

Từ Lam và Cơ Tuyết đằng sau đều chấn động không nói gì như nhau, thì ra, có thể hắn đã đi từ sớm rồi, nhưng không muốn lãng phí quyển trục không gian, dám đại sát bốn phương rồi mới rời đi, thậm chí đến thời khắc cuối cùng còn muốn diệt tận gốc Tạ Vũ.

Hắn từng cứu mạng Tạ Vũ, nhưng Tạ Vũ lại muốn giết hắn, trước khi hắn rời đi, vẫn muốn lấy lại mạng của Tạ Vũ. Từ Lam và Cơ Tuyết nghĩ rằng, chỉ một giây nữa thôi, nếu như lúc ấy không vì lục đại thiên kiêu bao vây, thiên kiêu Tạ Vũ này, đã mất mạng ngay tại chỗ.

-           Thương Duyệt, quyển trục không gian kia, là hắn đoạt Bút Không Gian luyện chế mà ra nhỉ? 

Thương Thích hỏi Thương Duyệt đang đi đến.

-           Đúng vậy, hắn là một đại sư thần văn.

Thương Duyệt gật đầu, mọi người xung quanh lại khiếp sợ, năng lực chiến đấu đã lợi hại như vậy, còn là một đại sư thần văn, có thể tự mình ra tay chế tạo quyển trục thần văn. 

-           Nói như vậy, chỉ sợ hắn không chỉ có một quyển trục.

Thần sắc Thương Thích có chút u ám, hiển nhiên vẫn chưa có ý định bỏ qua cho Tần Vấn Thiên, giá trị của mấy quả Thiên Tượng kia không cần nói cũng biết, huống hồ còn bị thiệt thòi lớn như vậy, làm sao có thể cứ thế mà dừng tay.

Nhưng mà nếu như Tần Vấn Thiên có quá nhiều quyển trục không gian, dù cho có tìm được hắn, cũng không có cách nào giữ hắn lại. 

Lúc này, đám người Thương Thích đột nhiên ngẩng đầu, nhìn lên không trung phía sau, chỉ thấy bên đó có rất nhiều thân ảnh hùng dũng chạy tới. Cường giả của các đại thế lực rốt cuộc đã đến, đáng tiếc, chậm mất rồi. Bao nhiêu quả Thiên Tượng bọn họ không lấy được, đều ở trên người Tần Vấn Thiên.

-           Sao lại thế này??

Các cường giả lộ vẻ nghi hoặc khi nhìn thấy tình hình bên này, không phải là đại chiến cướp đoạt hay sao, tại sao đều đứng ngẩn ra ở đây? 

-           Thúc phụ.

Thương Duyệt nhìn về phía người đặt câu hỏi, lập tức giải thích qua một lần những chuyện đã xảy ra, các cường giả vừa mới đến lập tức hiểu được chuyện gì đã xảy ra.

-           Phong Bằng thế gia không phải có Vạn Lý Truy Tung Kính sao? 

Vị cường giả của vương phủ mắt nhìn một vị cường giả phía Phong Bằng thế gia, mở miệng nói.

Người bên Phong Bằng thế gia khẽ gật đầu:

-           Nếu hắn có quyển trục không gian, dù cho có truy ra được tung tích, hắn cũng sẽ ngay lập tức chạy trốn. Cái này cần nhờ vào pháp bảo phong ấn kia của Ân gia thôi. 

-           Đúng vậy, nếu Phong Bằng thế gia cùng Ân gia đều nguyện ý đưa bảo vật ra, chỉ cần hắn ở trong dãy núi Thiên Sơn này, chắc hẳn là trốn không thoát. Vạn Lý Truy Tung Kính, ít nhất có thể có tác dụng trong khu vực mấy ngàn dặm, mà lấy thực lực của hắn, mặc dù khắc chế ra quyển trục không gian, nhưng mà khoảng cách dịch chuyển tức thời của hắn, tuyệt đối sẽ không vượt qua ngàn dặm.

Cường giả của Kinh Tiêu Kiếm Tông gật đầu nói, ánh mắt Phong Bằng thế gia và cường giả Ân gia lóe ra bất định, lập tức chỉ nghe cường giả của Phong Bằng thế gia nói:

-           Nói thì dễ, chỉ là hai bảo vật này đều bất phàm, cần phải bẩm trình lên với gia tộc mới có thể lấy đi. Đoạt quả Thiên Tượng như vậy, lẽ nào các đại thế lực chúng ta phân chia không đều, thế thì ta đây cần gì các ngươi tham dự, chỉ cần Phong Bằng thế gia ta và Ân gia là đủ rồi. 

-           Phong Bằng thế gia và Ân gia hai quả, còn lại ba quả, là chuyện của chúng ta, thế nào?

Cường giả của Vương phủ mở miệng nói.

Người của Phong Bằng thế gia và Ân gia suy nghĩ một chút, cũng không dám quá đắc tội Vương phủ, bèn gật đầu, còn những thế lực khác trong đầu thầm mắng, thế lực Vương phủ mạnh, Phong Bằng thế gia và Ân gia cầm hai quả, khẳng định họ cũng sẽ lấy đi từng ấy, số còn lại sẽ để cho bọn họ tranh đoạt như vậy, chẳng khác nào không có. 

-           Được rồi, phiền hai vị trở lại lấy bảo vật tới đây đi.

Cường giả Vương phủ mở miệng nói, người của Phong Bằng thế gia và Ân gia gật đầu, thân hình lập tức chợt lóe, nhanh chóng rời đi. Tu vi của bọn họ đã tới Thiên Cương cảnh tam trọng. Thiên Tượng Quả có thể làm viên mãn Võ Đạo ý chí, thậm chí có thể hiểu được chân ý Võ Đạo, tác dụng rất lớn, bởi vậy họ mới nghiêm túc như vậy.

-           Thúc phụ, ở đây còn có một quả. 

Đúng lúc này, thân ảnh Thương Thích lóe ra, ngón tay chỉ về phương xa, chỉ thấy ở nơi đó, Từ Lam và Cơ Tuyết đã đi xa, lại thấy cường giả Vương phủ kia hô:

-           Hai vị vẫn nên dừng bước đi.

Thân hình Từ Lam run lên, biết là không đi được, xoay người, nhìn các cường giả vừa đi vừa hô, ánh mắt lại nhìn thẳng đối phương: 

-           Vãn bối Từ Lam của Thanh Hoa Sơn và sư muội Cơ Tuyết, đoạt được một Thiên Tượng Quả duy nhất này là dựa vào thực lực, nếu tiền bối vẫn kiên quyết đoạt lấy, có phải là không hay lắm không?

-           Đệ tử ngoại môn của Thanh Hoa Sơn cũng dám nói với ta như vậy? Mau giao ra đây đi.

Cường giả Vương phủ Thương Tín, tu vi của hắn là Thiên Cương thất trọng cảnh, cháu trai của lão Vương gia, chẳng qua là vị trí kế tục Vương gia hiện tại chưa phải là của hắn, nhưng lấy thân phận của hắn, việc gì phải e ngại một tên đệ tử ngoại môn của Thanh Hoa Sơn. 

Nét mặt của Từ Lam khó coi, bàn tay lập tức giương lên, không cam lòng giao Thiên Tượng Quả ra.

-           Hừ.

Bàn tay Thương Tín vung lên, thu hồi quả lại, lạnh lùng nhìn Từ Lam. 

-           Tiền bối, sau này còn gặp lại.

Từ Lam chắp tay, lạnh lùng nói, lập tức cùng Cơ Tuyết xoay người rời đi, hận ý trong lòng mãnh liệt.

-           Sư huynh, Vạn Lý Truy Tung Kính mà bọn họ nói là cái gì? 

Cơ Tuyết hỏi Từ Lam.

-           Vật ấy có thể truy ra khí tức của người khác, phong tỏa vị trí của người đó. Thời điểm Tần Vấn Thiên chiến đấu đã lưu lại khí tức, bọn họ có thể truy ra tung tích của hắn thông qua bảo vật này.

Câu trả lời của Từ Lam khiến cho nét mặt Cơ Tuyết ngưng lại: 

-           Vậy chẳng nhẽ Tần huynh đang gặp nguy hiểm sao?

-           Lần này hắn cướp Thiên Tượng Quả ngay trước mắt bao nhiêu thiên kiêu, còn giết nhiều người như vậy, các thế lực lớn của Huyễn Vương Thành sao có thể không nổi điên, nhất định sẽ không bỏ qua cho hắn.

Lời Từ Lam nói khiến trong lòng Cơ Tuyết có chút lo lắng. Thanh niên áo trắng thiên phú tuyệt luân kia, liệu có thể tránh được kiếp này hay không? 

Đúng như những gì người kia dự liệu, quyển trục thần văn của Tần Vấn Thiên mặc dù có thể dịch chuyển tức thời, nhưng suy cho cùng cũng chỉ là thần văn sư tứ giai, tạo quyển trục thần văn vẫn rất tốn sức, khoảng cách một lần di chuyển cũng phải tới vài trăm dặm, hơn nữa còn không thể định hướng, chẳng qua lần này đủ để thoát khỏi đám người đó.

Trên một sườn núi cách những người đó bốn trăm dặm, không gian ở đó bỗng dao động mạnh, lập tức một thân ảnh áo trắng xuất hiện, đúng là Tần Vấn Thiên.

Khí tức của hắn lúc này không ổn định, quần áo trắng nhiễm không ít vết máu, cơ thể có chút suy yếu, nhưng hai mắt của hắn sáng ngời, vẫn có thần thái phấn chấn như cũ, con ngươi đen mà yêu dị, tựa như ánh sáng rực rỡ của ngôi sao. 

-           Nơi này chỉ cách có vài trăm dặm, phải tiếp tục đi, nếu không sẽ rất dễ bị truy ra.

Tần Vấn Thiên thầm nghĩ trong lòng, thân hình lại tiếp tục lóe lên.

Trong phút chốc hắn đã di chuyển được rất xa vài trăm dặm, nhưng với tốc độ của cường giả Thiên Cương ngũ trọng mà nói, chỉ năm trăm dặm thì không bao lâu đã có thể truy tới, nhưng chính Tần Vấn Thiên cũng không biết bản thân đang ở phương nào. Do cẩn thận, hắn chọn một phương hướng, tiếp tục đi. 

Mấy canh giờ sau, Tần Vấn Thiên đi tới một ngọn núi hoang, khoanh chân ngồi xuống. Tiểu gia hỏa ngồi xuống bên cạnh hắn, nôn ra một viên Thiên Tượng Quả, chính là Thiên Tượng Quả chất chứa Yêu Chi ý chí mãnh liệt.

-           Nếu như nó có tác dụng với ngươi, thì ngươi ăn nó đi.

Tần Vấn Thiên cảm nhận được cỗ Yêu Chi Ý Chí cường liệt, nói với tiểu gia hỏa. 

-           Y nha.

Tiểu tử gật gật đầu, thực sự lập tức cắn thẳng một miếng, ăn luôn Thiên Tượng Quả.

Tần Vấn Thiên cũng lấy ra sáu Thiên Tượng Quả, bởi vì đã bị hái xuống, Thiên Tượng Quả rời khỏi cây Thiên Tượng, mặc dù vẫn chất chứa đầy sức mạnh ý chí cường đại, nhưng không hề tràn ra công kích. 

-           Hai quả Thiên Tượng Quả Không Gian, đây là của Thanh Nhi, ta mang tới đây, chỉ sợ cô nhất thời không tìm được nơi này.

Tần Vấn Thiên thu hồi Thiên Tượng Quả Không Gian, nhìn bốn quả còn lại, Thiên Tượng Quả chất chứa đại địa ý chí, khiến trái tim người ta đập điên cuồng.

-           Ý chí cường đại như vậy chứa bên trong, tuy không phải là ý chí mà ta tu hành, nhưng vẫn có thể thấu hiểu. 

Tần Vấn Thiên thu quả lại. Chiến đấu cuồng bạo liên tục, cơ thể hắn hiện giờ đã suy yếu, đây không phải là thời điểm thích hợp để tìm hiểu Thiên Tượng Quả.

-           Yêu thú mắt đỏ mà ngươi nuốt kia, Luyện Ngục, nó có thể trở về hay không.

Tần Vấn Thiên nhẹ vỗ đầu Tiểu Hỗn Đản, tiểu gia hỏa gật gật đầu, phát ra âm thanh y nha nha, khiến đôi mắt thâm thúy của Tần Vấn Thiên hiện lên một tia cười hiền hòa. 

Luyện Ngục sắp xuất hiện rồi sao?

Tần Vấn Thiên lấy ra một đống tinh thạch rồi đặt chúng dưới đất, chính hắn cũng tùy ý nằm trên đất, tiến vào mộng cảnh để tu hành, thu nạp tinh nguyên nhanh hơn.

Trong nháy mắt, một đêm đã qua, sườn núi này an tĩnh đến đáng sợ. 

Khi Tần Vấn Thiên mở mắt, hắn thấy có hai thân ảnh bên cạnh mình, ngoài Tiểu Hỗn Đản, còn bất ngờ có thêm Luyện Ngục Chu Tước đang nhìn về phía hắn. Thấy hắn mở mắt, Luyện Ngục Chu Tước ngửa đầu gáy dài một tiếng, lại bay lên lơ lửng trên đầu Tần Vấn Thiên.

Tần Vấn Thiên ngẩng đầu thì thấy Luyện Ngục Chu Tước đang bay vòng vòng không ngừng trên đầu hắn, cất tiếng gáy dài liên tục, dường như đang cực kì hưng phấn. Rất lâu sau, nó đáp xuống vai Tần Vấn Thiên, vỗ đôi cánh khổng lồ khiến cho cả thân hình Tần Vấn Thiên cũng bị lung lay không vững, làm cho hắn liên tục cười khổ.

- Tiểu gia hỏa làm tốt lắm! 

Tần Vấn Thiên nhìn Tiểu Hỗn Đản đang đứng trước mình, nó lại nhảy một cái vào trên hai bàn chân của hắn, vẫy vẫy đuôi, ngẩng cái đầu nhỏ ra vẻ đắc ý, tựa như đang tranh công.

Nhưng ngay lúc này, trên người Luyện Ngục Chu Tước lại tỏa ra một cỗ hung uy, nó bay lên không, nhìn về phía xa gáy dài không thôi.

Tần Vấn Thiên nhíu mày, phát ra lực cảm tri, lập tức có rất nhiều thân ảnh xuất hiện trong tầm cảm ứng của hắn. 

- Âm hồn bất tán!

Trong mắt Tần Vấn Thiên lóe lên một tia hàn mang. Hắn không ngờ tới những tên này lại có thể tìm tới đây. Chỉ thấy thân hình hắn lóe lên, trong nháy mắt đã bay đến nơi xa như tên bắn, phía trước hắn là 6 vị thiên kiêu mang theo không ít cường giả đang lũ lượt kéo đến, ngẩng đầu nhìn hắn.

- Ngươi nghĩ rằng ngươi còn đường sống sao? 

Thương Thích hừ lạnh một tiếng, bọn chúng chia ra bao vây Tần Vấn Thiên. Kiếm ý trên thân Tần Vấn Thiên quay cuồng không ngớt, nhưng mà vào lúc này, chỉ thấy trên thân một người trung niên đột nhiên bộc phát ra sức mạnh niêm phong khủng bố, khiến một mảnh không gian mênh mông này dường như xuất hiện một màn sáng.

“Không ổn!”. Ánh mắt Tần Vấn Thiên đúng lúc này quét qua người trung niên kia, đối phương lại thu liễm khí tức. Ngay lúc này, hắn cảm nhận được người này là cường giả Thiên Cương tầng bảy, luồng sức mạnh niêm phong này tựa hồ đã niêm phong cả mảnh không gian này lại!

Đọc truyện chữ Full