DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Thái Cổ Thần Vương
Chương 517: Người đồng đạo

Hoàng Cực Thánh Vực kéo dài qua vô tận lãnh thổ, có vô số tông môn phái lớn, cổ quốc thế gia đếm không hết.

Bá chủ Hoàng Cực Thánh Tông đứng đầu địa vực vô tận, ở địa vực này, thiên hạ thuộc về một phương.

Bên trong vực này, ngoài bá chủ ra thì thuộc về chín phái bảy gia và hai hoàng triều. Chín phái đương nhiên đó là chín phái lớn do Hoàng Cực Thánh Vực quản lý. Bảy gia chính là bảy đại cổ tộc thế gia xa lánh người đời, không biết sức mạnh đáng sợ thế nào nhưng bọn họ lại không thuộc về Hoàng Cực Thánh Tông. Dù vậy con em của bảy gia tộc này cũng lấy làm vinh dự khi vào được Hoàng Cực Thánh Tông. Hai hoàng triều là chỉ hoàng triều Đại Thương và hoàng triều Đại Chu. 

Nếu kéo dài ra bên ngoài, ba đại hoàng triều Đại Chu, Đại Thương, Đại Hạ đều thuộc về Hoàng Cực Thánh Vực, đều là do Hoàng Cực Thánh Tông quản lý. Nhưng vì địa vực quá mức rộng, Hoàng Cực Thánh Tông cũng không muốn để ý tới nơi quá xa, huống hồ, một nửa lãnh thổ hoàng triều Đại Chu đều ở trong Hoàng Cực Thánh Vực, hoàng thành quan trọng nhất hoàng triều Đại Thương cũng ở đó, về phần Đại Hạ đã diệt vong, Hoàng Cực Thánh Vực đã sớm chẳng còn chú ý tới nữa.

Vì vậy địa vực này mênh mông thế nào, con dân vô tận, không biết có bao nhiêu cường giả.

Hơn nữa, ngoài chín phái bảy gia hai hoàng triều thì còn có tông môn và gia tộc, thậm chí là cổ quốc, bọn họ thuộc về tầng thế lực thứ hai nhưng cũng vô cùng mạnh mẽ. Nếu một ngày nào đó có vài nhân vật to lớn xuất hiện thì có lẽ cũng có thể thay thế được chín phái bảy gia hai hoàng triều. 

Phải biết rằng trong lịch sử Hoàng Cực Thánh Vực, những thế lực này đều đã từng thay đổi.

Năm ngàn năm trước, trong chín phái không có Trượng Kiếm tông, năm ngàn năm trước sức mạnh Trượng Kiếm tông mới xuất hiện nhưng lại chiếm được địa vị quan trọng ở Hoàng Cực Thánh Tông, dần dần trở thành một nhánh quan trọng của Hoàng Cực Thánh Tông.

Đây cũng là nguyên nhân các phái các tông đều muốn tranh giành đưa đệ tử vào Hoàng Cực Thánh Tông, thậm chí một số thế lực tầng thứ hai cũng không kém chín phái lớn bao nhiêu, chỉ là sức lực của bọn họ trong Hoàng Cực Thánh Tông yếu kém nên không thể thay thế được. 

Hôm nay Tần Vấn Thiên đã đi tới một vùng địa vực như vậy, trên đường ngự kiếm đi, nhìn thấy cảnh phồn hoa vô tận ở phía dưới, trong lòng hắn cũng rất chấn động.

Độ cao đám người Trượng Kiếm tông ngự kiếm phi hành cũng không quá cao, có thể nhìn thấy rõ ràng tất cả ở phía dưới, ở mỗi nơi họ đi qua, chỗ nào cũng phồn hoa hơn chín châu thành của hoàng triều Đại Hạ không biết bao nhiêu lần, có khi bọn họ đi ngang qua một số thế gia mạnh mẽ nào đó, cường giả các gia tộc này lao lên trời, khí thế kinh người, có thể dễ dàng quét ngang Cửu Châu của Đại Hạ, nhưng vừa thấy là người của Trượng Kiếm tông thì lập tức khách sáo tiễn đưa.

Tần Vấn Thiên còn đi ngang qua không trung của một cổ quốc, cổ quốc này cũng thống lĩnh một địa vực cực kỳ rộng lớn, khi bọn họ đi ngang qua bên cạnh hoàng cung cổ quốc, có vô số cường giả thân mặc áo giáp lao lên trời, loại không khí giáp sắt dày đặc đó dường như có thể khiến người ta khó thở, vừa thấy là người của Trượng Kiếm tông thì nhất thời có Vương hầu hậu duệ quý tộc đi ra tiễn đưa. 

Kiến thức được mở mang thì mới thật sự biết tầm nhìn của mình hẹp bao nhiêu, Tần Vấn Thiên hiểu ra, những thứ này đều là tuyến đường cường giả Trượng Kiếm tông cố ý lựa chọn để hắn mở mang tầm nhìn, nếu không thì có thể dễ dàng tránh đi những tuyến đường này.

Sau khi cường giả Trượng Kiếm tông biết hắn đến từ Đại Hạ hoang vu thì cố ý làm như thế, quả thật hết sức để ý, muốn hắn có thể nâng cao kiến thức, biết được trời đất to lớn thế nào, trong lúc nói chuyện với đám người Lâm Soái hắn mới biết rằng, hoàng triều Đại Hạ ở trong miệng cường giả Hoàng Cực Thánh Vực lại là nơi hoang vu bị vứt bỏ, không thể không khiến Tần Vấn Thiên cảm khái ngàn vạn lần.

Cuối cùng Tần Vấn Thiên cũng hiểu vì sao Quân Ngự đến Đại Hạ lại không thèm để mọi thứ vào mắt, hắn chính là đệ tử Hoàng Cực Thánh Tông, nào để mắt tới Đại Hạ hoang tàn, ngược lại thì rất ít người Đại Hạ từng tới Hoàng Cực Thánh Vực, đối với địa vị của Quân Ngự chỉ sợ còn chưa biết hết. 

Nhưng tất cả thứ này sẽ chỉ khiến cho Tần Vấn Thiên càng thêm hưng phấn, trong mắt hắn lóe lên sự sắc bén, hăng hái, Thanh Nhi ở bên cạnh hắn thì vẫn bình tĩnh, lạnh lùng như cũ, không nói chuyện, vẫn giống như từ trước tới nay, cho dù là cường giả Trượng Kiếm tông đáp lời nàng, nàng cũng xa cách, khiến cường giả Trượng Kiếm tông cười khổ, nhưng biết được tính cách của nàng rồi thì trái lại cũng sẽ không chấp nhặt với nàng.

Cuối cùng bọn họ cũng đi tới đích của chuyến đi này, Trượng Kiếm tông ở phía nam Hoàng Cực Thánh Vực.

Ở trong tưởng tượng của Tần Vấn Thiên chắc Trượng Kiếm tông nằm ở nơi đồng bằng hoang dã, sơn môn sừng sững, rất nhiều người tài kéo đến muốn bái vào sơn môn. Nhưng sau khi đến, hắn lại cười khổ. 

Ở xung quanh khung vực này đều mang vẻ phồn hoa, ở bên ngoài Trượng Kiếm tông có thanh cổ kiếm đứng sừng sững ở đó, đây là lãnh thổ của Trượng Kiếm tông.

Ở đằng trước có một thanh cự kiếm cao tận trời, giống như là muốn cắm thẳng lên trời, ở trước nữa có núi cổ nối tiếp nhau, từng cung điện đứng sừng sững trong đó, giống như các tòa tiên cung trên trời.

Trượng Kiếm tông vắt ngang qua vài trăm dặm nhưng nó nằm ở trong khu vực phồn hoa, không phải là đứng sừng sững giữa núi non hoang dã, ngoài lãnh địa Trượng Kiếm tông có bóng người lui tới không dứt, trong ánh mắt bọn họ ngắm nhìn sơn môn Trượng Kiếm tông đều mơ hồ có một tia sùng kính. 

- Sao, rất thất vọng à?

Lâm Soái đứng ở bên cạnh Tần Vấn Thiên, cười hỏi.

- Sao có thể, chỉ là có chút bất ngờ, ta còn tưởng Trượng Kiếm tông tọa lạc giữa dãy núi. 

Tần Vấn Thiên cười nói.

- Võ tu chúng ta cầm kiếm hành tẩu thiên hạ, tự tại trong hồng trần, Trượng Kiếm tông không có siêu phàm thoát tục như ngươi nghĩ đâu. Đều là người trong hồng trần, hồng trần luyện kiếm, đi lại trong thiên hạ, khoái ý ân thù, tiêu tiêu sái sái, không thẹn với bản tâm.

Lâm Soái mỉm cười nói: 

- Con người không cách nào đối diện với bản tâm của mình, như vậy mà muốn đạt được cảnh giới cao hơn trên con đường kiếm đạo thì hoàn toàn không có khả năng. Trượng Kiếm tông quản giáo các đệ tử nội môn cực kỳ lỏng lẻo, đó là vì không muốn trói buộc đệ tử. Ngươi hãy nhớ cho kỹ, đã vào Trượng Kiếm tông, không yêu cầu ngươi làm mọi chuyện theo khuôn phép, chỉ cần đối diện thứ trong lòng mình muốn, một ngày nào đó nếu ngươi phát hiện Trượng Kiếm tông không hợp với mình thì ngươi hoàn toàn có thể nói ra, ngự kiếm rời đi, tông môn sẽ không làm khó ngươi.

- Hay cho Trượng Kiếm tông tiêu sái.

Tần Vấn Thiên nghe lời Lâm Soái nói, trong lòng rất rung động, ở trong thành Huyễn Vương hắn đã từng nghe rất nhiều lời đồn đãi về Trượng Kiếm tông, xem ra quả nhiên là thật. Tông môn này khác hẳn với môn phái khác, thật sự tiêu sái rộng rãi, hồng trần luyện kiếm, đi lại chốn thế gian, khoái ý ân thù, tiêu tiêu sái sái, tất cả chỉ cầu không thẹn với bản tâm. 

Khi hai người nói chuyện, đoàn người đã ngự kiếm vào tông môn Trượng Kiếm tông, đến gần thì càng phát hiện Trượng Kiếm tông giống như tiên cung, suối núi thác nước bay xuống, trong đền đình đài các có người cười nói, trong diễn võ trường ở trong núi cổ có người luyện kiếm luận bàn, cả một cảnh tượng an hòa.

Nhìn thấy đoàn người này trở về, không ít người trong Trượng Kiếm tông ngẩng đầu ngóng nhìn, chỉ thấy có rất nhiều đệ tử ở xa xa tụ tập một chỗ, đều là thanh niên nam nữ. Tu vi của người Trượng Kiếm tông hầu như đều từ Thiên Cương cảnh trở lên, mặc dù đã ba bốn mươi tuổi, thoạt nhìn cũng chỉ là bộ dáng thanh niên, bởi vậy họ không hiếu kỳ chút nào, huống hồ đám đệ tử này vốn rất trẻ tuổi.

- Thất sư huynh đã trở lại, còn dẫn theo hai thanh niên, bọn họ là đệ tử mới chiêu mộ sao? 

Chỉ thấy dưới thác nước trong động tiên, các thanh niên nam nữ kia nhìn về hướng đám người Lâm Soái, một thanh niên mặc áo trắng lộ ra vài phần tò mò.

- Nữ tử này đẹp quá, nàng ấy cũng muốn vào Trượng Kiếm tông ta hay sao? Nếu là như thế, đệ nhất mỹ nữ Trượng Kiếm tông ta ngoài nàng ra thì còn ai nữa.

Ở bên cạnh, một thanh niên dùng hai mắt tỏa sáng nhìn Thanh Nhi. 

- Hừ.

Bên cạnh hắn, một vị nữ tử mỹ mạo lạnh lùng hừ một tiếng, nữ tử này dáng người cao gầy, đồi núi trập trùng, da thịt trắng như tuyết, hai mắt sáng ngời, mặt trái xoan, bề ngoài cực kỳ xinh đẹp. Hơn nữa lại mang theo vài phần anh khí, thoạt nhìn cực kỳ thoải mái, nàng trừng mắt nhìn thanh niên bên cạnh, khẽ mắng:

- Đồ háo sắc. 

- Bản năng con người thôi!

Thanh niên tiêu sái nói, trái lại không thèm để ý cười lại nói:

- Đáng tiếc sư muội ngươi cư xử với sư huynh như gần như xa, nếu như sư muội nguyện ý gả cho sư huynh, sư huynh chắc chắn sẽ không nhìn nữ tử khác nữa. 

- Cút.

Nàng ta hung hăng khinh bỉ đối phương.

Bên cạnh, một thanh niên gầy yếu đeo cổ kiếm lại mở miệng nói: 

- Thất sư huynh hộ tống các trưởng bối tới Trượng Kiếm tông, cũng không biết vì sao hôm nay trở về lại dẫn theo hai vị thanh niên này. Chẳng lẽ chuyến này bày ra trận hình như thế chỉ vì hai người này thôi sao? Trượng Kiếm tông ta chưa từng có tiền lệ như thế.

- Đúng là kỳ lạ, sư huynh qua đây rồi kìa.

Nữ tử bên cạnh mở miệng nói, sau đó liền thấy đám người Lâm Soái đáp xuống ở bên này, lão giả đứng đầu phân phó một tiếng: 

- Lâm Soái, ngươi sắp xếp chuyện sau đó đi.

- Vâng.

Lâm Soái gật đầu, nhất thời lão giả kia dẫn theo đoàn người rời đi. 

- Thất sư huynh, huynh đã trở về.

Nàng ta đi lên trước một bước, nhìn Lâm Soái rồi mỉm cười, thái độ hoàn toàn khác so với khi đối đãi với thanh niên bên cạnh.

- Sư muội nhìn thấy thất sư huynh trở về thì trong lòng nở hoa, thực khiến người ta đau lòng mà. 

Thanh niên vừa rồi bị mắng háo sắc thở dài một tiếng, sau đó nhìn về phía Thanh Nhi, mở miệng hỏi:

- Không biết cô nương xưng hô như thế nào.

Thanh Nhi lạnh lùng nhìn hắn một cái, không thèm để ý, xem hắn là không khí, khiến cho không ít người chung quanh đều lộ ra ý cười, thanh niên kia cũng lộ ra vẻ xấu hổ. 

- Ngươi thành thật chút cho ta.

Lâm Soái trừng mắt nhìn hắn một cái, sau đó nhìn mọi người giới thiệu nói:

- Đây là sư đệ Tần Vấn Thiên và sư muội Thanh Nhi, sau này bọn họ cũng là đệ tử Trượng Kiếm tông. Sư muội Thanh Nhi không thích nói chuyện, các ngươi đừng có quấy rầy, có chuyện gì thì nói với Tần sư đệ, hắn tự sẽ báo cho sư muội biết. 

Thanh Nhi vì bảo vệ cho Tần Vấn Thiên mới xuất hiện ở trong võ trường thành Huyễn Vương, dọc theo đường đi hắn cũng biết quan hệ của hai người không bình thường nên mới ra lệnh như thế.

- Vâng, sư huynh.

Hiển nhiên mọi người rất kính trọng Lâm Soái, đều nhất mực gật đầu. 

Tần Vấn Thiên vẫn luôn yên lặng quan sát, lại hơi kinh hãi trong lòng, không ngờ Lâm Soái chỉ là sư huynh của mình, hắn còn tưởng thân phận của Lâm Soái sẽ cao hơn hắn một thế hệ, người này chính là nhân vật lãnh tụ mặt ngoài của Trượng Kiếm tông, trừ lão giả trong chuyến đi này.

Hắn lại không biết rằng bởi vì Lâm Soái chính là đệ tử thân truyền của tông chủ Trượng Kiếm tông, do đó địa vị không tầm thường, hơn nữa thực lực thiên phú lại rất đáng sợ.

- Ta tên Diệp Lăng Sương, sư đệ sư muội cứ gọi ta là Diệp sư tỷ hoặc là Lăng Sương sư tỷ đều được. 

Nàng ta nhìn Tần Vấn Thiên và Thanh Nhi mỉm cười, tự giới thiệu một tiếng.

- Khương Hoài.

Gã gầy yếu nhìn hai người khẽ gật đầu. 

- Lưu Vân.

Thanh niên háo sắc cũng cười nói.

Mọi người lần lượt giới thiệu, Tần Vấn Thiên đều gật đầu đáp lễ mọi người. 

- Sư đệ, sủng vật này thật là đáng yêu, ta có thể xem chút không?

Diệp Lăng Sương nhìn Tiểu Hỗn Đản trong lòng Tần Vấn Thiên, trong ánh mắt hiện lên tia sáng kỳ dị, nàng từng giết không ít yêu thú, lại rất ít gặp được tiểu yêu đáng yêu như vậy.

- Được. 

Tần Vấn Thiên gật đầu, hơi buông tay, thân thể tiểu gia hỏa kia nhảy lên, nhào vào trong lòng Diệp Lăng Sương, khiến cho mặt Diệp Lăng Sương tràn đầy ý cười.

Tiểu gia hỏa chui vào trước ngực của nàng dụi dụi, cuộn mình ở đó, dường như cực kỳ hưởng thụ, giọng trẻ con nói:

- Thật... mềm... nha! 

Mặt Diệp Lăng Sương bỗng hóa đá, đôi mắt xinh đẹp nhìn chằm chằm tiểu gia hỏa trong lòng không chớp.

Mặt Tần Vấn Thiên nổi đầy gân đen, nhìn gia hỏa trong lòng Diệp Lăng Sương, xúc động hận không thể bóp chết nó, tên khốn kiếp này thật đúng là biết ăn nói mà!

- Khụ khụ... 

Lưu Vân ho khan một tiếng, rất là ghen tị nhìn tiểu gia hỏa kia một cái, sau đó ánh mắt nhìn về phía Tần Vấn Thiên lộ ra nụ cười ý vị sâu xa, nói nhỏ:

- Thì ra sư đệ là người đồng đạo nha!

Đọc truyện chữ Full