DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Nhất Niệm Vĩnh Hằng
Chương 131: Hết Thảy Vì Phụng Hiến

Bạch Tiểu Thuần đứng bên ngoài viện tử, hai tay chắp sau lưng nhìn đầu đại hùng mang theo vẻ say mê rời đi. Nhìn dáng vẻ quyến luyến, vừa đi vừa ngoái đầu nhìn lại của Đại Hùng, hắn rất là cảm khái, cảm thấy như mình vừa làm được một việc tốt.

Bởi thế, suốt nửa tháng tiếp theo, mỗi lần Bạch Tiểu Thuần đi ra ngoài, đều tinh tế tuyển chọn một con thú rồi mang về. Mỗi lần đều nhìn những con thú kia bị Dục Thú Hoa nuốt, rồi lại nhìn chúng nó say mê trong đó không chịu rời đi. Nửa tháng qua đi, toàn bộ hung thú nằm trong top hai trăm đầu bảng hắn đều đã chọn hết...

Ngoài hai trăm đầu thú trên ra, trừ phi là một ít đầu hung thú đặc biệt, thì hắn không chọn nữa.

Mục đích cuối cùng của hắn là tạo ra một đầu chiến thú mạnh nhất. Thế nên hắn chỉ chọn những đầu hùng mạnh nhất, hoặc những loại có tiềm lực cực lớn.

Thậm chí đến cuối cùng, tất cả những đầu hung thú từng phụng hiến cho Dục Thú Hoa đều tụ tập trước trận pháp bên ngoài lầu các của Bạch Tiểu Thuần. Mỗi lần thấy Bạch Tiểu Thuần đi ra, cả đám đều gào lên ầm ĩ, hận không thể có cơ hội lại đi vào một lần nữa.

“Không được, phụng hiến một lần là đủ rồi. Nhiều nữa sẽ tổn hại đến thân thể các ngươi.” Bạch Tiểu Thuần cứng rắn cự tuyệt.Lại qua tiếp vài ngày, ngay cả Xuyên Sơn Giáp khổng lồ kia cũng đã phụng hiến xong. Bạch Tiểu Thuần bi ai phát hiện, trong Bách Thú Viện đã không còn thú để chọn.

Bạch Tiểu Thuần trở nên sốt ruột, bởi vì hắn biết sinh kỳ của Dục Thú hoa không dài, một khi để qua khoảng thời gian này, nó sẽ bắt đầu thai nghén.

“Không được a, chỉ những đầu hung thú này thì chưa đủ để bồi dưỡng ra được chiến thú mạnh nhất!” Bạch Tiểu Thuần nghĩ tới đây, liền rời Bách Thú Viện đi vòng quanh bờ Bắc. Thời điểm hắn quan sát bách thú, hắn cũng để ý đến đám chiến thú của mấy tên đệ tử, không nói biết đến toàn bộ, nhưng cũng đại khái có ấn tượng, biết rõ chiến thú của ai mạnh, của ai có tiềm lực lớn.

“Ta nhớ hình như một nữ đệ tử ngoại môn có chiến thú là một đầu khổng tước thì phải? Tiềm lực cũng rất lớn, chắc được chứ nhỉ???” Bạch Tiểu Thuần vội vàng đi đến nơi ở của nữ đệ tử kia.

Chờ ở nơi đó cả buổi, mới thấy được bóng dáng vị nữ đệ tử khá nổi tiếng, cỏ vẻ ngoài khá xinh đẹp trở về. Lập tức, trên mặt Bạch Tiểu Thuần nở một nụ cười mà hắn tự nhận là ấm áp nhất, bước mau tới trước, uyển chuyển biểu đạt hắn nguyện ý dùng điểm cống hiến đổi lấy Khổng Tước phối hợp với hắn làm một ít việc gọi là phụng hiến. Ngoại trừ chuyện Dục Thú hoa hắn chưa nói ra, những việc còn lại hắn đều nói rất kỹ càng.

Thậm chí hắn vì lo lắng đối phương cụ tuyệt, Bạch Tiểu Thuần còn giải thích thêm.

“Ngươi yên tâm, thời điểm phụng hiến tuyệt không tổn thương tới chiến thú. Có lẽ ngươi không biết, cái đám hung thú trong Bách THú viện sau khi phụng hiến đều rất say mê, muốn có lần tiếp theo nhưng ta lo chúng nguyên khí đại thương nên đều cự tuyệt.”

Nữ đệ tử kia mới đầu còn không hiểu hắn nói gì,không biết phụng hiến kia là ý gì. Nhưng sau khi nghe xong liền trợn trừng hai con mắt, ngơ ngác nhìn Bạch Tiểu Thuầntrước mặt, cuối cùng trong mắt đầy sợ hãi.

“Ngươi…ngươi…cái tên dâm tặc này!!” Nàng thật không biết nên nói cái gì, giậm chân một cái, tranh thủ thời gian cách Bạch Tiểu Thuần càng xa càng tốt.

Bạch Tiểu Thuần sửng sốt một chút, có chút ủy khuất.

“Ta chỉ là mượn chiến thú ngươi dùng một chút thôi nha, không đồng ý thì thôi, rõ ràng còn mắng ta dâm tặc. Bạch Tiểu Thuần ta không phải là dâm tặc!” Bạch Tiểu Thuần có chút buồn bực rời đi. Cứ thế liên tiếp mấy ngày, hắn tìm đến hơn trăm người nhưng không một ai đồng ý. Thậm chí không ít người, ánh mắt nhìn hắn tràn đầy quỷ dị.

Bạch Tiểu Thuần thở dài nghĩ thầm, nếu như tất cả mọi người đều không đồng ý thì thôi đi. Nếu thật sự không được, cũng chỉ có thể lấy lui cầu tiến, dùng cái đám hung thú còn lại trong Bách Thú viện thôi.

Thời điểm Bạch Tiểu Thuần muốn buông tha, trong tông môn lại truyền ra một tin đồn, rất nhiều đệ tử lúc nhìn Bạch Tiểu Thuần, đều hiện lên vẻ cổ quái, chụm đầu ghé tai nhau nghị luận.

Nghe nói gì chưa?? Bạch Tiểu Thuần có một cái ham mê đặc biệt…”

“Mấy ngày nay, hắn gặp người nào đều xin mượn chiến thú của họ, nói cái gì mà phụng hiến…Ngươi không hiểu hàm nghĩa của phụng hiến là gì à?Đến đến đến, ta giải thích cho ngươi!”

“…Lại là ý tứ như vậy? Trời ạ, Bạch Tiểu Thuần hắn lại cùng thú…Trời ạ, đây không phải sự thật đi?!”

Những tin đồn này không biết phát ra từ đâu, phảng phất như tất cả oán khí, ác ý, vô lực đối với Bạch Tiểu Thuần của đám đệ tử bờ Bắc từ trước giờ đều ẩn chứa trong này. Tin đồn càng truyền càng mãnh liệt, đến cuối cùng, thậm chí cũng thay đổi cả nội dung. Hết lần này đến lần khác, đệ tử bờ Bắc đối với cái này cực kỳ hứng thú, tốc độ truyền bá nhanh cực kỳ, chỉ mấy ngày sau, hầu như tất cả đệ tử đều nghe nói việc này.

‘‘Có biết vì cái gì mà Bạch Tiểu Thuần vào bờ Bắc không ? Chính là bởi vì hắn có ham mê đặc thù đối với hung thú a...’’

‘‘Ta rốt cuộc hiểu rõ, vì sao hắn có thể nghiên cứu ra Phát Tình đan ! Nguyên lai là vì cái lí do này !!! Vì hắn cần, cho nên nghiên cứu chế tạo thôi...’’

‘‘Thiên kiêu đều khác người a, ta chỉ hơi tò mò, hình như mục tiêu của hắn không phải là mẫu thú, mà là công thú thì phải ??’’

‘‘Trời ạ, cái này ngươi cũng nghĩ được !Suỵt...chúng ta nhỏ giọng một chút, ta mơ hồ đoán được chút ít nguyên nhân...’’

.

..

...

Lúc Bạch Tiểu Thuần nghe đến những tin đồn này, cả người như bị sét đánh. Khoa trương nhất, là một lần hắn bắt gặp một nữ đệ tử tản bộ dưới hoàng hôn với một đầu Bích Nhãn Hắc Miêu, vì tò mò nên hắn nhìn nhiều một chút, nữ đệ tử kia liền hét toáng lên, ôm lấy chiến thú xoay người bỏ chạy.

Bạch Tiểu Thuần choáng váng, phi thường ủy khuất. Hắn muốn đi giải thích, nhưng phát hiện những người này sau khi nghe mình giải thích xong, từng người đều như bừng tỉnh đại ngộ, nhưng hết lần này tới lần khác lại âm thầm tung tin đồn càng nhiều !’’

‘‘Các ngươi quá khinh người rồi !!’’ Bạch Tiểu Thuần nổi giận.

‘‘Bạch Tiểu Thuần ta khó khăn biết bao a! Ta một người lẻ loi hiu quạnh tiến vào bờ Bắc tu hành, một mực cẩn thận từng li từng tí, ai cũng không dám đắc tội, làm người luôn cụp cái đuôi lại, các ngươi rõ ràng còn khi dễ ta như vậy! Còn vu oan cho ta!!” Bạch Tiểu Thuần ánh mắt đỏ bừng, cắn răng gằn từng chữ.

“Đây là các ngươi bức ta, đã vu oan ta như vậy, những đầu chiến thú kia ta sẽ tự mình bắt lấy!” Đang lúc Bạch Tiểu Thuần bị lửa giận thiêu đốt, thì bỗng dưng sau lưng truyền đến tiếng gió. Hắn lập tức quay đầu lại, phát hiện sau lưng mình không có gì, chỉ có cây đại thụ cách đó không xa đang lắc lư vài cái.

Ngay sau đó, ngay lúc Bạch Tiểu Thuần xoay đầu lại thì một đạo hắc ảnh, vọt tới hắn bằng tốc độ cực nhanh, hướng dưới bụng hắn vọt tới (cắn một phát là hơi thốn ^^)…Hung hăng cắn mạnh một cái như muốn cắn xuống một miếng thịt trên người hắn.

Cũng may Bạch Tiểu Thuần đã là ngưng khí tầng thứ mười, đặc biệt là sau lần ngộ định đó, toàn thân giác quan đề cao, ý thức trở nên linh mẫn hơn. Vừa phát hiện sự tình không đúng, mãnh liệt lui về sau.

“Cạch…” một tiếng, trong nháy mắt khi hắn lui về sau, một cái miệng to lớn đầy răng nhọn hoắt, cách Bạch Tiểu Thuần chỉ có nửa trượng. Một cái cắn kia rơi vào khoảng không, lực lượng quá lớn, nhấc lên một cơn âm bạo, mang theo vô tận hận ý.

Bóng đen này đúng là đầu Đại Hắc Cẩu kia. Hôm nay đêm tối, tốc độ của nó so với ban ngày nhanh hơn rất nhiều. Mắt thấy lần thứ hai đánh lén Bạch Tiểu Thuần không thành công, đầu Đại cẩu không chút do dự, lập tức quay người bỏ chạy.

“Lại là ngươi!!” Da đầu Bạch Tiểu Thuần tê rần, mồ hôi lạnh chảy đầy người, chỉ thấy dọc sóng lưng có luồng khí lạnh chạy dài. Vừa rồi nếu hắn tránh chậm một chút thôi, cũng sẽ bị đầu cẩu kia trực tiếp cắn trên người mình.

Nghĩ đến hậu quả khi bị cắn, tâm thần Bạch Tiểu Thuần run rẩy không dứt. Hắn không dám dùng Bất Tử Trường Sinh công đi đánh bạc…

“Đại Hắc Cẩu chết tiệt! Suýt chút nữa liền diệt đi một cái vinh quang gia tộc rồi!!” Mắt thấy đầu hắc cẩu kia chạy trốn, lập tức Bạch Tiểu Thuần lửa giận ngập trời.

“Khinh người quá đáng, đám đệ tử bờ Bắc khi dễ ta cũng thôi đi, ngay cả đầu đại cẩu ngươi cũng khinh ta! Lần đầu thấy ngươi đáng thương nên ta tha cho, lần này ngươi đừng hòng trốn!” Bạch Tiểu Thuần gào thét, sau lưng xuất hiện đôi cánh, thân thể nhoáng một cái, tốc độ bạo tăng, lập tức đuổi theo.

Bầu trời tối đen. Bạch Tiểu Thuần đã đuổi theo được nửa canh giờ. Nhưng đầu Đại Hắc Cầu kia tốc độ rất nhanh, lại quen thuộc địa hình nơi đây khiến hắn không thể nào đuổi kịp. Hắn vốn đang tức giận, lại bị đầu hắc cẩu này đánh lén, cộng thêm giờ phút này biết mình đuổi không kịp, lập tức khiến hắn như phát điên.

Đầu Đại Hắc Cẩu này đã được hắn xếp vào vị trí thứ hai trên bảng cừu hận trong lòng hắn. Vị trí thứ ba chính là con chim của Chu trưởng lão…về phần vị trí thứ nhất đương nhiên không con nào khác ngoài con thỏ hay mách lẽo kia rồi.

“Dù đuổi đến chân trời góc biển, ta cũng quyết bắt được ngươi!!” Toàn thân Bạch Tiểu Thuần bắn ra ngân quang mãnh liệt, Bất Tử Trường Sinh công được hắn thúc đẩy đến cực hạn. Đôi cánh sao lưng vừa vỗ, từng trận Nguyên Từ Chi Lực xuất hiện, tốc độ bạo tăng gấp hai.

Oanh một tiếng, Bạch Tiểu Thuần hóa thành một đạo tàn ảnh kéo gần khoảng cách lại.Đại Hắc Cẩu phốc một tiếng, muốn chui vào cửa động gần đó. Thân cẩu mới chui vào được một nửa, Bạch Tiểu Thuần đã tới gần, phóng tới trước, hai tay ôm chặt.

Trong nháy mắt hắn chộp tới, hai con mắt Đại Hắc Cẩu đỏ bừng, hung hăng quay đầu, không để ý tới nguy hiểm bản thân, trực tiếp cắn tới phía dưới bụng Bạch Tiểu Thuần.

Thời điểm Đại Cẩu này đánh lén còn không thành công thì đừng nói chi là giờ phút này Bạch Tiểu Thuần đang nộ khí ngập trời. Không đợi Đại Hắc cẩu cắn tới, liền ô ngao một tiếng,.. Bạch Tiểu Thuần liền một tay bắt trên cổ nó, trực tiếp xách lên.

Mặc cho Đại Hắc cẩu giãy giụa như thế nào, tay của hắn cứ như một cái kìm sắt, khiến cho nó không thể nào thoát thân.

“Hừ…Cho ngươi biết sự lợi hại của ta!!” Bạch Tiểu Thuần cắn răng trở về Bách Thú viện, vừa đi vừa cân nhắc làm thế nào trừng phạt con chó này, lúc về đến viện, quét mắt qua Dục THú hoa, hắn liền có một chủ ý. Bạch Tiểu Thuần cười hắc hắc, ném đại cẩu về phía trước, trong nháy mắt liền bị Dục Thú hoa nuốt chửng.

Sau một lúc lâu,Dục Thú hoa khẽ buông, Đại Hắc Cẩu bò ra, ánh mắt của nó trừ điên cuồng cùng hận ý lại có thêm chút ít vẻ kỳ quái. Khi nhìn thấy Bạch Tiểu Thuần, nó vẫn muốn xông tới hung hăng cán xé nữa… Bạch Tiểu Thuần không nói nhiều, lại xách nó lên ném trở lại.

Lại một canh giờ qua đi,Dục Thú hoa buông ra, Đại Hắc cẩu xuất hiện, ánh mắt vẫn điên cuồng, lại bị Bạch Tiểu Thuần ném trở lại.

Lại như thế thêm bốn lần, lúc Đại Hắc cẩu bò ra lần nữa, bốn chân đều mềm nhũn, gục tại chỗ thở hồng hộc.

“Có sợ không!” Bạch Tiểu Thuần hừ lạnh một tiếng.

“Lại đến chọc ta, ta…” không đợi Bạch Tiểu Thuần nói xong, Đại Hắc cẩu liền ngẩng đầu, dùng sức xông lại cắn Bạch Tiểu Thuần, Bạch Tiểu Thuần muốn nổi điên, lại ném Đại Hắc cẩu vào trong Dục Thú hoa thêm mấy lần, tính thêm năm lần trước nữa là chín lần.

Sau chín lần, thân hình Đại Hắc cẩu gầy đi hẳn một vòng.Mắt thấy Bạch Tiểu Thuần lại muốn bắt nó ném đi, Đại Hắc cẩu phát ra tiếng kêu thê lương thảm thiết, suy yếu giãy giụa khiến Bạch Tiểu Thuần cũng mềm lòng.

“Biết sợ rồi sao? Sau này đừng chọc tới ta, thời điểm Thiên Kiêu Chiến ta thực không có biện pháp nào khác a…” Bạch Tiểu Thuần cảnh cáo một phen, liền đem Đại Hắc cẩu quẳng ra lầu các. Đại Hắc cẩu dùng chút thể lực còn thừa lại lết đi xa xa, lúc đến một chỗ khuất, nó ngừng lại, ánh mắt tràn đầy mê mang. Mơ hồ trong đấy còn có chút dư vị…

Đọc truyện chữ Full