DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Nhất Niệm Vĩnh Hằng
Chương 261: Đỗ Huyết Mai, ngươi mau ra đây!

Thậm chí hắn có một cảm giác mãnh liệt, rằng mình chẳng những có thể lấy một ý niệm trong đầu áp chế tất cả mọi người, mà còn có thể chỉ bằng một ý niệm, phát ra huyết khí của bản thân, làm cho cả những người tu hành nhờ vào Huyết Tổ có thể bạo tăng chiến lực trong nháy mắt.

Nghĩ tới đây, tim Bạch Tiểu Thuần đập càng nhanh hơn. Hắn chớp chớp mắt, trong đầu không khỏi hiện ra hình ảnh mình vừa phẩy tay một cái đã khiến cả Huyết Khê Tông hoảng sợ.

Có điều ngay sau đó, hắn bèn nghĩ đến một hình ảnh khác, hắn vừa nâng tay lên thì người của Huyết Khê Tông như phát điên lao tới giết chết mình...

"Huyết... Huyết Ma! ! Trời ạ, ngươi lại có thể... trở thành Huyết Ma! !" Trong lúc Bạch Tiểu Thuần tưởng tượng đủ loại hình ảnh trong đầu, Dạ Táng thật tận mắt nhìn thấy tất cả, run rẩy thét lên với giọng điệu không dám tin.

Huyết Ma, tồn tại trong truyền thuyết của Huyết Khê Tông, có thể dựng nên Huyết Khê Tông, cũng có thể hủy diệt Huyết Khê Tông!

Tiếng thét này truyền vào trong tai Bạch Tiểu Thuần. Bạch Tiểu Thuần hít sâu, thần sắc bỗng nhiên nghiêm túc.

"Nói nhỏ chút!" Hắn vỗ túi trữ vật, theo bản năng nhìn chung quanh, vừa kích động lại vừa thấp thỏm.

"Mục tiêu ban đầu của ta là trở thành đại trưởng lão... Kết quả lại trở thành Huyết Tử. Huyết Tử thì cũng thôi, không nghĩ tới cuối cùng còn trở thành Huyết Ma..." Bạch Tiểu Thuần không biết là nên vui hay nên buồn.

Huyết Ma xuất hiện, có lẽ sẽ có một nhóm người chào đón. Nhưng nhất định vẫn có không ít kẻ không muốn Huyết Ma ra đời, sẽ không tiếc giá nào để giết chết!

"Nhất định không thể để cho người Huyết Khê Tông biết... Ài, ưu tú quá cũng phiền." Bạch Tiểu Thuần cảm khái, nâng cằm, vung tay áo, cố ý tạo ra bộ dạng cao thủ cô đơn tịch mịch.

"Bạch Tiểu Thuần ta chỉ trong nháy mắt có thể khiến Huyết Khê Tông tan thành mây khói..." Bạch Tiểu Thuần cảm khái, chuyện mình không làm được ở Linh Khê Tông, lại thật sự có thể làm được ở Huyết Khê Tông này.

Hồi tưởng từng màn bản thân đi vào Huyết Khê Tông, Bạch Tiểu Thuần cảm khái càng nhiều. Đến khi nghĩ tới gương mặt Huyết Mai dưới mặt nạ Đỗ Lăng Phỉ, hắn thở dài, mắt bỗng lóe sáng.

"Huyết Mai... Đỗ Lăng Phỉ!" Bạch Tiểu Thuần hít sâu một hơi. Dựa vào truyền thừa trong cơ thể, hắn tiến về phía trước một bước, lập tức một vòng xoáy xuất hiện trước mặt hắn. Vừa bước vào vòng xoáy, Bạch Tiểu Thuần tức thì biến mất.

Lúc xuất hiện lại, Bạch Tiểu Thuần đã ở bên ngoài thân thể của Huyết Tổ, giữa không trung trong Huyết Khê Tông, phía trước gương mặt cực lớn hình thành từ huyết khí của hắn.

Vô số người vẫn đang đoán già đoán non, nhìn thấy Bạch Tiểu Thuần, lập tức nháo nhào cả lên.

"Đi ra rồi! !"

"Hắn ở lại trong cơ thể Huyết Tổ còn lâu hơn các Huyết Tử trong quá khứ, chẳng lẽ có tạo hóa khác?"

"Hả? Dạ Táng này cho ta cảm giác tựa hồ đã mạnh hơn không ít..."

Tống Khuyết đắng chát, Hứa Tiểu Sơn hít sâu, Thần Toán Tử lẫn trong đám người thì tâm thần run rẩy. Vô số ánh mắt, trong nháy mắt này đều chăm chú nhìn Bạch Tiểu Thuần. Cả đám đang suy đoán đủ khả năng, nhất là đám người ở Trung phong, thân thể không nhịn được run lên. Uy áp đến từ Bạch Tiểu Thuần khiến cho bọn họ không thể không cúi đầu , thậm chí có một số người còn quỳ xuống.

Cả Huyết Khê Tông chấn động. Bạch Tiểu Thuần lơ lửng giữa không trung, nhìn thái độ của những đệ tử Huyết Khê Tông đối với của mình. Loại cảm giác này được vạn người ngước nhìn này làm cho hắn rất hưởng thụ. Nếu thay đổi thời điểm khác, hắn nhất định là sẽ bày ra bộ dạng tiền bối. Nhưng hôm nay hắn không để ý đến, mà chỉ nhìn về phía Tổ Phong.

Ở đó, hắn cảm nhận được khí tức của Huyết Mai.

Trở thành Huyết Tử cũng tốt, trở thành Huyết Ma cũng được, Bạch Tiểu Thuần tuy có vui sướng, nhưng lại không mãnh liệt như trong tưởng tượng, hết thảy đều vì Đỗ Lăng Phỉ xuất hiện.

"Đỗ Lăng Phỉ chính là Huyết Mai... Mà Huyết Mai lại là con gái độc nhất của Vô Cực Tử lão tổ, địa vị cực cao tại Huyết Khê Tông..." Bạch Tiểu Thuần trầm mặc.

Huyết Mai là Đỗ Lăng Phỉ. Chuyện này, cho dù Bạch Tiểu Thuần lúc trước không đoán được, nhưng giờ phút này hồi tưởng lại tựa hồ có thể giải thích thông.

Trầm mặc một lát, hai mắt Bạch Tiểu Thuần lóe lên, thân thể hóa thành một đạo cầu vồng bay thẳng đến Tổ Phong. Theo hắn tới gần, từng đạo thần thức từ Tổ Phong tràn ra, ngưng tụ trên thân Bạch Tiểu Thuần, nhưng không hề ngăn cản hắn đến.

Rất nhanh, Bạch Tiểu Thuần đã tới sát Tổ Phong, không chút chần chờ, đáp xuống rồi dựa theo cảm ứng khí tức mơ hồ của Huyết Mai, đi tới bên ngoài động phủ của Huyết Mai.

Động phủ của Huyết Mai nằm giữa một rừng mai, cửa lớn đóng kín, tựa như chủ nhân của nó không muốn thấy bất cứ kẻ nào.

Tại bên ngoài rừng mai, Bạch Tiểu Thuần nhìn qua cửa động phủ. Hắn muốn đi gặp Huyết Mai một lần, hắn muốn đến hỏi đối phương một vấn đề!

Vấn đề này, từ sau khi Đỗ Lăng Phỉ mất tích năm đó, cho đến khi chưởng môn Trịnh Viễn Đông nói ra thân phận của Ám Tử, vẫn luôn như một cái gai đâm vào trong lòng của Bạch Tiểu Thuần.

Hắn muốn biết, nếu như tất cả mọi chuyện ở Linh Khê Tông đều là đối phương tận lực ngụy tạo ra, như vậy việc khiến quan hệ hai người chính thức thăng hoa ở Lạc Trần sơn mạch, đến cùng... là thật hay là giả!

"Huyết Mai, đi ra gặp ta! !" Bạch Tiểu Thuần bỗng nhiên hét lên bên ngoài động phủ của Huyết Mai. Tiếng hét vọng ra bốn phía, người trên Tổ Phong giờ phút này đều đang chú ý tới Bạch Tiểu Thuần, cũng nghe được lời của hắn.

Huyết Mai trong động phủ đương nhiên cũng nghe thấy, nhưng mặc cho Bạch Tiểu Thuần bên ngoài đợi đã đời, vẫn không có bất kỳ âm thanh nào từ trong động phủ truyền ra.

"Đỗ Huyết Mai, đi ra gặp ta! !" Bạch Tiểu Thuần mở miệng lần nữa, giọng càng lớn hơn, khiến những lão tổ và thái thượng trưởng lão trên Tổ phong, còn cả Huyết Phách đang bế quan cũng chú ý tới hắn.

Bọn họ không biết giữa Huyết Mai và Dạ Táng đến cùng là xảy ra chuyện gì, nhưng tựa hồ cũng có thể tưởng tượng được. Dạ Táng có thể từ trong tranh đoạt giữa Huyết Mai và Tống Quân Uyển mà trở thành Huyết Tử, nhất định là đã xảy ra một số chuyện.

Thời gian không ngừng trôi, mấy canh giờ trôi qua, trong động phủ của Huyết Mai vẫn không có bất kỳ âm thanh nào truyền ra, vô cùng an tĩnh. Bạch Tiểu Thuần ở ngoài rừng mai, thần sắc dần trở nên ảm đạm.

Bạch Tiểu Thuần chua xót lắc đầu, nhìn động phủ bên trong rừng mai một cái thật sâu, một lúc lâu sau quay người đi xuống núi. Nếu đối phương không muốn gặp mình, Bạch Tiểu Thuần cũng không muốn tiếp tục ở lại nơi đây.

Nhưng hắn chưa rời Tổ Phong, một đạo cầu vồng từ trên Tổ Phong đã bay ra, bay thẳng về phía hắn, một thân ảnh xuất hiện phía trước mặt hắn, chính là Tống Quân Uyển.

Bạch Tiểu Thuần dừng bước, ngẩng đầu nhìn Tống Quân Uyển. Hai người đối mắt nhìn nhau, Bạch Tiểu Thuần nhìn thấy sự phức tạp trong ánh mắt của Tống Quân Uyển. Dù nàng đưa cho Bạch Tiểu Thuần lệnh bài, cũng từng nói dù đối phương trở thành Huyết Tử cũng không được để cho Huyết Mai thành công, nhưng giờ phút này gặp lại, không thể không nảy sinh những suy nghĩ phức tạp.

"Ta..." Bạch Tiểu Thuần vừa há miệng định nói, Tống Quân Uyển đã hít sâu, cúi đầu chào Bạch Tiểu Thuần.

"Tống Quân Uyển bái kiến Huyết Tử, kính xin Huyết Tử dời bước, Tống gia lão tổ của ta cho mời!"

Bạch Tiểu Thuần trầm mặc, cất lại chuyện Đỗ Lăng Phỉ vào trong đáy lòng, không tiếp tục suy tư, hít sâu. Hắn hiểu được, cho dù việc bản thân trở thành Huyết Tử đã thành sự thật, nhưng nếu Huyết Khê Tông không chấp nhận thì thế cục sẽ thay đổi rất lớn.

"Mục đích ta đến Huyết Khê Tông là vì muốn đạt được cái vật Vĩnh Hằng Bất Diệt kia... Nếu Đỗ Lăng Phỉ nói ra thân phận của ta cho người khác thì thôi, nhưng nếu không có nói, như vậy ta nhất định phải gắng gượng qua được cửa ải Tống gia lão tổ trước mắt!" Bạch Tiểu Thuần suy nghĩ rất loạn, miễn cưỡng giữ vững tinh thần, khẽ gật đầu với Tống Quân Uyển rồi cùng đi tới động phủ của Tống gia lão tổ trên Tổ phong.

Trên đường đi, Tống Quân Uyển chỉ trầm mặc, Bạch Tiểu Thuần cũng không biết nên nói cái gì. Đến khi tới bên ngoài động phủ, Tống Quân Uyển dừng bước, quay đầu nhìn Bạch Tiểu Thuần một cái thật sâu.

"Chuyện ta đã hứa với ngươi, ta sẽ không đổi ý. Ta đã nói kỹ với lão tổ, trong lòng ta, ngươi đã là Huyết Tử. Còn thái độ của lão tổ như thế nào với việc này, ngươi có thể thực sự trở thành Huyết Tử hay không, ta đã làm hết sức rồi."

Bạch Tiểu Thuần khẽ gật đầu, lại hít sâu, cắn răng một cái, đi vào trong động phủ phía trước. Tại trong nháy mắt hắn bước vào, Tống Quân Uyển chần chừ rồi nhanh chóng truyền âm một câu.

"Thân phận Huyết Tử, trong Huyết Khê Tông, cũng từng có mấy lần người ngoài bất ngờ đạt được, nhưng ngươi... chính là người mạnh mẽ nhất." Nói xong, Tống Quân Uyển quay người rời đi.

Bạch Tiểu Thuần nhìn theo Tống Quân Uyển, cất bước bước vào trong động phủ, rất nhanh đã tới đại sảnh. Vừa mới đi vào, hắn đã nhìn thấy Tống gia lão tổ đang khoanh chân ngồi trên bệ đá phía trước!

Tống gia lão tổ ngồi ở đó, gương mặt già nua in hằn năm tháng, bốn phía có chấn động vô hình, tạo thành uy áp bao phủ xung quanh. Tại nháy mắt Bạch Tiểu Thuần tiến vào, uy áp này giống như được điều khiển, ập thẳng đến Bạch Tiểu Thuần.

Rầm rầm rầm!

Uy áp tu vi từ lão tổ, bỗng nhiên ép lên người Bạch Tiểu Thuần. Bước chân Bạch Tiểu Thuần run lên, hô hấp dồn dập, như bị vô số ngọn núi đè xuống, thân thể không tự chủ được vận chuyển tu vi, toàn lực chống cự.

Thế nhưng sự chống cự này chỉ tồn tại trong một cái chớp mắt, bởi uy áp bỗng nhiên biến mất. Lực lượng tu vi của Bạch Tiểu Thuần như con ngựa hoang thoát khỏi cương, không bị khống chế bạo phát đi ra, hai cái Thiên Yêu thân sau lưng lập tức biến ảo, tu vi Trúc Cơ trung kỳ trong cơ thể cũng theo đó tản ra.

Tống gia lão tổ khoanh chân ngồi trên bệ đá bỗng nhiên mở to hai mắt. Hai đạo tinh mang từ trong mắt lão phóng ra, chiếu thẳng vào Bạch Tiểu Thuần, như muốn thấy rõ hắn cả từ trong ra ngoài.

May mà mặt nạ này nghịch thiên, dù Bạch Tiểu Thuần không khống chế được tu vi, nó vẫn duy trì che giấu như trước, khiến ánh mắt của Tống gia lão tổ không tra ra được manh mối gì, chậm rãi thu hồi.

Tất cả chuyện này chỉ qua mấy cái hô hấp, nhưng đối với Bạch Tiểu Thuần, lại là dài dằng dặc, trán hắn vã mồ hôi. Đến lúc Tống gia lão tổ thu hồi ánh mắt, Bạch Tiểu Thuần mới hít sâu một hơi, ôm quyền cúi đầu thật sâu.

"Dạ Táng bái kiến lão tổ."

Đọc truyện chữ Full