DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Mau Xuyên: Vai Ác Lại Hắc Hóa
Chương 98: Giỏi, một chiêu này quá giỏi

Editor: Norah

Beta-er: PaduC

Nam Tầm sờ sờ cái bụng đói meo của mình, nói với Tiểu Bát: "Nếu như Lệ Sâm còn chưa về nữa thì có lẽ ta sẽ chết đói mất."

Tiểu Bát nói: "Chỗ ta có Tích Cốc đan, nhưng ngươi ăn rồi thì rất có khả năng không ăn nổi cơm nữa."

Nam Tầm: "Vậy ngươi cho ta ăn một viên đi."

Tiểu Bát trả lời ngay lập tức: "Không được, ngươi ăn xong rồi mà lộ tẩy thì làm sao đây?"

Nam Tầm: "Chắc chắn không đâu, bụng ta lớn lắm, có ăn hai thùng mì cũng không thành vấn đề. Tiểu Bát tốt bụng ơi, ngươi cho ta ăn một viên đi ~"

Tiểu Bát: "... Được rồi."

Phụ nữ làm nũng thật sự khiến thú không thể nào từ chối.

Nam Tầm ăn xong Tích Cốc đan nhàm chán lăn lộn trên giường.

Tiểu Bát hỏi: "Người đang làm gì vậy?"

Nam Tầm nói: "Ta sợ thế giới sau không được ngủ trên giường lớn mềm mại thoải mái như vậy nữa."

Tiểu Bát ồ một tiếng: "Vậy thì nên ngủ nhiều một chút."

Nam Tầm hoảng hốt: "Tiểu Bát, sao ta nghe câu này mà thấy lòng hoảng hoảng."

"Đừng hoảng hốt nha, ta đã nghĩ kỹ thế giới sau rồi, ngươi sẽ sinh trong hoàn cảnh quá tốt không thể tốt hơn đâu." Tiểu Bát nói xong liền ngâm nga hát.

Nam Tầm có dự cảm không lành nhưng Tiểu Bát sống chết không chịu tiết lộ thế giới sau là gì.

Cũng không biết đã qua bao lâu, màn đêm buông xuống, cuối cùng Lệ Sâm cũng trở về.

Nam Tầm trông mong nhìn cửa, đợi cửa mở phát ra một tiếng kẽo kẹt, có tiếng người đi đến lộc cộc lộc cộc, thật muốn bổ nhào vào lòng anh.

Kết quả cô quên mất trên cổ chân còn buộc dây xích, vừa nhào đến đã suýt ngã trên mặt đất, may mà Lệ Sâm nhanh chóng tiến lên hai bước lớn đón cô vào lòng nên cô mới không bị ngã như chó gặm đồ ăn.

Nam Tầm ôm anh, mặt lộ vẻ cực kỳ tủi thân: "Ba, ba đi đâu vậy, con không gặp ba nguyên một ngày rồi."

Trên mặt Lệ Sâm có vài phần mệt mỏi, Nam Tầm suy đoán, có lẽ đã xảy ra chuyện gì trong khoảng thời gian mình không có ở đây.

Lệ Sâm không nói lời nào, trực tiếp ôm cô lên giường, sau đó áp chảo bánh nướng một cách điên cuồng.

Bánh bị nướng đến nỗi liên tục thét chói tai.

Mẹ nó sắp chết người rồi.

Cuối cùng, Nam Tầm khóc như cẩu, ru rú trong lòng anh mà nói: "Ba ơi con sai rồi, sau này con không chạy đi nữa đâu."

Lệ Sâm ôm cô, hôn lên vành tai cô, trầm giọng nói: "Nam Nam, nếu đã làm sai thì phải chịu phạt, trừng phạt lần này vẫn chưa kết thúc."

Nam Tầm hối hận rồi, hối hận đến xanh cả ruột.

Nhưng cũng chẳng làm được gì, trên đời không có thuốc hối hận.

"Ba ơi, ba có thể tháo xích chân ra trước được hay không, con đau." Hai mắt Nam Tầm đẫm lệ nhìn người đàn ông.

Lệ Sâm nâng chân cô lên nhìn xem, quả thực thấy được một vệt đỏ chói mắt. Anh hơi nhíu mày, suy nghĩ một lúc lâu mới lấy chìa khóa từ trong túi áo ra, "lạch cạch" vòng chân được mở khóa.

Giờ phút này, Nam Tầm cảm động biết bao nên lập tức ôm lấy Lệ Sâm, "moa moa" anh: "Cảm ơn ba!"

Lệ Sâm vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn của cô, ánh mắt hết sức dịu dàng, nói: "Lúc ba ở gần con thì có thể gỡ ra nhưng khi ba đi vắng thì Nam Nam vẫn phải ngoan ngoãn đeo vào."

Mẹ nó Nam Tầm còn có thể nói gì đây.

Cô lại gần cọ cọ lên mặt Lệ Sâm, vô cùng biết điều: "... Dạ, chỉ cần ba vui là được."

Sau đó, Lệ Sâm ôm Nam Tầm đến phòng ăn, tự anh xuống bếp nấu hai bát mì trộn, hai cha con mỗi người bưng một bát mà ăn. Tuy hai người đều không nói gì nhưng bầu không khí lại có vẻ rất ấm áp.

Chỉ mới ăn nửa bát mà Nam Tầm đã ăn không nổi, quả nhiên sau khi ăn xong Tích Cốc đan kia thì không đói bụng nữa.

Lệ Sâm nhìn cô với ánh mắt sâu xa: "Không hợp khẩu vị của cục cưng sao?"

Nam Tầm nhìn ánh mắt âm trầm kia, vội vàng lắc đầu, tiếp tục ăn từng ngụm từng ngụm một, trong lòng đã rơi lệ đầy mặt.

Tiểu Bát nhỏ giọng hừ hừ: "Đáng đời."

Nam Tầm:...

Ăn xong mì, Lệ Sâm đang dọn dẹp bát đũa thì Nam Tầm bỗng ôm eo anh từ phía sau.

Lệ Sâm thoáng dừng động tác lại.

"Ba ơi, có phải ba còn tức giận chuyện con ra đi mà không từ biệt hay không ạ?"

Chóp mũi Nam Tầm cọ cọ lên áo sơ mi trắng của anh, giọng nói rầu rĩ: "Ba, con có thể giải thích. Con cực kỳ thích ba, không, con yêu ba, nhưng mà con không xác định rõ được loại tình cảm này có bình thường hay không. Con càng lo sợ không phải ba thật sự yêu con, nếu như không thể yêu cả đời, vậy thì con thà rằng làm người thân, ba sẽ không bao giờ vứt bỏ con.

Ba, ba có hiểu hay không? Con chỉ đang lo được lo mất, con quá yêu ba. Ba quá tốt, mà con thì lại chẳng có gì, con sợ có một ngày ba bỗng nhiên không thích con nữa..."

Nói xong câu cuối cùng, Nam Tầm khẽ nức nở.

Dường như Lệ Sâm tốn một lúc mới tiêu hóa được những câu nói này, bởi vì anh vẫn duy trì tư thế lúc trước không hề nhúc nhích hồi lâu.

Bỗng vào một giây, anh đột ngột quay người lại, nhìn về phía cô gái với miệng nhỏ ngọt đến không tưởng nổi ở trước mặt này.

Bùm, trái tim nhảy lên một cái thật mạnh.

Nam Tầm bị đôi mắt màu đỏ tươi của anh dọa cho giật nảy mình!

Đợi đến khi nhìn kỹ, đôi mắt kia không phải là màu đỏ, chỉ là tia máu tương đối nhiều mà thôi, cho nên nhìn đỏ rực lên, không hiểu sao mà cô lại thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Lệ Sâm duỗi cánh tay ra, ôm chặt cô vào lòng, có lẽ sức lực kia mà nặng thêm một chút thì sẽ bẻ gãy eo nhỏ của Nam Tầm.

"Giá trị ác niệm giảm xuống còn 1 điểm, cũng chỉ còn 1 điểm cuối cùng!" Giọng nói hưng phấn khác thường của Tiểu Bát bỗng chen vào đúng lúc này.

"Mau mau, mau tiếp tục đi, nói đủ loại lời âu yếm đi! Đừng có ngừng, đừng có ngừng!" Tiểu Bát kích động đến mức hận không thể tiếp quản miệng của Nam Tầm, nói tất cả lời tâm tình một lần thay cô.

Nam Tầm nghe thấy giá trị ác niệm giảm bớt, bỗng cảm thấy người mình nhẹ đi, còn có thể đại chiến ba trăm hiệp.

Vì thế, cô không nghe theo Tiểu Bát mà trực tiếp ôm chặt người đàn ông trước mặt, nói có phần ngượng ngùng: "Lệ Sâm, con muốn ba."

Tiểu Bát:...!

Chết tiệt! Chết con mẹ nó tiệt!

Giỏi, chiêu này quá giỏi! Còn mở miệng cái gì nữa, trực tiếp cho yêu tinh đánh nhau luôn nha!

Quả nhiên câu này của Nam Tầm có tác dụng cực kỳ rõ ràng, Lệ Sâm hung hăng thở hổn hển, vội vã bế cô lên, đi thẳng vào phòng ngủ.

Yêu tinh đánh nhau được một nửa thì Tiểu Bát lại không nhịn được mà tru lên: "Thân ái, giá trị ác niệm về không rồi! Chúng ta thành công rồi!"

Nói xong lời này thì Tiểu Bát lại tiếp tục che chắn ngũ giác, vừa rồi nó chỉ báo một tin, không hề mở thính giác và thị giác, cho nên nó không nghe thấy gì mà cũng không nhìn được gì.

Nhưng cho dù vậy, Tiểu Bát kinh nghiệm phong phú đã đoán được tình hình chiến đấu của hai người đã đến giai đoạn nào, chắc là đang đánh đến lúc kịch liệt nhất lửa nóng nhất khó mà chia lìa, mặt đất rung rung, mây lành đang trôi, chim chóc hót vang liên tiếp.

Biết được giá trị ác niệm của Lệ Sâm đã được tiêu trừ, Nam Tầm hơi bất ngờ, vào giây phút đó, cô ôm chặt cánh tay Lệ Sâm.

Cám ơn anh, Lệ Sâm.

Tối đó, Nam Tầm ôm Lệ Sâm hắc hóa bên cạnh mà ngủ vô cùng ngon.

Lệ Sâm không ngủ, anh vẫn luôn nhìn cô gái trong lòng, ánh mắt khi thì dịu dàng như nước, khi thì u ám nặng nề, nhưng không ngoại lệ chính là đều nhiệt tình như lửa.

Hôm sau, lúc Nam Tầm tỉnh lại thì đã không thấy Lệ Sâm đâu.

Nam Tầm giật giật chân, đinh đinh đang đang, dây xích vàng kia lại buộc trên chân cô.

Đọc truyện chữ Full