DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Hào Môn Kinh Mộng 2: Khế Ước Đàn Ukulele
Quyển 2 - Chương 12: Từ chức

Ánh nắng phía chân trời chiếu vào mặt biển, từng lớp tầng lớp sáng chói, lăn tăn như những chiếc vây cá long lánh. Nơi con sóng xô vào hiện lên hình ảnh thân mật của đôi nam nữ, dưới chiếc mũi của người đàn ông anh tuấn là hàng mi như đôi cánh bướm lay động.

Trang Noãn Thần cố sức giãy giụa khỏi lồng ngực của người đàn ông, cô thở hổn hển, tuy nhiên khắp khoang mũi đều là hơi thở của anh.

Sự mạnh mẽ của anh khiến Trang Noãn Thần vô thức thả lỏng, hai tay đang giãy dụa buông xuống, đầu óc rối loạn, cả người cô như mềm nhũn đi.

Giang Mạc Viễn ôm chặt cô, cánh tay mạnh mẽ hữu lực như muốn khảm sâu cô vào trong ngực. Trang Noãn Thần có thể cảm thấy mình đang thu nhỏ dần, càng lúc càng nhỏ… Cứ như thế, giữa bãi biển vào mùa thu tràn ngập nắng ấm, cô dường như vùi cả người sâu trong lòng Giang Mạc Viễn.

Mặt trời lên cao, ngoài khơi tỏa ra vầng sáng rạng rỡ.

Người đàn ông cao lớn ôm trọn lấy người con gái mềm mại vô lực. Trên nền cát trắng, cánh tay rắn chắc nắm chặt bàn tay thon nhỏ tạo nên một bức tranh mĩ lệ.

Rất lâu sau, Giang Mạc Viễn mới buông cô ra, đôi đồng tử đen láy của anh tựa hồ nhuốm đầy dục vọng nhìn cô chăm chú, cánh tay anh khóa chặt eo cô không buông. Cô cúi gằm mặt không dám nhìn anh, thần sắc cô có vẻ ngờ vực, cổ cô đỏ ửng.

Giang Mạc Viễn nâng cằm cô lên, anh nở nụ cười, nói nhỏ, “Tôi dọa em sợ?”

Cô dốc sức đè nén nhịp tim dồn dập, cúi đầu không nói tiếng nào.

Trang Noãn Thần cảm thấy hoài nghi nhiều hơn là sợ hãi. Cô không biết vì sao hai người lại thế này. Rốt cuộc hành động này của anh là sao?

Yêu ư?

Không có khả năng, một người ưu tú như anh làm sao có thể thích một người bình thường như cô.

Giang Mạc Viễn thấy cô không trả lời, anh cũng không miễn cưỡng. Anh lại đặt đầu cô tựa vào ngực mình, hít thở mùi hương thuộc riêng cô.

Sóng biển vỗ nhẹ vào bờ, thấm ướt mắt cá chân Trang Noãn Thần, nhưng cô không cảm thấy nước biển lạnh lẽo bởỉ ở trong ngực anh, cô thấy mình như bị đặt trong một lò lửa nóng bỏng.

***

Vài ngày sau khi bị Giang Mạc Viễn cưỡng hôn, lúc nào Trang Noãn Thần cũng mơ mơ hồ hồ. Đôi khi đang làm việc, trong đầu cô lại hiện lên cảnh tượng ở biển hôm đó. Giang Mạc Viễn khiến cô ý thức phàm là đàn ông thành công đều mạnh mẽ và ngang tàng, nhưng dường như khí thế của anh mạnh mẽ hơn cả người khác.

Hơn một năm qua, Giang Mạc Viễn ở trong mắt cô dù tiếp xúc với ai cũng lịch sự ôn hòa. Vẻ ngoài điềm tĩnh của anh khiến cô luôn tin rằng anh vô hại, ấm áp và chu đáo, thế nhưng anh của ngày hôm ấy xa lạ ngoài sức tưởng tượng của cô.

Nếu lần đầu anh hôn cô là tình cảm bộc phát nhất thời, vậy lần thứ hai là hoàn toàn có chủ ý. Bây giờ ngẫm lại, cô vẫn thấy buồn phiền vô cùng.

Ngoài vướng mắc với Giang Mạc Viễn, Trang Noãn Thần còn thường xuyên bị ba mẹ tra hỏi. Ba mẹ thân yêu sợ cô không bỏ được tình cảm với người bồi bàn, suy nghĩ nông nỗi gây ra chuyện bậy bạ nên ngày nào cũng gọi ít nhất một lần để kiểm tra. Họ nôn nóng muốn ép cô đi coi mắt lập tức. Nhưng trong cái rủi cũng có may vì gần đây bác cô không còn để tâm đến việc của cô nữa. Trang Noãn Thần tò mò hỏi ba mẹ mới biết khách sạn của anh họ kinh doanh không tốt, đang cố gắng tìm kiếm nguồn đầu tư khắp nơi. Có lẽ bác cô lo lắng quá cho con mình nên không rảnh bận lòng đến cô.

Như vậy lại hay, ít nhất Trang Noãn Thần được thoải mái đôi chút. Cô định giải quyết xong dự án lần này sẽ đến thăm anh họ. Nếu có thể giúp được anh họ thì cô sẽ cố gắng hết sức. Dù sao cũng là họ hàng, cô không thể làm ngơ dẫu biết năng lực của mình chẳng bằng ai.

Gần đây chị Mai hạ lệnh, liên tục tăng ca. Các bộ phận đều ở đây làm thêm giờ, phối hợp với nhau. Họp lớn họp nhỏ liên tục, Trang Noãn Thần và Cao Doanh cũng góp thêm sức lực sửa chữa phương án. Bất quá Giang Mạc Viễn đã nhắc nhở, trong lòng cô ít nhiều cũng có cơ sở. Tất nhiên, anh ta nhắc đến tình cảm chẳng qua là định hướng, tức là Tiêu Duy Quốc Tế mong muốn giá trị tinh thần lớn hơn vật chất, là thứ đi sâu vào tình cảm.

Đương nhiên mấy ngày nay cô cũng cùng Giang Mạc Viễn kín đáo trao đổi, nhưng cũng là vì công việc, không nhắc tới sự việc phát sinh trên biển.

Buổi trưa, các đồng nghiệp tụm năm tụm ba ăn uống xong xuôi, rồi quay lại tiếp tục làm việc. Trang Noãn Thần mang kế hoạch lên cho nhóm trình bày dự án trở về thì đã một giờ rưỡi chiều. Cô đến phòng giải khát pha một tách cà phê, lấy một bịch bánh khoai tây chiên trong đống đồ ăn vặt, rồi duỗi thẳng người, lười biếng uống cà phê.

Trang Noãn Thần vừa mở bịch bánh khoai tây chiên thì Ngải Niệm đi đến.

Trông thấy Trang Noãn Thần, Ngải Niệm nhíu mày, “Trưa nay lại không ăn cơm?”

Trang Noãn Thần ăn một miếng bánh, “Mình làm gì có giờ để ăn. Ngày mai phải đấu thầu nên chị Mai đang dí dao vào cổ mình đây.” Cô thở dài sườn sượt, “Công ty cũng coi như có lương tâm, thường ngày chuẩn bị khá nhiều đồ ăn vặt cho nhân viên, chứ không thôi lại phiền phức đặt cơm này nọ.”

“Mình mới phiền chết đây. Cậu có nhận được tin nhắn của Hạ Lữ không?” Ngải Niệm ngồi xuống.

“Hạ Lữ không ở trong công ty? Sao tự dưng cậu ấy lại gửi tin nhắn? Từ sáng đến giờ, mình bận quá nên điện thoại vẫn còn trong giỏ xách.” Trang Noãn Thần cảm thấy kỳ lạ.

Ngải Niệm lắc đầu bất đắc dĩ, “Sáng nay Hạ Lữ tới công ty đưa đơn xin thôi việc.”

“Sao cơ? Hạ Lữ thôi việc?” Trang Noãn Thần trợn to mắt. Làm sao lại như vậy? Hạ Lữ rất thích công việc này. “Là quyết định của công ty?”

“Không, Hạ Lữ chủ động thôi việc, không phải quyết định của công ty.” Ngải Niệm thở dài, “Nhưng mình nghe đồng nghiệp đồn rằng Hạ Lữ làm mất một hợp đồng nên bộ phận ba cũng bị cắt tiền thưởng.”

“Vậy cậu ấy cũng đâu cần thôi việc? Tại sao cậu ấy phải thôi việc?” Trang Noãn Thần sốt ruột, “Cậu ấy đâu? Chẳng lẽ cậu ấy về rồi?”

“Mình không biết. Bây giờ cậu khoan hãy tìm cậu ấy, để đến tối hỏi cũng chưa muộn. Cậu ấy hẹn chúng ta đi câu lạc bộ Đường.”

“Cậu ấy còn tâm trạng đi câu lạc bộ Đường ư?”

“Cậu bình tĩnh đã. Hạ Lữ đưa đơn xin thôi việc và Trình tổng có duyệt hay không là hai chuyện khác nhau. Cứ cho là Trình tổng chấp nhận đơn xin thôi việc của Hạ Lữ thì cũng phải đến cuối tháng, cậu ấy mới được nghỉ làm.” Ngải Niệm nhắc nhở nhẹ nhàng.

Trang Noãn Thần đột nhiên hiểu ra, “Đơn xin thôi việc nộp đến phòng làm việc của Trình tổng?”

“Đúng thế, cậu định làm gì?” Ngải Niệm nhìn cô bằng ánh mắt khó hiểu.

Trang Noãn Thần không trả lời, xông ra khỏi phòng giải khát.

“Ơ kìa, Noãn Thần…”

***

Trình Thiếu Tiên vừa buông điện thoại xuống thì Trang Noãn Thần đã nhào thẳng vào trong, anh thoáng sửng sốt nhưng trông thấy cô liền mỉm cười, “Có chuyện gì mà em nóng nảy vậy?” Anh không hề giận vì cô chưa gõ cửa thì đã đi vào.

“Tôi xin lỗi.” Chết rồi, cô nôn nóng quá nên quên gõ cửa xin vào.

“Em ngồi đi.” Trình Thiếu Tiên chỉ tay về ghế sô pha.

Trang Noãn Thần nào còn tâm trạng ngồi xuống từ từ trò chuyện? Cô đến trước mặt Trình Thiếu Tiên, dốc hết can đảm hỏi anh, “Hạ Lữ nóng vội nhất thời nên mới đưa đơn xin thôi việc. Trình tổng, anh đừng duyệt đơn đó được không?”

Trình Thiếu Tiên nhướng mày, anh cầm một phong thư trên bàn làm việc giơ lên, “Em nói nó?”

Cô đưa mắt nhìn. Đúng là đơn xin thôi việc.

“Đây là quyết định của Hạ Lữ. Em đến tìm tôi để nói giúp cho cô ấy hay cô ấy đã đổi ý?” Trình Thiếu Tiên đặt thư thôi việc sang bên, ánh mắt anh kiên định dừng trên mặt cô.

“Tôi tin đây là quyết định nóng vội của cậu ấy. Trình tổng, anh biết cậu ấy thích công việc này đến nhường nào không?”

Trình Thiếu Tiên mỉm cười, “Noãn Thần, em phải hiểu rằng Hạ Lữ chủ động thôi việc, chứ không phải quyết định của công ty.”

Trang Noãn Thần cắn môi nhìn anh, “Tôi nghe nói công ty quyết định trừ tiền thưởng của bộ phận ba, làm vậy thì khác gì chủ động đuổi việc cậu ấy?” Lời nói của cô hơi to gan, nhất là khi cô đang đối mặt với cấp trên có thể xử chém cô bất cứ lúc nào anh ta muốn.

Quả nhiên Trình Thiếu Tiên nheo mắt, “Em nắm tin tức rất nhanh.”

Trang Noãn Thần cảm thấy bầu không khí hơi khác thường, cô cụp mị, hạ thấp giọng nói, “Tôi thấy cách xử lý của công ty không thỏa đáng lắm. Nếu Hạ Lữ thôi việc vì chuyện này thì làm sao cậu ấy có thể tiếp tục làm nghề này nữa? Trong giới này nói lớn cũng không lớn, nhỏ cũng không nhỏ, một khi cậu ấy bị đồn đại tiêu cực thì công việc sau này sẽ có tai tiếng, ảnh hưởng đến con đường thăng tiến.”

Nắng chiều hắt sáng lên gương mặt đàn ông ngồi đối diện, nom anh vừa nghiêm túc vừa thân thiện. Một hồi sau, anh bật cười, đứng dậy đi đến trước mặt Trang Noãn Thần, nhìn cô một cách hứng thú.

Trang Noãn Thần lờ mờ, vô thức lui ra sau, anh lại đặt tay lên vai cô, giọng anh có vẻ bất đắc dĩ, “Trang Noãn Thần, lẽ nào em không nghĩ Hạ Lữ thôi việc là chuyện tốt, như vậy em sẽ giảm bớt một đối thủ.”

“Tôi không nghĩ như vậy.” Cô nhìn thẳng vào mắt anh, biểu đạt ý kiến của mình, “Tôi chỉ muốn cùng bạn bè thân nhất của mình hoàn thành giấc mơ và lý tưởng. Trình tổng, có lẽ anh luôn nghĩ cạnh tranh sẽ sản sinh hiệu quả và lợi ích. Có thể nó đúng vì là quy tắc của thương trường, nhưng tôi cho rằng tình nghĩa giữa người với người mới là đáng quý nhất.”

Đọc truyện chữ Full