DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Hào Môn Kinh Mộng 3: Đừng Để Lỡ Nhau
Quyển 2 - Chương 84: Đời người có thể sửa chữa

Quả nhiên là Niên Bách Ngạn thanh toán, vì đối với kiểu con gái vắt cổ chày ra nước như Tố Diệp mà nói, cho dù tiền lương hàng tháng có cao hơn nữa cũng tuyệt đối không chạy tới trung tâm mậu dịch quốc tế mua hàng có sẵn. Đúng là cô thích hàng hiệu, nhưng đa phần sẽ tới Hồng Kông mua sắm hoặc sẽ mua đồ thông qua bạn bè ở nước ngoài, cùng một thứ như thế nhưng rẻ hơn không ít.

Kỳ thực, đam mê và sở thích lớn nhất của Tố Diệp không phải leo núi hay các môn thể thao chinh phục độ cao nào mà là: Hằng ngày được nhìn thấy tiền trong tài khoản của mình tăng vùn vụt, như vậy mới có cảm giác đạt được thành tích. Thế nên cô mua không ít các sản phẩm quản lý tài sản, như câu nói “bạn phớt lờ tiền thì tiền bỏ quên bạn”. Câu nói này đối với Tố Diệp mà nói đúng là lời khuyên vàng ngọc.

Vì thế, khi Tố Diệp mặc bộ quần áo thể thao lên người, chân đi giày thể thao, đội thêm một chiếc mũ có giá những một vạn rưỡi bước ra khỏi cửa hàng, cả người trông tràn đầy sức sống. Cô tự đánh vào đầu mình, sinh lực không dồi dào được sao? Cái mũ này còn đắt hơn cả đầu cô.

“Cảm ơn anh.” Cô xách một cái túi lớn, bên trong đựng áo sơmi và áo vest của anh: “Nể tình hôm nay bắt anh phải tốn kém, cái túi này tôi xách giúp anh.”

Niên Bách Ngạn nhìn cô cười thầm.

Tố Diệp sau khi thay quần áo thể thao như một con bướm được thêm đôi cánh, rực rỡ xinh đẹp, đảo qua đảo lại trước mặt anh. Nụ cười ẩn chứa trên gương mặt cô dường như cũng khiến anh rất thỏa mãn trong lòng. Không hiểu tại sao, anh vẫn hy vọng có thể níu giữ giây phút này, hoặc là anh mong mình có cách khiến những khoảnh khắc hạnh phúc được dài lâu hơn một chút.

Ở trong cửa hàng vừa nãy, khi người nhân viên hiểu nhầm anh là bạn trai của cô, khi ngẩng đầu lên không phải anh không nhìn thấy gương mặt cô ửng hồng, thì ra cô cũng biết đỏ mặt. Nét mặt hây hây đó lại khắc sâu vào suy nghĩ của anh, cho đến giờ vẫn không thể xua đi được.

Thấy cô vui mừng nhảy nhót trước mặt mình, một cảm giác đột ngột dâng lên trong lòng anh. Anh sợ con bướm này bay đi quá xa, xa đến mức thoát khỏi tầm mắt của anh. Cảm giác vô cớ này khiến anh sải bước tiến lên, đưa tay nắm chặt lấy tay cô.

Suýt nữa thì cả người Tố Diệp bay vào lòng anh. Cô giật nảy mình, quay đầu lại nhìn anh, trong ánh mắt vẫn còn chút kinh ngạc: “Anh làm gì vậy?”

Niên Bách Ngạn thuận thế siết chặt tay cô, khẽ khàng nói: “Đừng chạy lung tung, đâm vào người khác!”

“Làm tôi hết hồn, tôi còn tưởng anh hối hận vì phải thanh toán, định kéo tôi quay lại giả hàng chứ.” Nét mặt Tố Diệp rất chân thật, giơ một tay lên vỗ vỗ ngực. Có lẽ cô thật sự là một kẻ hám tiền, trong đầu chỉ có suy nghĩ bộ quần áo mới bị “uy hiếp”, quên luôn cả phản kháng lại động tác nắm tay của Niên Bách Ngạn.

Niên Bách Ngạn nghe xong không nhịn được cười nhìn cô: “Loại người đầu óc chỉ có tiền với tiền như em, sao lại có suy nghĩ học chuyên ngành tâm lý nhỉ?” Tính chuyên nghiệp của chuyên ngành tâm lý yêu cầu một sự nghiêm túc và nhẫn nại tuyệt đối trong công việc, nhìn cô kiểu gì cũng không thấy giống một người có đủ kiên nhẫn.

Nghe thấy câu này Tố Diệp hớn hở ra mặt, cô móc ngón tay về phía anh: “Tôi nói thầm với anh.”

Tâm trạng của Niên Bách Ngạn có vẻ không tồi, rất phối hợp với chỉ thị của cô. Anh cúi đầu, còn cô kiễng chân lên, làn môi hồng sát lại gần vành tai anh, hờ hững đáp: “Lý do rất đơn giản, vì chỉ cần tôi trở thành người có uy tín về tâm lý thì tiền sẽ bay về phía tôi.”

Mùi hương thơm mát của người con gái theo tai xuyên thẳng vào trái tim anh, khuấy đảo khiến nó cũng ngứa ngáy theo. Niên Bách Ngạn ngẩng đầu lên, cố gắng đè nén cảm xúc bất thường, nhưng vẫn không buông tay cô ra, cất lời vẻ hết cách: “Diệp Diệp! Em phải chấn chỉnh lại thái độ làm việc của mình.”

“Tôi nghiêm túc lắm, không xiêu vẹo chút nào.” Tố Diệp húc thân hình nhỏ bé của mình vào người anh, tỏ ý kháng nghị: “Chẳng qua là tôi đi ngược chiều với mọi người thôi. Người khác vì kiên trì mới có hy vọng, còn tôi nhìn thấy hy vọng rồi mới kiên trì. Cuộc đời tôi là một đường thẳng không được phép xóa đi vẽ lại, thế nên đương nhiên phải sống có mục đích rồi.” Nói tới đây, cô dừng bước, giơ tay chỉ vào anh: “Còn nữa, đừng có ngầm thôi miên tôi. Cái tên Diệp Diệp này tôi không thích, đừng tưởng cứ gọi mãi như thế thành thói quen là tôi sẽ chấp nhận đâu.”

“Tiếp nhận sự thật mới là điều quan trọng để hoàn thiện cuộc đời.” Niên Bách Ngạn kéo tay cô xuống, tiện thể nắm chặt: “Không có cuộc đời của ai lại chỉ tiến không lùi, rồi cũng có lúc phải dừng lại sửa chữa bản thân mình, ví dụ như sửa ngay thói quen chỉ tay vào mặt người khác này.”

“Anh đang dạy bảo tôi sao?” Tố Diệp nhướn mày, ngước lên nhìn anh.

“Đang nói sự thật.” Niên Bách Ngạn không tức giận mà tươi cười: “Tin tôi đi, bất luận cuộc đời em đã trải qua bao nhiêu lận đận, đối với tôi cũng chỉ là làn gió nhẹ mà thôi. Tôi ăn muối nhiều hơn em 7 năm, cho dù có không ăn thua gì thì lý luận về cuộc đời cũng có thể cho em một số lời khuyên.”

Tố Diệp lườm anh: “7 năm ăn muối cơ à, tôi sợ quá đi thôi!” Trên đời này cô ghét nhất là có người lấy cái gọi là kinh nghiệm cuộc đời hay những lời của các cụ ra để giáo huấn cô. Cuộc đời cô liên quan gì tới anh ta, cô muốn sống thế nào là việc của cô.

“Cửa hàng đá quý bên đó đẹp đấy.” Có ý đổi đề tài, Tố Diệp thoát khỏi sự trói buộc của anh, xông vào cửa hàng nhanh như một làn khói.

Niên Bách Ngạn nhìn về phía trước, vô thức bật cười khanh khách.

Vào trong cửa hàng rồi Tố Diệp mới ý thức được nơi đây lớn tới mức nào. Các nhân viên phục vụ ai nấy đều xinh đẹp thì không nói làm gì, đến ly rượu vang mời khách cũng không hề rẻ, có thể thấy mỗi trang sức bày biện ở đây có giá trên trời thế nào.

Niên Bách Ngạn cũng đi ngay phía sau cô, các nhân viên tươi cười rạng rỡ: “Chào mừng quý khách!”

Tố Diệp bĩu môi. Ra vào mấy cửa hàng đồ cao cấp này, mấy cô nhân viên chỉ biết nhìn chằm chằm vào mấy người đàn ông, thông qua trang phục biết được ví tiền có dày không là bản lĩnh của những người trong ngành phục vụ.

“Cửa hàng này mời nước là rượu vang của Pháp. Thật không hiểu ông chủ là ai, nghĩ ra chiêu thức thâm độc “lông cừu xuất hiện trên người cừu”* thế này.” Tố Diệp kéo Niên Bách Ngạn lại, thì thầm: “Phục vụ và hoàn cảnh đẳng cấp, khiến khách hàng có cảm giác được tôn trọng. Chỉ tiếc là họ từ đầu tới cuối vẫn không thoát khỏi cái tâm lý bị lừa, ở đây có xu nào không kiếm lại từ chính khách hàng?”

*Ý chỉ: Ngoài mặt thì người ta cho mình được lợi, nhưng thực tế thì cái lợi này đã được tính thêm vào số tiền mình phải bỏ ra rồi.

Chân mày Niên Bách Ngạn khẽ nhướn lên: “Cũng có đầu óc phân tích đấy chứ.”

“Còn phải nói.” Tố Diệp vênh mặt lên, rồi cúi xuống xem những đồ trang sức phong phú về kiểu dáng, phần nhiều lấy kim cương, bên cạnh đó còn có đá hồng ngọc, phỉ thúy… Chỉ kể tới tính chất của đá quý và châu báu mà nói, phần nhiều là cao cấp, còn chưa nói tới kiểu dáng thiết kế độc đáo khéo léo, đến cả một người ngoài ngành như cô cũng có nhìn ra nó độc nhất vô nhị.

“Thấy đồ ở cửa hàng này thế nào?” Niên Bách Ngạn nhìn thấy phản ứng của cô, nửa đừa nửa thật hỏi.

“Cũng được lắm.” Tố Diệp chân thành đáp, giơ tay chỉ về chiếc vòng tay đặt bên cạnh tảng đá thủy tinh: “Ví dụ như chiếc vòng đeo tay này, thanh tao mà không đơn giản, không hùa theo phong cách thiết kế hoa thời nay, có một thiết kế độc đáo của riêng mình.”

Niên Bách Ngạn khẽ cong môi, nhìn về phía cô nhân viên vẫn đi theo nãy giờ: “Lấy bộ sưu tập mới 10 ngày trước mang đi triển lãm ở Bỉ ra đây.”

Cô nhân viên sững sờ, gật đầu rồi vội chạy đi lấy.

Tố Diệp liếc mắt nhìn anh: “Không hổ là nhân tài trong ngành, cửa hàng người ta có cái gì anh cũng nắm rõ như vậy.”

Niên Bách Ngạn chỉ mỉm cười không nói gì.

Tới khi cô nhân viên bước tới, Tố Diệp mới nhìn rõ từng món đồ trong chiếc hộp, một đôi khuyên tai, một sợi dây chuyền cùng một vòng đeo tay. Thiết kế vô cùng long lanh. Cô là một người thích hàng cao cấp, nhìn thấy những đồ đẹp mắt đương nhiên sẽ bị hấp dẫn.

Người nhân viên đang định giới thiệu cho cô thì Niên Bách Ngạn đã lên tiếng trước: “Đây là bộ sưu tập chủ đạo của năm nay “Thu vị”, được làm từ kim cương Nga, mỗi một điểm khảm nạm đều được thiết kế theo phong cách lá mùa thu, tất cả các đá quý điểm xuyết toàn bộ được lấy từ vương quốc đá quý Sri Lanka, viên trân châu màu trắng sữa lấy từ khu vực vịnh Ba Tư. Điểm đáng chú ý là, mỗi một viên kim cương ở đây đều được khảm nạm thủ công, kỹ thuật cắt kim cương là “kỹ thuật lửa xanh” tiên tiến nhất trên thế giới hiện nay. Như vậy, kim cương sẽ càng lấp lánh hơn, nhờ đó các thiết kế khác cũng tinh xảo hơn.”

Dứt lời, anh lấy sợi dây chuyền bên trong ra, đeo lên cổ Tố Diệp trước mặt tất cả mọi người.

Người nhân viên đứng bên không nhịn được phải ngợi khen: “Anh đây hiểu rõ “Thu vị” của cửa hàng chúng tôi đến thế sao, anh giới thiệu thật là chuyên nghiệp.”

Niên Bách Ngạn không trả lời, chỉ im lặng ngắm Tố Diệp.

Còn Tố Diệp cùng nhìn vào dáng vẻ của mình trong gương không hề chớp mắt, nhất là sợi dây chuyền trên cổ. Đúng như Niên Bách Ngạn nói, đích thực là rực rỡ lấp lánh, về kỹ thuật thiết kế cơ bản cũng đã vượt xa các sản phẩm cao cấp khác, nhưng lại không lộ liễu.

Chỉ có điều, nãy giờ cô vẫn im lặng không lên tiếng, gần như trầm mặc nửa phút mới cất lời: “Đây là cửa hàng nào của Tinh Thạch?” Cho dù anh là người tiếng tăm trong ngành, cho dù anh có hiểu biết về đá quý đến mức nào, cũng không thể tùy ý vào một cửa hàng rồi giới thiệu về bộ sưu tập của người ta một cách chi tiết tỉ mỉ như thế. Cô không phải con ngốc, cách giải thích duy nhất là: Cửa hàng đại lý này thuộc về Tinh Thạch.

Nói cách khác, Niên Bách Ngạn chính là ông chủ bất lương cô vừa mắng chửi.

Niên Bách Ngạn hoàn toàn không bất ngờ khi cô phản ứng nhanh như vậy, giọng anh vẫn đều đều: “Là một cửa hàng cùng hưởng tài nguyên chung với showroom D, một trong những đại lý bán sản phẩm cao cấp thuộc quyền quản lý của tập đoàn Tinh Thạch. Thương hiệu này trước nay không lên truyền hình và tạp chí, chỉ có những người trong showroom cao cấp mới biết tới cửa hàng này.”

Tố Diệp lạnh lùng hừ một tiếng: “Có thể được anh đích thân giới thiệu, có phải tôi nên vừa mừng vừa lo không?” Nói xong cô tháo sợi dây chuyền xuống, đập “bộp” một phát lên mặt kính thủy tinh.

“Ấy…” Cô nhân viên thấy cảnh đó cực kỳ bực bội, vội vàng cầm sợi dây chuyền lên xem xét kỹ càng, sau khi thấy không bị tổn hại gì mới thở phào nhẹ nhõm. Khi cô ta quay sang nhìn Tố Diệp mặc dù không vui nhưng cũng kiềm chế rất tốt ngữ điệu của mình: “Thưa cô, mỗi một thiết kế trong cửa hàng chúng tôi đều là sản phẩm có hạn, nếu cô không thích có thể xem sản phẩm khác, một khi làm hỏng sẽ phải đền tiền đấy.”

“Mấy thứ trong cửa hàng các cô có cho không tôi cũng không thèm.” Tố Diệp nhíu mày.

Cô nhân viên bị ngắt lời, nét mặt ngượng ngập.

Niên Bách Ngạn bước lên, lịch sự làm động tác xin lỗi cô nhân viên, rồi nhìn về phía Tố Diệp, bình tĩnh nói: “Em không phải trẻ con nữa, tức giận nhất thời thì được cái gì? Vừa khiến người khác không vui, vừa ôm cả bụng tức vào mình.”

“Sao anh lại đưa tôi tới cửa hàng này?” Tố Diệp phản bác.

Niên Bách Ngạn dở khóc dở cười: “Là em xông vào đây với tốc độ tên lửa đấy.”

Tố Diệp đành phải cắn chặt răng, đúng là thế thật.

Thấy cô im lặng, Niên Bách Ngạn rút ví tiền ra, lấy từ trong ra một tấm thẻ ngân hàng đưa cho cô nhân viên bên cạnh: “Gói toàn bộ trang sức trong bộ sưu tập “Thu vị” cho cô đây.”

Đọc truyện chữ Full