DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Hào Môn Kinh Mộng 3: Đừng Để Lỡ Nhau
Quyển 3 - Chương 98: Hình như dựa dẫm quá mức

Bên này Niên Bách Ngạn đã dùng bữa xong. Anh đặt bộ đồ ăn xuống, lịch sự lau miệng. Khi ngước lên nhìn cô ánh mắt anh cứng như sắt, giọng nói tuy khẽ khàng nhưng như ẩn chứa sức mạnh: “Mấy lời bừa bãi coi như nói đùa thôi. Diệp Diệp vừa mới vào công ty, bây giờ không thích hợp yêu đương, kết hôn.”

Diệp Ngọc cả kinh nhìn Niên Bách Ngạn, rồi lại đưa mắt về phía Tố Diệp, chớp chớp liên hồi rồi không nói gì nữa. Ngược lại là Diệp Uyên lên tiếng: “Diệp Diệp! Vừa rồi em nói đùa sao?”

Diệp Hạc Phong cũng nhìn cô, vẻ mặt nghi hoặc.

Môi Tố Diệp khẽ chạm vào thành ly. Cô vốn định phủ nhận, nhưng sau khi vô tình bắt gặp cái nhìn cảnh cáo của Niên Bách Ngạn, cô đã thay đổi suy nghĩ. Cô nhìn anh, khẽ mím bờ môi thanh tú dịu dàng như hoa lê tháng ba: “Vẫn là anh rể hiểu em nhất.”

Diệp Hạc Phong nghe thấy vậy cảm thấy hơi tiếc. Mặc dù ông không phải rất hài lòng với cậu Kỷ Đông Nham này, nhưng cũng còn tốt hơn không có. Sau khi khẽ thở dài, ông chân thành nói: “Công việc làm mãi cũng không hết. Bách Ngạn! Bên cạnh con nếu có ai thích hợp thì giới thiệu cho Tố Diệp.”

Niên Bách Ngạn không gật đầu cũng không lắc đầu, khéo léo đáp: “Mọi chuyện hãy đợi con tham gia buổi triển lãm đá quý ở Mông Cổ về rồi tính tiếp.”

Lần này triển lãm đá quý thu đông của tập đoàn Tinh Thạch là một buổi triển lãm quy mô lớn hợp tác giữa showroom D cùng với hàng trăm công ty truyền thông. Lần đầu tiên các loại đá quý hiếm có của showroom ra mặt mọi người cũng là lần đầu tiên tổ chức trong nước. Triển lãm đá quý ngoài việc tổ chức ở Thượng Hải và Hồng Kông ra, Erdos* trở thành thành phố trong nước đầu tiên được lựa chọn ngoài Thượng Hải.

*Một thành phố thuộc khu tự trị Nội Mông Cổ. Tên Tiếng Trung là Ngạc Nhĩ Đa Tư.

Nếu có người hỏi, hiện nay trên toàn quốc thành phố nào là giàu có nhất, bạn vẫn còn trả lời cái thời “Bắc Thượng Quảng”* thì bạn đã out. Erdos của Nội Mông Cổ mới là thành phố có nhiều danh hiệu nhất thế giới. Nhờ có “Dương Môi Thổ Khí”**, bốn nguồn tài nguyên cuối cùng đã được mở mày mở mặt. Ở đây cứ 15 người lại có một triệu phú, có tài sản lên tới hàng triệu cũng chỉ được coi là người nghèo ở Erdos, GDP bình quân đầu người đã vượt xa Hồng Kông, xếp thứ nhất toàn quốc, đương nhiên nó sẽ trở thành thành phố được Niên Bách Ngạn coi trọng.

*Bắc Kinh, Thượng Hải, Quảng Đông.

** Một trang mạng của Nội Mông Cổ.

Tố Diệp biết chuyện này, thế nên nghe tới đây tai lập tức dựng đứng lên, nói ngay: “Anh rể! Em cũng muốn đi.”

“Chị hai, chị muốn tới Nội Mông?” Còn chưa tới lượt Niên Bách Ngạn lên tiếng, Diệp Lan đã cất lời với giọng ngạc nhiên: “Nghe nói khí hậu bên đó rất khắc nghiệt, gió cát lại lớn, tới đó khổ sở lắm.”

“Cô đi rồi à?” Tố Diệp lườm con bé.

Diệp Lan lè lưỡi, lắc đầu.

“Chưa tận mắt nhìn thấy thì đừng có nói bừa.” Tố Diệp khẽ hừ một tiếng.

Niên Bách Ngạn ngồi đối diện đáp lại một câu nửa đùa nửa thật: “Lan Lan nói cũng không phải không có lý, khoảng thời gian tổ chức triển lãm sẽ rất vất vả, em hãy cứ ở yên trong công ty đi.”

“Chẳng phải anh muốn em nhanh chóng hiểu rõ hơn về Tinh Thạch sao? Chiến đấu trên chiến trường thực sự mới có thể tích lũy càng nhiều kinh nghiệm.”. Trước nay Tố Diệp rất giỏi ngụy biện, chuyện mình muốn làm đương nhiên phải nói tốt.

Vẫn phải nhờ tới Diệp Hạc Phong ra mặt giúp đỡ Tố Diệp: “Bách Ngạn! Diệp Diệp nói đúng đấy, để nó đi tiếp xúc nhiều một chút với triển lãm cũng có ích.”

Niên Bách Ngạn nhìn Tố Diệp, lúc lâu sau mới bằng lòng.

Tố Diệp mím môi cười nhạt, trong lòng đương nhiên vui như mở cờ. Đi theo tới Nội Mông chẳng phải cô muốn tinh thông nghiệp vụ gì. Một là, Niên Bách Ngạn vừa lên xe đã vứt cho cô một bài kiểm tra, mặc dù số tiền hậu hĩnh rất hấp dẫn, nhưng chỉ có thời gian hai tuần để ôn tập. Nghĩ lại một người bận rộn như cô vừa muốn kiếm tiền lại không muốn vất vả, cách duy nhất chính là kéo dài thời gian. Đi Nội Mông trở thành sự lựa chọn hàng đầu. Cô đi theo anh để làm việc, Niên Bách Ngạn dù có gian tà cỡ nào cũng không thể không cân nhắc tình hình thực tế chứ? Hai là, cô chưa từng tới Nội Mông, từ trước tới nay cô chỉ coi đỉnh núi là bạn, tới tìm hiểu gió cát thảo nguyên cũng là mong ước của cô.

Cứ coi là một chuyến du lịch, quan trọng vẫn là, chuyến đi lần này cô không tốn một đồng, từ việc ăn uống tới ngủ nghỉ của cô đều do Niên Bách Ngạn thanh toán.

Ăn một bữa cơm gia đình thôi cũng khiến con người ta mệt mỏi rã rời.

Có lẽ ngày thường cũng vậy, chẳng qua là hôm nay có thêm một người ngoài như Tố Diệp mà thôi.

Quản gia quả thực rất nghe lời, sắp xếp phòng của cô đối diện phòng của Diệp Ngọc. Diện tích căn phòng không nhỏ, trang trí rất cầu kỳ, trên tường toàn là tranh sơn dầu, chắc là không hề rẻ. Tố Diệp vô cảm với khung cảnh xa xỉ này, chỉ một lòng nghĩ tới việc ở phòng đối diện Niên Bách Ngạn và Diệp Ngọc sẽ cùng chung chăn gối với nhau thế nào.

Vậy mà người nhà họ Diệp vẫn chưa định buông tha cho cô. Đầu tiên là Diệp Uyên đến hỏi thăm xem cô hài lòng về căn phòng không, tiếp theo là chú hai và thím hai bưng vào một ít canh ngọt uống trước khi ngủ, người cuối cùng tới là Diệp Hạc Phong. Tố Diệp thấy ông có ý định hàn huyên chuyện xưa, vội vàng từ chối, nói là mình buồn ngủ rồi, không muốn nói chuyện thêm nữa. Diệp Hạc Phong thấy cô chẳng có hứng thú, trong lòng biết rõ cô vẫn còn hận ông, cũng không muốn miễn cưỡng, dặn dò thêm vài câu rồi cũng rời đi.

Cuối cùng khi chỉ còn lại một mình Tố Diệp, cô mới phát hiện căn phòng này thật sự to quá mức, cô như một hạt bụi trôi nổi trong vũ trụ bao la, nhỏ bé không thể nhìn thấy nữa. Vậy, căn phòng Niên Bách Ngạn đang ở có phải cũng thế này không?

Bên này của Niên Bách Ngạn lại là một khung cảnh khác.

Mặc dù anh rất ít khi ở lại, nhưng người nhà họ Diệp cũng không dám gõ cửa làm phiền. Những người hiểu Niên Bách Ngạn đều biết anh trước nay không thích bị làm phiền, trừ phi anh chủ động tìm ai đó nói chuyện, nhưng mà tần suất của việc này rất thấp.

Vì vậy, chẳng ai biết rõ trong căn phòng của Diệp Ngọc, hai người sẽ trải qua đêm này như thế nào.

Diệp Ngọc sau khi tắm xong bước ra khỏi phòng tắm quấn một chiếc áo ngủ bằng tơ tằm quanh người, cơ thể tự nhiên, nhanh nhẹn mà khêu gợi. Vẻ đẹp của cô ta hoàn toàn tương phản với Tố Diệp. Nếu ví Tố Diệp với một đóa hồng chỉ toàn gai, thì Diệp Ngọc giống như một bông sen trắng. Nếu trên người Tố Diệp thấm đẫm sự nhiệt tình và quyến rũ của một đóa hoa anh túc, thì ở Diệp Ngọc lại toát lên sự thanh thoát của một bông hoa đang hé nở. Đúng như Niên Bách Ngạn miêu tả, mỗi người một vẻ.

Niên Bách Ngạn đang ngồi trên sôpha đọc một quyển tạp chí thương mại mới nhất.

Diệp Ngọc đứng bên cửa, hơi do dự: “Tối nay…”

Niên Bách Ngạn ngẩng đầu lên, thấy cô ta đã tắm xong khẽ đáp: “Tối nay anh ngủ trên sôpha.” Dứt lời, anh đứng dậy đi vào nhà tắm.

“Ấy…” Diệp Ngọc giữ tay anh lại: “Hay là… tối nay anh cứ ngủ trên giường đi.”

Niên Bách Ngạn khẽ cười, nhưng trong ánh mắt rõ ràng là sự từ chối: “Như vậy cả anh và em đều sẽ không quen.”

Diệp Ngọc nhìn theo bóng lưng của anh cũng không gượng ép nữa, khẽ thở dài rồi lấy từ trong tủ ra một bộ áo ngủ nam giới, đi tới trước cửa phòng tắm, đứng đối diện với Niên Bách Ngạn đang rửa mặt, nói: “Anh thay vào đi, không thể cứ mặc áo vest đi ngủ được.” Áo ngủ chẳng qua chỉ để lừa gạt người khác, Niên Bách Ngạn chỉ mặc đúng một lần.

Niên Bách Ngạn lau mặt, mặc áo ngủ vào, không nói gì thêm.

Đêm dần trở nên lặng ngắt như tờ.

Căn nhà cũ của nhà họ Diệp vốn đã cách xa thành phố, thế nên một khi về đêm chỉ còn ánh đèn và ánh sao giao hòa vào nhau, là một mảnh đất hiếm có xa rời phồn hoa ồn ã.

Niên Bách Ngạn xối nước cho mát rồi ra ngoài, bất ngờ thấy Diệp Ngọc đang ngồi ở chỗ anh vừa ngồi, dáng vẻ như đang suy nghĩ chuyện gì, anh thấp giọng hỏi: “Sao còn chưa ngủ?”

Diệp Ngọc ngẩng đầu, ánh đèn vàng nhạt lan tràn trên gương mặt xinh đẹp của cô ta. Sự lo âu hiện rõ trên đôi mày cho thấy cô ta đang có rất nhiều tâm sự: “Bách Ngạn! Anh thật sự định đưa Diệp Diệp đi Nội Mông ư?”

“Vừa nãy đã hứa với cô ấy rồi.” Niên Bách Ngạn ngồi xuống một bên sôpha. Anh tắm xong chỉ mặc một chiếc áo ngủ. Lúc ngồi xuống, cổ áo hơi mở ra, để lộ một phần vòm ngực rắn chắc. Tóc anh vẫn còn hơi ướt, từng giọt nước rỏ xuống, trượt dần theo xương quai xanh của anh, lấp lánh ánh lên trên làn da màu đồng gợi cảm của anh.

“Nhưng mà…” Diệp Ngọc chần chừ.

Niên Bách Ngạn khẽ gạt mái tóc ướt: “Em muốn nói chuyện gì?”

Diệp Ngọc liếm môi, hỏi một câu mang tính thăm dò: “Lẽ nào anh không cảm thấy, Diệp Diệp dựa dẫm vào anh hơi quá sao?”

Động tác của anh hơi khựng lại. Không hiểu tại sao, từ “dựa dẫm” này lại như một giọt nước chảy vào tim anh, khiến nó hơi ngưa ngứa. Anh cất lời, giọng vẫn nhẹ như gió thoảng: “Em nghĩ nhiều rồi.”

“Không phải em nghĩ nhiều, chỉ là sự nhạy cảm của phụ nữ mà thôi.” Diệp Ngọc lắc đầu, ánh mắt lo lắng: “Cứ ví như tối hôm nay, cô ấy bài xích tất cả mọi người, chỉ với anh là vâng lời răm rắp.”

“Diệp Ngọc!” Niên Bách Ngạn đặt hai tay lên đùi, hai bàn tay đan vào nhau: “Cô ấy là người anh tuyển vào công ty, bình thường vì lý do công việc cũng qua lại với anh khá thân thiết. Người nhà họ Diệp đối với cô ấy mà nói rất xa lạ, người thân thuộc nhất chỉ có anh mà thôi.”

“Mong là vậy.” Diệp Ngọc khẽ thở dài: “Mong mọi việc chỉ là em nghĩ nhiều mà thôi.”

Khóe môi Niên Bách Ngạn khẽ động đậy: “Nghỉ sớm đi.”

Diệp Ngọc gật đầu, vừa định đứng lên thì thấy Niên Bách Ngạn chau mày. Cô ta hơi ngẩn ra, đang chuẩn bị hỏi anh sao vậy thì thấy anh đột ngột đứng dậy, xông ra phía cửa.

“Bách Ngạn…” Cô ngạc nhiên bước lên.

“Hình như Diệp Diệp đang kêu.” Tiếng nói này vang lên đồng thời với tiếng mở cửa.

Còn Tố Diệp, thật sự đang kêu.

Một tiếng kêu thất thanh.

Chẳng qua là cô đi tắm một chút, không ngờ bước hẫng xuống bậc thềm bên cạnh bồn tắm, cả người ngã sõng soài xuống sàn gạch. Lúc Niên Bách Ngạn xông vào nhà tắm vừa hay nhìn thấy cảnh này.

Một cô gái như hoa như ngọc, cả người dán chặt xuống nền gạch như một tấm ảnh, nền đất sạch sẽ soi rõ gương mặt đau khổ của cô, mặt mũi gần như méo xệch cả rồi. Chiếc váy trên người bị nước thấm ướt hết. Vì cú ngã có phần “oanh liệt”, cả vạt dưới của váy tốc hết lên, trong đáy mắt Niên Bách Ngạn chính là hình ảnh đôi chân thon dài cùng chiếc quần lót với hoa văn màu đen trên mông.

Niên Bách Ngạn nhất thời kinh ngạc.

“Đỡ… Đỡ em một cái, cảm ơn!” Tố Diệp khó khăn ngẩng lên, thấy anh cứ đứng ở cửa không nhúc nhích, cô liền giơ tay về phía anh.

Lúc này Niên Bách Ngạn mới bừng tỉnh, vội bước tới đỡ cô dậy. Cô thuận thế ôm lấy cánh tay anh, cắn răng chịu đựng để đứng dậy.

“Có bị thương không?” Anh cúi đầu muốn kiểm tra, sau khi thấy đầu gối cô sưng đỏ, đầu mày liền nhíu chặt: “Sau lại hậu đậu tới mức này?”

Tố Diệp cũng cảm thấy đầu gối đau đến bỏng rát, cô nhăn mũi: “Ai mà biết được dưới đất lại trơn thế chứ. Toi rồi, nhất định là bị nội thương.”

Niên Bách Ngạn thở dài bất lực, bế thẳng cô lên đi ra khỏi phòng tắm. Vừa đặt cô xuống giường thì Diệp Ngọc cũng bước vào, đờ đẫn nhìn chân cô, ánh mắt hốt hoảng: “Diệp Diệp! Em bị làm sao vậy?”

“Không chết được, chỉ ngã một cái thôi.” Lúc Tố Diệp trả lời cô ta còn ôm chặt lấy cánh tay Niên Bách Ngạn: “Cũng may có anh rể.”

Diệp Ngọc ngẩn ra: “Vậy… để chị đi gọi bác sỹ gia đình.”

“Ấy, đừng!” Tố Diệp vội vàng ngăn cô ta lại: “Khiến cả nhà gà bay chó chạy không hay đâu. Đâu phải chị không hiểu tính mẹ chị, chỉ hận không thể lập tức đuổi tôi ra khỏi nhà. Bà ta lại lấy lý do đưa tôi đi bệnh viện thì hay.”

“Diệp Diệp!” Vẻ mặt Diệp Ngọc đầy khó xử.

Niên Bách Ngạn không rút tay lại, để mặc Tố Diệp quấn quanh người mình như con bạch tuộc, sau khi nghe cô nói ngữ khí trở nên quan tâm: “Vẫn nên tìm bác sỹ xem sao.”

“Không sao thật mà, xương không bị thương, cùng lắm ngày mai bầm tím lên thôi.” Tố Diệp ngẩng lên trong lòng anh, ánh mắt vừa đủ để liếc thấy Diệp Ngọc ở bên cạnh giường: “Chỉ có điều tối nay nếu em khát nước hoặc muốn đi vệ sinh thì phiền phức rồi. Anh rể, anh có thể ở lại đây với em không?”

Đọc truyện chữ Full