DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Hào Môn Kinh Mộng 1: 99 Ngày Làm Cô Dâu
Quyển 10 - Chương 28: Giáng Sinh Yêu Thương

“Minh Vũ, xin lỗi, tôi có lỗi với cậu, tôi…” Mộ Thừa không nói nổi nữa. Anh xoay người, đau khổ chống trán.

Trong hành lang tràn ngập tiếng khóc nghẹn ngào. Lệ Minh Vũ không khóc nhưng mặt anh tái nhợt khiến người đối diện trông thấy mà đau lòng.

Lúc sau, giọng nói thê lương của anh vang lên, “Nhiễm đâu? Tôi muốn gặp cô ấy, không có tôi ở cạnh, cô ấy sẽ sợ.”

“Minh Vũ…” Mộ Mạn Vân khóc ngã vào lòng Lệ Thiên. Thấy con trai như vậy, bà đau lòng khôn xiết.

Mộ Thừa hít sâu, anh chỉ vào phòng cấp cứu, “Vào đi, cô ấy ở bên trong.”

Lệ Minh Vũ tiến vào trong, bước đi của anh cứng ngắc như bị đổ chì. Tai anh vẫn đang văng vẳng câu nói của Tô Nhiễm trong nhà thờ, “Tôi đồng ý.”

Đúng vậy! Cô cam tâm tình nguyện kết hôn với anh dù là bốn năm trước hay bốn năm sau, nhưng ông trời không để họ tránh được sự luân hồi của thời gian. Bốn năm trước, anh lựa chon tổn thương cô, bốn năm sau cô vẫn bị anh làm hại…

Giang Dã và mọi người cũng đi vào phòng cấp cứu.

***

Trong phòng cấp cứu, Tô Nhiễm nằm lặng trên bàn mổ. Mặt Tô Nhiễm tím tái, mái róc rủ xuống hai bên mặt cô, làm gương mặt cô càng nhợt nhạt.

Lệ Minh Vũ dường như lại ngửi thấy mùi máu tanh nhưng lần này là máu chảy từ người phụ nữ anh yêu thương…

Lệ Minh Vũ ngừng lại cạnh cô. Đôi mắt anh thống khổ và tuyệt vọng như chiếc thuyền đơn độc lạc lối ngoài biển khơi lẳng lặng ngóng nhìn Tô Nhiễm. Anh đau đớn sờ mặt cô, rõ ràng cô vẫn còn hơi ấm, dáng vẻ cô quá mức khoan thai, nhìn chỉ như đang ngủ mà thôi.

“Nhiễm…” Giọng anh khàn khàn vang lên. Lệ Minh Vũ loạng choạng chống tay hai bên bàn mổ, ôm cô vào lòng.

Tại sao? Tại sao ông trời phải trêu cợt anh?

Hoà Vy che miệng khóc nấc lên, An Tiểu Đoá cũng vỡ oà nước mắt, còn Tô Ánh Vân thì ngơ ngác như bị rút hết linh hồn.

Lệ Minh Vũ nhìn Tô Nhiễm chăm chú, anh đan tay mình vào tay cô, rồi kéo cô lên hôn. Lệ Minh Vũ nhắm nghiền mắt, nước mắt chảy tràn trên khoé mi anh, đọng trên má Tô Nhiễm.

Anh cúi thấp người hôn cô thật sâu. Lòng anh đau như dao cắt.

Khi hôn cô, Lệ Minh Vũ tựa hồ nghe thấy An Tiểu Đoá hét lên. Trong lúc Lệ Minh Vũ còn chưa có phản ứng, anh cảm thấy có hai cánh tay mềm mại nào đó đang ôm chặt gáy anh.

Lệ Minh Vũ sững người lùi về sau, anh trợn mắt nhìn người phụ nữ nằm trên bàn mổ!

Đôi mắt vốn đang nhắm tịt của Tô Nhiễm lười biếng mở to. Cô áy náy nhìn vẻ mặt kinh hoàng như gặp phải ma của mọi người, rồi lại nhìn Lệ Minh Vũ, cô cất giọng bực bội, “Nếu em chết thật, anh cũng im thin thít như vậy phải không?”

Lệ Minh Vũ ngớ người, anh mở to mắt nhìn Tô Nhiễm.

Tất cả mọi người đều ngạc nhiên. Nước mắt của An Tiểu Đoá cũng dừng rơi, đọng lại bên má.

Tô Nhiễm khó nhọc ngồi dậy, cô xoa cổ nhìn Lệ Minh Vũ, rồi thè lưỡi xấu hổ, “Xin lỗi, em biết em đùa hơi quá…” Cô chỉ muốn trả thù trò đùa trước đám cưới của anh nhưng không ngờ lại khiến mọi người đau lòng như vậy, nhất là mẹ…

“Tiểu Nhiễm, con, con không sao…” Tô Ánh Vân mừng đến rớt nước mắt.

Lời nói của bà như chất xúc tác đánh thức Lệ Minh Vũ. Anh xông lên trước, siết chặt vai cô, vành mắt của anh đỏ ửng…

“Nhiễm, em còn sống, còn sống…” Ngay lúc này, anh dường như quên hết mọi từ ngữ biểu đạt.

Tô Nhiễm không trêu anh nổi nữa, “Minh Vũ, anh…khóc?” Cô cảm giác được nước mắt nóng hổi của anh. Tô Nhiễm không ngờ anh sẽ khóc vì cô.

Lệ Minh Vũ không kìm được nữa, anh kéo mạnh cô vào lòng.

“Ưm…”

“Coi chừng.”

Tiếng Tô Nhiễm rên đau và lời nhắc nhở của Mộ Thừacùng lúc vang lên, Lệ Minh Vũ vội vàng thả tay. Trông thấy Tô Nhiễm chau mày, anh sợ hãi hỏi cô, “Em sao vậy? Nhiễm, em đừng doạ anh.”

Tô Nhiễm dở khóc dở cười, “Vết thương trên người em là thật. Tuy vết thương không nghiêm trọng nhưng anh ôm em như vậy, em chịu không nổi.”

Tình huống xảy ra quá nhanh, nhanh đến mức anh không kịp phản ứng.

Mộ Thừa đi lại kiểm tra, may là không đụng trúng vết thương của cô.

“Chuyện…chuyện này là sao?” Lệ Minh Vũ thều thào. Cuối cùng sau một giây ngỡ ngàng, anh cũng có phản ứng, anh túm ngay Mộ Thừa, “Mộ Thừa, anh dám lấy chuyện này gạt mọi người? Chán sống phải không?”

Mộ Thừa bất đắc dĩ, “Oan cho tôi quá, tôi cũng bị ép buộc. Vả lại lúc ở ngoài, tôi cũng không nói là không cứu được Tô Nhiễm. Tất cả đều do mọi người tự suy diễn, sao bây giờ lại trách tôi?”

“Anh luôn miệng nói bác sĩ hết cách, đã cố gắng đến cùng, còn xin lỗi chúng tôi!” Lệ Minh Vũ quát to, “Nhiễm không sao, anh nói mấy lời áy náy như vậy làm gì?”

Mộ Thừa lắc đầu, “Tôi bảo bác sĩ cố gắng đến cùng là nói bác sĩ đã khuyên Tiểu Nhiễm đừng đùa như vậy, nhưng cô ấy mặc kệ, bác sĩ dĩ nhiên hết cách. Còn xin lỗi là vì tội phải lừa gạt mọi người.”

“Chết tiệt thật!” Lệ Minh Vũ giận không thể đấm một cú vào mặt mộ thừa.

“Lệ Minh Vũ!” Tô Nhiễm ngồi trên bàn mổ nghiêm khắc la anh, “Anh đúng là kiểu chỉ cho quan châu đốt lửa, không cho dân chúng thắp đèn! Trước đám cưới, ai lừa em bị đụng xe? Anh biết em đau khổ nhường nào không? Có ai lừa gạt kiểu như anh không? Bây giờ em chỉ để anh nếm thử mùi vị đau khổ, còn mọi người…” Cô nhìn mọi người, cố tình nổi giận, “Mọi người đều theo phe anh ấy lừa tôi, tôi làm vậy coi như là huề.”

Lệ Minh Vũ bỏ Mộ Thừa qua một bên, “Bị đụng xe? Đụng xe gì?”

Tô Nhiễm sững sờ chỉ Giang Dã, “Không phải anh xúi anh ấy gạt em, kêu anh bị đụng xe ư? Còn kêu em lập tức tới chỗ tai nạn, ai ngờ đến nơi lại thấy anh ung dung ngồi trên vòng xoay ngựa gỗ, lẽ nào anh không lừa em?”

Lệ Minh Vũ nhíu mày hồ nghi, rồi vỡ lẽ quay nhìn Giang Dã, anh hung dữ lên tiếng, “Giang Dã! Không phải cậu nói có cách làm Nhiễm đến với tốc độ nhanh nhất ư? Đó là cách cậu nghĩ ra?”

“Ờ thì…” Giang Dã cười cười, anh ho khan lảng tránh, “Tôi…tôi sực nhớ có việc chưa làm. Tiểu Vy, phải không em?” Anh nháy mắt với Hoà Vy.

Hoà Vy đang rưng rưng nước mắt thấy biểu tình cảu anh, cô cũng hiểu ra. Hoà Vy biết từ đầu tới đuôi đều là chủ kiến xấu xa của Giang Dã mới đưa đến sự việc như vậy, cô nói nhanh, “À, Tiểu Nhiễm, em không sao thì chị yên tâm rồi. Ờ…chị theo Giang Dã đi làm việc.”

Hoà Vy còn chưa nói hết câu thì Giang Dã đã kéo cô phóng như bay ra ngoài.

Tô Nhiễm giật mình nhìn theo họ.

Lệ Minh Vũ xoay mặt cô lại đối diện với mình, “Thấy chưa? Tất cả đều do Giang Dã bày ra. Làm sao anh có thể nghĩ ra cách quá đáng này lừa em, doạ em đau lòng.”

“Anh nói em lừa anh là quá đáng?” Tô Nhiễm cảm động nhưng vẫn cố ý giận dỗi.

Lệ Minh Vũ cẩn thận ôm cô vào lòng, “Làm gì có chuyện đấy. Chỉ cần em không sao, em muốn lừa anh thế nào cũng được.”

Tô Nhiễm cảm động dựa vào lòng anh.

Những người khác thấy vậy cũng hiểu chuyện, rời khỏi phòng cấp cứu.

“Không đúng!” Lệ Minh Vũ khẩn trường nhìn Tô Nhiễm, “Nếu vết thương của em không nghiêm trọng, tại sao cấp cứu lâu đến vậy?”

Anh cơ hồ tính toán đến từng giây phút, thời gian cô cấp cứu tới gần hai tiếng ba mươi phút.

Tô Nhiễm mỉm cười bối rối, “Vết thuông không sau nhưng khâu lại cần thời gian. Một lát hết thuốc tê em sẽ đau lắm. Lúc em tỉnh lại, em muốn chọc anh nên nhờ Mộ Thừa và các bác sĩ ở đây lâu hơn. Hình như em có gây khó dễ cho Mộ Thừa. Anh ấy không biết nói dối, chắc các bác sĩ cũng sợ lộ chuyện nên vừa ra khỏi phòng là bỏ chạy ngay lập tức.”

Lệ Minh Vũ tỉ mỉ nghĩ lại, đúng là các bác sĩ có vẻ lảng tránh, cả dáng dấp của Mộ Thừa cũng lúng túng. Nếu lúc đó anh tỉnh táo, có lẽ sẽ phát hiện ra sơ hở. Mộ Thừa không biết nói dối, vẻ mặt sẽ bán đứng anh hoàn toàn. Thế nhưng khi nghe tin về Tô Nhiễm, Lệ Minh Vũ bị sốc nên mới không để ý.

“Cô nàng này thật là!” Lệ Minh Vũ ngao ngán rồi lại quý trọng ôm cô, “Em ngốc ư? Thấy dao đâm đến cũng không biết tránh. Mất mạng vì anh có đáng không?”

“Đáng!” Tô Nhiễm trả lời chắc nịch, cô nhìn anh chăm chú, “Anh là ông xã của em nhưng không nhất định lúc nào cũng phải là anh bảo vệ em, phải không?”

Lệ Minh Vũ hạnh phúc áp trán lên trán cô, giọng anh run run xúc động, “Đồ ngốc, em là đồ ngốc…”

“Không phải anh yêu đồ ngốc này ư?” Cô nhìn anh, nhớ tới nước mắt ban nãy của anh, hốc mắt cô đột nhiên đỏ hoe.

Lệ Minh Vũ nhìn thẳng vào mắt Tô Nhiễm, anh cất giọng nỉ non, “Yêu, anh yêu em, đồ ngốc này.” Anh cúi đầu hôn cô thật lâu.

Tô Nhiễm ngất ngây vui sướng. Người đàn ông này chưa từng chủ động nói yêu cô, ngày hôm nay anh cũng đã chịu nói ra câu này…

An Tiểu Đoá, Tô Ánh Vân và mọi người đứng ở ngoài trông thấy cảnh ấm áp bên trong cũng nở nụ cười chúc phúc.

Vị ngọt hạnh phúc thay thế mùi thuốc khử trùng, hoà tan truyết trắng tung bay bên ngoài…

Lễ Giáng sinh năm nay rất đẹp, có lẽ cũng là đẹp nhất từ nay về sau… Một lễ Giáng sinh tràn ngập trong màu trắng…

~ ๖ۣۜHoàn ๖ۣۜChính ๖ۣۜVăn ~

Đọc truyện chữ Full