DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Hệ Thống Xuyên Nhanh Ác Nam Không Dễ Chọc
Chương 66: BOSS, Cầu Nổi Tiếng (4)

Editor: Ochibi

Tên nhóc này không sợ cô run một cái sẽ chém hắn sao?

Sau đó cô có thể nói với ZZ: Ngươi xem, là vai ác tìm chết, không trách được bổn tọa.

【……】 Nó có nên nhắc nhở ký chủ một chút, suy nghĩ cô nó biết!

Lạnh mặt đẩy người trên người ra, Lăng Thanh Huyền trấn định dùng một chân đá tên ăn trộm bên cạnh, “Nhà cậu có ăn trộm.”

“Tôi, tôi biết.” Giọng nam nhân có chút do dự.

Lăng Thanh Huyền lúc này mới chính thức đánh giá hắn.

Nam nhân trước mặt so với trên poster thành thục hơn một chút, cặp mắt đào hoa cười rộ lên đẹp vô cùng giờ phút này lại mang theo chút bất lực, hắn mặc quần áo ở nhà rộng thùng thình, lúc bị đẩy ra, lộ hơn phân nửa da thịt trắng nõn cùng xương quai xanh xinh đẹp.

Theo tầm mắt Lăng Thanh Huyền, hắn lập tức kéo quần áo lại.

Bộ dáng hoảng loạn hệt như thỏ chấn kinh.

Gương mặt và dáng người kia, quả nhiên rất mê người, khó trách lúc nào cũng có người muốn quy tắc ngầm với hắn.

“Cảm ơn, tiểu thư xưng hô thế nào?” Tiêu Ý xoa xoa trán mình, khi phòng đèn tắt mất, hắn liền bất động một chỗ, tên ăn trộm lục tung, nhưng không chú ý đến hắn.

Hắn vốn định cứ như vậy chờ ăn trộm đi, chờ hừng đông, không ngờ một cô gái cầm theo dao phay tiến vào cứu hắn.

Tính luôn lần thang máy, cô giúp hắn hai lần.

Là duyên phận do vận mệnh sắp đặt sao?

Cô gái cầm dao đứng dậy, từng bước tới gần hắn.

Cổ hàn khí kia, làm hắn có chút rét run.

ZZ không ngừng làm công tắc tư tưởng với ký chủ nhà mình.

【 Cô xem vai ác bây giờ quá đáng yêu quá đơn thuần, cô còn cứu hắn, hắn nhất định sẽ rất biết ơn cô, sau này cũng tuyệt đối không thương tổn cô, chúng ta hoà bình đi được không ~】

Tạm thời thành giao.

Lăng Thanh Huyền duỗi tay ném, dao phay vững vàng cắm vào trong phòng bếp Tiêu Ý.

“Tôi tên Lăng Nặc.” Cô đối diện tầm mắt hơi sững sờ của nam nhân, “Hiện tại cậu có phải nên tìm bảo an với báo nguy hay không?”

Nam nhân hoàn hồn gật đầu, Lăng Nặc, giống trên danh thiếp.

Tiêu Ý cũng không biết mình bị si ngốc hay thế nào, hắn làm nghệ sĩ mấy năm gần đây, tuy rằng bị tuyết tàng*, nhưng vẫn gặp qua không ít nữ nhân xinh đẹp, cô gái vừa rồi chưa nói tới việc quốc sắc thiên hương, diện mạo cùng khí chất tuyệt nhất kia, lại làm hắn trầm mê, không rời được mắt.

(*Tuyết tàng: nghĩa là bị che giấu đi, không cho người khác chú ý)

Lắc đầu vài cái, hắn gọi điện thoại cho bảo an chung cư.

Xong xuôi, hắn lại đi tìm Lăng Thanh Huyền, phát hiện trong phòng khách không còn bóng dáng cô.

Hắn mở cửa nhìn sang bên cạnh, cửa bên kia cũng đóng chặt.

Hắn bắt đầu nghĩ, có phải bởi vì cử chỉ yếu đuối của mình hay không, đối phương mới không muốn phản ứng.

Chờ đợi không lâu, bảo an lên tìm hiểu tình hình rồi đưa tên ăn trộm đi, bây giờ đã quá muộn, ngày mai sẽ có cảnh sát đến hỏi chuyện, bọn họ trấn an hắn một chút, lại không cho hắn cảm giác an tâm.

Nhưng giống như chỉ cần bên cạnh cô gái ấy, hắn sẽ an tâm một ít.

Tắt đèn phòng khách, hắn tiến vào phòng, ngẩn ngơ mở chăn ra.

Ánh vào mi mắt là thân thể nữ tính, khiến hắn sợ tới mức buông lỏng tay.

Nhưng sau một lát, hắn nghe hô hấp nhợt nhạt của cô gái, hắn lần nữa đắp chăn lại cho cô.

Không ngờ cô vẫn chưa đi, cảm giác vắng vẻ kia, hình như đã được lấp đầy.

……

"Ong ong - ong ong -"

Âm rung của tin nhắn trong túi khiến Lăng Thanh Huyền rất không thoải mái, cô còn chưa ngủ ngon, liền ném điện thoại ra ngoài.

Nghe được tiếng động, Tiêu Ý mở mắt, hắn mơ mơ màng màng vuốt điện thoại, thấy được dòng tin nhắn.

[ Lăng tổng, chuyện đổi nghề điện ảnh tôi đã suốt đêm đi hỏi, cần phải có nghệ sĩ và tài chính để duy trì, tập đoàn chúng ta bây giờ không có gì hết, khó khăn rất lớn, nếu ngài có rảnh hãy mau chóng hồi âm tôi. ]

Điện thoại Lăng Thanh Huyền không cài mật mã, Tiêu Ý không cẩn thận click mở tin nhắn, thấy cô vẫn chưa tỉnh, liền âm thầm nhớ kỹ dãy số của cô, sau đó đứng dậy làm bữa sáng.

Lăng Thanh Huyền bị mùi hương làm tỉnh, nghiêm khắc mà nói, là bị đói làm tỉnh, cô gần như lại quên mất bây giờ mình là phàm nhân, hôm qua căn bản không ăn cái gì.

Nhìn phong cách bài trí xa lạ, cô đi ra ngoài phòng, trên bàn phòng khách đặt hai phần ăn sáng, Tiêu Ý mang tạp dề đặt sữa đậu nành xuống.

Sau khi nhìn đến Lăng Thanh Huyền, nụ cười xán lạn sắp chói mù cô.

“Lăng tiểu thư, cô dậy rồi, tới ăn bữa sáng đi.”

Tiêu Ý hạ quyết tâm muốn vãn hồi hình tượng của mình, trù nghệ của hắn tạm được, nhưng nguyên liệu trong nhà không nhiều lắm, cho nên chỉ có thể làm bữa sáng đơn giản.

Lăng Thanh Huyền mang cái đầu ổ gà, ngồi xuống bàn cơm.

Nguyên chủ mau xem, thần tượng của cô làm bữa sáng cho cô.

“Không thích sao?” Tiêu Ý thấy cô không nhúc nhích, khẩn trương hỏi.

“Không.” Lăng Thanh Huyền uống sữa đậu nành, đôi mắt nhìn mặt hắn…… Muốn nhéo.

Ý thức được bản thân vẫn chưa giới thiệu, hắn lập tức nói: “Xin chào Lăng tiểu thư, tôi tên Tiêu Ý, năm nay 25, trước mắt độc thân, không sống cùng ba mẹ, không anh chị em, ba năm trước là một nghệ sĩ nhỏ, hiện tại đang tìm việc. Hôm qua cảm ơn cô hỗ trợ, tôi thấy cô tương đối mệt, nên đã tự tiện không đánh thức cô, cô không trách tôi chứ?”

Câu nói lưu loát, thanh âm hữu lực, không vấp không vướng, biểu tình đúng chỗ, ừm, hoàn mỹ.

Cô gái trước mặt gặm bánh mì, gật gật đầu, “Bánh mì không tồi.”

Tiêu Ý:…… Vì sao cảm giác ở trong lòng cô bánh mì còn có lực hấp dẫn hơn mình?

Dùng xong bữa sáng, Lăng Thanh Huyền cầm điện thoại trở về.

Tiêu Ý đang dọn bàn ăn dùng tay bụm mặt, nhất định hắn đã làm sai cái gì rồi, nếu không sao cô lại lạnh lùng như thế.

Xong rồi, sau này có phải không còn cơ hội gặp mặt nữa.

Không, bọn họ là hàng xóm, có thể gặp mặt, cũng không biết còn có thể nói chuyện hay không.

Tuyệt mỹ thiếu niên thở dài, ánh mắt chuyển qua ly sữa đậu nành vẫn chưa uống xong, ma xui quỷ khiến, duỗi tay cầm lấy.

Chẳng lẽ ba năm này, hắn xấu đi?

Không còn hấp dẫn với con gái?

Môi mọng nước vừa mới mở ra, đã bị điện thoại đột nhiên vang lên làm khiếp sợ.

Hắn lấy lại xem, dãy số kia, biểu tình lập tức nghiêm túc lên.

Bấm nhận, hắn đặt ở bên tai.

“Này, là Tiêu Ý sao? Tôi là Diêu Mộng, đã lâu không gặp, có thời gian để nói chuyện không?”

Ngữ khí đối phương có chút thay đổi so với năm đó, lần này không phải vênh váo hung hăng cảnh cáo hắn đang ở giới giải trí phải chuẩn bị dùng quy tắc ngầm bất cứ lúc nào, mà mang theo chút thăm dò và…… lấy lòng?

Bên môi hắn lộ ra nụ cười lạnh, “Là nghệ sĩ bị cô đóng băng, tôi có rất nhiều thời gian, chẳng qua, không muốn gặp cô.”

“Cậu! Hợp đồng vẫn chưa kết thúc, cậu vẫn do tôi quản, mặc kệ cậu nghĩ thế nào, cũng phải gặp tôi!”

Đúng là không giấu được hung tướng mà, Tiêu Ý không để ý uống sữa đậu nành, “Cô cho rằng, tôi còn giống ba năm trước?”

Bởi vì lo lắng cho tiền đồ phát triển của mình, nên mới nghe mọi thứ người đại diện nói, a, không có khả năng.

Cuộc nói chuyện tan rã trong sự không vui, cúp điện thoại, hắn nhìn cái ly trong tay, biểu tình lạnh lùng tức khắc trở nên xấu hổ, hắn, hắn vừa mới gián tiếp hôn môi Lăng Nặc sao?

Vuốt môi, hắn có chút mừng thầm.

Lấy ra danh thiếp cô làm rơi ở thang máy, ngón tay thon dài cọ xát ở chỗ tên.

Tập đoàn Lăng Thịnh - Lăng Nặc.

Khác với năm đó, hình như hắn có lựa chọn mới.

Đọc truyện chữ Full