DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Hào Môn Kinh Mộng 2: Khế Ước Đàn Ukulele
Quyển 8 - Chương 2: Luôn có chờ mong

Trang Noãn Thần lúc này mới hiểu, lồng ngực dâng lên một cảm giác không tên, cảm giác này thật kỳ diệu, không kịp cân nhắc tỉ mỉ liền nhanh chóng lan tỏa, khiến người khác nắm bắt không được. Nhìn tấm chi phiếu trên bàn, hồi lâu sau cô mới lên tiếng, “Ừ, em chuẩn bị tiếp nhận Vạn Tuyên, nhưng tiền đã giải quyết xong rồi.”

“Giải quyết?” Giang Mạc Viễn hình như không đoán được, nhíu mày, nhìn chằm chằm cô lát sau mới bất ngờ cười cười: “Trang Noãn Thần, hôm nay anh mới biết được em là người có tiền đấy.”

Trong nụ cười, lộ vẻ âm u rõ ràng, cô nhìn đã hiểu biểu hiện này của anh, lòng sáng như gương không định che giấu anh cái gì.

Khẽ thở dài, thản nhiên giải thích, “Cao Thịnh trước đó có dự định chi kinh phí cho nhánh , em lại lấy ra một phần tiền, hơn nữa Ngải Niệm cùng mấy cổ đông của công ty cũng bỏ tiền ra mà, xem như đủ rồi.” Cuối cùng lại bổ sung thêm một câu, “Chuyện Vạn Tuyên, anh biết rất rõ ràng mà.”

Giang Mạc Viễn nhìn chằm chằm cô, vẻ âm u bên môi dần thu lại, lát sau lạnh nhạt nói, “Thời buổi này, phụ nữ cũng muốn ra ngoài giành thiên hạ như đàn ông, thật đúng là yêu nghiệt lộng hành.” Anh không giải thích nhiều.

“Anh nói ai là yêu nghiệt?” Cô nhíu mày trợn mắt với anh.

“Em, còn có Ngải Niệm.” Anh lại có thể không chút khách sáo.

Trang Noãn Thần hận đến suýt trừng rớt tròng mắt ra ngoài, sau lời nói vừa rồi của anh, bầu không khí có vẻ ‘hòa hợp’ không ít, cắn môi dưới, cô vùng vằng, “Em ra ngoài làm việc thì có gì sai sao? Cả ngày ăn không ngồi rồi chẳng phải để cho đồ khốn là anh khi dễ ư?” Trong lòng cô ấm ức, rõ ràng người sai là anh, anh dựa vào cái gì làm ra bộ dạng cao cao tại thượng chứ? Chuyện Sa Lâm thì bưng bít, anh còn đi đi về về xuất quỷ nhập thần, lần trước trong rạp chiếu phim anh đã ức hiếp cô thế nào đến giờ còn rõ ràng trước mắt, anh dựa vào cái gì mà cao giọng? Tối thiểu thì cô cũng chưa từng xuất hiện cùng Cố Mặc trong câu lạc bộ đêm.

Giang Mạc Viễn có lẽ không ngờ cô sẽ nói vậy, trong mắt hiện lên vẻ ngạc nhiên.

Thấy anh không nói, cô cũng lười lên tiếng, lúc xoay người định đi, cánh tay lại bị Giang Mạc Viễn tóm lại.

Cổ tay cô bị bàn tay anh nắm chặt, chỉ cảm thấy lòng bàn tay anh, nóng hệt như chiếc bàn ủi tiến thẳng vào lòng cô.

“Nói ai là đồ khốn?” Giang Mạc Viễn như cười như không.

“Nói anh.” Lần này đến phiên cô nói thẳng.

“Xin lỗi đi.”

Gì…

Trang Noãn Thần nghĩ mình nghe nhầm, nhếch mày nhìn anh, xin lỗi á?

“Xin lỗi anh ngay.” Giang Mạc Viễn nặng nề lặp lại, bàn tay bắt lấy cổ tay cô thoáng dùng sức.

“Tại sao em phải xin lỗi anh? Là anh nói em trước mà.” Trang Noãn Thần tay nắm thành quyền, tư thế điển hình có chết không mở miệng.

Giang Mạc Viễn uể oải cười cười, “Anh nghe rất rõ, nhất định không xin lỗi đúng không?”

“Có chết cũng không.”

“Được thôi.” Môi Giang Mạc Viễn chuyển thành cười nhẹ, bất ngờ thả cô ra.

Trang Noãn Thần thối lui từng bước, thấy anh làm như không có chuyện gì, lần nữa dựa vào sô pha thì thấy lạ, anh muốn làm gì?

Không biết làm sao, vẻ mặt bí hiểm của Giang Mạc Viễn, nhìn chằm chằm cô rồi thản nhiên cười, như thể sẽ không có hành động kế tiếp. Cô nhìn anh toàn thân có chút lạnh, không nói thêm gì, cầm túi xách rồi vội vàng lên lầu.

Anh trong phòng khách không đứng dậy, vẫn ngồi một chỗ không nhúc nhích, nhưng cặp mắt chim ưng này luôn nhìn chằm chằm bóng lưng cô.

Trang Noãn Thần cảm thấy hai luồng ánh nhìn nóng rực chạy dọc sống lưng, cách không khí vẫn cảm nhận rõ rệt đến vậy, lại nhịn không được rùng mình, người đàn ông này hôm nay rất lạ.

***

Dứt khoát vọt vào phòng tắm rửa, sau khi vào phòng thay quần áo, Trang Noãn Thần lại bị Giang Mạc Viễn dọa giật mình, anh lại có thể thay đồ ở nhà xong, trong tay đang cầm váy ngủ của cô.

“Váy ngủ của em.” Cô trùm khăn tắm, đi lên giật lại áo ngủ của mình trong tay anh.

Giang Mạc Viễn thầm cười, không giận.

“Anh thay xong quần áo thì ra ngoài đi.” Cô lầm bầm.

Giang Mạc Viễn đứng thẳng lên, lại không thông báo gì mà bế xốc cô lên, cô sợ đến mức trừng mắt la oai oái, ngay sau đó anh ném thẳng cô xuống chiếc sô pha trong phòng thay đồ, thân hình cao lớn đè lên, gắt gao nhốt cô trong ngực mình.

Khăn tắm trên người bị lỏng, khe rãnh xinh đẹp bị lồng ngực kiên cố của anh ép xuống như bột mì mềm dẻo.

“Giang Mạc Viễn, anh lại nổi điên gì vậy?” Cô thật sự bị anh làm sợ rồi, ý nghĩ đầu tiên trong đầu chính là: anh lại tính dùng sức mạnh với cô.

Giang Mạc Viễn lại làm như không nghe thấy, cúi mặt xuống bên tai cô, há miệng cắn nhẹ vành tai mẫn cảm của cô, hơi thở nóng rực len lỏi qua tóc cô, khiến cô ngứa ngáy,

“Đừng…”

“Đừng lộn xộn.” Anh thấp giọng, tiếng nói khàn khàn lộ rõ khát vọng: “Anh đã nhiều ngày rồi không ăn mặn, còn ngọ nguậy lộn xộn, đạn mà lên nòng thì đừng trách anh.”

Ám chỉ của anh vô cùng rõ ràng, nhưng mà thứ rõ ràng nhất chính là biến hóa trên cơ thể anh, ngay đùi cô. Bên sườn rõ ràng bị thứ ngang tàng vừa thức tỉnh kia làm đau, vừa nghe anh nói thế, toàn thân lập tức bất động không dám lộn xộn nữa, đáy mắt xẹt qua tia hoảng sợ, đây chính là di chứng của những hành vi độc ác của anh từng đối với cô để lại.

Giang Mạc Viễn lần này hình như không định ép cô làm gì cả, một tay đặt bên sườn cô, tay còn lại để lên mặt cô, khóe môi vốn cười giờ không thấy, đáy mắt lại dần dần hiện lên vẻ cô đơn, nhìn cô.

Cô vốn muốn xoay đi tránh né ngón tay anh, lại lơ đãng nhìn lướt qua đáy mắt anh, ngay sau đó sững lại, biểu hiện sâu trong mắt anh như là một cơn lốc đau thương thổi quét qua, cắn nuốt cô, trái tim cô lại theo biểu hiện của anh mà càng lúc càng đau.

Mắt, sau khi lơ đãng nhìn thẳng vào anh, cuối cùng cũng không dứt ra được.

Kỳ thực, cô thật sự không có cách gì để lừa mình.

Trong tình huống anh tổn thương cô như vậy, cô lại vẫn yêu anh, đây là mấu chốt cô không thể hoàn toàn xua anh ra khỏi đầu óc sao? Có thể là vậy.

Giang Mạc Viễn cũng nhìn cô, hồi lâu mới cúi đầu nói, “Bắt đầu từ khi nào, anh ở trong mắt em đã biến thành đồ khốn?” Như là đang hỏi cô, hoặc như đang hỏi chính anh, bắt đầu từ khi nào, anh bắt đầu trở nên lo được lo mất người phụ nữ của chính mình, trở nên điên cuồng hoàn toàn?

Anh không phải không phát hiện ánh mắt hoảng hốt của cô, mà sự sợ hãi của cô, làm ngực anh đau đớn.

Cơ thể Trang Noãn Thần run lên, ngạc nhiên nhìn anh, giọng anh nghe ra thật bất đắc dĩ, lại ôn tồn như thuở ban đầu, cô lại có chút ích kỷ, muốn thời khắc này ở lại lâu một chút, lâu môt chút…

Chỉ là, loại dịu dàng này của anh có thể kéo dài trong bao lâu? Một phút? Một giờ? Hay là cả đời? Có khi nào sau vài phút lại đột nhiên trở mặt không?

Tình yêu của cô, vĩnh viễn là việc nguy hiểm, khiếp sợ bất an.

Có lẽ, anh cũng là như thế.

Hay có lẽ, thực ra cô và anh đều từng cho đối phương cơ hội, chỉ tiếc rằng, lại tổn thương nhau đến cực hạn.

“Có phải, ngay từ đầu anh chính là như vậy, chẳng qua che giấu quá tốt mà thôi đúng không?” Thật lâu sau, cô thản nhiên nói, cô lại lơ đãng nhớ đến cảnh tượng hai tay ôm hai cô của anh trong câu lạc bộ đêm kia, trái tim lại bắt đầu đau âm ỉ, “Anh có biết cảnh tượng hôm ở rạp chiếu phim, em có bao nhiêu hận anh hay không?”

Giang Mạc Viễn nghe cô nói xong, sắc mặt lại vô cùng bình tĩnh, lẳng lặng nhìn cô hồi lâu rồi bất ngờ bật cười, bất ngờ buông cô ra ngồi dậy.

Cô bất an nhìn anh, không biết anh sẽ lại làm ra chuyện gì.

“Trang Noãn Thần…” Đợi anh cuối cùng cũng ngừng cười, quay đầu nhìn cô, ngón tay anh lần nữa chạm vào mặt cô, lúc này đây, giọng nói anh lại nghe đau thương đến lạ, “Không phải em không hề cần anh?”

Trang Noãn Thần nghe xong, trái tim nhất thời như bị nổ tung. Những lời này anh chưa từng nói, kể cả vẻ mặt anh cũng như vậy, cô chưa từng nhìn thấy, đại khái có thể nói rằng, cô chưa từng nhìn thấy một Giang Mạc Viễn bi thương như vậy.

Anh lại nhìn cô, như đang chờ đợi đáp án của cô.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua.

Hành hạ người khác.

Cô khẽ cụp mắt, khi giương mắt nhìn anh lần nữa, đáy mắt rất nhanh xẹt qua một tia khó có thể vứt bỏ, khi lên tiếng, đã thiếu đi oán hận, nhẹ như gió đêm, “Không phải.”

Cuối cùng vẫn mềm lòng ư?

Lòng dạ của phụ nữ lúc độc ác sẽ khiến cho bất cứ ai đều thấy oán hận, nhưng thời điểm lòng dạ phụ nữ mềm yếu sẽ làm cho họ tự thấy hận chính mình.

Cô là như vậy, đã nhắc nhở mình rất nhiều lần là nhất định nhất định không thể tha thứ cho anh, nhưng tại sao, khi thấy anh về nhà, biết anh âm thầm chú ý chuyện Vạn Tuyên thì cô vẫn động lòng trắc ẩn? Cô đáng nhẽ phải hận anh, hận hành vi cầm thú của anh trong rạp chiếu phim, hận anh lần nữa bắt đầu lại với Sa Lâm một cách lộ liễu.

Cô rất muốn trả lời anh là đúng vậy, nhưng khi thốt ra lời lại chính là hai chữ: không phải.

Ngón tay Giang Mạc Viễn khẽ run lên, ngay cả cô cũng cảm giác được.

“Em còn cần anh sao?” Anh áp sát vào cô, lần thứ hai thấp giọng hỏi cô, nhưng ánh mắt vốn đau thương kia có một tia bức thiết, có chút chờ mong.

Trái tim Trang Noãn Thần lại đập nhanh, rồi lại không khống chế được mà gật đầu, cô thật hận bản thân mình, anh chỉ cần biểu hiện một chút dịu dàng, cô liền giơ tay đầu hàng rồi sao?

Ngón tay anh trở nên điềm đạm, kể cả tiếng nói anh cũng trở nên ôn tồn, cúi đầu, không kìm lòng được, anh hôn nhẹ lên trán cô. Cô cảm giác được, lúc này đây, môi anh có hơi run rẩy.

Anh, đang chờ mong hay sao?

Khi ngẩng đầu lại, mắt anh đã có vẻ cười nhàn nhạt, dường như, còn có một tia yêu chiều như ẩn như hiện.

Cô đột nhiên cảm thấy mất mặt, cúi đầu không nhìn anh.

Anh có chút đắc ý khi giành được thắng lợi hoàn toàn.

Lát sau, cô mới hắng giọng, cúi đầu nói, “Anh đừng có đắc ý như vậy, em chẳng qua chỉ muốn nhờ anh xem hợp đồng giúp em thôi, Phương Trình muốn ra hợp đồng chuyển nhượng, em lại là lần đầu tiên tiếp xúc với việc này, có người dày dặn kinh nghiệm như anh cảm thấy có chút yên tâm.”

Giang Mạc Viễn nghe vậy, không giận còn cười, trên môi nhuốm vẻ dịu dàng, đưa tay xoa đầu cô, “Mang hợp đồng đến đây.”

Ngực cô đỡ nặng, gật đầu đứng lên.

“Đợi đã.” Anh gọi cô lại.

Cô quay đầu nhìn anh.

“Mang hợp đồng vào thẳng phòng ngủ đi.”

“Hả?”

Giang Mạc Viễn không nói thêm gì nữa, nhìn cô, bên môi lướt qua tia khao khát như có như không.

Lòng cô theo ánh mắt mờ ám của anh mà hét lên một tiếng kinh hoàng, ngay sau đó quay đầu lủi mất.

Đọc truyện chữ Full