DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Hào Môn Kinh Mộng 2: Khế Ước Đàn Ukulele
Quyển 8 - Chương 12: Không oán hận cũng không tha thứ

Quán cà phê khuya, nhưng lúc này đây Trang Noãn Thần đứng trước cửa không phải vào nửa đêm.

Sau trưa ánh nắng rực rỡ, chú mèo trong quán cà phê lười biếng đánh ngáp, thấy cô đến cũng chỉ nhẹ nhàng vẫy đuôi rồi ngủ tiếp.

Nhận được vụ mỹ phẩm của Cao Thịnh đủ để Trang Noãn Thần thở phào nhẹ nhõm, tuy rằng những ngày sau đó còn phải cố gắng nhiều hơn nhưng tạm thời vẫn có thể thư giãn một chút, nhân viên đã tuyển gần đủ, bởi vì có đơn hàng này của Cao Thịnh, Vạn Tuyên lại mở rộng thêm một bộ phận, tổng thể cũng có thể nói là suôn sẻ.

Cho nên, một buổi chiều thế này, cô lại tản bộ đến chỗ này.

Quán cà phê rất im lặng, không có khách, đây không phải là thời gian tốt nhất để uống cà phê.

Thời điểm đẩy cửa đi vào, chị chủ đang ngồi trước bức tranh, cửa sổ sát đất thu hết ánh nắng bên ngoài, rọi lên người cô có chút mông lung, trước mặt là giá vẽ gì đó.

Một chuỗi tiếng chuông bạc thanh thúy vang lên, cô chủ nghiêng đầu nhìn một chút, thấy là Trang Noãn Thần đến liền mỉm cười, “Hoan nghênh đến đây.”

Khi đứng dậy, Trang Noãn Thần thấy cô mặc một chiếc đầm thuần trắng, dưới nắng càng thêm chói mắt.

“Hôm nay muốn uống gì nào?” Cô chủ dọn dẹp lại cọ vẽ, cười hỏi.

Trang Noãn Thần tìm một vị trí gần cửa sổ ngồi xuống, hít hà mùi cà phê nồng đậm dễ chịu, như là mùi của mặt trời, hoặc như mùi hoa cỏ, sau khi nghe cô chủ hỏi trái lại thấy hơi ngạc nhiên, “Không phải chị luôn nhìn sắc mặt khách hàng rồi tự chọn đồ uống hay sao?”

“Hiện giờ cô còn cần người khác giúp cô chọn sao?” Cô chủ dứt khoát ngồi xuống đối diện cô.

Nghe xong lời này cô có chút khó hiểu.

“Những vị khách đã đến quán tôi nhiều lần thì cuối cùng, đều sẽ học được tự mình lựa chọn.” Cô chủ nhẹ nhàng cười, trong lời nói ẩn chứa thâm ý.

Trang Noãn Thần thoáng ngạc nhiên, rất nhanh hiểu ra, bật cười khe khẽ, “Vậy nếu đã quen với việc cô chọn giúp rồi thì sao? Ví dụ như tôi chẳng hạn.”

“Vậy chỉ có thể nói bây giờ cô không muốn uống gì cả.” Nụ cười cô chủ mở rộng.

Lời nói của cô khiến Trang Noãn Thần cười nhích môi, muốn hỏi, “Đôi khi tôi thật rất muốn biết rốt cục cô là ai, tại sao có rất nhiều chuyện cô lại hiểu rõ ràng đến vậy.”

“Cô có thể xem tôi như những người ngoài cuộc, đứng xem thôi, hoặc là trực tiếp gọi tôi là bà chủ.”

Trang Noãn Thần cười nhẹ.

“Sao nào, đã nghĩ ra muốn uống gì chưa?”

Trang Noãn Thần cố gắng nghĩ hồi lâu, “Có lẽ cô nói rất đúng, hiện giờ quả thực tôi không muốn uống gì, chỉ là đi ngang qua chỗ này nên muốn vào xem thôi.”

Nghe lời cô nói xong, cô chủ bất giác nhíu mày, “Nếu có nhiều vị khách giống như cô thế này, thì quán của tôi đã dẹp tiệm rồi.”

“Cứ xem như, có thêm người nói chuyện phiếm với cô đi.”

Cô chủ ra vẻ trầm tư, gật đầu, “Cũng là một đề nghị không tồi.”

Trang Noãn Thần mím môi cười, nghiêng đầu nhìn giá vẽ cách đó không xa, “Chưa từng thấy qua cô vẽ tranh, cô vẽ gì vậy?”

Cô chủ cười cười, đứng lên đi đến đứng trước giá vẽ, Trang Noãn Thần cũng đứng dậy đi qua đó, trên nền vải vẽ là nước từ trên núi chảy xuống, sắc thái thanh thoát, đẹp không sao tả xiết, “Đây là…” Cô đưa tay nhẹ nhàng chạm vào, đối với hội họa gì đó cô hiểu biết rất ít, không biết đây là tranh gì.

“Đây là Công Bút Họa, Công Bút Họa này chú trọng chính là lối vẽ tinh tế.” Cô chủ nhìn ra được nghi vấn của cô, nhẹ giọng giải đáp.

“Thật đẹp.” Trang Noãn Thần đúng là được mở rộng tầm mắt, “Đây là vải vẽ tranh đúng không? Sờ vào thì không giống lắm.”

“Là lụa.” Cô chủ lại cầm lấy cọ vẽ múa vài nét, “Lụa ở thời xưa cũng thường được sử dụng, chẳng qua người cổ đại dùng chính là lụa sợi thô, còn trước mắt cô là lụa sợi dẹt, là chất liệu mà các họa sĩ tầm trung như chúng tôi sử dụng. Lụa sợi dẹt là sau khi lụa được dệt xong sẽ tiến hành đập nén, cứ như vậy mặt lụa sẽ dẹt ra, mục đích giảm bớt khe hở giữa các sợi, để khi lụa gặp nước phèn sẽ không bị rỉ phèn, như vậy lên tranh sẽ càng thêm tinh tế nhẵn nhụi.”

“Thật sự rất đẹp.” Trang Noãn Thần tán thưởng tự đáy lòng, “Nhất định khó học lắm nhỉ?”

“Không, dễ học lắm.” Cô chủ cười nhẹ, “Cô muốn học?”

Trang Noãn Thần nghĩ nghĩ rồi gật đầu.

“Tôi có thể dạy cô.” Cô chủ nhẹ giọng nói.

“Tuyệt.” Trang Noãn Thần cười đến rực rỡ.

***

Angel rời khỏi truyền thông Đức Mã, không phải bị người đẩy đi mà là bị người chen đi, người chen chân chị ta chính là Hạ Lữ, ngày thứ ba sau khi Hạ Lữ nhận được hạng mục hợp tác với Cao Thịnh liền được thăng lên vị trí tổng giám đốc điều hành hoạt động, chỉ chờ Trình Thiếu Tiên nhường chức thì cô liền nhậm chức.

Trang Noãn Thần là biết được tin tức này từ miệng của Trình Thiếu Tiên, thời điểm Trình Thiếu Tiên nói chuyện này, bữa tối của hai người cũng đến hồi kết thúc. Nhân viên dọn dẹp dĩa trống, lại bưng lên hoa quả tráng miệng, trà hoa hồng và cà phê.

Âm nhạc du dương, trà hoa hồng thơm ngào ngạt cùng hương cà phê nồng đậm va vào nhau, hương thơm ngát lâu phai. Ngoài cửa sổ là bóng đêm vô tận, từng dải nghê hồng thắp sáng trời đêm. Là thành phố, nên xe cộ vẫn đông đúc náo nhiệt như cũ.

Trang Noãn Thần cúi đầu nhìn tách trà hoa hồng có chút ngẩn ngơ, trước mắt như hiện lên khuôn mặt của Hạ Lữ, khi tân sinh viên đại học đến báo danh cô ấy tay xách nách mang vào phòng ký túc, hướng về cô và Ngải Niệm tùy tiện nói một câu thế này: Mình tên Hạ Lữ, tương lai bốn năm này phải ngủ cùng phòng với các bạn rồi, các bạn tên gì? Tự giới thiệu một chút đi. Từ khoảnh khắc đó, cô chỉ liếc mắt một cái đã nhận định cô gái này sẽ trở thành bạn thân cả đời này của mình.

Nhưng bắt đầu từ khi nào, người con gái thẳng thắn chính trực kia đã không còn nữa? Hạ Lữ hiện giờ không còn là cô bạn thân thiết mà cô quen biết nữa, mà là tổng giám đốc sắp nhậm chức của truyền thông Đức Mã, cô ấy mưu mô thận trọng, rốt cục cũng lên được vị trí hiện giờ, cắt đứt tình bạn, đá bay địch thủ. Trước đây, Trang Noãn Thần cảm thấy Angel là người tham lam quyền lực lòng dạ thâm sâu vô cùng, không ngờ người thật sự lợi hại không phải Angel mà là Hạ Lữ.

Nhìn màn đêm ngoài cửa sổ, Trang Noãn Thần cảm thấy nghẹn nơi lồng ngực, cô không phải chưa từng nhìn thấy cạnh trạnh người lừa ta gạt trong chốn công sở, chẳng qua, cảnh còn người mất biến hóa quá nhanh, nhanh đến khiến cô cảm thấy bất lực, vì Hạ Lữ vì chính mình, người đổi thay đâu chỉ có Hạ Lữ, ngay cả cô và Ngải Niệm cũng như vậy mà? Lúc học đại học, ba người các cô ai có thể nghĩ được họ sẽ đi đến bước đường hôm nay?

Hiện thực như lưỡi dao sắc bén, sẽ gọt mài góc cạnh của bạn, khi bạn ung dung tự đắc thì có thể lưỡi dao này đã sớm cắt qua trở nên trơn tru rồi. Khi đủ loại sinh tồn, cạnh trạnh, áp lực chực chờ dưới hiện thực xã hội, người cao ngạo đến đâu cũng không thể không cúi đầu.

“Lúc này, Hạ Lữ trái lại rất quanh minh chính đại.” Lát sau, cô mới lên tiếng, giọng nói thản nhiên ít nhiều biểu lộ ra vẻ mệt mỏi.

Trình Thiếu Tiên nhìn ra được sự mệt mỏi của cô, sau khi nhấp ngụm cà phê thì gật đầu, “Hạ Lữ trực tiếp mang chứng cứ có liên quan đến việc Angel ăn chiết khấu hai đầu đến văn phòng tôi, nhìn ra được cô ấy để điều tra ra chuyện này đã tốn không ít công phu, làm không ít chuẩn bị. Angel cầm tiền huê hồng của công ty lại tiến hành ăn chặn bên nhà cung ứng nữa, chuyện này có chứng cứ vô cùng xác thực, nhưng mà quan trọng hơn chính là, Hạ Lữ vạch trần Angel mới là đầu sỏ chủ yếu gây nên chuyện em rời khỏi Đức Mã.”

Trà hoa hồng trong tách nhẹ nhàng sóng sánh một chút, Trang Noãn Thần cụp hàng mi dài, đuôi mắt chất chứa trầm tư, khi gương mắt lên thì nhíu mày, “Chẳng lẽ lúc trước thật sự như tôi suy đoán?” Cô thừa nhận hành vi của Hạ Lữ khiến người khác phải lạnh người, nhưng đồng thời cũng tin tưởng theo lời nói của Hạ Lữ chỉ đón Lăng Phi đi, đối với chuyện rơi đèn hoàn toàn không biết gì hết. Mặc dù Hạ Lữ không giải thích gì nhiều, nhưng xuất phát từ sự hiểu biết bạn mình, là cô ấy làm thì tuyệt đối sẽ thừa nhận, chuyện Lăng Phi cũng đã thừa nhận rồi thì càng không cần giấu giếm chuyện rơi đèn.

Cho nên lúc đó cô đã hoài nghi là Angel, bởi vì danh sáng nhà cung ứng ánh sáng là do chị ta cung cấp.

Trình Thiếu Tiên gật đầu, “Angel và nhà cung ứng đèn có liên quan lợi ích với nhau, cho nên ngay từ đầu cái đèn đó đã có vấn đề, đây cũng khó trách lúc trước chúng ta điều tra thế nào cũng không điều tra ra được dấu vết gì, bởi vì đã được che giấu rất chuyên nghiệp rồi. Chuyện này tôi cũng đã báo về tổng bộ, còn Angel trước khi nghỉ việc cũng đã thừa nhận với tôi, chuyện này thật sự là cô ta mua nhà cung ứng đến hại cô.”

“Tôi chẳng phải nên cảm ơn Hạ Lữ đã giúp tôi điều tra ra thủ phạm?” Trang Noãn Thần cười khổ, chuyện cũ đã lâu nhắc lại cũng không có cảm giác quá lớn, chỉ là nhịn không được thở dài nhân tính vốn đê hèn cùng tham lam vật chất và lợi ích, cô không cần hỏi nhiều Angel vì sao lại chỉa mũi dùi về phía mình, nói một ngàn nói một vạn chẳng qua chỉ là một cuộc cạnh tranh tàn khốc mà thôi, chẳng qua cô là không may bị biến thành bàn đạp cho người khác mà thôi.

Trình Thiếu Tiên nhìn cô cười nhạt, “Trên đời không có đúng tuyệt đối hoặc sai tuyệt đối, con người cũng không có người tốt tuyệt đối và xấu tuyệt đối, chỉ có thể nói chúng ta vì sinh tồn mà phải tiến về phía trước, khi tất yếu cần bỏ qua một số thứ, chẳng qua Hạ Lữ đã bỏ qua rất nhiều, chính như tình bạn của hai người. Nhưng mà tôi nghĩ cô ấy cũng chưa từng sống tốt, nếu không sao có thể nắm được Angel, nghĩ lại cô ấy đúng là đã sinh lòng hoài nghi và oán hận Angel, chỉ là tìm thời cơ thích hợp để xuống tay mà thôi. Trừ khử Angel, thứ nhất trút giận dùm em, thứ hai cô ấy cũng có thể một bước lên mây, một tên trúng hai đích thì tội gì không làm?”

“Có vẻ anh cũng không tức giận.” Trang Noãn Thần cười nhẹ, đối với lý do này của Trình Thiếu Tiên cô lại thấy rất đồng tình. Chẳng qua có một số việc đã xảy ra chính là đã xảy ra, sai chính là sai, đối với Hạ Lữ cô đã sớm không hề oán hận, nhưng lại không thể tha thứ, tình bạn này cô cũng đã sớm không còn hy vọng quá xa vời nữa.

“Xã hội này thực ra rất không công bằng với phụ nữ.” Trình Thiếu Tiên bất ngờ nói một câu như vậy, nhíu mày, “Làm đàn ông, vì lợi ích mà chếm giết nhau trên thương trường, bất cẩn sẽ bị người ngoài gài bẫy; làm phụ nữ, vì lợi ích mà người lừa ta gạt hao tâm tổn trí còn bị người ta xem thường, tôi thừa nhận tôi cũng có thành kiến trần tục này, tối thiểu đối với Hạ Lữ tôi sẽ luôn nể nhưng không gần gũi, trong công việc có thể qua lại nhưng tuyệt đối sẽ không trở thành bạn bè, chỉ là, làm cấp trên của cô ấy, thứ tôi coi trọng chính là lợi ích. Noãn Thần, đổi lại là em, một người là cấp dưới hằng năm ăn huê hồng hai đầu, một người là cấp dưới đặt ngàn vạn hợp đồng hợp tác trước mặt em, hai người này em sẽ giữ lại ai?”

Đọc truyện chữ Full