DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Hào Môn Kinh Mộng 2: Khế Ước Đàn Ukulele
Quyển 8 - Chương 30: Thứ cho nội đã ích kỷ

Tổng biên nhăn nhó mặt mày, gõ cộc cộc xuống bàn, “Cậu là ngày đầu tiên làm truyền thông sao? Không biết cái gì gọi là thời gian hiệu lực của tin tức? Chờ cậu về phát hành? Chờ cậu về thì hoa cúc thức ăn đều nguội lạnh cả rồi! Cậu về muộn phát hành trễ một ngày, có thể sẽ bị toà soạn báo khác cướp mất! Cố Mặc, cậu là người làm việc dứt khoát, chuyên đề nằm trong máy tính cậu nhiều ngày rồi mà không cho tôi biết, chờ cậu phát hành? Cậu có thể hay không thể phát hành là hai việc hoàn toàn khác nhau đó!”

“Chuyên đề, là ông lục lọi được trong máy tính tôi?” Ánh mắt Cố Mặc chuyển lạnh, máy tính của anh có đặt mật khẩu.

“Muốn biết mật khẩu của anh cũng không khó mà, may mà có người nói cho tôi biết, nếu không tôi cũng không biết cậu đã làm một chuyên đề mang tính công phá mạnh mẽ đến vậy, Cố Mặc à Cố Mặc, làm tin tức đôi khi không thể mềm lòng như phụ nữ được, không thể đợi, cậu chậm một bước liền mất quyền đưa tin, Hoa Báo là nhà truyền thông có địa vị thế nào không phải cậu không biết, cậu giấu chuyên đề, cũng giống như giấu diếm quyền cảm ơn của đại chúng!” Tổng biên tập biết suy nghĩ của anh, hùng hồn nói.

Cố Mặc đột nhiên siết chặt nắm tay, trong mắt ánh lên một tia sáng tỏ.

“Cố Mặc à, cậu là người có năng khiếu bẩm sinh để làm tin tức, sự kiện của Tiêu Duy lần này và chuyên đề về Giang Mạc Viễn cậu làm rất hợp tình hợp lý hợp thời, phản hồi vang dội mạnh mẽ, nói thật, nếu cậu làm tốt, không bao lâu nữa có thể ngồi vào vị trí của tôi rồi.” Giọng tổng biên thoáng dịu hơn.

Hơi thở Cố Mặc càng thêm dồn dập, môi gần như mím thành một đường, cuối cùng im lặng quay đầu ra khỏi phòng.

“Ai da, Cố Mặc…”

***

Gió thu xào xạc.

Một chiếc lá bay lạc xuống giữa ô, nhẹ nhàng đáp trên bàn kính, trên bàn, cà phê nguội lạnh.

“Chuyên đề có liên quan đến Giang Mạc Viễn, là cô đưa cho tổng biên.” Cà phê trên bàn của Cố Mặc không vơi được chút nào, thái độ thật lạnh lùng nhìn Hứa Mộ Giai ở đối diện, âm điệu không mang nghi ngờ, là khẳng định một trăm phần trăm.

Hứa Mộ Giai hít sâu vào, cầm ly cà phê lên uống vài hớp rồi nhíu mày, có lẽ cà phê nguội ngắt khó uống, cộng với, thu này rất lạnh.

“Phải.” Câu trả lời vào lúc này, không có chút sợ sệt.

“Tại sao?” Ánh mắt anh lạnh lẽo như băng tuyết tháng chạp. Chuyên đề liên quan đến Giang Mạc Viễn vẫn luôn nằm trong máy tính ở thư phòng của anh, chỉ có một người biết mật khẩu, chính là Hứa Mộ Giai. Từ sau khi ly hôn anh nhất thời chưa nghĩ đến phải đổi mật khẩu, cũng chỉ có một người vào được nhà anh, người này cũng là Hứa Mộ Giai, sau khi ly hôn, cô vẫn không trả lại chìa khoá cho anh.

Bởi vì bận rộn công việc, anh không có thời gian tìm người thay khoá, không ngờ cô lại nhân lúc anh đi công tác, tạo ra cho anh một sai lầm to lớn không thể cứu vãn!

Hứa Mộ Giai nhìn Cố Mặc, gằn giọng, “Rất đơn giản, tôi muốn khiến anh và Trang Noãn Thần trở nên không thể cứu vãn.” Chồm người đến, cô cười, “Tôi muốn cô ta hoàn toàn tuyệt vọng với anh! Cố Mặc, thứ mà tôi muốn, cô ta đừng hòng mơ tưởng đến!”

Cố Mặc nghe vậy không hề phẫn nộ, ngược lại tâm như tro tàn, chết lặng tê liệt, nhìn cô chừng hai phút sau mới lên tiếng, ung dung, “Hứa Mộ Giai cô thành công rồi, quả thực Noãn Thần đối với tôi đã tuyệt vọng.”

Hứa Mộ Giai nhìn anh chăm chú.

“Thế nhưng, cô cũng rất thành công làm tôi chán ghét cô đến cùng cực, à, không thể dùng từ chán ghét, bởi vì tôi không hề muốn gặp lại cô, cả đời này cũng không muốn!” Trong lời anh nói mang sự lạnh lẽo làm lòng người run rẩy.

“Cố Mặc, tôi làm như vậy chỉ hy vọng anh có thể hiểu, Trang Noãn Thần cô ta không bao giờ có thể thuộc về anh nữa, tôi đê tiện thật, tôi đã làm ra rất nhiều chuyện, vì tôi yêu anh, vì muốn ở bên anh mà thôi.”

“Vẫn nên thu hồi tình yêu của cô đi, tôi không nhận nổi đâu.” Cố Mặc đứng dậy, vẻ mặt hờ hững, “Tôi nghĩ chúng ta không còn cơ hội nào để phải gặp nhau nữa, cô cũng không cần phải mưu tính gì với tôi nữa.”

“Anh muốn đi đâu?” Hứa Mộ Giai cả kinh, vội vàng đứng lên.

“Khiến cô bận tâm rồi, nếu cô không làm ồn lên như thế, tôi cũng sẽ không quyết tâm ra nước ngoài cư trú làm tin tức thời sự, tóm lại, là tôi nợ cô cũng được, hay cô nợ tôi cũng được, tôi mệt mỏi lắm rồi, không muốn phải nghĩ đi nghĩ lại nữa, Hứa Mộ Giai, hợp rồi tan thôi mà.” Cố Mặc nói xong xoay người đi khỏi, lên xe.

“Cố Mặc…” Hồi lâu Hứa Mộ Giai mới hồi phục tinh thần, thời điểm đuổi theo anh chỉ còn lại một làn khói mỏng…

***

Ánh nắng ban mai, từ song cửa cuối hàng lang bệnh viện tiến vào, hành lang trở nên sáng bóng.

Phòng chăm sóc đặc biệt, Giang Mạc Viễn ghé vào mép giường, hai mắt nhắm chặt.

Trên giường, bà nội bất ngờ mở mắt, khi ánh mắt lạc vào bên cạnh, khoé môi khó khăn nở nụ cười, chậm rãi đưa tay đặt lên đỉnh đầu Giang Mạc Viễn.

Giang Mạc Viễn mơ mơ màng màng bỗng giật mình tỉnh giấc, thấy bà nội nhìn mình thì vui mừng, vội ngồi thẳng lên, tiếng nói có hơi run run, “Nội, nội tỉnh rồi.”

Bà nội nhẹ nhàng gật đầu, đưa tay lên chậm rãi tháo mặt nạ dưỡng khí ra, yếu ớt nói, “Mạc Viễn à, nội nằm thực sự rất mệt… Giúp nội nâng giường lên cao một chút…”

“Nội ơi, con gọi bác sĩ trước…”

“Hôm nay nội cảm thấy rất khoẻ, có vài câu muốn nói với con… đợi nội nói xong rồi thì con hãy đi tìm bác sĩ.”

Giang Mạc Viễn đành phải nâng đầu giường lên cao một chút.

“Ở góc độ này xem ra cháu của nội rất đẹp…” Bà nội cười, ánh mắt hiền từ.

Giang Mạc Viễn cầm chặt lấy tay bà.

“Bên ngoài nắng tốt đúng không? Giống như lâu lắm rồi nội không thấy ánh mặt trời.”

“Nội à, đợi nội hết bệnh rồi, con sẽ đẩy nội ra ngoài tắm nắng liền.” Giang Mạc Viễn nghẹn ngào.

“Kéo màn ra đi để nội xem một chút…”

“Nội à…”

“Ngoan đi…” Bà nội vỗ nhẹ lên tay anh.

Giang Mạc Viễn lát sau mới gật đầu, đứng lên kéo một góc rèm cửa ra, có ánh nắng chui vào phòng, xua đi tĩnh lặng và bóng tối. Trên tấm thảm màu trắng hiện lên từng vòng sáng, mộng ảo không thật.

“Lá đều rụng xuống… Mùa thu đó mà, là mùa của ly biệt.” Nội nhìn ra cửa sổ, có lá cây bạch quả màu vàng kim, cũng có lá phong đỏ tươi, cơn gió thổi qua, mấy chiếc lá còn sót lại liền bay đi mất.

“Ai nói chứ, mùa thu cũng là mùa của thu hoạch mà.” Giang Mạc Viễn đến gần, nhẹ giọng nói.

Bà nội nhìn anh cười nhẹ, cố gắng đưa tay, Giang Mạc Viễn thấy thế vội vàng đến gần thêm chút nữa, lúc này nội mới có thể chạm vào mặt anh.

“Trưởng thành rồi, cháu của nội thực sự trưởng thành rồi, bây giờ, nội vẫn luôn nhớ đến bộ dạng lúc con mới chào đời… Giống ba con y đúc.” Nội thở yếu, giọng nói tràn ngập thỏa mãn và kiêu hãnh.

“Cho nên nội vì con mà hãy kiên cường hơn nữa, khoẻ lại thật nhanh được không nội?” Cổ họng Giang Mạc Viễn như bị thít lại, trong lòng có một loại dự cảm mơ hồ.

Nội khẽ lắc đầu, tạm dừng một chút mới lại chậm rãi lên tiếng, “Nội biết tình hình của nội… Mạc Viễn, đồng ý với nội, nếu nội thực sự đi rồi, con không được khóc… Phải sống thật hạnh phúc bên Noãn Thần, không được ức hiếp nó…”

“Con sẽ không để nội đi đâu.”

“Cái thằng, nội già rồi, cho dù không gặp tai nạn thì sớm muộn gì cũng có một ngày nội phải ra đi… Đừng trách bất cứ ai cả, phán quyết thế nào là… việc của toà án…” Bà nội nói mấy câu thì lại nghỉ một chút, giọng rất nhỏ, “Nội không muốn biến thành người vô dụng liên luỵ con cháu… lúc nào cũng nằm trên giường không nhúc nhích… Trên người cắm đầy ống, rất đau đớn rất khổ sở… Mặc dù có lúc nội hôn mê, nhưng… cũng có thể nghe được tiếng các con nói… Là Mạnh Khiếu, nó nói… Cho dù sống cũng chỉ có thể dùng mấy cái ống này để duy trì sinh mạng…”

“Nội à!”

“Thằng này, con cũng biết nội là người thích bay nhảy mà… suốt ngày chỉ thích đi chơi đi mua sắm… Những ngày hiện giờ là sống không bằng chết đó con, mỗi một lần cấp cứu đều là tai vạ… Mạc Viễn, cho nội ích kỷ một lần đi con.”

Giang Mạc Viễn biết bà muốn nói gì, ánh mắt kiên quyết, “Không được! Nội, lần này con sẽ không nghe nội đâu.”

“Khụ khụ….” Bà nội ho khan dữ dội.

Giang Mạc Viễn vội vàng mang khăn đến, chờ khi lấy khăn ra, bên trong toàn là máu tươi!

“Nội, nội ơi…” Tay anh run bắn lên, vội vàng nhấn nút gọi bác sĩ.

“Nội không sao, hạ giường xuống đi, nội nằm một chút là ổn mà.” Nội nhẹ nhàng giữ anh lại.

Giang Mạc Viễn vội vàng hạ giường xuống, “Nội giờ đừng nói gì nữa, bác sĩ sẽ đến liền.”

“Để nội, để nội nhìn con cho kỹ nào…”

“Bà nội…”

“Mạc Viễn, con phải nhớ lời nội dặn… cuộc đời này của nội thoả mãn rồi, có đứa con xuất sắc, có con dâu hiếu thuận, còn có cháu nội và cháu dâu ưu tú thế này… Vậy đủ rồi, nội thật sự thấy mãn nguyện lắm.”

“Nội, gia đình này phải có nội mới trọn vẹn đủ đầy được, nội biết không?” Giang Mạc Viễn gấp gáp khi bác sĩ còn chưa đến.

Bà nội khó khăn mỉm cười, gật đầu.

“Con đi gọi bác sĩ, nội, nội phải nghe con, chờ con quay lại.”

“Ừ…”

Giang Mạc Viễn hộc tốc lao ra khỏi phòng bệnh gọi bác sĩ, lúc này các bác sĩ vừa mới lên ca, nghe tiếng gọi quá lớn liền gấp gáp đi đến, trên hành lang đầy tiếng bước chân vội vã.

“Bác sĩ, ở đây!”

Một đoàn bác sĩ và y tá chạy đến phòng chăm sóc đặc biệt.

Máy đo nhịp tim truyền đến âm dài bén nhọn.

Giang Mạc Viễn run bắn người, như bị ai đó đánh, nhanh chóng phản ứng lại, anh chạy vội vào trong phòng, Mạnh Khiếu dẫn đầu đoàn cũng sợ hãi, theo đó vọt vào bên trong.

Máy đo nhịp tim hiển thị một đường thẳng tắp…

Bầu không khí đột nhiên lạnh lẽo.

“Cứu đi…” Giang Mạc Viễn như hoá đá, đầu tiên là thì thầm sau đó thì gầm lên, “Mau cấp cứu đi!”

Mạnh Khiếu chạy vội đến.

Rèm được buông xuống, chỉ có thể nghe thấy âm thanh bận bịu của các bác sĩ bên trong.

Thời gian chậm chạp trôi qua, mỗi giây đều khó khăn.

Cấp cứu được tiến hành khoảng hai mươi phút, hai mươi phút này với Giang Mạc Viễn mà nói dài như hai thập kỷ, hai thế kỷ!

Thật lâu sau đó, Mạnh Khiếu bước ra khỏi rèm, chỉ nhìn Giang Mạc Viễn, chưa nói lời nào.

“Nội, nội…” Giang Mạc Viễn cảm thấy toàn thân đều lạnh đi, cố gắng khống chế cơn lạnh này, khàn khàn lên tiếng, “Có phải lại hôn mê nữa không?” Anh thà rằng nội hôn mê, cũng không muốn nghe thấy tin tức khó lòng chấp nhận.

Khoé mắt Mạnh Khiếu đỏ hoe, ngay sau đó nhắm hai mắt lại, khi mở mắt ra thì hít sâu một hơi, nói, “Mạc Viễn… bà nội chủ động rút ống ra, xin lỗi, chúng tôi đã… cố hết sức.”

Thân hình cao lớn của Giang Mạc Viễn hơi nẩy lên, tay anh chống tường mới có thể miễn cưỡng không bị ngã.

Rèm được bác sĩ chậm rãi kéo ra.

“Sáu giờ bốn mươi lăm phút, bệnh nhân… tuyên bố tử vong.” Mạnh Khiếu sao khi thông báo xong, nước mắt lăn dài trên má.

Đọc truyện chữ Full