DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Xuyên Thành Vợ Cũ Của Nam Phụ
Chương 91

Editor: Hạ Cẩn

Hôm sau, từ trên giường tỉnh lại, Nguyễn Thu Thu mở to mắt, Trình Tuyển không biết đã chạy đi đâu mất, cô bất giác thở phào nhẹ nhõm.

May quá, may quá, nếu lúc tỉnh lại hai người bốn mắt nhìn nhau thì phải xấu hổ đến cỡ nào cơ chứ.

Đang lúc Nguyễn Thu Thu suy nghĩ lung tung, tiếng bàn chải đánh răng chạy bằng điện của Trình Tuyển ù ù vang lên, vai anh vắt một chiếc khăn mặt, áo ngủ lỏng lẻo rộng thùng thình, lười nhác thò đầu ra, kèm theo những tiếng ù ù của chiếc bàn chải điện, miệng anh đầy bọt, lóng ngóng lên tiếng.

"Buổi sáng tốt lành."

"A, buổi sáng tốt lành."

Nguyễn Thu Thu sửng sốt. Trình Tuyển tự nhiên, hành xử quen thuộc như thể trước đây hai người đã từng chung chăn chung gối rất nhiều lần vậy, anh tỉnh lại trước nên đi đáng răng rửa mặt trước.

Buổi tối hôm qua hai người bị chăn quấn quá chặt, Trình Tuyển muốn làm gì lắm mà không thoát khỏi đống chăn mền được, Nguyễn Thu Thu cũng yên lòng. Cô ngủ say tít thò lò đến tận sáng sớm, tinh thần dồi dào, tất nhiên là trừ đôi môi sưng vù kia.

Nguyễn Thu Thu vội vàng chạy đi soi gương ——

Quả nhiên, môi của cô mềm mềm hồng phấn, thoạt nhìn nở nang hơn bình thường khá nhiều, cứ như là vừa đi bơm môi về ý.

Sưng lên mất rồi! Tất cả là tại Trình Tuyển!

Giữa hai người, người bức xúc nhất chắc chắn là Trình Tuyển. Tối hôm qua, lúc Nguyễn Thu Thu đã gần ngủ say, anh đã không cam lòng giãy dụa mấy lần, anh định lặng lẽ ngấm ngầm giãy ra để không đánh thức Nguyễn Thu Thu, nhưng lực bất tòng tâm, cuối cùng cũng đành phải từ bỏ.

Trình Tuyển bị quấn thành một cái bánh chưng nhân thịt, yên lặng nhìn trần nhà, lặng im suy nghĩ.

Rốt cuộc là sai chỗ nào?

Sáng sớm tỉnh lại, Trình Tuyển ngắm Nguyễn Thu Thu đang ngủ say một lúc. Lúc cô ngủ say, khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hồng, cánh môi khẽ nhếch, muốn bao nhiêu đáng yêu thì có bấy nhiêu. Ánh mắt Trình Tuyển khẽ động, lại nhớ tới việc mình vẫn đang bị quấn chặt, thoát khỏi đống chăn này hẵn rồi nói.

Sau đó.

Sau đó.

Trình Tuyển thở phì phò lăn phịch xuống nền nhà.

May là có chăn mền giảm xóc nên lúc ngã xuống nền nhà cũng không có động tĩnh gì lớn lắm, Nguyễn Thu Thu chưa tỉnh. Trình Tuyển nằm trên mặt đất suy nghĩ một lúc lâu, quyết định vẫn nên rời giường thì hơn.

....

Trên đường đi, Nguyễn Thu Thu như định ăn trộm ăn cắp cái gì, hết nhìn đông lại ngó tây.

Rất tốt, góc rẽ không có người nào đáng ngờ, tầm nhìn xa trên mười kilomet, không có người nào đột nhiên xông lên đụng vào. Hành động lén lén lút lút của cô rất nhanh đã hấp dẫn lực chú ý của Trình Tuyển.

Trình Tuyển: ".... " không phải bọn họ đến đây là để mua đồ sao?

Trình Tuyển không nhịn nổi nữa, đè lại đầu Nguyễn Thu Thu, hỏi "Em đang làm gì vậy?"

Nguyễn Thu Thu y như một con rùa, bị đè đầu lại là không nhúc nhích gì nữa.

"Đừng nghịch! Em đang đang quan sát tình hình quân địch. "

Trình Tuyển trầm mặc.

Bước chân của anh dừng lại, Nguyễn Thu Thu vẫn cắm đầu đi tiếp, suýt nữa đụng phải người trên người Trình Tuyển. Nguyễn Thu Thu vội vã cuống cuồng hỏi "Anh làm cái gì thế?"

Trình Tuyển nhận điện thoại, nghe phía bên kia nói, hồi lâu sau mới chậm rãi nói: "...Ừm. Biết." Anh cúp điện thoại, nhìn về phía Nguyễn Thu Thu.

"Anh phải nói với em một chuyện, vừa mới biết được. "

"Chuyện gì?"

"Khúc Vi trốn nợ, đã chạy sang nước ngoài. Hẳn là cả đời này sẽ không  về nữa."

"Ồ!!!"

Nguyễn Thu Thu lấy làm kinh hãi: "Thật sao? Anh khẳng định là bà ta ra nước ngoài rồi? Sẽ không trở về? "

"Trở về, bọn cho vay nặng lãi sẽ không tha cho bà ta.""

"Ra vậy...."

Biết được tình hình của Khúc Vi, Nguyễn Thu Thu rốt cục cũng có thể nhẹ nhàng thở ra: "Quá tốt rồi. Mặc dù bà ta không phải trả nợ, nhưng sống ở nước ngoài chắc cũng chẳng dễ chịu được bao nhiêu."

Khúc Vi không trở lại tức là cảnh trong giấc mơ kia vĩnh viễn sẽ không trở thành sự thật. Nguyễn Thu Thu nghĩ đúng là trung tâm thần kinh của mình dạo này rảnh rang quá nên mới lo nghĩ lung tung cả ngày như thế.

Cô không biết là, vì Trình Tuyển cứ nhắc mãi đến việc này nên Tiểu Phạm mới tìm người giả làm chủ nợ, tìm tới tận nhà đòi nợ, tuyên bố muốn mạng của bà ta.

Khúc Vi bị dọa phát sợ, không dám thò chân ra khỏi cửa, tìm đường chạy trốn ra ngoài trong đêm.

Theo lời Tiểu Phạm, cậu phát hiện một ngày trước khi chạy trốn, bà ta có ý đồ muốn thuê người giết người. Chỉ là còn chưa kịp liên hệ thì đã bị sự cố này dọa chạy mất dép.

Trong nhà bà ta còn cất một con dao găm Thụy Sĩ.

"... "

Trình Tuyển nhìn về phía Nguyễn Thu Thu.

Cô vẫn đang vỗ vỗ ngực, ảo não nói mình suy nghĩ quá nhiều, bảo Trình Tuyển đừng bị cô dọa. Nếu anh nói sự thật cho cô, Nguyễn Thu Thu sẽ càng thêm sợ hãi.

Cho nên, không nói nữa.

Nguyễn Thu Thu biết Khúc Vi sẽ không xuất hiện, kéo tay Trình Tuyển, bước chân đã nhẹ nhàng hơn nhiều.

"Quá tốt rồi, đây thật là tin tức vô cùng tốt. Để ăn mừng, hôm nay chúng ta đi ăn đồ ngon thôi!"

Hai mắt Trình Tuyển sáng lên.

Xe đẩy chất đầy đồ, sắp không nhét thêm được nữa. Từ hoa quả, rau dưa đến các loại thịt, còn có chút ít đồ ăn vặt và vài loại mứt hoa quả khô, bây giờ cô quẹt thẻ không tiếc tay, không thèm nghĩ xem có thể xách đồ về hay không luôn.

Cũng may Trình Tuyển ăn nhiều, sức cũng nhiều, xách hai túi mua sắm to bự cũng không hề thở dốc.

Lúc này Nguyễn Thu Thu vẫn còn chút buồn bực, sáng khỏe thế này mà sao đến tối chỉ có một chút chăn mền như thế mà cũng không thoát ra được là thế quái nào.

Khụ khụ khụ....

Thật sự quá nhiều đồ, Nguyễn Thu Thu cũng cùng xách một túi mua sắm to đùng.

Siêu thị cách chung cư không xa, đi vài phút là đến, bắt xe thì thừa quá, nhưng xách hết về thì cũng chẳng dễ gì. Nguyễn Thu Thu mệt mỏi đầu đầy mồ hôi, thế mà Trình Tuyển cứ vững như Thái Sơn, đã thế lại còn đủ hơi sức đi liếc cửa hàng bánh ngọt.

Nguyễn Thu Thu: "..."

Thật là, bệnh nan y rồi.

Nguyễn Thu Thu danh nhìn Trình Tuyển, ánh mắt cô liếc qua một bóng người. Là một bóng đen, y hệt kẻ giết người trong cơn ác mộng đó, lao về phía bọn họ.

"!!!"

Nguyễn Thu Thu vẫn chưa thoát ra khỏi nỗi ám ảnh kia, giờ lại nhìn thấy một khung cảnh tương tự như thế này, cô vô thức nhấc túi mua sắm trong tay lên. Tựa như một quả pháo đạn nặng trĩu, mãnh liệt bay về phía người kia ——

"Oành! "

""Au ui da!"

Giọng nói quen thuộc kèm theo tiếng bình bịch của vật nặng rơi xuống đất, người kia đổ rầm xuống.

Bấy giờ mới nhìn rõ diện mạo của người kia, Nguyễn Thu Thu lắp bắp kinh hãi: "Đồ Nam? "

Người bị ngã trên đất rõ ràng là Đồ Nam. Cậu mặc một bộ đồ thể thao màu đen, mũ lưỡi trai màu đen bị quật bay đến bên miệng cống thoát nước, nhe răng trợn mắt xoa xoa lưng, thê thảm không nỡ nhìn thẳng.

"Chị dâu, chị hận em đến thế sao! Số em khổ quá mà!" Đồ Nam nói nói mãi, buồn từ đó mà tới.

Trình Tuyển hờ hững xem Đồ Nam diễn trò.

Nguyễn Thu Thu vội vàng xông lên trước hỏi Đồ Nam: "Có bị sao không? Có cần tôi gọi xe cứu thương không? Cậu cò đứng lên được chứ?"

Sau khi hưởng thụ đủ sự quan tâm ấm áp của chị dâu, liếc nhìn ánh mắt lạnh buốt của đại boss nhà mình, lập tức ngượng ngùng thu lại vẻ mặt làm bộ đau đớn của mình. Lưng thì cũng đau thật nhưng mà cũng không đến nỗi chết đi sống lại, ngồi trên đất một lúc là cũng hết đau rồi.

"Không có việc gì không có việc gì, nghỉ một lúc là được rồi."

"Cậu ở chỗ này làm gì thế? Cậu có biết là bộ dáng này của cậu thật sự rất giống người có mưu đồ bất chính không? " Nếu đeo thêm cái khẩu trang vào, Nguyễn Thu Thu sợ rằng cô sẽ dẫm nát cái chân thứ ba của cậu ta mất.

Đồ Nam đau khổ nói: "Em nghe mấy đồng nghiệp nữ nói, Ôn Thiến thích kiểu con trai thể thao ấm áp. Cô ấy sống gần đây, em đang định đi qua để vờ tình cờ gặp được. Gặp hai người, em rất hưng phấn đó, định xông lên cho hai người bất ngờ. Sau đó, bị vùi dập giữa chợ. "

Ôn Thiến là thư ký của cậu.

Nguyễn Thu Thu dở khóc dở cười: "Cậu ăn mặc như thế này xông lên, không sợ mới là có vấn đề đấy!"

"A ——"

Đồ Nam nhìn chằm chằm Nguyễn Thu Thu, bỗng nhiên bất động, dáng vẻ nghĩ mãi mà không ra.

Nguyễn Thu Thu mặt mũi tràn đầy tò mò: "Cậu đang làm gì vậy? Sao thế, tóc tôi rối à?"

"Không phải. Chị dâu, tháng này cũng đã bắt đầu có muỗi rồi, chị phải sớm đi mua thuốc diệt muỗi đi nhé."

Nguyễn Thu Thu load xong lời Đồ Nam nói, mặt đỏ lên, nói: "Mua mua mua, mua thuốc diệt muỗi."

"Vậy là tốt rồi. "

"Được rồi được rồi, không nói nhiều nữa, em phải đi tình cờ gặp gỡ đây."

Đồ Nam đứng lên, phủi bụi đất trên người, tạm biệt hai người. Cậu chạy được hai bước, ngửi ngửi người mình, móc một bình nước hoa từ trong túi ra, vừa chạy vừa xịt điên cuồng.

Nguyễn Thu Thu:...

Thằng cha này có thể cùng loại trực nam thối tha như Trình Tuyển ở một chỗ, cũng không phải không có nguyên nhân!

Lúc Nguyễn Thu Thu ngẩng đầu, phát hiện Trình Tuyển đang nhìn cô.

Trình Tuyển cúi đầu xuống, hỏi: "Vừa rồi em sợ sao?"

"....Em lại thế nữa rồi." Nguyễn Thu Thu uể oải thở dài, "Xin lỗi, lần sau em sẽ chú ý."

Trình Tuyển vươn tay.

Nguyễn Thu Thu: "? "

Anh cầm túi mua sắm của Nguyễn Thu Thu, vứt lên tay kia, vươn tay mình ra: "Mỗi lần ra ngoài đều nắm tay anh, như vậy sẽ không lo nữa."

Nguyễn Thu Thu: "Ừm hả? Hả? "

Trình Tuyển quay mặt chỗ khác, ánh nắng chiếu trên má anh, sát lên một vầng sáng vàng ấm áp.

"Về nhà."

"Được." Cô cong môi, kéo tay anh lại.

Hai người yên lặng đi chỉ được trong chốc lát.

" Tại sao phải nói dối, chúng ta không mua thuốc diệt muỗi."

"....Anh im đi."

Có lẽ là bởi vì mấy câu nói của Trình Tuyển, Nguyễn Thu Thu yên tâm, không mơ thấy giấc mộng liên quan đến Trình Tuyển nữa.

Trình Tuyển rất quá đáng, cứ tối đến là lại tìm mấy lý do vớ vẩn sang ngủ ké giường Nguyễn Thu Thu, tất cả đều bị Nguyễn Thu Thu từ chối, đuổi anh về phòng ngủ. Đương nhiên cũng có lúc Trình Tuyển không nghe lời, nằm ỳ trên giường không đi, Nguyễn Thu Thu cũng không làm gì được anh, đành phải ngầm thừa nhận Trình Tuyển có thể nằm ở góc giường bên kia.

Lúc Trình Tuyển nằm trên giường cũng rất yên tĩnh, mỗi lần đều an an ổn ổn đi ngủ.

Thật ra lúc đầu anh vẫn có ý định này kia nhưng sau khi bị Nguyễn Thu Thu nện cho mấy lần thì đành phải thành thật đi ngủ.

Mấy ngày nay Nguyễn Thu Thu tăng ca, tối về chỉ muốn an lành đi ngủ, làm gì có lòng dạ mà ôm ôm hôn hôn. Việc này dẫn đến chỉ số hạnh phúc của ông chủ Trình sụt giảm nghiêm trọng,những người khác trong công ty cũng bị ảnh hưởng, bọn Đồ Nam phải tăng ca mấy ngày liền, khổ không thể tả.

Đầu năm nay, làm IT còn không bằng đi bán khoai lang!

Bi thương ngược thành dòng sông.

Nguyễn Thu Thu bận rộn rất nhiều ngày, suýt nữa thì quên béng mất chuyện Bạch Lung kết hôn.

Cô xin nghỉ, tỉ mỉ chọn lựa quà tặng. Lễ cưới của Bạch Lung tổ chức vào thứ bảy, ở một khách sạn xa hoa, Nguyễn Thu Thu dậy thật sớm chọn quần áo, thay một chiếc váy dài, tóc uốn cụp, một bên vén ra sau tai để lộ ra lỗ tai nhỏ nhắn, đeo khuyên tai hình học màu bạc, tôn lên làn da trắng nõn của cô.

Nguyễn Thu Thu bận rộn nửa ngày.

Sự tồn tại của Trình Tuyển đáng chú ý, Nguyễn Thu Thu không muốn bị người khác phát hiện, lại thêm việc anh vốn không thích chỗ ồn ào nhiều người, Nguyễn Thu Thu bảo anh ở nhà đợi.

"Anh tự xem xem ăn cái gì đi, em đi dự lễ cưới."

Trình Tuyển ừ một tiếng, chậm rãi mở ra một bình Yakult. Hôm nay anh cũng có việc muốn làm, vừa hay đang muốn tách Nguyễn Thu Thu ra.

"Xem thật kỹ một chút nhé."

Nguyễn Thu Thu: "?"

Tác giả có lời muốn nói:

Nguyễn Thu Thu: Xem kỹ làm gì?

Trình Tuyển: Học tập.

Đọc truyện chữ Full