DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Xuyên Thành Vợ Cũ Của Nam Phụ
Chương 118: Phiên ngoại 6

Editor: Hạ Cẩn

Beta: dailynhu16

Đồ Nam dè dặt nói: "Cái đó... Đại boss, anh đừng căng thẳng quá, chắc chắn sẽ không có chuyện gì đâu."

Kể từ khi quen biết Trình Tuyển đến nay, đây là lần đầu tiên Đồ Nam phải khuyên anh, đừng nói là Trình Tuyển ngay cả cậu cũng thấy không xuôi tai. Loại cảm xúc như căng thẳng này có thể móc nối với Trình Tuyển sao? Đùa chắc!

Mặt Trình Tuyển vô cảm.

"Tôi không căng thẳng."

Nói thì nói như vậy nhưng chai nước khoáng trong tay anh sắp bị bóp nát rồi kìa.

Đồ Nam nghĩ, mười mấy năm rồi mãi mới có một cái cớ để cười nhạo Trình Tuyển, nhưng cái lý do này lại quá mức kiêu hãnh khiến cậu hâm mộ không thôi. Không biết đến lúc nào anh mới được làm bố đây, chỉ là trước mắt phải kết hôn được cái đã mới tiến hành bước tiếp theo được.

Bọn họ đứng đợi trên hành lang.

...

Bây giờ Nguyễn Thu Thu mới hiểu tại sao người ta lại bảo phụ nữ sinh con như dạo qua Quỷ Môn Quan.

Cho dù bây giờ thời đại công nghệ kỹ thuật phát triển đi nữa cũng không thể xóa hết hoàn toàn mọi đau đớn và di chứng. Trước đó cô cũng đã xem xét hình thức đẻ không đau và sinh con trong nước*, đáng tiếc một cái là dị ứng thuốc, một cái là vấn đề cơ thể, cuối cùng đều bị bác sĩ bác bỏ. Nếu không phải sợ đẻ mổ có nhiều di chứng, Nguyễn Thu Thu tình nguyện lựa chọn kết thúc bằng một dao.

*Đẻ không đau: là phương pháp gây tê ngoài màng cứng. Bác sĩ Gây mê hồi sức sẽ đặt một ống thông rất nhỏ vào khoang ngoài màng cứng ở cột sống lưng. Ống thông này sau đó được dán cố định bằng băng keo dọc theo lưng về phía vai của sản phụ. Thuốc gây tê sẽ được truyền liên tục qua ống thông này để ngăn chặn sự dẫn truyền thần kinh, ngăn chặn cơn đau trong quá trình chuyển dạ.

*Sinh con trong nước: sản phụ sẽ ngâm trong 1 bồn nước ấm, nhiệt độ luôn được giữ ở 37°C và nước lưu thông trong suốt quá trình sinh đẻ.

Cô đã mệt lả đầu đầy mồ hôi, y tá vẫn hô cô mạnh nữa lên, mạnh nữa lên.

Cô thực sự đã dùng hết sức bình sinh rồi, mỗi một đầu ngón chân đều đang dùng sức, dùng sức đến mức sắp rút gân rồi.

Rốt cuộc Nguyễn Thu Thu cũng nghe thấy tiếng reo vui mừng của y tá: "Ra rồi ra rồi! Cố thêm tí nữa nào!"

Không quá mấy giây, giống như vừa vứt được thùng hàng mấy tấn lên boong thuyền, Nguyễn Thu Thu kiệt sức ngã vào giường, nghe tiếng chúc mừng của mọi người.

Một lúc trước vị trí bào thai bị lệch, Nguyễn Thu Thu còn sợ chân đứa bé lòi ra trước, may thay tất cả thuận lợi. Cô nằm bệt trên giường, mệt đến mức hai mắt díp lại, chỉ muốn ngủ một giấc ngon lành.

Nhưng vào lúc này, Nguyễn Thu Thu còn một vấn đề quan trọng hơn.

Cô cố mở mắt, thều thào: "Là... Là con gái ư..."

"Là một hoàng tử! Chúc mừng cô!"

Hoàng.... Hoàng tử?

Con trai?

Cẩu nam nhân tương lai?

"..." Như bị một tia sét bổ thẳng vào đầu, Nguyễn Thu Thu lệ rơi đầy mặt.

Bên cạnh vang lên tiếng cười thiện chí của mấy cô y tá: "Nhìn xem, mẹ con mừng phát khóc rồi kìa!"

Mới được làm cha, vốn nên chạy đến xem con trước, Trình Tuyển lại chạy thẳng đến giường bệnh của Nguyễn Thu Thu. Cô suýt nữa thì ngủ mất trong hốt hoảng, lại chạm phải bàn tay lạnh lẽo của Trình Tuyển, không khỏi run lên.

Tay Trình Tuyển sao lại lạnh như kem que thế này. Nguyễn Thu Thu cố hết sức nhấc mí mắt lên, trong tầm mắt mơ hồ cô chỉ thấy Trình Tuyển đang nhìn cô, sắc mặt trắng bệch, hốc mắt đỏ hoe.

Dần dần thấy rõ gương mặt trước mặt, Nguyễn Thu Thu vừa đau lòng lại vừa buồn cười. Trình Tuyển phản ứng cực nhanh, rướn người lên trước để tay Nguyễn Thu Thu có thể chạm tới mặt anh.

Lòng bàn tay cô ướt đẫm, mồ hôi nhễ nhại chạm vào mặt Trình Tuyển.

Ngay cả giọng cũng lí nhí khó có thể nghe rõ: "Anh làm cha rồi, không được khóc..."

Cô chỉ thấy Trình Tuyển khóc hai lần, cả hai lần đều vì cô.

Trình Tuyển nắm chặt tay cô thỏ thẻ: "Có phải rất đau không?... Có khát không? Có cảm thấy khó chịu ở đâu không? Đừng sợ, các bác sĩ đều đang ở đây, nhất định sẽ giúp em hồi phục lại như trước."

Nói chưa dứt lời, Nguyễn Thu Thu đã nghẹn ngào, nước mắt chực trào.

"Là con trai..."

Trình Tuyển sững sờ.

Tuy anh hi vọng là con gái hơn, nhưng lúc này Nguyễn Thu Thu vẫn quan trọng nhất: "Không thích con trai ư?"

"Không phải... Em đã mua rất nhiều quần áo hồng..." Còn cả kẹp tóc, nơ bướm rồi cả các loại váy nữa, đủ cho con mặc đến lúc học xong nhà trẻ.

Trai hay gái cũng như nhau, chỉ có điều đã chuẩn bị sẵn sàng kĩ lưỡng, tưởng là một cô công chúa, nào ngờ chui ra lại ngược lại. Nhất thời Nguyễn Thu Thu không kịp thích ứng.

Trình Tuyển nghiêm túc: "Thùng giấy đã chuẩn bị sẵn sàng rồi."

Anh vừa nói hết câu, Nguyễn Thu Thu suýt đội mồ sống dậy.

Cô vẫn cho rằng Trình Tuyển chỉ nói vậy thôi, ai ngờ anh thật sự định vứt con cho người khác! Nguyễn Thu Thu vội vàng nói: "Không được không được!"

Trình Tuyển xoa xoa đầu cô, chậm rãi nói: "Đùa thôi."

"...."

Nếu lúc này không phải ngay cả sức trừng mắt cô cũng không có, cô nhất định phải tẩn chết thằng chó này.

Nói được vài Nguyễn Thu Thu đã mệt thở không ra hơi, nếu không có bác sĩ đến nhắc nhở Trình Tuyển sản phụ cần phải yên tĩnh nghỉ ngơi, có khi ông bố này còn quên luôn mình có một thằng con mới chào đời.

Bọn Đồ Nam vây quanh đứa trẻ quan sát, nguyên một đám mặt mày rạng rỡ, không đợi Trình Tuyển đồng ý đã bắt đầu tự xưng bố nuôi, còn sắp cãi nhau vì chuyện ai nhất ai nhì.

Trình Tuyển đi đến, tỉ mỉ quan sát đứa trẻ trước mặt.

Đồ Nam cảm khái ca ngợi: "Quả nhiên là người đã làm bố, mấy người thấy đại boss chững chạc cỡ nào chưa, ánh mắt dịu dàng cỡ nào chưa."

Vừa dứt lời, Trình Tuyển nhíu mày: "Có phải ôm sai rồi không, sao lại xấu thế này, còn xấu hơn cả mô hình 3D giá rẻ."

Những người còn lại: "..."

Loại bố như thế này, vứt đi cho khỏe người.

Em bé nhăn nheo đang ngủ rất ngoan, không nghe được lời đánh giá của cha ruột với bé. Trình Tuyển tỉ mỉ nhìn thêm một lúc, ừm vừa mắt hơn một tí rồi đấy, không đến mức khiến anh chỉ nghĩ đến việc chạy về lấy thùng giấy đã cất kỹ từ lâu.

Lúc này, đứa bé mới vừa rồi còn yên lặng đột nhiên hự hự vài tiếng, khóc rống lên dưới ánh mắt săm soi của Trình Tuyển, tiếng khóc vang trời.

Trình Tuyển: "..."

Có lẽ người tốt mới là chốn về của nó.

*

Nguyễn Thu Thu ngủ được một giấc, tinh thần tốt lên không ít.

Cô nằm trên giường chờ y tá bế thằng bé tới. Thằng bé vừa khóc nháo một lúc xong, giờ đang ngủ ngon lành. Nguyễn Thu Thu thấy thật thú vị, nhịn không nổi sờ vào khuôn mặt nhỏ nhắn của thằng bé. Đang ngủ mơ, cậu bé rầm rì vài tiếng, tay khua khua.

Mấy người vây quanh cũng cười hớn hở theo.

Nguyễn Thu Thu liếc xéo Trình Tuyển: "Không định đưa nó cho người tốt nữa à?"

Trình Tuyển bình tĩnh: "Có thể cân nhắc."

"Người tốt cái gì cơ?" Phó Tử Trừng hỏi.

"Ban đầu anh nhà cậu không cần con, đợi sinh ra rồi vứt cho người tốt, anh ấy còn đang đắn đo chọn một trong ba ứng viên đấy." Nhớ đến chuyện này, Nguyễn Thu Thu cũng thấy buồn cười.

Suy nghĩ của đám người lập tức chạy trật.

Đồ Nam vỗ ngực: "Chắc chắn có em, không cần hỏi đâu. Không sao, thân là cha nuôi em tuyệt đối sẵn lòng hi sinh thời gian chăm sóc thằng bé."

Nguyễn Thu Thu trầm mặc: "..."

Đồ Nam nóng nảy: "Chị dâu, chị không đúng rồi, không phải chị đang nghi ngờ năng lực của em đấy chứ? Năng lực của em còn gì phải bàn cãi? Đại boss anh nói xem có phải không, em đã theo anh mấy chục năm nay rồi, chẳng lẽ anh còn không tin em?"

Bằng sự hiểu biết của Nguyễn Thu Thu về Trình Tuyển và Đồ Nam, trong đám người được chọn ai cũng có khả năng, nhưng chắc chắn không có Đồ Nam.

Đồ Nam chắc chắn chưa kịp gửi xe đã bị loại rồi.

Vẻ mặt cậu trên bờ vực sụp đổ, ảm đạm nói: "Không phải... Thực sự không có em đó chứ?"

Mặt Trình Tuyển không cảm xúc, chỉ liếc mắt nhìn cậu.

Đồ Nam bật khóc thành tiếng: "Trời xanh ơi! Đất mẹ ơi! Thanh xuân của tôi sao lại lãng phí trên người một tên tra nam thế này!"

Nếu Ôn Thiến không giẫm cậu một cái, có khi Đồ Nam thật sự có thể rặn ra vài giọt nước mắt cá sấu, ngay cả Nguyễn Thu Thu cũng không nhìn nổi nữa.

Phó Tử Trừng kiêu ngạo tự đắc: "Không cần phải nói nữa chắc chắn có em. Đồ Nam cậu tự hỏi lại mình đi, tại sao cậu không thể tiến vào danh sách, có đối tượng lại ghê gớm quá cơ. Đại boss, anh nói đúng không?"

Trình Tuyển nhìn cậu bằng ánh mắt hệt như lúc nhìn Đồ Nam.

Phó Tử Trừng: "Vậy hẳn là... Có em?"

Trình Tuyển: "..."

Ba tên đàn ông ôm đầu khóc toáng lên, kêu gào thanh xuân của mình bị vứt cho chó ăn rồi. Mặt mũi bọn họ tràn đầy ba chữ không cam tâm, một hai phải đòi Trình Tuyển nói rốt cuộc anh lựa chọn ai. Tiếng cãi nhau ồn ào của bọn họ đánh thức cậu bé, làm nó lại khóc hu hu lên.

Con mắt lạnh buốt hình viên đạn của Trình Tuyển rơi vào người ba bọn họ.

Đồ Nam, Phó Tử Trừng và Tiêu Phiền vô cùng ăn ý ngượng ngùng cười.

"Coi như bọn em chưa nói gì đi. Ha ha. Ha."

Nguyễn Thu Thu nằm ở bệnh viện nghỉ ngơi mấy ngày, sau khi xác định cơ thể không có vấn đề gì thì về nhà. Vẫn là ở nhà dễ chịu hơn, ngay cả chất lượng giấc ngủ cũng được nâng cao không ít, Nguyễn Thu Thu ngủ say như chết.

Ngày đầu tiên cô về nhà, tất cả mọi người xách theo các loại thực phẩm dinh dưỡng đến thăm. Ngăn tủ vốn đã đầy không nhét nổi nên giờ chúng nó đang chất thành núi trong một xó ở phòng khách. Đã thuê một bảo mẫu kinh nghiệm phong phú chăm sóc thằng bé nên Nguyễn Thu Thu không đến mức sứt đầu mẻ trán, ngủ đủ giấc, sữa cũng không thiếu.

Vừa sinh con, ngực cô đầy đặn hơn bình thường nhiều, ngay cả cup cũng tăng lên nhưng Nguyễn Thu Thu không hề cảm thấy vui vẻ. Vốn đã hơi mập, bộ ngực lớn lại khiến cô thêm bề xề, trong lòng cô lúc này đang khắc sâu suy nghĩ nhất định phải giảm béo.

So với cô, Trình Tuyển ngoài miệng thì đồng ý, lại tìm đủ các loại lý do để yên lặng xem Nguyễn Thu Thu cho con bú, hai mắt không chớp một cái nào.

Nguyễn Thu Thu trừng mắt liếc anh, kéo áo xuống, che khuất cảnh xuân tươi đẹp.

"Anh còn chưa đặt tên cho con đâu, ý là muốn để em quyết định à?"

Trình Tuyển chậm rãi nói: "Anh cảm thấy Trình Tú rất hay."

Nguyễn Thu Thu cười lạnh, vẫn không quên nhẹ đong đưa thằng bé: "Tốt nhất anh đừng để cho em nghe thấy lần hai."

Thu được thẻ uy hiếp, Trình Tuyển im lặng.

Đứa bé cực kì ngoan, ban đêm nằm yên trên giường, ban ngày cũng ít khi khóc quấy, đùa một tí là cười khanh khách, càng nhìn càng thấy đáng yêu, mọi người đều vô cùng yêu quý bé. Ban ngày có bảo mẫu trong nhà chăm sóc, ban đêm có Nguyễn Thu Thu trong coi là ổn, trên cơ bản cũng không tốn nhiều sức.

Đứa bé ngủ say như mọi ngày, Nguyễn Thu Thu nằm trên giường dần chìm vào giấc ngủ.

Trình Tuyển nằm sau lưng cô, cánh tay chậm rãi vòng qua ôm vòng eo mềm mại của cô, sờ lên cái bụng mềm mềm, cảm giác vô cùng tốt. Bàn tay anh chậm rãi trượt lên, môi tiến đến vòng cổ của Nguyễn Thu Thu. Trên người Nguyễn Thu Thu mang theo một mùi sữa thơm không nói lên lời, làn da cô trắng trắng mềm mềm, nom còn tốt hơn cả lúc sinh. Có lẽ là bởi vì đã làm mẹ, trông cô dịu dàng hơn nhiều, lại thêm đã lâu không thân mật cùng Trình Tuyển, cô không tự chủ được động tình, phát ra tiếng thở dốc trầm thấp.

Ngửi ngửi mùi sữa thơm, yết hầu Trình Tuyển nhấp nhô, giọng khàn đi: "Có thể chứ?"

Hai má Nguyễn Thu Thu đỏ bừng, vành tai nhỏ nhắn cũng đỏ rực, càng thêm đáng yêu.

"Có thể..."

Không đợi cô nói hết lời, anh xoay người đè cô xuống giường, tìm tòi khắp nơi.

Đúng lúc này, đứa bé vốn đang ngủ say bỗng nhiên hự hự, khóc oe oe. Tiếng khóc của bé trong đêm yên tĩnh vô cùng to rõ, Trình Tuyển còn muốn hôn Nguyễn Thu Thu tiếp lại bị cô dí tay vào mắt đẩy ra.

Cô tỉnh táo hơn nửa, sắc mặt còn hơi ửng hồng, kéo lại quần áo, cài lại cúc áo, đẩy Trình Tuyển ra, xuống giường ôm con nhẹ nhàng đung đưa.

Nguyễn Thu Thu rất kiên nhẫn, vừa dỗ vừa khẽ ngâm nga bài hát. Đứa bé ồn ào khóc vài tiếng rồi dừng lại, miệng nhỏ hơi hé ra, ngủ thiếp đi. Khóe mắt bé vẫn còn vương nước mắt khiến bé càng thêm tội nghiệp làm người thương xót.

Trình Tuyển ôm lấy thằng bé đặt vào nôi.

Anh trịnh trọng hỏi: "Có thể tiếp tục không?"

Mặt Nguyễn Thu Thu lại đỏ lên: "Loại chuyện này đừng nên hỏi thẳng thế!"

Được ngầm đồng ý, Trình Tuyển kéo cô lại tiếp tục hôn, hai người hôn lấy hôn để rồi lại lăn trên giường. Đang lúc bầu không khí nhiệt liệt, quần áo Nguyễn Thu Thu đã sắp bị cởi sạch, đứa bé bỗng nhiên hự một tiếng, nương theo khúc nhạc dạo quen thuộc, tiếng khóc oa oa lại vang lên.

Dội một gáo nước lạnh vào hai người.

Nguyễn Thu Thu: "..."

Trình Tuyển: "..."

Nguyễn Thu Thu vội vàng đẩy Trình Tuyển ra, mặc quần áo lên, ôm con tiếp tục dỗ. Lúc bình thường nó rất ít khi quấy vào buổi tối, hôm nay lại không biết làm sao vậy, cứ khóc mãi không dứt. Nguyễn Thu Thu không làm gì được bé, đành phải tiếp tục khẽ hát ru.

Chỉ ôm đong đưa mấy cái, bé lại ngủ thiếp đi.

Nguyễn Thu Thu thở dài ra một hơi, rón rén đặt bé vào nôi.

Một tay Trình Tuyển chống lên chiếc nôi, mặt không đổi sắc nhìn chằm chằm đứa bé bên trong, ý đồ dùng ánh mắt giết người của mình để cảnh cáo thằng bé không được quấy.

Hai người kiên nhẫn chờ đợi thật lâu, đứa bé ngủ rất say, không hề có ý tỉnh lại. Nguyễn Thu Thu yên lặng thở phào trong lòng, đang chuẩn bị đi uống miếng nước, Trình Tuyển ôm lấy cô từ sau lưng, thỏ thẻ: "Mệt không?"

"Không mệt, vẫn ổn."

Cô đã thoải mái rất nhiều rồi, chẳng qua đứa bé thỉnh thoảng khóc đêm, không phải chuyện lớn gì.

Trình Tuyển hôn một cái lên trán cô: "Vất vả rồi."

Nguyễn Thu Thu nắm chặt tay anh, quay mặt sang, đặt một nụ hôn gà mổ thóc lên khóe môi Trình Tuyển. Đôi mắt nhu tình hiếm thấy của cô khiến tim Trình Tuyển tim đập rộn lên, lại đè Nguyễn Thu Thu xuống giường tiếp tục tiến hành chuyện chưa hoàn thành.

Cơn ác mộng hự hự lại vang lên.

Hài tử oa một tiếng khóc thét lên, lần này không đợi Nguyễn Thu Thu đẩy ra, Trình Tuyển đã mặt không đổi sắc đứng dậy ôm thằng bé, vừa vỗ lưng vừa dỗ. Lần này tiếng khóc của nó không chịu ngừng nữa, Nguyễn Thu Thu bế thằng bé dỗ mãi cũng không chịu nín, sữa cũng không ăn, bỉm cũng không rong, không phát sốt, không khác thường, Nguyễn Thu Thu sốt ruột đến mức chỉ muốn đánh xe đi bệnh viện.

Trình Tuyển không nói một lời ôm lấy đứa bé từ trong lòng Nguyễn Thu Thu, trong tiếng kêu sợ hãi của cô, anh bước vào phòng làm việc, một tay ôm trẻ sơ sinh khóc sướt mướt, một tay mở ngăn tủ, lôi thùng giấy con ra.

Đi sau lưng, Nguyễn Thu Thu giật mình: "Anh làm gì đấy? Hơn nửa đêm mà làm gì vậy?"

Trình Tuyển: "Không cần nó nữa."

Nguyễn Thu Thu:!!!

Đứa bé khóc đến khắp người đỏ au, vẻ mặt nhăn nhăn nhúm nhúm, nước mắt rơi thành hàng làm Nguyễn Thu Thu đau lòng không ngớt. Trong thùng giấy có đệm báo và khăn lông, Trình Tuyển đè một tay lên, đặt đứa bé đang khóc thét vào.

Điều kỳ diệu đã xảy ra.

Đứa bé mới còn khóc rống chớp mắt đã nín thinh, thỏa mãn bẹp bẹp miệng, ngủ thiếp đi.

Nguyễn Thu Thu nhìn trợn mắt hốc mồm.

Vậy mà... Không khóc?

Đây là cái kỹ thuật quỷ quái gì vậy?

Cô thử thăm dò bế thằng bé lên, không đến vài giây sau, đứa bé bĩu môi, mơ hồ có dấu hiệu khóc, Nguyễn Thu Thu vội vàng đặt nó vào thùng giấy con, nó lập tức khôi phục trạng thái yên lặng, bình thản say giấc.

Thư phòng tĩnh lặng một cách quỷ dị.

Hồi lâu sau, Nguyễn Thu Thu không thể tưởng tượng nổi: "Nó... Chẳng lẽ, coi cái này là ổ của mình ư?"

So với cô, Trình Tuyển bình tĩnh vạn phần: "Có lẽ vậy."

Nguyễn Thu Thu: "..."

Để con ngủ trong thùng giấy luôn có loại ảo giác ngược đãi trẻ em. May là thùng giấy đủ rộng rãi, Nguyễn Thu Thu trải thêm mấy lớp đệm êm, đặt gối nhỏ lên, đoạn lại đặt con trong thùng giấy, đắp chăn, đặt bên cạnh cái nôi trống không.

Nguyễn Thu Thu liên tục xác định đứa bé ngủ rất ngoan, bấy giờ mới hậm hực nằm lên giường.

Đây tột cùng là bố con kiểu gì mà cả đám không đứa nào giống người bình thường. Nếu bị người khác nhìn thấy con bọn họ nằm trong thùng giấy cũng có thể ngủ thư thái như vậy, không chừng còn tưởng cô là mẹ kế cũng nên.

Nghĩ như vậy, Nguyễn Thu Thu lại hậm hực.

Trình Tuyển không nghĩ nhiều như vậy, anh chen vào cạnh Nguyễn Thu Thu, cái cằm cọ cọ trên cổ cô. Nguyễn Thu Thu thấy ngưa ngứa, không nhịn được cười ra tiếng.

Anh hôn lên đôi môi mềm mại của cô.

Vì tránh đánh thức con, cả quá trình Nguyễn Thu Thu phải khổ cực kìm nén âm thanh, căn phòng vang vọng tiếng hít thở nặng nhọc. Nguyễn Thu Thu mềm nhũn thành một vũng nước mặc cho Trình Tuyển làm ác ở trên người cô. Cơ thể cô cực kì mẫn cảm, mới giày vò chưa được bao lâu cô đã phải cầu xin tha thứ, có điều làm thế nào cũng không đẩy nổi tên đàn ông trên người ra.

Một đêm này, Nguyễn Thu Thu bị ăn sạch sẽ, gồng mình chịu giày vò đến nửa đêm, thế mà Trình Tuyển còn tỏ ra tinh lực dồi dào, kéo tay cô muốn tiếp tục.

Nguyễn Thu Thu đành phải xin tha, sau khi đồng ý rất nhiều hiệp ước không bình đẳng, Trình Tuyển rốt cuộc cũng đồng ý, hôn nhẹ lên chóp mũi cô, ôm cô vào lòng ngủ.

Không biết Trình Tuyển nói chuyện với bảo mẫu thế nào, bảo mẫu giữa trưa mới tới, Nguyễn Thu Thu không quá chật vật. Đứa bé ban ngày tỉnh, nằm trong nôi không khóc, hai mắt sáng lên lấp lánh như hai viên đá quý. Nguyễn Thu Thu cầm món đồ chơi nhỏ đùa bé, chọc bé cười khanh khách.

Khung cảnh mẹ con thân cận hài hòa như thế, Trình Tuyển đứng một bên nhìn chăm chú, ánh mắt không tự chủ dịu đi, đột nhiên cảm thấy có con cũng không phải chuyện gì xấu.

Nguyễn Thu Thu bắt chuyện với anh: "Mau tới đây, xem bé cười vui vẻ chưa này!"

Trình Tuyển đi qua, cúi người nhìn đứa bé trắng trẻo trong nôi. Ngũ quan của bé đã dần nảy nở, lờ mờ có thể nhìn ra nét xinh xắn, cho dù là giống Nguyễn Thu Thu hay giống Trình Tuyển, về sau cũng nhất định là mầm giống tốt hại nước hại dân.

Bé con cười với Trình Tuyển, đôi mắt cong cong lên, khiến anh liên tưởng đến lúc Nguyễn Thu Thu cười lên động lòng người.

Trình Tuyển vươn tay, sờ sờ khuôn mặt nhỏ mềm mại của bé.

Mới còn cười ha hả, bé con tức thì bĩu môi, hự hự khóc lên.

Trình Tuyển: "..."

Nguyễn Thu Thu trợn mắt nhìn anh lôi thùng giấy ra: "Anh muốn làm gì?"

Trình Tuyển: "Tìm người tốt."

...

Mặc dù Trình Tuyển mỗi lần đều chỉ biết gào to như thế nhưng Nguyễn Thu Thu thật sợ ngày nào đó anh tức mình lên, thật sự vứt thằng bé đi. Hai bố con giống như trời sinh không hợp nhau, gặp cô luôn luôn toét miệng, nhưng cứ nhìn thấy Trình Tuyển là đổi tính, mấy giây liền oa oa khóc lớn, thật không biết đời trước hai người quan hệ như thế nào mà giờ lại có một đoạn nghiệt duyên như thế này.

Mỗi lần nhìn thấy Trình Tuyển cầm thùng giấy, mặt mũi tràn đầy mấy chữ không thoải mái, Nguyễn Thu Thu lại thấy dở khóc dở cười. Đã thế bé con nhìn thấy thùng giấy lại còn hưng phấn kinh khủng cứ như gặp được người thân vậy.

Trình Tuyển càng mất hứng.

Chuyện này dẫn đến việc hai vợ chồng xém thì quên béng mất chuyện đặt tên.

Nguyễn Thu Thu liệt kê ra hết mấy cái tên mình nghĩ ra, nhất quyết phải để Trình Tuyển nghĩ ra mấy tên. Trình Tuyển ngồi trên ghế sofa ăn, ngữ khí chậm rãi: "Anh cảm thấy..."

"Không được nói Trình Tú!"

Trình Tuyển: "Ha."

Nguyễn Thu Thu nhìn mấy cái tên mình liệt kê ra, luôn cảm thấy quá mức nho nhã thanh tú. Cô hy vọng đứa bé về sau sẽ hoạt bát hiếu động, đừng giống như Trình Tuyển lúc nào cũng im lìm, tính cách sáng sủa một tí thì hơn.

Trình Tuyển nhìn thoáng qua dãy tên trên trang giấy, đề nghị: "Bác Hồ bảo cháu chọn cái này!"

Nguyễn Thu Thu: "... Xin anh đừng tùy tiện như thế."

Nào có ai lại dùng cách ý để chọn tên cho con bao giờ, cũng chỉ có Trình Tuyển mới nghĩ ra được.

Hai người ngồi trên sofa trầm tư.

Trình Tuyển vỗ tay.

"Có rồi."

Mắt Nguyễn Thu Thu sáng lên: "Cái gì?"

"Trình Nhạc Đa, ngụ ý vui vẻ nhiều hơn."

Nguyễn Thu Thu: "..."

Trình Tuyển:?

Cô tặng Trình Tuyển một ánh mắt chết chóc thâm trầm,  tức giận nói: "Đừng cho là em không biết anh nghĩ đến Wahaha Yakult. Em còn định đặt Trình Ha Ha đây này, chẳng phải còn vui hơn sao?"

*Nhạc Đa: 乐多

Yakult: 养乐多

Trình Tuyển rất bình tĩnh: "Cái tên này cũng không tệ."

"..."

Cô, bất lực.

Hai người nghĩ mãi cũng không thể nghĩ ra một cái tên hài lòng. Càng nghĩ, còn không bằng cái tên Trình Nhạc Đa, vừa thuận miệng lại dễ nhớ, nhưng cái tên này quá mức tùy tiện, những người khác nghe được chỉ sợ đều sẽ liên tưởng đến Yakult.

Nguyễn Thu Thu không muốn con mình về sau đi học, tất cả mọi người đều lấy tên nó ra trêu chọc.

Lúc cô còn đi học cũng rất nhiều lần bị đặt biệt danh chỉ vì tên của mình, cũng có người đùa ác ý làm cô đau lòng, cho nên tên con cô nhất định không thể để trắng ra như tên cô được.

Sau một hồi thảo luận.

Rốt cục, hai người đã quyết định được cái tên cuối cùng.

"Đa" đổi thành "Đạc", thiên tướng dĩ phu tử vi mộc đạc*, đã cảnh giác sửa phát âm, vừa có ý lại dễ nhớ.

Thế là.

Trình Nhạc Đạc, cứ vậy dần lớn lên trong sự chăm sóc tỉ mỉ (???) của cha mẹ.

*Đây là lời vị một vị quan nói với học trò của Khổng Tử; "Thiên hạ vô đạo đã lâu, trời sai Khổng tử làm cái mõ cây." (gõ mõ cảnh báo người đời).

Đọc truyện chữ Full