DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Xuyên Thành Chị Gái Phản Diện Của Nam Chính
Chương 17

Lục Ngũ gia nói chỉ cần ngồi mười lăm phút sẽ thả cô đi, nhưng Tư Vũ chưa bao giờ thấy thời gian trôi qua lâu như vậy.

Bên cạnh là một nguồn sát khí lớn, Tư Vũ ngồi tư thế nào cũng cảm thấy khó chịu, cô tự cho là không ai phát hiện trộm nhìn thời gian trên điện thoại, cúi đầu lẩm bẩm đếm ngược. Lại không biết Lục Ngũ gia sớm đã mở mắt, vô cùng hứng thú nhìn chằm chằm cô.

Thật vất vả chịu đựng mười lăm phút,hắn thấy cô gái nhỏ hân hoan vui sướng lại không dám nhúc nhích mảy may, lập tức cảm thấy không biết nên khóc hay nên cười:"Được rồi, tôi gọi người đưa cô về."

Ngồi cạnh Tư Vũ nhiệt độ trên người hắn giảm đi rất nhiều, so với những thứ kỳ trân dị bảo hắn tìm kiếm khắp nơi thì chỉ có hơn chứ không có kém.Lục Ngũ gia rất vừa lòng. Vốn dĩ, nếu hắn muốn cô ở lại, Tư Vũ không có quyền nói chữ "Không", nhưng giờ phút này thân thể thật thoải mái, lại nhìn thấy bộ dạng đáng thương đè nén tiếng ho của cô, trái tim xưa nay luôn luôn bình lặng bỗng nhiên gợn sóng.

Thôi thôi, không cần bắt nạt quá nhiều, dù sao cũng là đồ dùng lâu dài, phải bảo dưỡng tốt.

Nghe thấy Lục Ngũ gia nói, Tư Vũ thở nhẹ một hơi, cô vội vã rời khỏi sofa, một bên nhìn thần sắc của Ngũ gia, một bên chậm rãi đi ra ngoài cổng lớn, nở nụ cười thật tươi: "Tôi đi nha, gặp lại sau?"

Tốt nhất không cần gặp lại!!

Giống như nghe được sự mong mỏi trong ba chữ "Gặp lại sau" của Tư Vũ, Lục Ngũ gia ôn nhu nói: "Tôi sẽ ở lại Giang Thành một thời gian nên cô đừng đi đâu cả."

Nụ cười của Tư Vũ cứng đờ: "...... Hả?"

Lục Ngũ gia hình như sợ cô không hiểu, khó được giải thích một câu, Tư Vũ lại cảm thấy giọng điệu kia thật ác độc: "Lúc nào cần tôi sẽ phái người tới đón cô, nếu cô rời khỏi Giang Thành sẽ không tiện."

Tư Vũ: "......" Tên bệnh thần kinh này muốn gì nữa! Thích nhìn cô hộc máu đúng không, cái gì cần sẽ tới đón cô, có cần dồn ép người khác như vậy không hả!

Tư Vũ rất muốn đập bàn lên án Lục Ngũ gia, nhưng cô không dám T_T,nhìn thấy Ngũ gia dựa vào sofa tay vân vê Phật châu, bộ dạng không màng nhân thế, cô liền lén lút che dấu ý đồ muốn phản kháng.

Cô suy nghĩ, tên bệnh thần kinh này là người của Lục gia, hơn nữa địa vị còn không thấp, cô hy sinh cái tôi thì chỉ chịu khổ một chút, nhưng chẳng may chọc giận Lục gia thì không còn sống đến ngày mai nữa rồi.

Cuối cùng vì ý chí muốn sống rất mãnh liệt, Tư Vũ đau khổ trả lời: "Ngũ gia, ngài cứ quyết định."

Đáp áp này khiến không khí u ám nguy hiểm xung quanh Lục Ngũ gia tiêu tán một ít. Hắn quả nhiên không nhìn lầm, cô gái nhỏ này rất thức thời thật hợp ý hắn - hắn chán ghét những thứ không nghe lời. Sự hiểu chuyện của Tư Vũ khiến Lục Ngũ gia cảm thấy khoan dung với cô một chút cũng không sao.

"Đi đi." Lục Ngũ gia gật đầu. Lúc Tư Vũ vui sướng bước tới cửa lớn, hắn hình như nhớ tới điều gì liền gọi người lại: "Tôi sẽ phái người chuẩn bị thuốc cho cô, cầm về đi,mỗi ngày uống một thang là được."

Tư Vũ bị những người bảo tiêu áo đen đưa lên xe, nhìn thấy ghế sau để rất nhiều dược liệu quý giá. Cô tính sơ sơ, không khỏi tặc lưỡi: Không hổ là người của Lục gia, ra tay thật hào phóng, đống dược liệu này cô làm cả đời cũng mua không nổi.

Trong phòng khách ở biệt thự, sau khi Tư Vũ rời đi, nhiệt độ cơ thể Lục Ngũ gia lại tăng lên, hắn chậm rãi niệm Phật châu tĩnh tâm, ánh mắt lơ đãng thoáng nhìn, phát hiện có một tờ giấy bị kẹp ở khe hở giữa sofa, hình như là đồ Tư Vũ để quên.

Dừng một chút, Lục Ngũ gia rút nó ra, trên tờ giấy là hình vẽ một đại ma vương đầu trâu mặt ngựa, vốn dĩ hình tượng hẳn là âm trầm đáng sợ nhưng bởi vì vẽ thành chibi nho nhỏ một xíu, lại có vài nét buồn cười đáng yêu, người vẽ tranh còn viết mấy chữ ở bên cạnh "Đại ma vương bệnh thần kinh hại tôi", đầu bút cực kì có lực có thể thấy được sự lên án trong lòng người nọ.

Bức tranh này là ai vẽ, vừa xem hiểu ngay; "Đại ma vương" là chỉ ai, cũng vừa xem hiểu ngay. Lục Ngũ gia tinh tế ngắm nghía, bật cười nói: "Những lúc như thế này lại không sợ?"

Còn dám trắng trợn táo bạo vẽ hắn thành đại ma vương, thế mà đối mặt với hắn lại run như cầy sấy, cô gái nhỏ kia đúng là Võ Đại Lang bán đậu hũ.

Lục Ngũ gia vốn định vứt tờ giấy đi, nhưng nghĩ nghĩ lại gập lại bức tranh, cất kĩ.

Tư Vũ không biết tác phẩm để đời của mình đã rơi vào trong tay Đại ma vương, cô vô cùng vui sướng chạy về nhà. Nhóm bảo tiêu áo đen tự động khiêng dược liệu lên lầu, sau đó ngay ngắn trật tự rời đi.

Lúc Tư Vũ định lên giường ngủ bù, điện thoại "Ting" một tiếng vang lên, biểu hiện có tin nhắn tới, cô cầm lên nhìn chỉ thấy một dãy số xa lạ, nghi ngờ mở ra, tin nhắn chỉ có một câu:

"Đại ma vương là ai?"

"!!!"

Dù Tư Vũ rất rất buồn ngủ, nhưng bị Lục Ngũ gia dọa một câu, cơn buồn ngủ bay đi hết sạch. Rồi cô mới nhớ ra... xong đời! Bức tranh cô vẽ bừa để xả giận, hình như là...... để quên ở biệt thự Lục gia? Không phải bị Ngũ gia nhặt được chứ!

Tâm tình Tư Vũ cực kì rối rắm, nhìn màn hình, vắt hết óc nghĩ nên trả lời thế nào, nhưng mà ngón tay run run lại nhấn vào nút xóa, sau khi tin nhắn này biến mất cô mới kịp phản ứng, trừng mắt nhìn màn hình vài giây, quyết định tắt máy vứt sang một bên.

Không phải cô không trả lời, là tắt máy nên không nhận được tin nha, không liên quan gì đến cô hết...... Tư Vũ lo sợ bất an chui vào ổ chăn. Cả đêm cô ngủ không hề yên giấc, luôn nằm mơ thấy có người đuổi theo, thế nên sáng ngày hôm sau hốc mắt đều đen một mảnh.

Đến giữa trưa Tư Vũ mới nhận được hồi âm của Vu Linh, tối hôm qua cô ấy bị mời rượu, lúc về còn cần người đỡ vào nhà nên không hề hay biết Tư Vũ biến mất, thấy Tư Vũ nói cùng bạn đi về trước, cô cũng không có hỏi nhiều mà hưng phấn đề cập một tin tức tốt:

"Tư Vũ, chị nói cho em nghe, ngày hôm qua ở dạ tiệc chị gặp được một người bạn đang làm đạo diễn, ông ấy thấy ảnh của em liền rất vừa lòng, nói rằng chuẩn bị quay một bộ phim điện ảnh, có một vai phụ rất thích hợp với em, còn đề cử em đi thử kính!"

Đóng phim? Tư Vũ chưa từng nghĩ đến phương diện này, cô do dự nói: "Chị Linh, nhưng em không hề có kinh nghiệm......"

"Chính vì em không có kinh nghiệm, thế nên mới phải luyện tập từ những vai diễn nhỏ!" Vu Linh an ủi: "Em yên tâm, phim chỉ chiếu 2 tiếng, thời lượng của nữ phụ chắc chưa đến 3 phút, là một nhân vật giống như bình hoa ấy, không cần quá nhiều kinh nghiệm đâu. Hơn nữa đạo diễn là Lương đạo – Đạo diễn Lương Ngàn, ông ấy cực kì am hiểu cách chỉ dạy người mới như thế nào!"

Lương Ngàn? Cái tên quen thuộc này khiến Tư Vũ ngẩn người. Cô nhớ rõ trong nguyên tác đã từng xuất hiện qua cái tên này, khi đó nguyên thân vì cố gắng trèo lên cao nhanh chóng liền thông đồng một nhà đầu tư lớn, nhà đầu tư kia để Tư Vũ vào đoàn làm phim của Lương Ngàn, hơn nữa nhân vật thời lượng cũng không thấp, có thể coi là nữ nhị, chẳng qua...... Nhân vật này có rất nhiều cảnh hở hang.

Trong giới giải trí, cởi quần áo là một sự việc cực kì hệ trọng, nữ minh tinh phải suy xét rất nhiều, thế nên một bước sai - ấn tượng của công chúng liền rớt xuống thê thảm, hơn nữa kĩ thuật diễn của cô không hề tốt, lại là đi cửa sau vào đoàn, mọi chuyện liền lung tung beng cực kì khó coi. Đạo diễn Lương Ngàn còn nói bóng gió trên Weibo một hồi, nguyên thân coi như là lấy hạt mè bỏ dưa hấu, ấn tượng càng kém.

Nhưng Tư Vũ nhớ rõ vai diễn của nguyên thân không phải là nhân vật bình hoa mà, chẳng lẽ cốt truyện đã xảy ra thay đổi? Cô có chút tò mò hỏi: "Bộ phim gì thế ạ?"

"Tên là 《 Khuynh Quốc 》, một bộ phim cổ trang, điện ảnh của Lương đạo rất dễ khiến người mới "hồng" cho nên khá nhiều người muốn xin một chân, nếu chị không nhầm, Hoàn Nghệ đề cử rất nhiều người mới tham gia thử kính, nhưng mà các cô ấy đều nhắm vào vai nữ chính nữ phụ, em cũng đừng tranh với họ làm gì, nỗ lực đoạt được vai diễn này là được rồi." Vu Linh nói: "Có thể có mặt trong bộ điện ảnh này sẽ có lợi cho con đường phát triển của em về sau."

Nghe thấy Vu Linh nhắc tới Hoàn Nghệ, Tư Vũ mới nhớ ra đêm qua cô đã ký hợp đồng với Hoàn Nghệ, vì thế vội vàng nói chuyện này cho cô ấy. Quả nhiên, Vu Linh cực kì kinh ngạc: "Cái gì? Ký hợp đồng??"

Vu Linh vội vàng hỏi cô chuyện là như thế nào, Tư Vũ hàm hồ nói qua loa có lệ, Vu Linh nghe hiểu cô không muốn nói nhiều,thức thời không có hỏi thêm, chỉ hoảng hốt nói: "Hại chị chạy ngược chạy xuôi tìm quan hệ khắp nơi, tốc độ làm việc của em người không biết còn tưởng nhà em thành lập ra Hoàn Nghệ chứ......"

Tư Vũ: "......" Cô bị cưỡng ép nha!

Vu Linh cố gắng tiêu hóa tin tức này, lấy lại bình tĩnh, nhắc tới một chuyện khác: "Đúng rồi, đêm nay《 Phong Thượng ICON》sẽ được mở bán, chị mua đồ ăn sang nhà em nhé, cùng em chờ kết quả. Chị nói cho em nghe, nếu doanh thu lần này cao em nhất định sẽ hot! Có rất nhiều nhà hỏi danh tính của em đó, bọn họ đều nhìn chằm chằm doanh thu đêm nay!"

Tư Vũ nói: "Không cần long trọng như vậy chứ ạ......"

Vu Linh nói: "Tại sao lại không cần!"

Cô nói được thì làm được, buổi chiều tan tầm liền cầm theo túi đồ ăn, mang theo cả con gái Bội Bội đến gõ cửa nhà Tư Vũ.

Bội Bội có bệnh tự kỉ, không hề gần gũi với ai nhưng lại cực kì dính Tư Vũ, tháo giày xong liền chạy tới ôm lấy eo Tư Vũ không chịu buông.

Mẹ ruột Vu Linh nhìn đến đỏ mắt: "Aizz, đứa nhỏ này suốt ngày kêu chị đưa tới đây, con gái như bát nước đổ đi không hốt lại được a."

Tư Vũ cười xoa xoa tóc của Bội Bội, khom lưng kề sát tai bé hỏi nhỏ: "Bội Bội có thích xem truyện tranh không? Là tác phẩm mới của chị, vai chính là một bé gái giống em đó."

Bội Bội chớp chớp mắt, chậm rãi gật đầu, tuy rằng trên mặt không có biểu tình gì nhưng từ trong ánh mắt có thể nhìn ra bé rất vui sướng.

Tư Vũ nhìn dáng vẻ này của bé, có chút đau lòng. Lần trước Vu Linh nói qua về bệnh tự kỉ của Bội Bội, Tư Vũ liền cảm thấy thật đáng thương, rõ ràng là một đứa bé vừa thông minh lại ngoan ngoãn, chỉ vì một chứng bệnh mà không thể sinh hoạt bình thường như những đứa trẻ khác. Chuyện này khiến cô nảy ra ý tưởng, vì những đứa trẻ tự kỉ mà sáng tác ra một tập truyện ngắn.

Tư Vũ nghĩ xong liền đặt bút xuống vẽ, nhưng chưa từng công khai - Bội Bội chính là độc giả đầu tiên.

Sau khi an bài tốt, Tư Vũ liền vào bếp lấy thuốc đã được đun xong. Vu Linh vừa vào phòng đã ngửi được mùi thuốc nồng nặc, lại nhìn thấy các thùng dược liệu đặt đầy trên đất, tò mò giở ra, lập tức hoảng sợ: "Tư Vũ, em đào được mỏ vàng hả? Nhiều thuốc như vậy...... mất bao nhiêu tiền chứ?"

"Em bán thân để mua đó." Tư Vũ nói đùa một câu, nhưng nhìn thấy vẻ mặt hoảng sợ của Vu Linh, cô vội vàng nói rõ: "Chị yên tâm,là một người bạn đưa cho em."

Vu Linh vẫn cực kì hoài nghi, đống thuốc này ít cũng phải mười vạn, Tư Vũ quen được bạn bè giàu có bao giờ, hay là bị ai lừa?

Tư Vũ không để ý biểu tình rối rắm của Vu Linh, cô bưng chén một hơi uống xong, hương vị cũng không đắng lắm, hình như người kia cố ý bỏ vào một chút cam thảo.

Sau khi uống xong, Tư Vũ nhận thấy sofa bên cạnh lún xuống, quay đầu nhìn, Bội Bội ôm một xấp bản thảo ngồi bên cạnh đang chớp chớp mắt nhìn cô: "Chị há mồm."

Tư Vũ làm theo, trong giây lát một viên kẹo ngọt ngào tan ra trong miệng.

Bội Bội chỉ chỉ cặp sách,ý bảo bé còn có, Tư Vũ không cần khách khí.

Vu Linh giáo huấn: "Trẻ con không được ăn nhiều kẹo, sẽ sâu răng."

Bội Bội nhìn mẹ ruột của mình, lại nhìn sang Tư Vũ, nhỏ giọng nói: "Là anh Kỷ Lâm cho em."

"Kỷ Lâm?" Tư Vũ ngừng một chút, giống như dụ dỗ hỏi, "Bội Bội, anh ấy còn nói gì với em không?"

Bội Bội nghĩ nghĩ, nói: "Anh ấy hỏi thật nhiều vấn đề, đều liên quan đến chị, anh Kỷ Lâm thích chị đúng không ạ?"

Thế giới của con nít vô cùng đơn giản, Bội Bội tuy nhỏ nhưng lại rất thông minh, lập tức liền đánh vào yếu điểm, nếu Kỷ Lâm ở đây kiểu gì cũng bịt miệng bé lại cho xem.

Tư Vũ:...... Em trai ngốc, con nít còn nhìn ra ý đồ xấu xa của em mà còn định quanh co lòng vòng lừa ai, thật không có can đảm!

Vu Linh cùng nhau làm cơm chiều với Tư Vũ, Vu Linh còn mang theo một chai vang đỏ, chẳng qua hai người đang ngồi ở đây một người là con nít, một người lại đang bệnh, cuối cùng chai rượu này đều vào hết trong bụng cô.

Ăn cơm xong, Vu Linh mang laptop ra phòng khách, ba người ngồi xung quanh, cô trịnh trọng nhấn vào trang web của Phong Thượng, lẩm bẩm trong miệng: "Nhất định sẽ bán được...sẽ bán được..."

Tư Vũ bất đắc dĩ: "Chị Linh, em còn không khẩn trương như vậy......"

Vu Linh trừng mắt nhìn cô.

Lần này Phong Thượng chỉ bán 20000 cuốn, dựa vào doanh thu sẽ chốt xem có tiếp tục in hay không, cho nên doanh thu đầu tiên cực kì quan trọng.

Thời gian bán dự định là 7 giờ tối, đồng hồ vừa điểm Vu Linh liền liều mạng reset trang web, nhưng không biết có phải quá nhiều người truy cập hay không, trang web load rất chậm, gần một phút đồng hồ mới hiện ra thông tin.

Vu Linh gấp không chờ nổi chăm chú nhìn, tròng mắt chuẩn bị rơi xuống.

Cách thời gian bán chừng 50 giây, 20000 cuốn tạp chí, đã được bán hết!

Vu Linh cấu tay mới dám khẳng định không nhìn lầm, lập tức kêu lên: "Tư Vũ! Tư Vũ em nổi tiếng rồi! Em nổi tiếng rồi!"

Đọc truyện chữ Full