DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Xuyên Thành Em Gái Vai Ác
Chương 21: Phá kén thành điệp

Trước đó Thẩm Du còn cảm thấy kỳ quái, Bạch Mộ Vũ kia tính cách ngang ngược, bị cô tát một cái sao có thể dễ dàng bỏ qua? Kết quả Bạch Mộ Vũ cái gì cũng không làm, chỉ lơ cô hoàn toàn, đúng thực quá khác thường.

Quả nhiên, âm mưu lớn hơn đang chờ ở phía sau.

Chưa thông qua sự chấp thuận của cô đã tự chạy đi đăng kí tiết mục, tại còn dụng tâm giấu diếm qua hai lần diễn tập làm cho Thẩm Du bỏ lỡ cơ hội chuẩn bị cho thật tốt.

Cái này nếu đổi thành nguyên chủ, có phải hay không đã chạy đi tìm chỗ mà khóc rồi?

Bất quá nói đi cũng phải nói lại, nguyên chủ làm sao dám tặng cho Bạch Mộ Vũ cái tát tay.

Thật sự là oan oan tương báo.

Thẩm Du tuy tức giận nhưng cũng thật mau lấy lại bình tĩnh, tình huống kỳ thật cũng không phải quá tồi.

Trước khi xuyên tới, sân khấu chính là địa bàn của cô, mặc kệ múa đơn hay múa đội, Thẩm Du luôn là người loá mắt nhất. Cho nên, cô chưa bao giờ sợ lên phải biểu diễn. Tuỳ tiện bước lên nhảy hơn 10 phút đều không thành vấn đề.

Chỉ là, hiện tại Thẩm Du đối với khối cơ thể này chưa đủ tự tin, tuy rằng mỗi ngày kéo gân uốn dẻo, nhưng cơ bắp cùng với độ mềm mại căn bản không thể cùng cơ thể trước kia so, không có cách nào đạt tới loại trình độ chuyên nghiệp như vậy.

Thẩm Du trả lời uỷ viên văn nghệ xong liền nhanh chóng rời trường, nhưng không phải đón xe bus về nhà mà là chuẩn bị đi mua sắm.

Nếu quyết định đi diễn tập, quyết định chơi lớn một phen, vậy phải kĩ càng mà sửa soạn mọi thứ, rốt cuộc thời gian không còn nhiều.

Trước khi cô tới, nguyên chủ tàn nhẫn đem một mỹ nhân trắng trẻo, xinh đẹp, giàu có lăn lộn thành bộ dáng nghèo kiết hủ lậu lại còn xấu mù. Trừ bỏ ít quần áo mặc thường ngày, thật sự không có được một cái nhìn ra hồn. Càng đừng nói váy đẹp hay đồ trang điểm, tất cả đều không có.

Thẩm Du muốn đặt một cặp kính áp tròng, chiều mai không kịp đổi nhưng ít nhất trước ngày kỉ niệm trường phải có mà dùng. Sau đó đi mua ít đồ trang điểm, chính cô đối với việc hoá trang đi diễn tương đối quen thuộc, không cần nhờ người khác.

Cuối cùng còn phải thuê một bộ đồ múa, vẫn nên nhảy điệu cổ điển sở trường là tốt nhất.

Tính toán một hồi, hôm nay nhất định không thể về sớm.

Lúc chờ xe tới, Thẩm Du gọi điện cho chú Lý báo tin, nói chính mình đêm nay không về nhà ăn cơm, làm chú Lý bị doạ chết khiếp.

Trừ bỏ lần trước ra ngoài thuê trọ, Thẩm Du trước giờ vẫn về nhà ăn tối.

Chú Lý không yên tâm, nhất quyết truy hỏi xem cô đi đâu, Thẩm Du chỉ có thể thành thật rằng mình muốn dạo phố, nghĩ kĩ liền bổ sung thêm, dặn dò chú Lý đừng nói với Thẩm Tiêu. Miễn cho tên xà tinh bệnh này lại bày ra trò mới.

"Cháu chỉ đi mua chút quần áo, hiện tại gầy xuống nhiều, đồ trong nhà đã không mặc được nữa rồi." Thẩm Du nửa thật nửa giả mà nói.

Chú Lý tuy rằng cảm thấy cô chọn thời gian này để đi dạo phố mua quần áo có điểm kỳ quái, nhưng vẫn hỏi "Mang đủ tiền không? Có cần thì chú chuyển cho tiểu thư một ít, nếu đã đi mua liền mua nhiều đồ đẹp chút. Quanh năm suốt tháng không thấy cháu mua được mấy lần."

Thẩm Du cười đáp "Cháu biết rồi."

Ngắt điện thoại, xe bus vừa vặn đi ngang học viện múa nào đó, cô vội vàng ấn chuông xin xuống. Gần đây hẳn là có rất nhiều cửa hàng cho thuê trang phục biểu diễn.

Thẩm Du đi dạo một chút, tìm được hai chỗ, cuối cùng chọn thuê một bộ váy ưng ý.

Thời điểm thử áo đi ra, Thẩm Du đem bà chủ cửa hàng doạ không nhẹ, cứ đi quanh cô vài vòng mà xuýt xoa.

"Hoá ra cháu gầy thế này sao? Quần áo đều lỏng lẻo như vậy, một chút cũng nhìn không ra dáng người. Uổng phí cả một cơ thể đẹp, eo không những nhỏ lại còn có cơ bụng nữa này."

Thẩm Du bị nói đến ngượng, cúi đầu cười cười "Quanh đây đều là sinh viên trường múa, dáng người hẳn cũng đều như vầy đi, có cơ bụng không phải hiếm thấy."

Bà chủ lắc đầu.

"Không đẹp bằng cháu, đúng, chính là xinh đẹp. Da cháu trắng như vậy mặc màu hồng đào hẳn là rất đẹp, ở đây dì có một bộ."

Nói xong liền đi lấy.

Thẩm Du lắc đầu ngăn cản "Không cần đâu dì, cháu lấy bộ này, bài múa chính là phong cách như vậy. Chỉ có điều bộ này chất liệu không tốt, mỏng quá, không đủ độ rũ."

"Tốt hơn vẫn có, nhưng giá hơi cao."

"Không vấn đề gì, dì lấy giúp cháu đi."

Lúc sau lại thử đồ một phen, cuối cùng cô chọn lấy bộ đắt nhất. Lúc Thẩm Tiêu rời đi, bà chủ còn dặn dò "Nói thật cháu đừng buồn, bộ quần áo trên người này quá xấu, về sau cháu đừng mặc nữa. Tiểu cô nương trẻ đẹp mà lại không chăm chút bản thân gì cả."

Thẩm Du chỉ lịch sự cười một cái.

Mới rồi ở cửa hàng quần áo tốn quá nhiều thời gian, vừa bước ra ngoài trời đã chập tối, hai bên đèn đường đều sôi nổi sáng lên. Thẩm Du xách túi đứng ở trạm chờ xe bus, bóng in thành vệt thật dài trên đất.

Thành phố về đêm, đèn dầu rã rời, ngợp trong vàng son.

Thẩm Du đối với khung cảnh xung quanh tuy không quen thuộc, nhưng ra đường cửa hiệu nào cũng giống như nhau, chỉ cần trong túi có tiền, không có cái gì mà mua không đến.

Trong lúc chọn đồ trang điểm cũng rất phiền lòng, nhân viên cửa hàng nhìn quần áo trên người Thẩm Du, cho rằng cô chỉ xem chơi, căn bản đều không để ý đến cô, hai mắt cứ hướng lên đỉnh đầu mà nhìn.

Thẩm Du cũng không tỏ vẻ gì, chỉ vào mấy nhãn hiệu trước kia thường dùng, giá cả đều không thèm hỏi.

"Mỗi loại lấy hai cái."

Bởi vì Thẩm Du mua không ít, nên trong một chốc toàn bộ nhân viên đều kéo lại đây, hết thảy đều khom lưng cúi đầu, mặt mày đon đả mời chào, vô cùng thực tế.

Ở trung tâm thương mại dạo một vòng, hai tay Thẩm Du đã xách đầy túi hiệu, hơn nữa trên người còn mặc nguyên một thân quần áo vỉa hè. Khác biệt rõ rệt khỏi phải nói.

Mua đồ trang điểm xong, Thẩm Du lại tìm một hiệu mắt kính để đặt kính áp tròng. Nhân viên cửa hàng hẹn thứ bảy là có thể đến lấy, lúc này cô mới yên tâm.

Sân khấu lớn như vậy, tới lúc đó cũng không thể mắt mù mà nhảy.

Ngoài ra, Thẩm Du còn chọn thêm một đôi kính khác, gọng kính nguyên chủ đang mang kiểu dáng thực sự quá khủng bố, đeo lên trực tiếp già đi hai mươi tuổi. Nhân cơ hội này phải đổi luôn một thể.

Nhân viên cửa hàng thấy Thẩm Du vung tiền không chớp mắt nên liền nhiệt tình giới thiệu kiểu dáng mới nhất, sau khi mang lên, cô phát hiện hiệu quả đích thực rất tốt. Đổi cái kính mà thôi, mặt đều biến nhỏ, đường nét cũng rõ ràng hơn.

Từ hiệu kính đi ra, phía đối diện vừa vặn lại là một cửa hàng quần áo, chiếc váy đang bày trong tủ kính thoạt nhìn phi thường xinh đẹp.

Thẩm Du vốn dĩ không định đi mua quần áo, nhưng nhìn cái váy kia, ma xui quỷ khiến liền bước vào trong. Chờ lúc cô đi trở ra, lấy lại tinh thần, trên tay đã nhiều thêm hai cái túi.

Hôm nay tiêu tiền thật sự nhiều, trở về phải cẩn thận ghi sổ mới được.

Tan học chưa ăn cơm lại còn đi dạo cả tối, Thẩm Du lúc này bụng đã kêu vang, đang do dự không biết nên đi ăn trước hay trực tiếp về nhà thì Chú Lý lại gọi điện tới.

Đầu dây bên kia ngữ khí gấp gáp mà hỏi "Tiểu thư đang ở đâu?"

Thẩm Du ôm theo đống đồ, tìm một góc đứng lại trả lời "Cháu còn ở trung tâm thương mại."

"Chỗ nào? Chú hiện tại liền qua đó đón."

"Không cần đâu, ở đây có trạm xe, cháu tự mình đi về là được." Thẩm Du nói.

Chú Lý liền cắt ngang "Tiên sinh vừa mới trở về, phát hiện cháu không ở nhà liền phát cáu."

Thẩm Du:......

"Tiểu thư, mau phát định vị, hiện tại chú liền đi qua."

Thẩm Du không lại tiếp tục cự tuyệt, bước ra khỏi cổng liền đem vị trí phát tới di động của chú Lý, ngoan ngoãn đứng chờ.

Cô ngẫm nghĩ, Thẩm Tiêu cũng không có quy định ban đêm không được ra cửa nha, vì cái gì tự dưng nổi cáu? Xà tinh bệnh lại tái phát sao?

Nghĩ một hồi, tâm tình không khỏi bất ổn.

Cũng may Thẩm Du tố chất tâm lý cao, khả năng chịu áp lực tốt. Bằng không cả ngày nếu cứ như vậy, bên ngoài bị xa lánh, ở nhà bị khi dễ, sớm hay muộn đầu óc cũng sẽ hỏng, sẽ trở thành xà tinh bệnh giống Thẩm Tiêu!

Ba mươi phút sau, chú Lý vội vàng đuổi tới.

"May mà giờ này không kẹt xe, tiểu thư mau theo chú trở về."

Thẩm Du đem đồ vật đặt ở phía sau, chính mình ngồi vào ghế phụ, chờ xe chạy rồi mới hỏi "Chú, rốt cuộc là có chuyện gì? Anh cháu tự dưng sao lại nổi giận rồi?"

Chú Lý tuy rằng tuổi cao nhưng tay lái rất nghề, giữa dòng xe đông đúc vẫn có thể xử lý tốt, chạy đến bình bình ổn ổn.

"Đêm nay tiểu thư không trở về ăn cơm, tiên sinh cũng có tiệc xã giao, gần chín giờ mới được trợ lý Đỗ đưa về. Chú phát hiện tiên sinh uống không ít rượu, liền định đỡ về phòng nghỉ ngơi nhưng tiên sinh lại không muốn, còn nói chưa đút tiểu thư ăn không thể đi ngủ. Một hai bắt chú phải gọi cháu xuống, sau biết tiểu thư không có ở nhà, liền nổi giận." Nói tới đây, chú Lý thở dài "Nhị Cẩu Tử đáng thương, thế nhưng bị lấy ra trút giận."

Thẩm Du giật mình, vội vàng hỏi "Anh cháu làm gì nó rồi?"

"Tiên sinh nói muốn đem husky đi nướng, còn phải chính tay làm, kết quả đuổi theo Nhị Cẩu Tử chạy mấy vòng trong sân. Không bắt được nó, tự mình lại còn phát cáu, sau đó sai chú nhất định phải đón tiểu thư về."

"......"

Cho nên lăn lộn husky xong rồi, cảm thấy cô vẫn là dễ bắt nạt nhất cho nên mới khiến chú Lý đem cô trở về cho hắn chơi sao? Cái quỷ gì!

Xe thực mau rời đi trung tâm thành phố náo nhiệt, một đường hướng về biệt thự chạy như bay.

Xuyên qua lâu như vậy, Thẩm Du đã đối với Thẩm gia sinh ra cảm tình, dù cho nơi đó có tên xà tinh bệnh đi nữa, cuối cùng vẫn sẽ là nơi mà cô quay về.

Hai người vội vã gấp gáp đuổi đến, phát hiện cả căn biệt thự đèn đuốc sáng trưng, kiêu ngạo hệt như nam chủ nhân của nó vậy.

Chú Lý lái xe tiến vào gara, Thẩm Du vốn dĩ đứng ở bậc thềm chờ chú Lý vào chung, tiện thể có người tiếp thêm chút can đảm. Nhưng gió đêm quá lạnh, thổi đến mức cô run lên bần bật, cuối cùng chỉ có thể tự mình đẩy cửa đi vào.

Đại sảnh một mảnh sáng ngời, cũng thực ấm áp, nháy mắt làm Thẩm Du vơi đi cái lạnh.

Ngó đông ngó tây tìm kiếm, Thẩm Du phát hiện Thẩm Tiêu đang nằm thẳng cẳng trên sô pha, giống như ngủ rồi, tây trang chưa cởi, giày vẫn còn mang.

Ngày thường kiểu tóc thực ngầu hôm nay đều rũ xuống, phủ lên trên trán, thoạt nhìn có điểm ngoan.

Thẩm Du trộm thở phào, xem ra hắn cũng không có sức mà lăn lộn người khác. Vì vậy liền ôm theo đồ đạc rón rén đi vào, sợ đem người đánh thức.

Không lâu sau chú Lý cũng tiến vào, nhìn thấy Thẩm Du nằm trên sô-pha ngủ liền có chút đau đầu mà nói "Đưa tiên sinh về phòng đi, bằng không ngủ ở đây sẽ sinh bệnh."

Thẩm Du không mấy tán đồng "Bây giờ mà đem anh cháu lên phòng, khẳng định sẽ bị đánh thức, sau đó tiếp tục nổi giận."

Chú Lý lắc đầu "Tiểu thư đã quên, lần trước tiên sinh uống say ngủ ở phòng khách, hôm sau tỉnh lại vẫn là giận dữ, nói chúng ta thế nhưng dám ném tiên sinh ngủ ở ngoài."

Cho nên đỡ lên cũng không đúng mà không đỡ cũng không đúng.

Đáng thương cho cô cả buổi tối đều chưa ăn gì, bụng lép kẹp, trở về còn phải phiền não xem xà tinh bệnh này ngủ ra sao!

Cuối cùng chú Lý đề nghị "Chú dìu tiên sinh lên, tiểu thư đi bên cạnh hỗ trợ một chút vậy."

Thẩm Du không còn cách nào, đành gật đầu.

"Để cháu giúp."

Chú Lý lớn tuổi, Thẩm Tiêu lại người cao thể trọng, căn bản một người mang không nổi.

Cuối cùng hai người hợp lực, hự hự mà đem người lôi lên, may mắn phòng hắn ở lầu hai, cũng không đến nỗi quá chật vật.

Lúc chú Lý đem cửa phòng mở ra Thẩm Du mới phát hiện, đây vẫn là lần đầu tiên chính mình bước vào phòng của Thẩm Tiêu.

Trong tưởng tượng của cô, phòng hắn hẳn phải là cái loại phong cách vô cùng giản lược cùng với tông màu xám trắng lãnh ngạnh, nhưng mà cũng không phải.

Phòng ở thực rộng, so với phòng của Thẩm Du muốn to gấp rưỡi, nhưng bên trong trang hoàng lại cực bình thường. Giá sách, cái bàn, giường ngủ, thoạt nhìn đều là đồ dùng đã lâu, trên bàn thậm chí còn bày một cái máy casette cũ, trên kệ có ít sách, cúp, cùng với vài món đồ chơi thuở nhỏ.

Nói tóm lại, liếc mắt một cái, cả gian phòng đều tràn đầy hồi ức.

Đem Thẩm Tiêu phóng tới trên giường, trong nháy mắt Thẩm Du tâm tình mềm mại mà nghĩ, tên xà tinh bệnh thoạt nhìn khó ở này cư nhiên lại là một người vô cùng hoài niệm.

Đang lúc Thẩm Du cùng chú Lý đứng nghỉ mệt, kẻ mới vừa nằm đến trên giường lại đột nhiên mở to mắt, ngơ ngác mà nhìn bọn họ.

Thẩm Du:......

Chú Lý:......

Xà tinh bệnh không chỉ đột nhiên thanh tỉnh, còn từng chữ từng chữ rõ ràng mà chất vấn.

"Còn biết trở về nhà?"

Này rốt cuộc là say hay là tỉnh a?

Chú Lý nhìn thấy Thẩm Tiêu tỉnh lại liền nói "Tiên sinh có muốn tắm rửa một cái hay không? Tôi có nấu canh giải rượu, liền bưng lên cho tiên sinh uống."

Thẩm Tiêu từ trên giường ngồi dậy, khoát khoát tay, ý bảo chú Lý đi lấy.

Thẩm Du trộm le lưỡi, nhỏ giọng "Vậy em cũng đi ra ngoài."

Nói xong liền muốn bỏ chạy.

"Đứng lại đó."

"......"

"Đêm nay đi đâu?"

Thẩm Du thành thật đáp "Đi mua sắm."

Thẩm Tiêu lại hỏi "Mua cái gì?"

Hôm nay mua đồ thật ra rất nhiều, không lẽ còn phải kể ra từng món? Nghĩ nghĩ, Thẩm Du trả lời "Mua váy."

Thẩm Tiêu nhướng mày.

"Vậy mặc thử xem."

"......"

Thẩm Tiêu tà tứ mà cười "Dám mua váy chứng minh đã thật sự gầy, cho nên mau mau mặc thử tới đây thể nghiệm thành quả."

Thấy cô nửa ngày bất động, hắn không cấm lần nữa thúc giục "Đi nhanh!"

Thẩm Du co giò chạy ra khỏi phòng, giống như chạy chậm một bước, hắn có thể đem cô nuốt sống.

Nhớ tới đồ vật còn để ờ dưới lầu, vì thế Thẩm Du vội vàng chạy xuống cầu thang, nửa đường gặp được chú Lý đang bưng canh giải rượu đi lên.

"Tiên sinh có nói gì không?"

Thẩm Du khóe miệng giật giật "Anh cháu muốn xem cháu mặc váy mới."

Chú Lý thở phào nhẹ nhõm "Không làm khó dễ thì tốt rồi."

Thẩm Du tâm tình phức tạp mà hỏi "Chẳng lẽ chú không cảm thấy yêu cầu này có điểm...quái lạ sao?"

Chú Lý thất thần "Cũng...cũng tạm đi? Không lẽ còn muốn tiên sinh kêu tiểu thư đi nướng husky?"

Ặc, so sánh một cái, quả nhiên muốn cô mặc váy tới xem đúng là một cái yêu cầu cực kì bình thường hợp lý nha.

Thẩm Du xách mấy túi giấy về phòng. Váy màu lam nhạt thoạt nhìn uyển chuyển nhẹ nhàng nhưng kỳ thật mặc vào rất ấm, cao cổ thu eo, dáng váy chữ A, hoàn mỹ mà bày ra đường cong nữ tính mềm mại.

Lúc đó tuy đã thử qua, xác thật mặc vào người hiệu quả kinh diễm vô cùng cho nên cô mới không chút do dự mà mua, không nghĩ tới nhanh như vậy liền có tác dụng, vẫn là phải mặc theo yêu cầu của xà tinh bệnh.

Thẩm Du nhìn chính mình trong gương, bỗng nhiên cảm thấy có điểm thẹn thùng, lần đầu tiên xuyên cái váy đẹp như vậy không phải cho bạn trai xem, mà lại là cho Thẩm Du xem.

Ngẫm lại đều cảm thấy hít thở không thông.

Kỳ thật tướng mạo của nguyên chủ một chút cũng không khó coi, mày rậm mắt to, mũi cao, môi no đủ hồng nhuận, tuy không phải dạng khuôn mặt đang lưu hành trên mạng, nhưng là trong người tồn lưu một cổ anh khí, đẹp kiểu trung tính.

Đáng tiếc một người nếu quá mức tự ti, luôn luôn cúi đầu khom ngực, ánh mắt co rúm, mặt mày ủ rũ, dần dà, ngũ quan có đẹp mấy cũng trở nên xấu xí khó coi.

Nguyên chủ chính là như vậy.

Thẩm Du thay váy xong, nghĩ nghĩ, đổi mắt kính cũ thành đôi mới mua, lại đem tóc xoã ra, mái tóc đen nhánh đã dài cập eo.

Từ lầu ba đến lầu hai khoảng cách thực gần, Thẩm Du lại tốn mất không ít thời gian, chủ yếu là cảm thấy ngại.

Cửa phòng Thẩm Tiêu không đóng, cô trộm xem một cái thấy chú Lý không ở đó, Thẩm Tiêu cũng không có trên giường nhưng phòng tắm lại khoá chặt, hẳn là đang tắm rửa.

Thẩm Du do dự một chút mới chậm rì rì đi vào.

Kết quả không đợi cô đứng yên, phòng tắm đột nhiên mở ra, Thẩm Tiêu mặc áo choàng tắm dài, một thân hơi nước từ bên trong đi ra.

Ánh mắt hai người giao nhau giữa không trung, Thẩm Du có thể dễ dàng nhìn ra kinh ngạc trong mắt hắn.

Thẩm Tiêu nhướng mày, cầm khăn lông trên tay nhưng lại không dùng, chỉ tuỳ hứng mà hất hất đầu, đem nước đọng trên tóc vẫy rớt một ít.

Hắn đi lên vài bước, quan sát kỹ Thẩm Du, sau đó cười khẽ ra tiếng "Xem ra một tháng này rèn luyện thực có kết quả, đều sắp gầy thành tia chớp, mấy bộ trang phục trong phòng tập hẳn là có thể mặc vừa rồi đi?"

Thẩm Du nhỏ giọng nói "Không biết."

Thẩm Tiêu gật gật đầu "Lần sau thử sẽ biết."

Nói xong, hắn bỗng nhiên vươn tay, đem mắt kính trên mặt cô tháo xuống. Thẩm Du chỉ thấy trước mắt một trận mơ hồ, phản xạ tự nhiên muốn đi đoạt lại mắt kính, thế nhưng bị Thẩm Tiêu thoải mái mà bắt lấy cổ tay.

Khoảng cách giữa hai người rất gần, gần đến mức có thể dễ dàng nghe được tiếng thở của đối phương, Thẩm Du nâng mắt, lại nhìn không rõ biểu tình trên mặt Thẩm Tiêu. Chỉ cảm thấy bàn tay bắt lấy cô bỗng nhiên gia tăng lực độ, làm Thẩm Du nhịn không được nhíu mày.

"Đau."

Thẩm Tiêu ánh mắt sáng quắc mà nhìn chằm chằm cô, vài giây sau mới buông tay ra, đem mắt kính ném lại cho Thẩm Du, ngữ điệu lãnh ngạnh.

"Hiện tại có thể lăn."

Thẩm Du:......

Quả nhiên là xà tinh bệnh, lúc nào cũng không thể hiểu được mà trở mặt.

Bất quá Thẩm Tiêu kêu cô lăn, chứng tỏ hắn cũng sẽ không khó dễ nữa, cũng là chuyện tốt. Thẩm Du sau khi mang mắt kính lên liền vội vàng chuồn mất.

Bận bịu cả buổi, Thẩm Du về phòng tắm rửa một cái, đổi bộ áo ngủ thoải mái sau đó mới trở xuống lầu.

Cô đói bụng cả đêm nên muốn đi phòng bếp tìm chút đồ ăn. Lát nữa còn thức khuya tìm nhạc, phải ăn lót dạ, bằng không lấy đâu ra tinh thần?

Chú Lý ở ngay lầu một, nguyên bản đã về phòng ngủ, bỗng nhiên nghe được bên ngoài có động tĩnh lại đi trở ra, biết Thẩm Du muốn tìm đồ ăn liền nấu cho cô chén mì hải sản.

Lúc ngồi ăn, Thẩm Du thuận miệng nhắc tới những đồ vật trong phòng Thẩm Tiêu, chú Lý thở dài nói "Tiên sinh xác thật sống rất hoài niệm, đồ vật trước kia lão tiên sinh và lão phu nhân đưa đều giữ lại. Không chỉ trong phòng, trên gác mái cũng là để cất trữ đồ vật cũ, tiểu thư khi còn nhỏ đi học làm đồ thủ công, làm búp bê giấy, tiên sinh đều giữ lại cả."

"......"

"Tiên sinh lúc trước không phải như vậy, chỉ là sau khi hai người kia đi rồi tính tình mới biến đổi, cháu cũng đừng quá sợ hãi, chú cảm thấy dù có chuyện gì tiên sinh cũng sẽ không làm hại cháu."

Thẩm Du hút sợi mì lên, gật gật đầu "Vâng, cháu biết."

***

Chiều hôm sau phải diễn tập, Thẩm Du buổi sáng cũng không đi học mà ở nhà biên lại vũ đạo, cũng không tính là biên, chỉ đem "Đôn Hoàng Tụng" trong trí nhớ múa lại một lần, sau đó đem những động tác có độ khó cao tỉnh lượt đi.

Bởi điệu này cô đã múa quá nhiều lần, cho nên mặc kệ qua đi bao lâu đều có thể dễ dàng nhớ lại.

Bạch Mộ Vũ lén lút báo danh cho cô, lại còn giấu diếm qua hai lần diễn tập, mục đích cũng không phải thật sự muốn ép cô lên sân khấu mà là ở lần tổng duyệt cuối cùng làm cho cô xấu mặt, sau đó lâm trận bỏ chạy, trở thành trò cười.

Đó mới là kết quả mà Bạch Mộ Vũ mong muốn.

Ở trong tính toán của bọn họ, Thẩm Du sẽ không dám lên sân khấu, hoặc cũng không đi tổng duyệt, làm cho tiết mục bị bỏ dở, bằng không sau khi đi lên ngây ngây ngốc ngốc, đạo diễn cũng sẽ thẳng tay loại bỏ, thậm chí còn quở trách vài câu.

Tóm lại, bọn họ khẳng định không ngờ được Thẩm Du hiện tại không chỉ dám bước lên sân khấu, còn sẽ biết múa.

Chiều thứ sáu, trường học ồn ào náo nhiệt, bởi vì là tổng duyệt nên đạo diễn yêu cầu phải mặc trang phục diễn, cho nên học sinh ngồi chờ bên dưới đều mặc váy áo hoa thắm liễu xanh, phi thường rực rỡ.

Nhóm người Bạch Mộ Vũ cũng có một tiết mục múa, bởi vì thứ tự xếp trước cho nên rất sớm đã thay đồ trang điểm hoàn tất.

Trong số họ, dáng người của Bạch Mộ Vũ là tốt nhất, lại còn mặc cả một chiếc váy màu xanh biết, thoạt nhìn thanh tú thủy linh, phi thường xinh đẹp.

Bọn họ đứng dựa vào bên dưới sân khấu đùa giỡn, nam sinh lui tới đều trộm liếc nhìn, cái này làm cho tính hư vinh của Bạch Mộ Vũ rất là thoả mãn.

"Có ai nhìn thấy Thẩm Du không?" Bạch Mộ Vũ xoắn xoắn bím tóc, ngẩng đầu nhìn trong đám đông khắp nơi tìm kiếm.

"Hình như không thấy." Nữ sinh bên cạnh trả lời.

Có người nhỏ giọng cười cợt "Chắc là không dám tới rồi."

Uỷ viên văn nghệ tuy rằng cũng chơi chung nhóm, nhưng chuyện lần này thực sự cảm thấy Bạch Mộ Vũ làm đến quá trớn, bèn nhỏ giọng nói "Ngày hôm qua Thẩm Du nói sẽ đến."

Bạch Mộ Vũ ha ha cười không ngừng "Tới để xin lui tiết mục sao? Ngược lại như vậy càng có trò hay để nhìn, khẳng định phải bị mắng chết."

Lại có người lên tiếng phụ họa "Nếu dám căng da đầu đi lên, không biết con xấu xí đó sẽ múa cái gì, ngẫm lại liền cảm thấy tức cười."

Uỷ viên văn nghệ trái phải nhìn nhìn, nhỏ giọng thở dài "Mọi người đừng như vậy."

Bạch Mộ Vũ nhìn sang, cười lạnh "Sao, cảm thấy băn khoăn? Đừng quên hai lần diễn tập trước chính cậu nói với tổng phụ trách là Thẩm Du sinh bệnh không tới được."

"......"

Chờ ánh sáng âm thanh đều an bài tốt, diễn tập chính thức bắt đầu, MC lẫn người biểu diễn lần lượt lên sân khấu. Bạch Mộ Vũ vẫn chưa từ bỏ ý định, cứ nhìn chằm chằm xuống khán đài nhưng không phát hiện được bóng dáng của Thẩm Du.

"Có khi nào không tới thật không?"

"Vô duyên vô cớ không đến tổng duyệt, tiết mục sẽ bị khai trừ, lại còn bị trường phê bình, Thẩm Du hẳn là không dám đâu."

Không bao lâu, đến phiên Bạch Mộ Vũ lên sân khấu, bọn họ cũng liền không rảnh đi để ý tới Thẩm Du nữa.

Kỳ thật Thẩm Du đã tới được một hồi, đám người kia không phải không nhìn thấy cô, mà là có thấy cũng không tài nào nhận ra. Bởi vì Thẩm Du sau khi hoá trang cùng với Thẩm Du trong tưởng tượng của bọn họ, đã là hai người khác nhau hoàn toàn.

Cái kẻ thân thể béo ú, cong lưng cúi mặt đã biến mất không thấy, hiện giờ ngồi ở chỗ này chờ lên sân khấu, là một Thẩm Du với khuôn mặt xinh đẹp, dáng người thon thả, tinh thần phấn chấn.

Liền tính mặt đối mặt, Bạch Mộ Vũ phỏng chừng cũng không nhìn ra.

Thẩm Du hôm nay mang gọng kính mới. Đợi lát nữa đến phiên cô lên diễn, mắt kính khẳng định không thể đem theo, cho nên lúc này liền hết sức chuyên chú mà nghiên cứu sân khấu.

Đúng lúc Bạch Mộ Vũ đang ở trên đài biểu diễn, Thẩm Du cũng xem một chút. Bọn họ tư thế cứng đờ, chắc chắn không có bất luận bản lĩnh nhảy múa gì, rất nhiều động tác đều làm sai. Bạch Mộ Vũ còn một hai phải chiếm vị trí chủ chốt, cho nên tổng thể nhìn qua rất lộn xộn.

Nếu Thẩm Du là giám khảo mà nói, vũ đạo này nhiều nhất cho 50 điểm, không đạt tiêu chuẩn.

Bạch Mộ Vũ biểu diễn xong cũng không có lập tức rời đi, mà là ở dưới khán đài tìm vị trí ngồi, hiển nhiên vẫn chưa từ bỏ ý định muốn chờ Thẩm Du xuất hiện.

Ba tiết mục sau là đến phiên Thẩm Du độc vũ.

Lúc âm nhạc vang lên, đám người Bạch Mộ đều nghệch ra mà nhìn nhau.

Có người kinh hô "Chẳng lẽ Thẩm Du cũng biết múa? Không thể nào đi, người mập như vậy!"

Bạch Mộ Vũ sắc mặt khó coi, ả nhưng thật ra không nghĩ tới khả năng này. Liền cái dạng nghèo kiết hủ lậu như Thẩm Du, còn có dáng người thô kệch, thấy thế nào cũng sẽ không giống người biết múa.

Bất quá bản nhạc này nghe ra có điểm kỳ quái, không hiểu là được diễn tấu từ loại nhạc cụ gì, nhưng nhịp phách tương đối rõ ràng.

Theo tiếng trống vang lên, ánh sáng vụt tắt, chỉ chừa một cái đèn giữa sân khấu. Chùm tia sáng thẳng tắp đánh tới trung tâm, một người con gái mặc phục sức cổ trang đang từ từ đứng thẳng dậy, hai tay nhẹ nâng, hơi hơi vặn eo, giống như vị tiên tử lười biếng mới từ trong giấc ngủ say tỉnh dậy.

Chờ sau khi giãn khai hoàn toàn thân thể, tiếng trống cùng với âm nhạc đồng thời vang lên, ánh đèn sáng ngời, cả khuôn mặt cùng trang phục của người nọ liền hoàn toàn hiện ra ở trước mắt mọi người.

Khán giả có thể từ chiếc váy cùng dải lụa trên người mà đoán ra được đây là tạo hình từ bức hoạ Đôn Hoàng phi thiên.

Dưới đài không chỉ là học sinh biểu diễn, mà còn có một ít người tới xem náo nhiệt, nhìn đến hoá trang cùng động tác này đều không khỏi kinh hô.

"Đẹp quá~"

"Ban ngày hiệu quả còn không phải tốt nhất, cái này nếu là ở buổi tối, khẳng định càng đẹp!"

Bạch Mộ Vũ sắc mặt xanh mét mà nhìn chằm chằm trên sân khấu, nghiến răng nghiến lợi hỏi người bên cạnh "Đây là Thẩm Du?"

Những người khác đều lắc đầu.

"Không...không giống, Thẩm Du gầy như vậy sao? Không thể nào, người này vóc dáng thật sự quá cân xứng!"

Kỳ thật, phàm là người nhận thức Thẩm Du đều đang nghi vấn trong lòng, người này là ai? Vì cái gì lại biểu diễn thay cho Thẩm Du?

Bạch Mộ Vũ nheo mắt, nhìn đăm đăm một hồi rồi cười lạnh "Thẩm Du làm tốt lắm, chính mình không tới liền thôi, còn dám tìm người thế mình biểu diễn, rốt cuộc là ai cho ả gan chó!"

Mọi người trừng to đôi mắt, kinh ngạc mà nhìn Bạch Mộ Vũ "Không phải đâu."

"Vậy mấy người cảm thấy trên đài kia chính là Thẩm Du sao?"

"......"

Cuối cùng vẫn là uỷ viên văn nghệ đứng ra nói câu công đạo.

"Cũng không cần ở đây suy đoán, chờ người nọ xuống dưới chúng ta tới xác nhận một chút là được."

"Cũng đúng, chờ xuống dưới sẽ biết." Có người phụ họa.

Bạch Mộ Vũ sắc mặt xanh trắng, tầm mắt gắt gao nhìn lên sân khấu. Kia động tác uyển chuyển nhẹ nhàng linh động không khác gì tiên nữ, thật sự là Thẩm Du?

Vũ đạo kết thúc, bên dưới khó được mà vang lên từng tràng vỗ tay, còn có người không ngừng nhỏ giọng nghị luận.

"Người này là ai?"

"Múa cũng quá đẹp đi, là dân chuyên nghiệp sao?"

"Mấy lần diễn tập trước hình như chưa từng gặp qua."

"Trang điểm cũng thật xuất sắc."

"Váy đẹp ghê, lúc nhảy xoè lên trông không khác gì tiên nữ."

......

Bạch Mộ Vũ đứng phắt dậy, nổi giận đùng đùng mà đi về phía sân khấu, vừa lúc gặp được Thẩm Du từ bên cánh gà đi tới, ả liền quát khẽ "Cô là ai?"

Thẩm Du đang xỏ áo khoác, trong hội trường điều hoà chỉ có mười mấy độ, cô lại mặc trang phục quá ít, không thể chịu được lạnh.

Nghe được Bạch Mộ Vũ thế tới rào rạt mà chất vấn, Thẩm Du ngẩng đầu, buồn cười nhìn ả "Vậy cậu cho rằng tôi là ai?"

Thẩm Du vừa mở miệng, tuy rằng ngữ khí châm biếm, nhưng giọng nói không lừa được người, đúng là Thẩm Du mà bọn họ quen biết.

Bạch Mộ Vũ lập tức giống như bị người hung hăng bạt tay mấy cái, hai bên má vô cùng nóng rát! Nhất thời cũng không biết nên nói gì.

Phía sau vài người đang chạy tới cũng cả kinh, thiếu chút nữa cằm rớt xuống đất "Đúng là Thẩm Du! Cậu như thế nào lại trở nên...trở nên...!"

Ba chữ "đẹp như vậy" này, bọn họ chính là không nói ra lời. Tuy là sự thật, nhưng đã từng cười nhạo tướng mạo của Thẩm Du nhiều lần như vậy, bọn họ quả thực không có tư cách nói ra điều đó, thế khác nào tự vả mặt mình?

Bạch Mộ Vũ phát hiện, sự tình lại một lần vượt qua sự khống chế.

Ả căn bản không lường được đến cuối cùng sẽ là dạng kết quả này.

Cái kẻ vốn phải bị cười nhạo, bị ghét bỏ, không biết từ lúc nào đã phá kén thành điệp, hoá thành bộ dáng mà ả không còn dám nhìn thẳng!

Thẩm Du thong dong đứng ở trước mặt bọn họ, thoải mái hào phóng tiếp thu ánh mắt của mọi người, sau đó nhạt nhẽo cười mà nói với Bạch Mộ Vũ.

"Đúng rồi, tôi thấy nên cảm ơn cậu một chút, cảm ơn cậu âm thầm giúp tôi ghi danh, còn giúp tôi tránh đi hai lần diễn tập, miễn cho tôi nhiều phiền toái như vậy, tự nhiên làm tôi nhẹ nhàng đạt được cơ hội thể hiện bản thân. Có một người bạn học tốt như cậu, quả thực vinh hạnh."

Nói xong, Thẩm Du cũng không chờ đáp lại, liền cầm lấy đồ đạc của mình rời đi hội trường.

Nhìn bóng Thẩm Du tiêu sái đi xa, có người hỏi nhỏ "Cậu ta nói cám ơn, là thật sao?"

"Có ngốc không? Nói xỏ cũng nghe không hiểu." Người bên cạnh ghét bỏ mà trả lời.

"Ồ."

Bất quá tới nước này, vài người thật sự là xúc động. Vả mặt kiểu này cũng quá hung hãn rồi đi, làm bọn họ đều không chỗ dung thân!

Còn Bạch Mộ Vũ thì trực tiếp á khẩu.

Sau lần tổng duyệt, ngay trong đêm đó trên diễn đàn trường học liền có người chia sẻ ảnh chụp ở hội trường.

Một thân ảnh xinh đẹp tay cầm dải lụa, lặng im bất động, phảng phất như tiên nữ đứng giữa mây, dường như chỉ cần chớp mắt là sẽ bay trở về trời.

Bên dưới lập tức xoát ra một đống quần chúng ngao ngao buôn dưa lê.

"Lão nương hôm nay cũng nhìn thấy, đậu má, cảm giác chính mình sắp bê đuê."

"Lầu trên xin kềm nén, đừng cong, đừng cùng mị tranh, a a a, đã cong thành nhang muỗi!"

"Bản tôn đã thấy qua biết bao hoa thơm cỏ lạ, cũng còn không biết trường mình từ bao giờ có mỹ nhân tuyệt sắc như vậy, cho hỏi là sinh viên khoa nào?"

"Lầu trên còn phải hỏi sao? Xem dáng người này khẳng định là khoa biểu diễn a~"

"Làm một sinh viên khoa biểu diễn, tôi dám khẳng định chưa thấy qua em gái này bao giờ!"

"Chẳng lẽ chỉ có mình mị nhìn trúng cơ bụng kia sao?"

"Lầu trên mi không cô đơn!"

"Hóng info"

"Quáo quáo, cùng nhau hóng..."

......

Topic mở ra không bao lâu, lập tức bị đẩy lên đứng đầu, mọi người đều sôi nổi nghị luận xem người này là ai. Đặc biệt là gần đây cổ phong thịnh hành, cô gái kia hoá trang như vậy, thật đánh đúng tâm lý nhiều người.

Kỷ niệm thành lập trường là vào ngày chủ nhật, buổi sáng các khoa đều có hoạt động riêng, rất nhiều sinh viên đã tốt nghiệp đều trở về tham gia, nhưng hoạt động chính thức vẫn là dạ tiệc buổi tối.

Bạch Mộ Tình chính là khách mời đặc biệt cho nên buổi chiều liền tới khoa biểu diễn diễn thuyết một hồi, buổi tối lại còn tham gia tiếp tục. Thẩm Tiêu sau cùng mới xuất hiện, hắn chủ yếu chỉ muốn giáp mặt Tư Đồ Dật.

Thẩm Du không chờ anh trai đi cùng, mới chiều đã chạy tới trường để chuẩn bị. Tiết mục của cô là đơn diễn nên cũng không có gì phức tạp, thay áo hoá trang xong liền ăn không ngồi rồi ở một bên xem người khác bận rộn.

Từ sau khi tổng duyệt dùng thực lực vả mặt Bạch Mộ Vũ, ả ta càng lúc càng làm lơ cô, Thẩm Du nhưng thật ra không sao cả, thậm chí còn ước gì Bạch Mộ Vũ về sau đều đừng để ý tới mình.

Ngồi rảnh rỗi, Thẩm Du lại lấy di động ra chơi, đây là iphone phiên bản mới nhất hôm nay Thẩm Tiêu vừa đưa cho cô. Ban đầu Thẩm Du cũng không muốn nhận, cảm thấy không cần thiết phải đổi, nhưng Thẩm Tiêu lại lạnh lùng mà nói "Di động có định vị, dễ tìm."

"......"

Cô còn có thể nói cái gì? Chỉ đành ngoan ngoãn nhận lấy.

Thẩm Du càng ngày càng cảm thấy, Thẩm Tiêu thật sự đem cô trở thành vật sở hữu, liền giống như mấy cái cúp hay đồ chơi trong phòng hắn vậy, đều là đồ vật thuộc về hắn.

Trong lúc Thẩm Du mải mê cầm điện thoại, có một người đi đến trước mặt cô khom lưng, nhỏ giọng hỏi "Em là Thẩm Du sao?"

Thẩm Du giương mắt nhìn, phát hiện người này chính mình cũng không nhận thức.

"Đúng vậy, chị là ai?"

Đối phương vẻ mặt hưng phấn "Chị là trợ lý của Viên Duyệt, chị ấy đang ở bên ngoài, có thể nhờ em ra ngoài một chuyến không?"

Thẩm Du thất thần "Viên Duyệt?"

Tuy rằng trong lòng nghi hoặc nhưng Thẩm Du vẫn đứng dậy đi theo trợ lý, vừa đi vừa hỏi "Chị làm sao nhận ra em?"

Cô trang điểm để lên diễn, cả Bạch Mộ Vũ đều nhìn không ra, một người ngoài thế nhưng lại nhận được.

Tiểu trợ lý cười hắc hắc trả lời "Viên Duyệt biết em cho nên bảo chị tới tìm, kỳ thật trước khi gặp được em, chị có hỏi qua vài người."

"......"

Sau hội trường có bãi đỗ xe nho nhỏ, Viên Duyệt liền ở ngay đó, lần trước Thẩm Du đã nhìn thấy chiếc xe này tới đón nên vừa liếc mắt đã nhận ra.

Viên Duyệt ngồi yên bên trong, mở cửa rồi ra dấu cho cô đi vào.

"Chào chị, Viên tiểu thư."

Thẩm Du lên tiếng chào, tuy rằng đây là lần thứ hai gặp mặt nhưng kỳ thật một chút cũng không thân. Nhưng cố tình Viên Duyệt lại tỏ ra thân thiết "Nếu không ngại, em gọi chị một tiếng Viên tỷ là được."

Thẩm Du giương mắt nhìn, ôn thuận mà hỏi "Viên tỷ, chị tìm em làm gì?"

"Hôm nay em sẽ biểu diễn đúng chứ? Vậy có thể nào trộm mang người vào hậu trường không?"

Thẩm Du nhướng mày "Mang chị vào sao?"

Viên Duyệt vội vàng gật đầu "Mặt chị quá dễ bị nhận ra, em xem có biện pháp nào có thể thần không biết quỷ không hay mà lẻn vào không?"

Thẩm Du nghĩ nghĩ, hỏi "Là bởi vì Tư Đồ tiên sinh sao? Anh ta đêm nay cũng sẽ tham dự dạ tiệc."

Viên Duyệt bị dọa nhảy dựng, trừng to đôi mắt nhìn cô "Sao em biết?!"

Thẩm Du thiếu chút nữa bị phản ứng khoa trương kia chọc cười, nghĩ thầm nữ chủ này không lẽ thuộc tuýp ngốc bạch ngọt, liền đáp "À, em đoán thôi, phía trước có nghe qua một ít lời đồn..."

Kinh ngạc qua đi, trên mặt Viên Duyệt là biểu tình một lời khó nói hết.

"Xác thật là bởi vì chuyện của anh ta, nhưng cũng không phải như em nghĩ, tóm lại, em giúp chị đi vào được không?"

"Chị không muốn bị Tư Đồ tiên sinh biết chị có tới, phải không?" Thẩm Du hỏi.

Viên Duyệt gật đầu lia lịa.

"Như vậy đi, em hoá trang cho chị dày một chút, có lẽ người khác sẽ không nhận ra đâu."

Viên Duyệt cười tủm tỉm "Được lắm được lắm, vậy em nhanh nhanh hoá trang giúp chị đi. Chị phát hiện ra em rất thông minh, à mà hình như ai tên Thẩm Du cũng thông minh như vậy."

Thẩm Du nhíu mày, kỳ quái mà liếc nhìn Viên Duyệt một cái.

"Chị cũng có bạn tên Thẩm Du?"

Viên Duyệt gật gật đầu, có chút cảm khái mà thở dài "Là một người bạn rất tốt, bất quá về sau hẳn là không gặp lại nữa."

Thẩm Du rũ mí mắt, nhẹ giọng nói "Xin lỗi."

Viên Duyệt xua xua tay "Không có việc gì, mau mau giúp chị hoá trang."

Sau đó Thẩm Du nghiễm nhiên trở thành nhân viên trang điểm cho minh tinh, giúp Viên Duyệt tô một khuôn mặt thật dày thật đậm. Viên Duyệt thân là nữ chính trong tiểu thuyết, diện mạo tự nhiên là thực hoàn mỹ, so Bạch Mộ Tình còn đẹp hơn một chút, vả lại thoạt nhìn rạng rỡ hơn nhiều.

Này hẳn chính là tướng tại tâm sinh trong truyền thuyết đi.

Lúc sau Thẩm Du liền rất thuận lợi mà đem Viên Duyệt tiến vào hậu trường. Chỉ là trước khi dạ tiệc bắt đầu không bao lâu, Thẩm Du để người lạc mất.

Lúc ấy Viên Duyệt nói muốn đi WC, Thẩm Du liền chỉ đường, nghĩ cũng gần nên không theo sau, kết quả Viên Duyệt một đi không trở lại.

Thẩm Du đợi một hồi không chờ được người, chính mình đến WC tìm, kết quả người đã không nhìn thấy đâu.

Một người trưởng thành đi WC xong còn biến mất được?

Cô vội vàng gọi điện cho Viên Duyệt, nhưng mà bên ki tắt máy, đang lúc Thẩm Du định ra ngoài tìm người thì trợ lý gọi tới, nói Viên duyệt bị Tư Đồ Dật mang đi, bảo cô không cần lo lắng.

Hoá ra lúc Viên Duyệt đi đến WC gặp được Tư Đồ Dật, rõ ràng trên mặt hoá trang thật dày vẫn là liếc mắt một cái bị nhận ra tới, sau đó Tư Đồ Dậy không nói hai lời liền đem người bắt cóc lên xe.

Toàn bộ quá trình làm Thẩm Du nghe xong thực câm nín, cũng không hiểu được bọn họ vai chính đang lăn lộn cái dạng cốt truyện gì.

Bên kia Thẩm Tiêu hy sinh sắc đẹp bồi Bạch Mộ Tình tham dự dạ tiệc chỉ vì muốn gặp qua Tư Đồ Dật. Kết quả đến bóng dáng đều chưa thấy, lập tức trở nên khó chịu, lạnh mặt chất vấn Bạch Mộ Tình.

"Không phải cô nói hắn ta sẽ đến sao?"

Bạch Mộ Tình cũng thực buồn bực, phía trước ả rõ ràng còn cùng Tư Đồ Dật chào hỏi qua, kết quả người nọ đi ƯC xong liền không trở lại, ả cũng hết cách, chỉ có thể lấy lòng mà giải thích "Anh ta hẳn là có việc đi về trước rồi, lần sau em lại giúp hai người hẹn gặp nhé?"

Thẩm Tiêu khinh thường mà hừ một tiếng "Không hiếm lạ."

Hắn cũng chính là nhất thời hứng khởi, không thấy được liền thôi, tuyệt không có chuyện vội vàng đi gặp người.

Hơn nữa hắn có rất nhiều biện pháp làm Tư Đồ Dật tự thân tìm gặp mình.

Nghĩ vậy, tâm tình Thẩm Tiêu mới tốt lên chút ít.

Dạ tiệc đã bắt đầu được hồi lâu, đều là mấy màn biểu diễn khó hiểu, một chút cũng không hấp dẫn người nhìn, làm cho hắn không có hứng thú xem tiếp.

Đang lúc Thẩm Tiêu định rời đi, trên sân khấu bỗng nhiên vang lên âm nhạc có tiết tấu kì quái, sau đó chính là từng hồi trống.

Thẩm Tiêu nhướng mày, ngồi thẳng thân mình nghiêm túc nhìn về phía sân khấu, chỉ thấy bên dưới ánh đèn, một hình bóng quen thuộc lập tức xuất hiện trước mắt.

Chờ sau khi nhìn được rõ ràng trang phục trên người người nọ, Thẩm Tiêu trực tiếp đứng bật dậy.

Bạch Mộ Tình bị hành động đột phát này dọa nhảy dựng, vội vàng lôi kéo hắn ngồi trở xuống.

"Làm sao vậy?"

Thẩm Tiêu cắn chặt răng, thanh âm lạnh lẽo như đến từ hầm băng ngàn năm truyền đến "Đó là em gái tôi!"

Bạch Mộ Tình:......

Thẩm Tiêu ngồi tại chỗ, tay nắm thành quyền, ánh mắt gắt gao mà nhìn chằm chằm người đang tận tình vũ động trên đài.

Giờ khắc này, Thẩm Tiêu đang trong cơn giận dữ, thật giống như một đồ vật hắn tàng trữ thật lâu, chưa được đồng ý đã bị đem ra triển lãm, quả thực khó chịu tới cực điểm!

Chỉ hận không thể trước tiên đem thứ này thu hồi, sau đó liền đem về nhà mà giấu.

Thật vất vả chờ đến vũ khúc kết thúc, Thẩm Tiêu quyết đoán đứng dậy rời khỏi chỗ ngồi, không thèm để ý tới Bạch Mộ Tình, cũng không quay đầu lại mà thẳng một đường đi đến hậu trường.

Thẩm Du múa xong một bài, dưới sân khấu liền vang lên mấy tràng vỗ tay nhiệt liệt cùng vài tiếng thét chói tai, cô mỉm cười lui ra sân khấu, còn chưa kịp bình ổn cảm xúc, giây tiếp theo đã bị người chặn ngang khiêng đến trên vai.

Thẩm Du theo bản năng liền giãy giụa, kết quả nghe được đối phương dùng ngữ khí quen thuộc nói.

"Còn dám động, đêm nay ăn khuya chính là husky nướng."

Đọc truyện chữ Full