DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Xuyên Thành Em Gái Vai Ác
Chương 27: Ý đồ

Sự việc xảy ra xác thật làm Thẩm Tiêu nổi giận.

Vào ngày hắn ra lệnh cho trợ lý Đỗ đi tra, toàn bộ video trên các phương tiện truyền thông đều bị xoá hết, đương nhiên, ai đã download rồi thì không quản được.

Đến nỗi trên diễn đàn trường, trợ lý Đỗ chỉ dùng biện pháp rất văn minh: đăng nhập tài khoản của Thẩm Du sau đó trực tiếp liên hệ với quản trị viên. Thực mau cũng xóa đến không còn một mảnh.

Thẩm Du cho rằng vụ việc lần này, Thẩm Tiêu về nhà khả năng lại phát bệnh với mình.

Thế nhưng không có, Thẩm Tiêu vậy mà lại dễ dàng buông tha cho cô.

Thẩm Du nghĩ đến đủ loại khả năng, cuối cùng đem toàn bộ công lao quy về cái chân đau của mình. Thẩm Tiêu hẳn là nể tình cô đang bị thương cho nên mới tha cho một mang.

Sau đó, hai người ở chung cũng là gió êm sóng lặng, an ổn không xảy ra việc gì.

Bất quá Thẩm Du trong lòng vẫn còn canh cánh việc Bạch Mộ Tình hẹn Thẩm Tiêu đi ăn.

Bạch Mộ Tình nữ nhân này đúng là một khi nhắm trúng liền cắn chặt không buông! Thẩm Tiêu rõ ràng đối xử không mặn không nhạt như vậy mà ả cũng có thể kiên trì, bạch liên hoa không phải đều là tim làm bằng pha lê mới phải sao?

Ban ngày ở trong xe nhìn thấy Bạch Mộ Tình nhắn tin hẹn Thẩm Tiêu đêm mai cùng nhau ăn cơm, Thẩm Du liền rất để ý. Rốt cuộc đối phương chính là đầu sỏ kéo hắn rớt vào hố sâu, là địch nhân số một của cô trong kế hoạch giúp Thẩm Tiêu thay đổi vận mệnh.

Hắn lúc ấy không đồng ý cũng chưa cự tuyệt, cho nên Thẩm Du không biết sau đó có liên hệ lại với Bạch Mộ Tình hay không.

Thẩm Du tò mò đến cồn cào ruột gan.

Thẩm Tiêu không đáp ứng là tốt nhất, nếu lỡ đồng ý rồi, cô hẳn phải nghĩ ra chút kế sách gì đi ngăn cản mới được.

Bữa tối qua đi, Thẩm Du ngoan ngoãn ngồi trên sô pha chờ chú Lý giúp cô thay băng gạc. Chú Lý tuy rằng đã là lão nhân 60 tuổi, nhưng năng lực tay chân lại phi thường cao, cảm giác trong nhà việc gì cũng chỉ cần một mình chú Lý là có thể hoàn tất.

Cũng không biết trước kia trải qua việc gì, vì cái gì chú Lý lại một thân một mình tận tuỵ tại Thẩm gia nhiều năm như vậy.

Thấy chú Lý cầm hòm thuốc lại đây, Thẩm Du nhỏ giọng hỏi "Đêm nay anh cháu không kêu chú rửa trái cây gì sao?"

Hôm nay cơm nước xong Thẩm Tiêu liền trực tiếp lên lầu, một lời cũng chưa thèm nói. Thẩm Du cảm thấy hắn hẳn còn đang tức giận, chỉ là ngại cô hiện tại nửa người tàn tật, khi dễ không được cho nên dứt khoát ngó lơ.

Thẩm Du bỗng nhiên cảm giác hiện tại chính mình hình như rất hiểu Thẩm Tiêu.

Chú Lý đem cái ghế nhỏ ngồi xuống đối diện, đem chân cô gác lên bàn trà, sau đó lại mang kính viễn thị vào rồi mới bắt đầu động thủ, chậm rì rì mà lên tiếng "Không bị tiên sinh lăn lộn còn không phải quá tốt sao?"

Thẩm Du híp mắt cười "Chính là cảm thấy hôm nay có điểm khác thường nha."

Chú Lý cũng cười trộm "Hôm qua tiên sinh bị doạ như vậy, trong thời gian ngắn có lẽ cũng không dám bắt nạt tiểu thư."

"Chú Lý, lát nữa chú rửa ít hoa quả đi, cháu đem lên cho anh ấy."

Chú Lý trừng mắt, không quá tán đồng "Lại còn vội vàng chạy đi để người ta khi dễ!"

"Không phải chú nói gần nhất anh cháu không dám bắt nạt cháu sao?"

"Đứa nhỏ này, lá gan càng lúc càng lớn." Chú Lý cười, lắc đầu. "Miệng vết thương cũng không quá nghiêm trọng, một hai ngày nữa liền không cần bó lại, dán cái băng dính là được. Thông thoáng mới mau lành."

Thẩm Du nghe xong liên tục lắc đầu "Không được không được, ít nhất phải băng bó thêm mấy ngày!"

Chú Lý khó hiểu "Băng bó đến nghiện rồi à?"

Thẩm Du ra vẻ thần bí, nghịch ngợm mà cười "Tóm lại chính là hữu dụng, chú bó dày một chút càng tốt."

Chú Lý thất thần, động tác trên tay tạm dừng vài giây, có chút cảm khái.

"Tiểu thư, trước kia chú luôn nghĩ, ngày nào đó nếu cháu có thể thoải mái mà cười, thoải mái mà khóc thì tốt quá, hiện tại nhìn thấy như vậy, chú thật sự rất vui. Tiểu thư rốt cuộc học được cách không làm khó chính mình."

Thẩm Du bị nói đến xấu hổ, nghĩ thầm, cái người "tiểu thư" kia của chú đã biến mất rồi, hiện tại trước mắt chính là người khác a!

Chú Lý cảm khái xong lại bắt đầu chăm chú xử lý miệng vết thương.

"Đúng rồi, tiểu thư tắm rửa làm sao bây giờ? Vết thương này không chạm nước được."

"Cháu ngâm người trong bồn tắm, chân giơ lên thì tốt rồi."

Chú Lý cảm thấy động tác này độ khó quá cao "Nhớ lấy cái túi bao lại."

Xử lý xong xuôi, chú Lý đứng dậy đi vào phòng bếp, qua một hồi liền ôm ra nửa quả bưởi.

"Tiên sinh thích ăn cái này."

Thẩm Du gật gật đầu, cũng không để ý chú Lý lấy cái gì, cô chỉ là muốn có cái cớ để đi gõ cửa mà thôi.

Chú Lý đỡ cô đi đến lầu hai rồi mới để Thẩm Du lò cò đi tìm Thẩm Tiêu. Cửa phòng ngủ khép hờ, bên trong đen ngòm, nhưng ở thư phòng cạnh bên lại có ánh sáng hắt ra tới.

Thẩm Du ôm nửa quả bưởi, cẩn thận mà nhảy đến trước thư phòng, hít thật sâu sau đó gõ cửa.

"Vào đi." Thẩm Tiêu ở bên trong ngắn gọn lên tiếng.

Đẩy cửa ra, Thẩm Du trước tiên ngắm nhìn một chút, thư phòng không gian rất lớn, ba mặt tường đều là kệ sách, một mặt có cửa sổ, bàn làm việc đặt ngay bên cạnh, ở trên bày đầy văn phòng tứ bảo cổ xưa.

Giữa thư phòng đặt một bộ sô-pha, Thẩm Tiêu lúc này đang tựa người lên đó nằm đọc sách. Thấy Thẩm Du tiến vào, hắn không khỏi nhíu mày.

"Nhảy đến vui vẻ như vậy, là định về sau vẫn dùng phương thức này để đi đường hay sao?"

Thẩm Du giật giật khoé môi.

"Em đem hoa quả lên đây, bưởi hôm nay vừa mọng lại chua chua ngọt ngọt, ngon lắm!"

Thẩm Tiêu đem sách ném sang một bên, lười nhác vươn vai ngồi thẳng dậy, sau đó duỗi tay nhận lấy quả bưởi, lột ra bỏ vào trong miệng nếm nếm.

"Cũng tạm."

Sau đó Thẩm Tiêu quay lại nói với Thẩm Du.

"Ngồi xuống đi, đút cho ăn."

"......"

Người nam nhân này tại sao đối với chuyện đút thức ăn lại có chấp niệm quá sâu như vậy?

Nhưng nói gì thì nói, nghĩ đến mục đích mình tiến vào đây, Thẩm Du liền rất nghe lời mà ngồi xuống bên cạnh.

Thẩm Tiêu lấy nửa quả bưởi tách thành vài miếng, sau đó đem lớp vỏ mỏng bên ngoài bóc đi, cuối cùng lộ ra thịt quả bên trong. Xem động tác thuần thục kia liền biết hắn bình thường chắc chắn hay ăn cái này.

Thẩm Du chờ nửa ngày, thấy Thẩm Tiêu lột xong liền muốn duỗi tay cầm lấy. Kết quả hắn không cho, một hai bắt cô phải nâng cằm há miệng thì mới chịu đem bưởi nhét vào. Bởi vì nhồi một lúc quá nhiều, hai bên má Thẩm Du hoàn toàn độn lên, cô nhai đến đâu hai cục tròn vo lại phình phình đến đó, càng nhìn giống hamster.

Thẩm Tiêu nhịn không được "phốc" cười ra tiếng, cảm giác sinh hoạt hàng ngày tràn ngập lạc thú.

Thẩm Du rất muốn trợn trắng mắt, nhưng cuối cùng nhịn xuống, vừa ăn bưởi vừa tiếng được tiếng mất mà hỏi "Ngày mai anh phải đi hẹn hò với Bạch Mộ Tình sao?"

Thẩm Tiêu lột ra một khối bỏ vào miệng mình, nhai nhai "Liên quan gì đến em đâu?"

Thẩm Du dẫu môi "Hỏi một chút cũng không được?"

Thẩm Tiêu nhướng mày "Được, nhưng anh không thích trả lời."

"Ai nha, nói một chút cũng có làm sao, anh thích Bạch Mộ Tình thật ư? Minh tinh nổi tiếng nhiều như vậy, đâu chỉ riêng gì Bạch Mộ Tình."

Thẩm Tiêu nghiêng đầu, tiếp tục lột bưởi đút cho cô "Em không thích cô ta?"

Thẩm Du chớp chớp mắt, mượn cớ mà phân trần "Em gái của chị ta lúc nào cũng ức hiếp em, em đương nhiên không thích."

"Nói ra còn không xấu hổ sao, chưa thấy qua ai ngu xuẩn như vậy, không biết bắt nạt ngược lại?"

Nghĩ nghĩ, Thẩm Tiêu nói tiếp "Không biết cũng thôi, còn không đi tìm cứu binh?"

Thẩm Du che miệng cười trộm "Ò, đã biết."

Cảm giác đề tài càng nói càng xa, Thẩm Du nhất quyết cắn chặt không buông "Cho nên, anh vẫn muốn đi ăn tối với Bạch Mộ Tình sao?"

Thẩm Tiêu nhướng mày, bày ra vẻ phong lưu công tử "Có mỹ nữ bồi ăn cơm, rất không tồi."

"Anh thích cái dạng mỹ nữ gì mà không có? Một hai phải là chị ta làm gì?!"

Thẩm Tiêu trừng mắt, lười tiếp tục cùng cô nói chuyện.

Thẩm Du đoán rằng hắn khả năng đã cùng Bạch Mộ Tình hẹn hò đâu đó xong xuôi cho nên mới có thái độ như vậy, trong lòng sốt ruột, ngẫm lại chỉ có thể thay đổi sách lược, vì thế bỗng nhiên nũng nịu "Anh~~~"

Thẩm Tiêu mí mắt giật giật "Lên cơn điên gì vậy?"

"......"

Thường xuyên lên cơn điên không phải là chính hắn sao?

Tuy rằng bị ghét bỏ, Thẩm Du vẫn căng da đầu tiếp tục "Em cũng muốn đi ăn."

Thẩm Tiêu bỏ quả bưởi trên tay xuống, lại rút khăn giấy ra lau lau, kì quái mà hỏi "Người ta đi hẹn hò, em theo làm gì?"

Thẩm Du nghĩ thầm, còn hẹn hò cái gì, lại tiếp tục như vậy mạng nhỏ của mi đều không còn có biết không! Trên mặt ngược lại cười đến sáng lạn, ngây thơ mà trả lời "Anh với bạn gái đi ra ngoài, khẳng định là ăn rất ngon, em cũng muốn ăn!"

Thẩm Tiêu híp mắt "Dựa vào cái gì em muốn thì anh phải mang em đi?"

Thẩm Du:.......

"Chẳng lẽ người ta không phải là em gái của anh sao? Anh em thì phải thương nhau mà sống chứ?"

"Xin lỗi, mi chỉ là từ đống rác nhặt về."

"......"

Người này tại sao chay mặn đều không ăn a! Chán ghét muốn chết! Cô lúc này mới chuẩn bị bắt đầu kế hoạch phá đám mà đã đụng phải cái đinh lớn như vậy, về sau biết làm thế nào?

Thẩm Du không khỏi oán giận mà nói "Sao anh lại như vậy, em là người đang mang thương tích, không thể nhường nhịn em một chút sao?"

Thẩm Tiêu nhướng mày, cười nói "Có thể, nhưng trước tiên phải lấy lòng anh đã. Thấy vui vẻ liền mang em đi."

Lấy lòng một tên xà tinh bệnh, cảm giác còn khó hơn lên trời!

Nghĩ nghĩ, Thẩm Du khó xử mà hỏi "Nếu không, em biểu diễn múa một chân cho anh xem?"

Thẩm Tiêu vừa nghe, nhất thời nổi lên hứng thú "Vậy nhảy thử xem, nhảy tốt liền được mang đi ăn ngon."

Thẩm Du trước mắt sáng ngời, búng tay một cái "Một lời đã định!"

Nói xong liền kích động đứng lên, chuẩn bị đại triển quyền cước một phen.

Thẩm Tiêu giương mắt nhìn cô, hoài nghi "Được không vậy?"

"Chống mắt lên mà nhìn!"

Thẩm Du cầm lấy di động tìm cho mình một đoạn nhạc vui tươi, sau đó nhảy lộc cộc đến bàn trà, nhún người một cái "Mời quý ngài thưởng thức điệu múa: người máy cụt chân."

Tiết tấu vang lên, Thẩm Du liền dựa theo âm nhạc bắt đầu vặn vẹo, động tác thập phần cứng đờ, thoạt nhìn thật sự rất giống một con robot bị hư.

Thẩm Tiêu dựa cả người vào sô-pha, rút ra điếu thuốc ngậm trên môi, cũng không châm lửa, ánh mắt nhìn Thẩm Du phá lệ chuyên chú, thỉnh thoảng còn ẩn ẩn lộ ra ý cười, khóe miệng cũng hơi hơi câu lên.

Âm nhạc dần tiến vào cao trào, Thẩm Du lại nhảy lại nhảy, mệt đến mồ hôi đã lã đầy đầu, tới khi nốt nhạc cuối cùng kết thúc, cô trực tiếp ngã lên trên thảm thở hồng hộc. Thân thể này quả nhiên vẫn không phù hợp vận động cường độ cao a!

"Bốp bốp bốp"

Thẩm Tiêu cười vỗ tay, tâm tình sung sướng mà biểu dương"Không tồi không tồi."

Thẩm Du ngẩng đầu, hữu khí vô lực "Vậy có thể mang em đi không?"

Thẩm Tiêu khoan khoái trả lời "Tuy rằng buổi tối ngày mai anh không có hẹn với Bạch Mộ Tình, nhưng em muốn đi ăn ngon thì vẫn có thể."

"......"

Cho nên vừa rồi cô ra sức nhiều như vậy, tất cả đều là muối bỏ biển?

Hắn căn bản không có hẹn hò với Bạch Mộ Tình!

Đọc truyện chữ Full