DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Ác Ma Pháp Tắc
Chương 896: Ngọn giáo ngàn năm

Đôi mắt đen mang theo khí tức yêu dã kia khiến người ta sau khi thấy sẽ chìm đắm cả linh hồn vào trong đó.

- Nhìn vào… đôi mắt… ta.

Khi ánh mắt nhìn vào Hector, thú thần cũng hơi ngẩn ra, bàn tay nắm lấy Đỗ Duy cũng hơi lỏng đi…

Vài tiếng ken két nhỏ vang lên sau đó ngón tay hắn bắt đầu hiện ra một lớp màu xám mỏng manh, làn da đã bắt đầu hóa đá!

- Đừng!

Thân thể Đỗ Duy rơi trên mặt đất, cố nén cơn đau kịch liệt khiến con mắt tối đen, la lên một tiếng kinh hãi.

Song đã trễ rồi!

Tốc độ hóa đá nhanh chóng lan tràn từ đầu ngón tay Hector phủ tới cổ tay, sau đó là khuỷu tay, rồi liền đó cả hai chân đứng trên mặt đất cũng nhanh chóng lộ ra một màu sắc như nham thạch, trên đôi chân, những vằn đá ken két lan lên trên…

Medusa buông tay đứng đó, mái tóc vàng kim của nàng tung bay, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, tuy rằng đối thủ vẫn đang hóa đá nhưng sắc mặt nàng lại càng lúc càng trắng bệch, cơ hồ chỉ trong một lần hô hấp khuôn mặt nàng đã trở nên trắng bệch như trong suốt! Nhìn kỹ lại ngay cả huyết quản dưới làn da nàng cũng đã hiện lên rõ ràng. Vốn là một mỹ nhân song lúc này lại mang theo một chút khí tức quỷ dị!

Ánh mắt Nicole thâm thúy, song bên trong con mắt lại lóe lên vẻ kiên nghị, thân hình nàng nhẹ nhàng đứng đó, tựa hồ lúc nào cũng có thể bị gió cuốn đi.

Đỗ Duy giãy dụa, muốn lao tới ngăn cản, đáng tiếc là lúc này hắn không thể động đậy được.

Hector trơ mắt nhìn tay chân mình hóa đá, mức độ hóa đá nhanh chóng lan tới bả vai và eo hắn, song sắc mặt thú thần không hề biến đổi, ngược lại đôi mắt của Medusa lại lộ vẻ đau xót.

Medusa tựa hồ đã dốc toàn bộ sức lực song mức độ hóa đá vẫn chỉ ngừng lại nơi bả vai Hector.

Con ngươi vốn thâm thúy như vực sông bỗng thoáng hiện một chút ánh sáng lạ lùng – tựa như ánh sáng lóe lên khi ngôi sao rơi xuống!

Rồi… lập tức ảm đạm đi.

- Ta nên nói ngươi đáng thương? Hay nên cười ngươi ngu xuẩn đây.

Hector nhìn Medusa, lạnh nhạt nói:

- Cái nhìn hóa đá của ngươi tuy là một trong những thiên phú mạnh mẽ nhất trong tộc thú nhân… Song đáng tiếc, ngươi cho rằng mình có thể dùng nó để giết chết thần được sao?

Hắn phảng phất như nhấc tay lên, chỉ nghe một tiếng rắc của đá nứt ra, đá trên ngón tay hắn lập tức vỡ vụn, bay loạn, lộ ra ngón tay hoàn hảo không chút tổn thương.

- Kẻ đáng thương!

Ánh mắt Hector hiện vẻ uy nghiêm:

- Tộc Medusa các ngươi… vốn chính là một chi trong tộc thú nhân chúng ta. Ở vạn năm trước, tộc xà nhân đã gần như tuyệt diệt. Trong cuộc di dân lớn về phía bắc kia, thú nhân tộc cũng không có bóng dáng của xà tộc. Vốn lần này ta trở lại có thể thấy một tiểu xà như ngươi còn thấy vui lòng… Song ngươi không ngờ lại to gan dám ra tay với ta? Nực cười!

- Răng rắc!

Hắn hơi rung cổ tay, lớp đá bao bọc bên ngoài hai cánh tay rơi xuống lả tả, lộ ra đôi tay không hề bị thương tổn bên trong!

Hector lạnh nhạt nói:

- Chẳng lẽ ngươi không biết khuyết điểm trí mạng của loại công kích ma pháp thiên phú này hay sao? Một khi cái nhìn mất đi tác dụng, nó sẽ tiêu hoa hết ma pháp của ngươi, sinh mạng ngươi cũng theo đó mà tan biến. Ngươi là thú nhân hệ ma pháp, khi ngươi tiêu hao hết ma pháp trong ma hạch trong cơ thể nó sẽ cắn trả sinh mạng ngươi.

Nicole đã xuất toàn lực! Song rốt cuộc cấp bậc chênh lệch nhau quá nhiều, "cái nhìn của Medusa" mạnh mẽ tới vậy không ngờ lại không cách nào tạo thành chút thương tổn nào với thú thần!

- Ta… Ta…

Medusa thở dốc, giọng nói của nàng cô độc tịch mịch, lại mang theo một chút kích động. Cuối cùng, nàng phảng phất như dùng tới chút sức lực cuối cùng, hô lớn với thú thần:

- Ta không phải thú nhân gì cả! Ta, ta giờ đã là người! Là người! Ta giờ là người!

Ánh mắt nàng lúc này đã ảm đạm xuống, như hai hạt trân châu đã mất đi ánh sáng. Con ngươi vốn màu đen dần dần lan tỏa một màu xám như tro tàn.

Medusa thất tha thất thểu, thân hình đột nhiên khụy xuống bên người Đỗ Duy, phảng phất như muốn vươn tay tới bên hắn.

- Xin lỗi… Ta vẫn không cách nào giúp được ngươi.

Giọng nói của nàng đã rất yếu ớt:

- Hắn, hắn quá mạnh.

Ánh mắt của Nicolie nhìn vào Đỗ Duy… Đây là lần đầu tiên đôi mắt hai người giao nhau kể từ khi họ quen. Medusa lúc này đã hao hết ma lực, ánh mắt nàng lúc này sẽ không làm tổn thương tới Đỗ Duy.

Song khi ánh mắt hai người giao nhau, một xung động khó tả đột nhiên đồng thời trào dâng trong lòng hai người. Cảm giác đó như một loại lực lượng nhẹ nhàng nào đó nhanh chóng kích thích trái tim họ, có phần giống đau lòng, lại có phần say sưa, lại tựa như một cảm giác không cách nào miêu tả đang dâng trào trong lòng…

- Ta… Ta sao lại…

Medusa nhíu mày:

- Cảm giác sắp chết chắc là như vậy.

Nàng đột nhiên ôm lấy trước ngực, vừa nhìn Đỗ Duy vừa mờ mịt nói:

- Trái tim ta đập nhanh quá… Khi ta nhìn vào mắt ngươi, trái tim bỗng đập thật nhanh…

Đỗ Duy cũng cảm thấy khó hiểu, cảm giác này Medusa vốn không hiểu nhân tính đương nhiên không biết, Đỗ Duy thân là nam nhân có kinh nghiệm, hắn cũng lờ mờ đoán ra đuợc!

Nhìn bộ dáng yếu ớt của Medusa, trong lòng hắn nảy sinh sự thương tiếc, thương yêu vô vàn, còn cả rất nhiều tâm tình khác nữa giao hòa cùng lúc. Lúc này hắn đột nhiên nảy sinh một cảm giác rung động trước giờ chưa từng có: ôm lấy mỹ nữ người rắn đang vô cùng suy yếu này vào trong lòng.

Cảm giác này?!

Năm đó, Liszt phu nhân vì giành trái tim của Đỗ Duy mà trồng xuống một hạt giống ma lực tình yêu của tinh linh – "Ngọn mâu ngàn năm".

Hạt giống đó cuối cùng cũng đã nảy mầm!

"Trong lòng ta thật kỳ quái… Cảm giác này rốt cuộc là sao…" Medusa sắc mặt thống khổ, giờ ngay cả quỳ nàng cũng không làm dược, thân mể mềm yếu ngã xuống, miễn cưỡng chóng đỡ nửa thân trên, ánh mắt lại phảng phất như quyến luyến không buông, một khắc cũng không rời khỏi ánh mắt Đỗ Duy:

- Ta… vì sao ta cảm thấy ánh mắt ngươi đẹp đẽ tới vậy... thật… đẹp…

Đỗ Duy hít một hơi thật sâu, tuy rằng xương cốt toàn thân đang đau đớn kịch liệt. Hắn đầu đầy mồ hôi, cố gắng leo lên, leo tới bên người Nicole, không hề nói gì, chỉ mở miệng nhổ viên Nước Mắt Sao Chổi vẫn ngậm dưới lưỡi kia ra.

- Mở miệng ra.

Ngay cả Đỗ Duy cũng không phát hiện ra giọng nói của mình lại nhẹ nhàng tới vậy, phảng nhất như đang nói với tình nhân.

Nicole không nói gì, chỉ nhìn lên đôi mắt của Đỗ Duy, ôn thuận mở đôi môi đào mỹ lệ ra, mặc cho Đỗ Duy cúi người xuống nhè nhẹ hôn lên đôi môi nàng…

Trong nháy mắt này, thân hình Nicole như bị điện giật! Nàng cảm thấy một cảm giác mỹ diệu tuyệt vời trước giờ mình chưa từng cảm nhận qua, cảm giác đó chỉ trong nháy mắt đã lan tỏa khắp toàn thân, tựa hồ như muốn hòa tan cảm trái tim nàng.

Cảm giác tuyệt vời say lòng người đó khiến nàng say trong cơn mê nhưng cũng thêm một chút mờ mịt - cảm giác này là sao?

Ta rốt cuộc cũng có cảm tình của nhân loại?

Bất quá nàng lại nhanh chóng mất đi lý trí vì đầu lưỡi của Đỗ Duy đã chậm rãi uốn qua, hai người miệng lưỡi tương giao, Nicole tựa hồ toàn thân đều mềm đi.

Đỗ Duy dùng đầu lưỡi từ từ đẩy viên Nước Mắt Sao Chổi sang, sau đó lại không nhịn nổi vô thức lưỡi qua đôi môi thơm mềm mại của Nicole một cái rồi mới lui đầu ra.

- Đừng làm loạn, đặt nó bên dưới lưỡi ngươi… Ta…

Đỗ Duy miễn cưỡng cười khẽ:

- Như vậy ngươi sẽ không chết.

Một hàng nước mắt đột nhiên chảy xuông xuống theo khé mắt tiểu thư Nicole…

Trong lịch sử, dường như đã từng có một câu nói: Khi Medusa yêu một người nào đó, vậy sẽ vì người đó mà khóc!

Sau khi nhìn vào mắt Đỗ Duy, trong mắt Nicole như có thêm một sự lưu luyến mềm yếu, hoàn toàn không có vẻ cô độc lạnh lùng ngày trước mà thêm vào ba phần mờ mịt, ba phần ngọt ngào và ba phần nhút nhát.

- Ta… Ta rốt cuộc…

Đối với vấn đề này Đỗ Duy cũng không hiểu.

Rốt cuộc là sao?

Chẳng lẽ là… Hai người chúng ta lâu ngày sinh tình? Chuyện này thật sự… thật sự khó hiểu…

Song nhìn vào hai hàng lệ nơi khóe mắt Nicole, Đỗ Duy vô thức liếm nhẹ giọt lệ châu kia.

- Đừng lo lắng, cùng lắm là chết mà thôi.

Giọng nói của hắn thật bình tĩnh, trấn định, tạo cho Nicole cảm giác an tâm chưa từng có.

- Đỗ Duy!!!

- Đỗ Duy!!!

Hai tiếng gọi thanh thúy từ xa xăm truyền tới, liền đó bỗng thấy Vivian và Joanna, hai người nhanh chóng bay lại, hạ xuống bên người Đỗ Duy, một trái một phải nhào tới bên người hắn. Khuôn mặt Vivian vẫn còn hai vệt nước mắt:

- Ngươi làm sao vậy… Ngươi bị thương rồi…

Đỗ Duy tất nhiên bị thương rất nặng, Áo Giáp Năm Màu trước ngực hắn cũng đã vỡ, nếu không phải có món thần khí này hộ thân, hắn sợ là đã chết dưới "Tiếng Gầm Hủy Diệt" của Hector.

Mình có thần khí tấn công mạnh nhất, thần khí phòng ngự mạnh nhất, cảnh giới cũng chỉ thấp hơn so với đối phương nửa cấp, kết quả vẫn là thảm bại.

Nhìn vào đôi tỷ muội bên người, Đỗ Duy cười khổ một tiếng:

- Sợ là hôm nay chúng ta sẽ đều chết nơi này, các nàng… có sợ không?

Vivian ra sức lắc đầu, Joanna lại nhìn Medusa bên cạnh một cái đầy thâm ý - Hiển nhiên nàng nhìn ra biểu tình của Đỗ Duy cùng vị tiểu thư Nicole này có chút quái dị, chẳng qua Joanna cũng vẫn thản nhiên nói:

- Lúc trước ta từng nói với chàng, chết thì chết thôi. Giờ, ta vẫn nói lại câu này.

Đỗ Duy gật đầu, lúc này hắn mới quay đầu lại nhìn Hector.

Thú thần không lộ vẻ phiền toái - hắn hoàn toàn không nóng nảy, sắc mặt rất bình tĩnh, nhìn vào Đỗ Duy.

- Thần thú vĩ đại, ngươi thắng.

Đỗ Duy cười khổ một tiếng:

- Cả nhà chúng ta đều đang ở đây, mốn giết thì phiền ngươi ra tay nhanh một chút, ta thực ra rất sợ đau.

- Thật đáng tiếc.

Hectro lắc đầu:

- Thực lực của ngươi đã rất mạnh, ngươi chẳng qua chỉ là một nhân loại bình thường không ngờ đã đạt tới cảnh giới gần với thần cấp. Nếu ngươi có thể tiếp tục sống, tương lai rất có thể sẽ trở thành thần cấp chân chính.

- Ha ha ha ha ha ha ha ha...

Đỗ Duy ngửa mặt lên trời cười vài tiếng, tuy cười lớn khiến toàn thân hắn đau đớn song trong giọng nói của Đỗ Duy vẫn đầy vẻ giễu cợt:

- Thần cấp? Ta nói cho ngươi hay, vừa nghe thấy cách xưng hô này ta lại muốn cười! Vì sao thần cấp các ngươi không gọi là nhất cấp, nhị cấp, tam cấp? Khăng khăng gán cho mình một chữ thần? Bởi vì tâm lý đám tiểu nhân các ngươi. Thật sự coi mình là thần sao! Hector, ngươi chẳng qua cũng chỉ là một thú nhân mà thôi, chẳng qua là ngươi có được lực lượng vượt xa thú nhân bình thường! Thần? Từ này, ngươi xứng sao?

Hector sững người, sau đó lắc đầu, không ngờ cũng không phản đối:

- Không sai… Trên thế giới này vốn không có cái gì gọi là thần cả. Duy chỉ có… tên kia nếu vẫn còn, có lẽ hắn là kẻ tiếp cận gần nhất.

Sau đó, Hector liếm liếm đôi môi khô nứt, lạnh lùng cười:

- Đỗ Duy, đáng tiếc là ta vẫn sẽ giết ngươi… Ta khác với tên Artemis kia. Cách nghĩ của ta và nàng khác nhau. Nếu là nàng gặp kẻ như ngươi nhất định sẽ lưu lại một mạng cho ngươi, vì ngươi là nhân loại, nàng luôn có những suy nghĩ kỳ quái. Nghĩ là nếu trong nhân loại các ngươi nhiều thêm mấy vị thần sẽ khiến nữ thần của các ngươi sợ hãi. Bất quá, ta cũng không nghĩ nhiều như vậy! Trên thế giới này, thần cấp đã quá nhiều rồi!

- … Đúng là quá nhiều.

Đỗ Duy cười lạnh một tiếng:

- Quái vật như các ngươi vốn không nên tồn tại.

Hector nâng tay:

- Ngươi sẽ không đau đâu.

Đỗ Duy nhắm hai mắt lại, nhẹ nhàng ôm lấy nữ nữ nhân xung quanh.

Chết rồi...

Chết thì chết thôi…

Thế giới này, ta vốn muốn sống thêm một thời gian, Đây đã là cuộc sống thứ hai, đã rất đầy đủ rồi. Ta là người cực đoan, là cự phú của thế giới này, là thống sái của toàn quân vạn mã, hưởng thụ ngàn vạn người sùng bái kính ngưỡng. Thậm chí cho dù ta muốn làm hoàng đế cũng không phải không có cơ hội - Chẳng qua Thần đối với ta không tồi, ta không tiện đối phó với nhi tử của hắn thôi.

Điểm quan trọng là bên cạnh có người mà mình yêu…Còn có gì bất mãn?

Cho nên, chết thì chết thôi!

Cánh tay Hector như muốn vung xuống…

- Hưu!!!

Một đạo kim quang đột nhiên từ xa bắn tới!

Luồng kim quang đó mang theo tiếng xé gió nhàn nhạt! Chỉ có điều thế tới hơn xa so với thanh âm! Còn chưa nghe thấy tiếng, kim quang đã tới trước mặt Hector!

Sắc mặt Hectro khẽ biến, giơ tay lên, muốn ngăn lại…

Kim quang kia xung thiên lao tới, rốt cuộc rơi xuống, phốc một tiếng, cắm trên mặt đất, không ngờ lại là mũi thương Longinus. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.

Thú thần biến sắc, đột nhiên nhìn sang bên!

Lập tức thấy ở trên sườn núi, cách đó vài trăm thước, một bóng người màu trắng phiêu dật, yên lặng đứng đó. Hắn vẫn giữ tư thế đưa tay ra, lúc này mới chậm rãi hạ xuống.

Khoảng cách vài trăm thước, vung khẽ tay mà phóng được mũi thương Longinus tới đây, trình độ đó không khó, khó ở chỗ người này đột nhiên xuất hiện, khoảng cách lại gần như vậy, ngay cả Hector cũng không hề phát giác!

Người đó như chỉ bước một bước, song chỉ một bước như vậy cũng đã tới trước mặt Đỗ Duy.

Dưới ánh mặt trời thân hình hắn đứng trước Đỗ Duy như một áng mây, khuôn mặt vẫn mang một nụ cười ấm áp.

- Dễ dàng buông tay thế sao? Thật không giống tên tiểu tử bụng đầy giảo hoạt mà ta biết.

Đôi mắt như viễn sơn, thân hình như vách núi!

Vốn nên lạnh lẽo như băng, lúc này hắn lại khẽ cười, nụ cười như làn gió xuân ấm áp xua tan băng tuyết.

- Lão, lão Bạch?

Đỗ Duy sau khi kinh ngạc lập tức vui mừng.

- Thật ra ta không thích cách gọi đó của ngươi.

Người này đương nhiên là Bạch Hà Sầu!

Hắn xoay người sang nhìn Hector, lại nhìn vài cao thủ thánh giai nằm rên mặt đất, khóe miệng nở một nụ cười lãnh khốc:

- Xem ra… Ta không tới quá trễ.

Hector tất nhiên nhận ra cường giả nhân loại đã từng được tinh linh thần Ares chỉ điểm qua, nhíu mày:

- Không ngờ lại là ngươi?

Bạch Hà Sầu gật gật đầu. hắn vốn chưa từng thấy thú thần, lúc này vẻ mặt lại không hề kinh ngạc, mỉm cười hờ hững, vươn tay chỉ vào vực sâu mà nước hồ đã tách ra:

- Ngươi chắc chắn đang muốn tiến vào.

Sau đó, hắn lắc đầu:

- Đáng tiếc, ta tới, ngươi sẽ không thể vào. Người khác có thể vào, ngươi lại không thể!

Thú thần lúc này mới an tâm, cười lạnh nói:

- Ngươi… Hừ, chỉ bằng ngươi sao? Nực cười, thực lực của ngươi có thể ngăn cản được ta sao? Vì sao?

Sắc mặt Bạch Hà Sầu vẫn bình tĩnh như ngọn núi xa xăm, giọng nói phảng phất như chỉ trong nháy mắt của thể diệt sạch hết thảy cả thế gian!

- Bởi vì, ta là Bạch Hà Sầu!

Đọc truyện chữ Full