DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tu Chân Giả Tại Dị Thế
Chương 127: Tiêu tử kia bị chủ nhân làm cho thê thảm

Đã là ai mà cưới được Đường tỉ của mình thì kiếp trước phải tu luyện rất nhiều mới có hai năm rồi Nhạc Thành không nhìn thấy Nhạc Kiều, Nhạc Thành cũng thàm nghĩ nếu tương phúc khí như vậy.

Chỉ thấy Nhạc Kiều ở trong một bộ trang phục màu hồng, khuôn mặt tinh mỹ, so với Tô Hân nhi và Tư Mã Yên Nhiên thì đều không kém hơn.

- Kiều tỷ, đệ không sao.

Nhạc Thành nhìn Nhạc Kiều mà hơi mỉm cười, ở đây gặp được Nhạc Kiều hắn bỗng nhiên có một cảm giác thân thiết.

- Ta hôm nay vừa sáng sớm đã nghe ở khu học viện cũ có không ít người nhắc đến tên của Nhạc Thành ngươi, nghe nói ngươi là người có thiên phú cao nhất trong học viện, ngươi thật là giỏi, bá phụ biết nhất định sẽ cao hứng.

Nhạc Thành cười cười, có một đệ đệ như vậy Nhạc Kiều cũng tự hào.

Sau đó Nhạc Thành nói qua chuyện hai năm vừa rồi cho Nhạc Kiều và Tô Hân Nhi nghe, chỉ thấy hai khóe mi của hai nữ tử này hơi ướt, về sau khi nghe được Hoàng gia đã bị tiêu diệt thì vui mừng, không ngờ hai năm qua Nhạc gia lại xảy ra nhiều chuyện như vậy.

- Nhạc Thành may mà ngươi cùng với Long Hạc hai vị ca ca trở về, nếu không thì Nhạc gia đã bị Hoàng gia đánh bại rồi.

Nhạc Kiều hung hăng nói.

- Được rồi, Kiều tỷ, Hoàng gia đã bị trừng phạt, bây giờ Nhạc gia cũng rất tốt, đệ đã thu xếp mọi chuyện xong rồi.

Nhạc Thành nói.

- Biểu ca, Di trượng và Phong thúc bọn họ có khỏe không?

Tô Hân Nhi cất tiếng hỏi, từ nhỏ nàng được hai người này nuôi dưỡng cho nên tình cảm rất sâu nặng.

- Yên tâm đi Hân Nhi, bọn họ hiện tại rất tốt.

Nhạc Thàn lập tức lấy ra hai thanh trường kiếm đưa cho hai người, đây là do Nhạc Thành đã luyện chế chuẩn bị cho cả hai từ trước.

- Ngươi cho chúng ta binh khí, chúng ta đâu dùng binh khí.

- Kiều tỷ, bây giờ tu vi của tỷ đã là thập tinh đấu linh, Hân Nhi cũng là nhất tinh Đấu vương.

Nhạc Thành nói:

- Ta ở đây còn một số đan dược, hai người dùng nó trong nửa năm, lúc đó chắc chắn sẽ đột phá tới ngũ tinh Đấu Vương. Còn thanh kiếm này có thể giúp hai người tăng ba thành lực lượng, giá trị của nó không dưới hai vạn kim tệ.

- Cái gì?

Nghe thấy lời nói của Nhạc Thành, hai mắt của Nhạc Kiều liền trợn trừng, điều này quả thực là không tưởng tượng nổi, nửa năm nữa mình có thể đột phá ngũ tinh đấu vương, còn thanh kiếm này, giá trị hơn hai vạn kim tệ, trời ạ!

- Hân Nhi, ở đây ta cũng có một số đan dược cho muội, về sau với việc tu luyện của muội sẽ có ích.

Ngay lập tức Nhạc Thành đưa vài viên đan dược cho Tô Hân Nhi.

- Đi tìm vị hôn thê thôi.

Nhạc Thành cười xấu xa, sau đó lập tức cùng với Khiếu Thiên hổ và Tử Điện Mãng tới Đan dược hệ.

Đan dược hệ ở trong đấu khí học viện cũng có chỗ đặc thù, các học sinh bình thường của Đan Dược hệ đều không đi tới Đấu sư hệ, đối với bọn họ mà nói, Luyện Dược sư còn cao hơn đấu sư một cấp.

Ở trên một bãi cỏ màu xanh, một thanh niên mặc áo màu trắng đi bên cạnh một cô gái mặc váy xanh, cô gái này chán ghét nhìn hắn, thần sắc có vẻ hơi giận dữ.

- Yên Nhiên, nếu không thì chúng ta ra hậu sơn đi dạo đi, ở đây rất ngột ngạt.

Thanh niên áo trắng không buông tha, một mực đi theo cô gái.

Cô gái mặc quần màu lục này đúng là Tư Mã yên Nhiên, mà người mặc áo màu trắng chính là một nhân vật phong vân của Đan Dược hệ, cũng làn gũ phẩm sơ giai Luyện Dược sư, tên là Hoắc Quân.

- Ta đã nói với ngươi rồi, ngươi đừng gọi ta là Yên Nhiên, Yên Nhiên thân thiết như vậy, chúng ta không có quan hệ gì, ngươi hãy gọi ta là Tư Mã Yên Nhiên, hôm nay ta mệt mỏi chết đi được, không muốn bị ngươi quấn lấy nữa. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.

- Yên Nhiên, ta thật sự rất thích cô nương, cô nương cho ta cơ hội đi.

Hoắc Quân thấy Tư Mã Yên Nhiên chạy đi thì lập tức đuổi theo.

- Ngươi ngươi, thật sự là chán ghét.

Bỗng nhiên một bàn tay đỡ Tư Mã Yên Nhiên lại.

- Yên Nhiên.

Thanh âm của Nhạc Thành vang bên tai của Tư Mã Yên Nhiên, một dương khí truyền tới, toàn thân của Tư Mã Yên Nhiên mềm mại rơi vào trong ngực của Nhạc Thành.

- Tại sao lại là ngươi, tại sao ngươi lại tới đây.

Tư Mã Yên Nhiên nhẹ nhàng dựa vào người của Nhạc Thành, đột nhiên cảm thấy giống như là tìm được một nơi tránh gió an toàn.

- Hừ, ngươi là ai, ngươi có biết ta đang theo đuổi Yên Nhiên không?

Hoắc Quân đang đuổi theo Tư Mã Yên Nhiên bỗng nhiên nhìn thấy có một nam nhân ôm nàng ta vào lòng thì tức giận, hận không thể tiến tới giáo huấn hắn.

- Cái gì, ngươi dám theo đuổi vị hôn thê của ta?

Chân khí của Nhạc Thành vận chuyển, đá một cước vào bụng của Hoắc Quân. Đáng thương cho Hoắc Quân dù là ngũ phẩm sơ giai luyện dược sư nhưng lực phòng ngự thì ngay cả một Đại Đấu sư cũng không bằng, bị Nhạc Thành đá văng ra xa tới hơn mười thước.

- Ngươi, ngươi dám đánh ta, ta chính là hoàng tử của Tuyết Lâm đế quốc, ngươi dám đánh ta, ta không thể bỏ qua cho ngươi.

Hoắc Quân cũng nhận ra thanh niên áo đen này chính là người đạt tới ngũ phẩm cao cấp luyện dược sư, mặc dù bị đá một cước hắn cũng không dám đánh lại.

- Hoàng tử của Tuyết Lâm đế quốc thì sao, khốn kiếp, ta sợ ngươi sao, dám chạm vào nữ nhân của ta.

Sắc mặt của Nhạc Thành trầm xuống, người này vẫn dám uy hiếp mình, hiện tại thức lực của mình cũng không còn phải là Trúc Cơ kỳ hai là Khai Quang kỳ nữa, hắn đi nhanh về phía trước túm lấy Hoắc Quân mà đạp mấy cước sau đó tát cho hắn mấy cái mới nguôi giận.

- Ta tới đây thăm ngươi không ngờ lại gặp người chán ghét này.

Nhạc Thành thu thập Hoắc Quân xong sau đó mỉm cười đi bên cạnh Tư Mã Yên Nhiên, hắn cũng lười để ý tới tên Hoắc Quân kia, tin tưởng về sau không có ai dám quấn quít tới Yên Nhiên nữa.

- Khiếu Thiên Hổ, ngươi nhìn chủ nhân đánh mấy tên gia hỏa kia đi, ta thấy từ nay về sau không có ai dám chạm vào nữ nhân của chủ nhân nữa.

Tử Điện Mãng khẽ nói với Khiếu Thiên Hổ.

- Không dám, tên tiểu tử kia bị chủ nhân thu thập thật là thê thảm.

Khiếu Thiên Hổ nhìn Hoắc Quân bị đánh thì đồng tình nói.

- Ngươi, ngươi tại sao lại dã man như vậy, đem hắn đánh thành như thế, hắn kỳ thật đối với ta cũng không đến nỗi nào.

Nhìn Hoắc Quân, Tư Mã Yên Nhiên trừng mắt nhìn Nhạc Thành, không phát hiện ra Nhạc Thành trước kia lại dã man như thế.

Đọc truyện chữ Full