DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên
Chương 35: Đệ Ngũ Khinh Nhu

Sở Dương cũng đi vào theo, lúc này mới phát hiện ở đó thậm chí còn có một cái bệ đá nho nhỏ, nhìn bóng loáng. Dường như có người thường tới nơi này ngồi, nên nó được đẽo thành giống như một cái băng ghế vậy.

Qủa nhiên, Ô Vân Lương phất tay áo một cái liền ngồi xuống, sau đó ngẩng đầu dò xét Sở Dương thật kỹ, khóe miệng khẽ nở một nụ cười thân thiện.

- Ngươi cũng khá đấy.

Ô Vân Lương bắt đầu nói.

- Ba người kia là người của Kim Mã Kỵ Sĩ đường thuộc triều đình Đại Triệu. Kim Mã Kỵ Sĩ đường được Đệ Ngũ Khinh Nhu trực tiếp quản lý, đó chính là một tổ chức cực kỳ bí mật!

Ô Vân Lương không nói chuyện phiếm cùng Sở Dương nữa, câu thứ hai liền bắt đầu giải thích luôn.

- Kim Mã Kỵ Sĩ đường, Đệ Ngũ Khinh Nhu...

Sở Dương như đang suy nghĩ điều gì, hai danh tự này tại kiếp trước của hắn cũng là đại danh đỉnh đỉnh, như sấm bên tai!

Kim Mã Kỵ Sĩ đường, trên thực tế chính là vũ khí bí mật của triều đình Đại Triệu.

Cái tên Đệ Ngũ Khinh Nhu tuy rằng nhu hòa, nhưng thực ra lại là một nhân vật hùng tài đại lược, kiêu hùng cái thế! Theo tục truyền, người này không luyện võ, nhưng nhập học từ năm còn ba tuổi, lên năm tuổi đã trở thành Tú Tài, đến khi mười ba tuổi đã lấy tài văn chương của mình mà danh chấn thiên hạ. Năm mười sáu tuổi bắt đầu bước chân vào chốn quan trường, quản lý tốt cả một châu huyện. Đến lúc hắn được hai mươi tuổi thì đã là Đông Nam tuần sát sứ của đế quốc Đại Triệu.

Hai mươi lăm tuổi, hắn chính thức vào Chủ Nội các, thay hoàng đế tuần tra cai quản toàn bộ đế quốc Đại Triệu, ba mươi tuổi thì lên làm Tể Tướng, năm nay còn chưa tới ba mươi lăm tuổi đã nắm trong tay quyền thế cực lớn, địa vị tại Đại Triệu chỉ dưới một người, trên cả vạn người, hô phong hoán vũ, thống lĩnh văn võ bá quan hiệu lệnh thiên hạ!

Người có thể đạt tới thành tựu như vậy, từ xưa đến nay cũng chỉ có một!

Từ trước tới nay, các quan văn võ luôn đối lập với nhau, nhưng Đệ Ngũ Tể Tướng lại có thể dễ dàng thu phục được các vị văn võ đại thần này. Đó không chỉ là bởi vì hắn có năng lực lãnh đạo, mà còn vì hắn có dã tâm rất lớn trong việc khuếch trương lãnh thổ!

Thống nhất thiên hạ chính là mơ ước lớn nhất của Đệ Ngũ Khinh Nhu!

Ở kiếp trước, cái tên Đệ Ngũ Khinh Nhu này chính là cái bóng của toàn bộ đại lục Hạ Tam Thiên! Trên toàn thế giới, tựa như không có ai mà trong âm mưu không có bóng dáng cùng ảnh hưởng của vị Đệ Ngũ Khinh Nhu này!

Đúng là dưới xếp đặt của Đệ Ngũ Khinh Nhu và do Kim Mã Kỵ Sĩ đường âm thầm trù tính lên kế hoạch, thái tử Thiết Bổ Thiên vốn được công nhận là minh chủ đời sau của Thiết Vân quốc đã bị ám sát giết chết, gót sắt của Đại Triệu đế quốc tiến quân thần tốc, rất nhanh đã diệt được Thiết Vân. Trong lúc nhất thời, thanh thế của họ như mặt trời ban trưa, lại càng mượn dư uy này mà trực tiếp đổ quân chiếm luôn Vô Cực quốc, trở thành bá chủ tuyệt đối tại toàn bộ Hạ Tam Thiên!

Chỗ lợi hại nhất của Đệ Ngũ Khinh Nhu là, hắn không chỉ biết lợi dụng lực lượng của chính trị triều đình, mà ngay cả lực lượng của các đại phái trong giang hồ cũng bị hắn lợi dụng đủ các loại mâu thuẫn về mọi mặt giữa các bên để gây rối loạn, hoặc kết minh, từng lần hành động đều rất tinh tế, làm cho trong lúc vô tình, bọn hắn đã giúp Đại Triệu làm rất nhiều việc mà triều đình không làm được hoặc là không tiện nhúng tay vào...

Hơn nữa, điều lợi hại nhất chính là, sau đó tất cả mọi người cũng không phát giác, nếu không phải chính bản thân hắn tự nói ra, vậy chỉ sợ các đại môn phái các còn bị hắn lợi dụng thêm nhiều lần nữa!

Tại thời điểm lúc trước khi Sở Dương đi Thượng Tam Thiên tìm Cửu Kiếp kiếm, gót sắt của Đại Triệu đế quốc đã diệt đi Thiết Vân cùng Vô Cực và vẫn còn tiếp tục đánh đông dẹp bắc, khuếch trương lãnh thổ từng bước một. Mà sở dĩ cái tên Kim Mã Kỵ Sĩ đường danh chấn thiên hạ cũng là do đã diệt đi hai quốc gia này.

Ô Vân Lương không biết là Sở Dương đã biết tất cả những chuyện này, nên vẫn giải thích cho hắn một hồi, cái gì gọi là ' Kim Mã Kỵ Sĩ đường'.

- Tôi chỉ muốn biết, vì sao ngài lại không ngăn cản chuyện này?

Sở Dương nhíu mày.

- Vì sao ta lại phải ngăn cản?

Ô Vân Lương cười khẽ.

- Ặc?

- Mấy năm vừa qua, mỗi lần rạng sáng ta đều cùng lão nhị đến chỗ kia luyện công.

Ô Vân Lương cười mỉa mai:

- Tuy nhiên hắn cũng không biết. Nhưng từ khi bọn hắn bắt đầu liên hệ từ nửa năm trước, ta vẫn biết rõ ràng.

Sở Dương nghe thế mà bị dọa cho phát sợ. Hắn nhìn khuôn mặt uy nghiêm mà ấm áp của Ô Vân Lương, không nhịn được mà hít vào một hơi khí lạnh.

Kiếp trước, bởi vì tông môn bị diệt, hơn nữa Sở Dương cũng chưa tiếp xúc cùng vị tông chủ này nên trong nội tâm của hắn cũng hơi xem thường Ô Vân Lương. Một người tông chủ, vậy mà lại để cho môn phái tại thời kỳ mình còn đang tại nhiệm bị diệt môn? Tông chủ như vậy thì làm được cái gì?

Nhưng lúc này hắn mới biết, vị tông chủ Ô Vân Lương này thật sự là một người có tâm cơ rất thâm trầm. Nếu ai bảo ông ta là kẻ đần, vậy chính người đó mới đần!

Kỳ thực, ngẫm lại thì người mà có thể bước lên địa vị tông chủ của một môn phái, có ai mà không phải là người có năng lực?

Nhưng Ô Vân Lương lại có thể dễ dàng bỏ qua một cái âm mưu ngay dưới mắt mình, cho nó tồn tại và phát triển năm năm!

Vì sao?

Sở Dương nhìn sắc mặt trầm ổn của Ô Vân Lương, trong lòng cũng hơi hiểu ra.

- Bước đầu tiên, bọn hắn muốn khơi lên nội loạn trong Thiên Ngoại Lâu. Các sư huynh đệ vốn không phục việc ta lên tiếp quản Thiên Ngoại Lâu, các trưởng bối trong sư môn khi đó cũng chia thành phe phái... Đó là một cái họa ngầm, phải tẩy đi thì môn phái mới có thể lớn mạnh lên được.

Ô Vân Lương trầm giọng nói:

- Cho nên ta mới dung túng hắn như vậy. Nếu không thành công, vậy thì liền hủy diệt, không còn gì để nói cả.

- Đến năm thứ hai, bọn chúng mới dần dần lộ ra mục đích thật sự của mình. Đó chính là lợi dụng việc thân phận môn phái của Thiên Ngoại Lâu bị giáng chức đi khơi mào hai nước Đại Triệu và Thiết Vân đại chiến, mượn cơ hội đó có thể trả một cái giá cực nhỏ đi thôn tính tiêu diệt Thiết Vân, bảo tồn thực lực rồi sau đó sẽ thống nhất thiên hạ.

- Điều này sao có thể được?

Sở Dương kinh dị nói:

- Dù Thiên Ngoại Lâu có cường đại hơn nữa thì cũng chỉ là một môn phái mà thôi, có năng lực gì mà có thể khơi mào được hai nước đại chiến?

- Trên đời này không có gì là không thể, chỉ là có làm hay không, làm như thế nào thôi.

Ô Vân Lương cười lạnh.

- Ặc, chưởng môn sư bá, vì sao hôm nay ngài lại nói với tôi những thứ này? Hôm nay hình như là lần đầu tiên chúng ta gặp mặt thì phải?

Sở Dương càng nghe lại càng nôn nóng đến đứng ngồi không yên, tựa như có cám giác chính mình đã bị hãm vào một cái âm mưu mà không thể tự rút chân ra được.

- Yên tâm đi, đừng nóng. Ta nói cho ngươi tự nhiên là có lý do. Ngồi xuống đi.

Ô Vân Lương trừng mắt.

Sở Dương bất đắc dĩ nhướng mí mắt, dứt khoát dời qua một tảng đá ngồi xuống. Cũng không biết là hắn cố tình hay là vô ý, mà tảng đá hắn ngồi xuống rõ ràng so với tảng đá mà Ô Vân Lương đang ngồi còn cao hơn.

Vốn là hắn đang đứng, Ô Vân Lương thì ngồi, tạo nên cảm giác như đang phát biểu ý kiến. Nhưng hiện giờ hắn ngồi xuống như vậy mà lại so với lúc ban nãy đang đứng cũng không thấp hơn là bao, nhưng về mặt hình thức thì rõ ràng đã biến thành từ trên cao nhìn xuống.

Chưởng môn đại nhân ngược lại đi ngồi ở dưới hắn, loại tư thế này quả thực là biến từ đang phát biểu trở thành báo cáo.

Ô Vân Lương nhướng mày, như cười mà không phải cười nhìn hắn. Nhưng ông cũng không để ý đến sư vô lễ này, vẫn tiếp tục nói.

Nội tâm Sở Dương cười khổ, chỉ cần Ô Vân Lương nói dù chỉ một câu không vừa ý, hắn sẽ lập tức rút lui thoát khỏi cái vòng xoáy này. Nhưng choáng nha, hắn vậy mà lại không nói. Bạn đang đọc truyện tại - http://

Qủa thực là lòng hiếu kỳ hại chết người ta, không sai một chút nào.

Sở Dương đã hối hận rồi. Ngươi bảo ta rảnh rỗi không có việc gì làm mà đi truy theo ba người kia làm cái gì? Đây không phải là đi tìm sợi dây thừng treo vào cổ mình sao...

- Thái tử Thiết Bổ Thiên của Thiết Vân tuy còn tuổi còn trẻ, chỉ có mười bảy, mười tám tuổi nhưng lại hùng tài đại lược, hơn nữa cũng rất chú trọng đến những lực lượng rải rác bên ngoài triều đình, đặc biệt là lực lượng tử sĩ. Chính tay hắn đã mở ra Bổ Thiên các, thu nạp toàn bộ anh hùng hào kiệt bốn phương về tay mình! Thực tế người này chiêu hiền đãi sĩ là cũng đã có tâm muốn hùng bá thiên hạ, mà cũng rất có năng lực thu phục lòng người, là một lãnh tụ thiếu niên hiếm có! Quốc vương Thiết Thế Thành của Thiết Vân quốc ốm đau liệt giường quanh năm, cả một quốc gia chỉ do một mình Thiết Bổ Thiên chống đỡ... Mặc dù là hắn không đăng cơ, nhưng trên thực tế thì đã là chủ nhân của Thiết Vân rồi, cũng là trụ cột tinh thần của quân đội Thiết Vân quốc!

- Có thể nói, khi Thiết Bổ Thiên vừa chết, Thiết Vân quốc chắc chắn sẽ sụp đổ!

Sở Dương ỉu xìu, buồn bã "dạ" một tiếng.

Trẻ tuổi lợi hại thì sao chứ? Qua hơn ba năm nữa còn không phải là bị giết sao? Nước cũng mất. Sở Dương vẫn còn nhớ rõ, cái chết của Thiết Vân thái tử kiếp trước chính là do Đại Triệu đã xuất động hơn năm trăm cao thủ, còn bỏ ra một số tiền lớn khác để thuê mấy cái tổ chức sát thủ cùng nhau hành động mới thành công. Nhưng sau đó, những người này cũng không còn ai sống sót cả!

Lúc ấy chuyện này đã gây ra chấn động rất lớn, sau đó sự trả thù của Thiết Vân quốc cũng lên tới cực điểm, đã giết sạch mấy chục vạn người tại bốn châu huyện nằm tại biên cảnh với Đại Triệu, đến chó gà cũng không tha! Chỉ như vậy cũng có thể thấy được uy vọng của vị Thiết Vân thái tử này rồi...

Đọc truyện chữ Full