DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên
Chương 113: Sở Dương thúc thúc

Khuôn mặt hắn khổ não nói: "Hơn nữa, tiểu thư luôn quấn quýt với Nhị công tử, còn với Đại công tử thì vô cùng không hòa thuận. Mà Nhị công tử với Đại công tử lại đang cạnh tranh vô cùng khốc liệt. Hơn nữa hiện ở trong gia tộc thì nhân khí của Đại công tử rất cao, đang được đại đa số các vị trưởng lão ủng hộ… Nên nếu không có bất ngờ gì lớn thì người kế thừa vị trí Tộc trưởng nhất định sẽ là Đại công tử. Nếu tiểu thư… Ài, hậu quả thật khó lòng lường nổi!"

Sở Dương khẽ gật đầu, cười lạnh. Kiếp trước Mạc Khinh Vũ cũng không ở lại trong gia tộc hẳn là vì lí do này, mà trong đó hẳn còn nhiều uẩn khúc khác nữa…!

Đối với các đại gia tộc, làm gì có cái gọi là thân tình chứ. Mạc Khinh Vũ luôn luôn quấn quýt với Nhị ca nên Tam Âm mạch của nàng cũng theo đó mà vô hình tạo thế cho Nhị ca của nàng, vị Đại công tử kia sao có thể không ghi hận trong lòng đây?

Hôm nay Khinh Vũ xảy ra chuyện chẳng phải rất đúng với ý nguyện của Đại công tử sao. Lẽ nào hắn còn có thể trợ giúp người muội muội này chứ? Mà một khi quyền thế rơi vào tay hắn, chắc chắn Mạc Khinh Vũ sẽ chẳng thể sống yên ổn được như trước nữa rồi.

"Tam công tử Mạc thị gia tộc là Mạc Thiên Tinh hả?" Sở Dương cau mày suy nghĩ, cái tên này khiến hắn cảm thấy có chút quen thuộc, không nhịn được hỏi: "Vậy Đại công tử tên gọi là gì?"

Khi hỏi hai điều này, Sở Dương bỗng cảm thấy trái tim đập mạnh bồn chồn.

"Mạc Thiên Vân." Đại hán áo đen thở một hơi: "Là con thứ hai của gia chủ, bây giờ là con trai trưởng, cũng là kẻ có khả năng lớn nhất trở thành người thừa kế."

"Còn Nhị công tử?" Sở Dương vội vàng hỏi tiếp.

"Nhị công tử Mạc Thiên Cơ. Trong gia tộc thì Đại công tử dũng mãnh thiện chiến, còn Nhị công tử lại túc trí đa mưu. Điều này vốn vẫn được mọi người công nhận, chẳng lẽ ngươi không biết sao?" Đại hán áo đen nhìn Sở Dương với ánh mắt cổ quái, dường như đối với mấy câu hỏi của hắn có chút bất ngờ vậy. Hơn nữa, nngươi đã biết rõ Mạc Khinh Vũ, vậy sao lại không biết Mạc Thiên Vân cùng Mạc Thiên Cơ được chứ?

"Mạc Thiên Cơ?Mạc Thiên Cơ!" Sở Dương toàn thân chấn độc, lẩm bẩm: "Mạc… Thiên… Cơ…"

Hảo hữu kiếp trước - Mạc thị thiếu gia chủ, cũng là người sắp đặt mai phục đưa mình vào chỗ chết tại Thượng Tam Thiên… Kẻ khiến bản thân chết bất đắc kỳ tử này không ngờ lại là anh ruột của Khinh Vũ a!

Sở Dương không khỏi hừ lạnh một tiếng nói: "Dễ dàng rơi vào cạm bẫy của người khác như vậy còn gọi là đa mưu túc trí nữa hả?"

"Khụ khụ… Sức hấp dẫn của di tích cao thủ Quân cấp vốn là…"

"Tiểu huynh đệ, ngươi tên gì vậy?" Đại hán áo đen đột nhiên vỗ trán sực nói: "Thực xin lỗi, ta là Mạc Thành Vũ."

"Ta là Sở Dương." Tinh thần Sở Dương vẫn chưa hoàn toàn khôi phục, trong đầu vẫn miên man rung động với ba chữ: "Mạc – Thiên - Cơ".

Tới cùng là vì sao Mạc Thiên Cơ lại hại mình, Sở Dương vẫn một mực không sao hiểu nổi. Kiếp trước hai người từng vô số lần nâng cốc đối ẩm, vô số lần tâm sự chân thành, vô số lần trò truyện thâu đêm.

Vốn Mạc Thiên Cơ đã có vô số cơ hội để giết mình, nhưng hắn chưa bao giờ lộ ra tới nửa điểm. Thậm chí, Sở Dương cảm nhận được Mạc Thiên Cơ thật lòng muốn làm bằng hữu với mình, cũng thật lòng thưởng thức mình.

Hơn nữa tại Trung Tam Thiên, mấy lần mình gặp nguy hiểm thì Mạc Thiên Cơ cũng đều ra tay giúp đỡ. Bạn đang đọc truyện tại - http://

Bởi vậy mà Sở Dương vẫn luôn luôn không hiểu vì sao Mạc Thiên Cơ lại sắp đặt để giết mình. Rốt cuộc hôm nay hắn mới biết đáp án - đây là vì muội muội hắn, Mạc Khinh Vũ.

Báo thù!

Nhớ rõ lần cuối cùng hai người tại uống rượu với nhau, uống say như chết, nói tới thế sự vô thường thì đều cảm thán không thôi… sau lại không biết như thế nào mà cùng nói ra với nhau những nỗi đau, những tiếc nuối ẩn sâu trong nội tâm mình.

Ký ức chợt ùa về trong lòng Sở Dương…

"Điều khiến ta tiếc nuối nhất, chính là muội muội của ta, muội ấy chính là người ta yêu quý nhất!" Khi nói tới chuyện này, cả người Mạc Thiên Cơ mùi rượu nồng nặng, lệ nóng ứa ra: "Muội muội của ta gặp phải một tên nam nhân phụ tình, nàng vì tên nam nhân này mà bỏ ra hết thảy, vậy mà không ngờ sau bị hắn vứt bỏ, cuối cùng còn vì hắn mà chết. Khi nàng còn sống rất nhiều lần ta hỏi nam nhân này là ai… nhưng nàng vẫn chưa bao giờ nói cho ta biết…"

Trong mắt Mạc Thiên Cơ lệ nóng cùng sát khí túa ra, nghiến răng nghiến lợi gằn giọng: "Nếu để cho ta biết được hắn là ai thì nhất định ta sẽ băm thây hắn làm vạn đoạn! Cho dù hắn là con của bá chủ Thượng Tam Thiên cũng nhất định phải chết! Cho dù vì thế mà khiến Mạc thị ta toàn bộ chôn cùng, ta cũng nhất định sẽ làm!"

"Điều tiếc nuối nhất trong lòng ta là không biết nam nhân hại chết muội muội ta là ai rồi..." Mạc Thiên Cơ cúi đầu, nghẹn ngào khóc rống lên.

Sở Dương lúc đó cũng đã say khướt, không kìm được hỏi: "Tiểu muội ngươi tên là gì?"

"Tên của tiểu muội ta… ta không dám nhắc lại, vừa nghĩ tới, trong lòng đau muốn chết…" Mạc Thiên Cơ cười thảm, nằm gục trên bàn, lẩm bẩm: "Tiểu muội… Tiểu muội… Vì sao không đợi tới ngày ca ca làm chủ gia tộc chứ…"

Sở Dương bị Mạc Thiên Cơ khơi gợi lên ký ức về Mạc Khinh Vũ, trong lòng cũng đau buồn theo… vậy nên cũng đem chuyện của mình với Khinh Vũ mà trút ra một lượt… nói liền một đêm.

Mà khi đó Mạc Thiên Cơ nghe xong, nhìn chằm chằm mình với ánh mắt vô cùng kỳ lạ, nhưng lúc đó mình căn bản đang đắm chìm trong hồi ức nên không chú ý tới…

Ngày hôm sau, Mạc Thiên Cơ âm thầm rời đi, biệt vô âm tín. Mà chính mình chỉ thấy được thanh bội kiếm mà Mạc Thiên Cơ bình thường quý như tính mạng gãy làm đôi bị bỏ lại trước cửa ra…

Từ đó về sau hắn không còn gặp Mạc Thiên Cơ nữa, lại vẫn lo lắng Mạc Thiên Cơ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn nên cũng từng đi tìm kiếm khắp nơi…

Nhưng ngay khi mình đi lấy đoạn thứ năm của Cửu Kiếp Kiếm thì lại gặp phải cuộc phục kích trí mạng của Mạc Thiên Cơ.

Tất cả đều đã sáng tỏ, hóa ra là vậy!

Không từ mà biệt, kiếm gãy làm hai… ý là ân đoạn nghĩa tuyệt. Sau lại phục kích mình là để báo thù cho muội muội. Tuy chính mình từ đầu đến cuối không nhắc tới cái tên Mạc Khinh Vũ, nhưng bằng trí tuệ của Mạc Thiên Cơ thì sao có thể không đoán ra chính mình là kẻ gây nên cái chết của tiểu muội hắn chứ.

Sở Dương thở dài một hơi. Nhất thời không biết nên khóc hay nên cười.

Đúng lúc này, thân hình Mạc Khinh Vũ khẽ động, phát ra một tiếng rên khẽ thống khổ… rồi chậm rãi mở mắt, từ từ nghiêng đầu nhìn xung quanh, nhìn hai người.

Một đôi mắt trong veo như nước hồ thu, con ngươi đen nhánh long lanh. Sở Dương hầu như ngay lập tức bị đôi mắt này hút hồn...

Mạc Khinh Vũ khẽ cau mày, tựa như cảm giác được thân thể đau đớn, lại thấy Mạc Thành Vũ ở bên cạnh thì miệng nhỏ lập tức mếu máo, nước mắt dưng dưng, giống như một tiểu cô nương bị bắt nạt bỗng gặp được người nhà.

"Tiểu thư, người đã tỉnh? Vết thương như thế nào? Còn đau hay không?" Mạc Thành Vũ hỏi tới tấp, cơ thể từ từ chuyển động nhích tới che khuất tầm nhìn của Sở Dương.

"Thành Vũ thúc thúc…" Mạc Khinh Vũ nước mắt lã chã, đáng thương nói: "Đau lắm…"

"Ngoan, đừng khóc đừng khóc, ở đây còn có Sở thúc thúc nữa. Đừng khiến Sở Thúc chê cười rồi." Mạc Thành Vũ vội vàng an ủi, đau xót mà nói: "Tiểu thư, lúc đó may mà có Sở thúc thúc..."

Sở Dương đứng một bên, trợn mắt há mồm, toàn thân run lẩy bẩy, mặt mũi xám ngoét.

Sở Dương … thúc thúc?

Đó là vợ ta a!

Sở Dương giận tới hầu như sắp sùi bọt mép…

Mạc Khinh Vũ nhẹ nhàng ừm một tiềng, giơ tay lên lau nước mắt, nhìn Sở Dương… khuôn mặt xinh xắn ửng đỏ, cúi đầu hành lễ nói: "Chất nữ cảm ơn Sở Dương thúc thúc, ân cứu mạng này, Tiểu Vũ suốt đời không quên…"

Sở Dương vội vã khua tay, cười ha hả nói: "Không có gì, không có gì. Khụ khụ… Thực ra ta cũng không lớn hơn ngươi là bao, cứ gọi Sở Dương ca ca là được rồi… Kêu thúc thúc già quá đi mất…"

Mạc Khinh Vũ khẽ giật mình, khuôn mặt xinh xẻo có chút nhăn nhó, ngẩng đầu, đôi mắt mở to nhìn Mạc Thành Vũ.

Mạc Thành Vũ trợn tròn mắt nói: "Không được. Bối phận tuyệt đối không thể loạn, phải là thúc thúc, sao có thể gọi là ca ca chứ? Tuyệt đối không được!"

Khuôn mặt Sở Dương tức thì tràn ngập khổ sở, ai oán nhìn Mạc Thành Vũ, hận không thể lập tức lôi thằng này ra đánh cho má nhận không ra một chặp. Vừa rồi còn cảm thấy hắn là một hảo hán tử trung tâm nghĩa đảm, giờ nhìn tới lại thấy ức bể phổi làm sao?

"Sở Dương thúc thúc…" Tiểu loli liếm môi, nói: "Ta muốn uống nước."

""Ừ… ừ..." Sở Dương mặt mũi xám xịt, cũng không dám chậm trễ vội tất tả bưng nước tới. Aaaaiiiiii… xem ra mình còn phải làm cái thúc thúc này vài ngày rồi.

"Để ta." Mạc Thành Vũ biểu lộ rõ ý tứ tranh công. Đoạt lấy chén nước trong tay Sở Dương, cẩn thận cho Mạc Khinh Vũ uống từng hớp nhỏ một.

"Thành Vũ thúc thúc, nhị ca ta khi nào mới tới?" Mạc Khinh Vũ chớp chớp đôi mắt, khuôn mặt tràn ngập ủy khuất oán thán: "Ta muốn kêu nhị ca đem đám người xấu kia đánh một trận a…"

"Ách, Nhị công tử… cũng đã sắp tới." Mạc Thành Vũ có chút bối rối, hiện tại không biết Mạc Thiên Cơ có còn ở dưới vách núi hay không nữa? Hay cũng đã gặp phục kích? Hắn sao có thể biết khi nào thì Mạc Thiên Cơ tới chứ.

Nhẹ nhàng đỡ Mạc Khinh Vũ nằm xuống, chắc là do đụng chạm tới vết thương nên tiểu loli khẽ nhíu mày một cái, trong lòng Sở Dương cùng Mạc Thành Vũ đều cuống lên.

Mạc Thành Vũ nắm chặt bàn tay nhỏ bé của Mạc Khinh Vũ, một đạo nguyên khí chậm rãi rót vào kinh mạch kiểm tra tỉ mỉ thương thế của nàng… lập tức biến sắc, khuôn mặt ngăm đen bỗng chốc trở lên trắng bệch. Toàn thân hắn run rẩy, rồi ngây ra như phỗng, sau đó đột ngột phun ra một ngụm máu, đau đớn nói: "Sao…sao có… thể như…vậy?"

Hắn phát hiện ra vấn để nơi Tam Âm mạch của Mạc Khinh Vũ…

Lúc trước nghe Sở Dương thăm dò thì hắn đã cảm thấy có điềm gở, nhưng trong lòng vẫn còn một tia hi vọng nhỏ nhoi… giờ khắc này khi tin dữ được khẳng định thì hắn bỗng cảm thấy trời đất quay cuồng.

"Thành Vũ thúc thúc… Thành Vũ thúc thúc… người sao vậy?" Mạc Khinh Vũ hoảng hốt kêu lên.

"Thúc thúc không sao, đây chỉ là một ngụm máu bầm, nhổ ra được thấy thoải mái hơn nhiều." Mạc Thành Vũ gượng gạo cười, giả vờ thoải mái nói: "Trước hết tiểu thư cứ ngủ một giấc thật ngon đi nhé, tỉnh dậy mọi việc sẽ tốt hơn thôi."

Khinh Vũ ngoan ngoãn nhắm mắt lại, bỗng chợt mở mắt, ngượng ngùng nói: "Thành Vũ thúc thúc… có ngài cùng Sở Dương thúc thúc ở chỗ này, ta… ta không ngủ được…"

Lại là Sở Dương thúc thúc. Sở Dương ngửa mặt lên trời thở dài, trong lòng uất ức tới mức suýt nữa bị nội thương luôn rồi.

"Vì sao không ngủ được?" Mạc Thành Vũ kinh ngạc hỏi: "Thúc thúc ở chỗ này mới yên tâm nha."

"Vì các người là… nam nhân a…" Đôi mắt hồn nhiên của Mạc Khinh Vũ mở to: "Mẫu thân nói, thục nữ khi đi ngủ thì bên cạnh nhất định không được có nam tử, nhất định phải đuổi đi a…"

Đọc truyện chữ Full