DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên
Chương 180: Thổi cạn nước Cửu Trọng Thiên - Bằng tay ta Tử Ngọc tiêu

Phương pháp bẻ cong đao khí vẫn chưa có tiến triển gì đáng kể. Nhưng Sở Dương vẫn không hề tỏ ra gấp gáp, cứ chậm rãi nghiên cứu.

Trong mấy ngày này, bên trong Thiên Binh Các, Cố Độc Hành cùng với mấy người mới tới khí thế cũng bốc lên ngùn ngụt. Mỗi ngày bọn họ ai cũng đều mấy lần ngất lên ngất xuống, còn Mạc Khinh Vũ thì đứng ở một bên hò hét cổ vũ.

Thương thế của Mạc Thành Vũ cũng đang dần tốt hơn qua từng ngày.

Xế chiều, Ô Thiến Thiến trong lúc sàng lọc tin tức bèn cắt đứt tràng cười khúc khích của Sở Ngự Tọa, cố ý đem mấy tin tức râu ria báo cáo cho hắn liên hồi, nhưng vị Sở Ngự Tọa của chúng ta vẫn ngồi lù lù một đống, mắt điếc tai ngơ.

Nhưng khi Ô Thiến Thiến đọc đến một tin tức rất bình thường thì đột nhiên Sở Diêm Vương liền ngồi bật dậy, trong đôi mắt bắn ra hai luồng thần quang vô cùng đáng sợ. Loại ánh mắt này trước nay nàng chưa từng thấy, khiến Ô Thiến Thiến cũng không khỏi giật mình đánh thót, trống ngực đập lên bình bịch.

"Ở cửa thành Nam có hai người đi vào, một già một trẻ, khí độ cao hoa. Người lớn tuổi tinh thần mặc lịch, người trẻ phong thái tuấn nhã, trong tay cầm một thanh Tử Ngọc tiêu."

Ba chữ Tử Ngọc Tiêu trong tin tức kia đọc ra khiến cho Sở Dương giật bắn người như vừa bị điện giật.

Trong trí nhớ của hắn, Mạc Thiên Cơ cũng có một thanh Tử Ngọc tiêu như vậy, là vật bất ly thân. Thứ nhất là thú tiêu khiển của hắn, thứ hai nó cũng chính là độc môn binh khí. Hơn nữa trong cây tiêu đó cũng tồn tại cơ quan, vô cùng lợi hại.

Tin tức kia khiến Sở Dương liền nghĩ đến: Có phải Mạc Thiên Cơ rốt cuộc đã tới Thiết Vân thành sao?

Nửa năm trước, mình đối với cái tên này hận thấu xương. Nhưng hiện tại khi nhắc đến cái tên này, trong lòng gã cảm thấy trong lòng vô cùng phức tạp, cảm xúc lẫn lộn đan xen.

"Dốc toàn lực truy tìm nơi ở của hai người kia!" Sở Dương gấp gáp hạ lệnh.

"Cái gì?" Ô Thiến Thiến bật thốt, hoàn toàn không nghĩ tới Sở Dương lại phản ứng mãnh liệt đến quái dị như thế, khiến cô hoàn toàn không kịp phản ứng.

"Một già một trẻ, trong tay còn cầm một thanh Tử Ngọc tiêu, điều tra ngay điểm dừng chân của họ!" Sở Dương ra lệnh từng chử vô cùng rành mạch. Đôi mắt lóe ra những luồng quang mang khiếp người.

Một canh giờ sau, sắc trời cũng đã dần tối. Sở Dương vận một bộ trường bào màu xanh dương, rảo bước tới một khách sạn tên là Ưu Lai. Gã đứng ở cửa một lúc sau mới cất bước lên lầu, bước tới trước cửa một gian phòng nâng tay nhẹ nhàng gõ cửa.

"Ai đấy?" Bên trong vang ra một âm thanh vững chãi, nhàn nhạt hỏi vọng ra.

"Thổi cạn nước Cửu Trọng Thiên – Bằng tay ta Cửu Ngọc tiêu" Sở Dương nhẹ đáp tiếp: "Thiên Cơ khó sửa, Thiên Cơ dễ dò!"

Bên trong đột nhiên lâm vào yên tĩnh. Một hồi lâu sau vọng ra một thanh âm trang nhã, chầm chậm thốt: "Thú vị! Mời vào!"

Cánh cửa thoáng mở hiện ra một khuôn mặt gầy guộc của một lão giả nhìn Sở Dương với đôi mắt cảnh giác. Trong khoảnh khắc hình ảnh lão giả này đập vào mắt Sở Dương, trong đầu hắn liền nổ ầm lên một tiếng, một màn mình bị vây công ở Phong Lôi đài tại Thượng Tam Thiên xẹt qua trong trí nhớ của hắn như ánh chớp giữa đêm.

Lão giả trước mắt gã chính là một trong ba cao thủ Vương cấp vây công hắn.

"Ngươi là…???" Lão giả ngờ vực hỏi.

"Bằng hữu!" Sở Dương cười nói tiếp: "Mạc Thành Vũ ở chỗ tôi!"

"Hả? Mời vào, mời vào!" Sắc mặt lão giả nhất thời nghiêm lại, niềm vui mừng không thể che đấu ánh lên trong khóe mắt. Lão liền nghiêng người tránh đường mời Sở Dương.

Sở Dương hít một hơi thật sâu, rảo bước tiến vào trong.

Bên trong, một bạch y thanh niên dáng người như ngọc, trong tay cầm một thanh ngọc tiêu trong suốt ánh lên ánh sáng màu tím vô cùng mỹ lệ. Vầng trán sáng láng, khuôn mặt như ngọc dũa, hàng chân mày dính liền vào nhau, đôi mắt thâm thúy tựa như hai mặt hồ sâu không thấy đáy đang ngồi đó.

Một thân bạch y, tóc dài như thác. Mặt mũi trắng nõn, tinh xảo như một cô gái. Nhưng trong đó tràn đầy khí chất trí trùm thiên hạ, khí thế lăng lệ mơ hồ toát ra từ đôi mắt.

Sóng lòng Sở Dương đang cuộn trào. Trong khoảng khắc đó, kiếp trước kiếp này tựa hồ đã nhập chung vào nhau, sau đó trong nháy mắt đẩy ra xa vạn dặm.

Khuôn mặt ấy, Sở Dương có thể nói là quen thuộc cực điểm.

Đệ nhất hảo hữu kiếp trước! Cũng là duy nhất hão hữu! Cũng chính là đầu sỏ gây ra cái chết đầy uất hận của mình!

Mạc Thiên Cơ!

Vào lúc này, Sở Dương nhìn Mạc Thiên Cơ, đôi mắt thâm thúy của Mạc Thiên Cơ cũng hoàn toàn để trên mặt Sở Dương, trong đôi mắt như muốn nhìn thấu cả con người của Sở Dương Gã nở một nụ cười vô cùng ưu nhã thốt: "Khách quý đăng môn, mời ngồi!"

"Không mời mà tới, sao có thể gọi là khách quý được?" Sở Dương thản nhiên đáp.

"Tôi chỉ mới tới Hạ Tam Thiên này, nếu đã tìm được tôi thì ngoài địch nhân ra thì chính là khách quý rồi!" Mạc Thiên Cơ lại cười ôn hòa, nhàn nhạt nói tiếp: "Mà huynh hiển nhiên không phải là địch nhân của tôi!"

"Tại sao huynh biết tôi không phải là địch nhân của huynh?" Sở Dương giở giọng đe dọa đáp.

"Nếu huynh là địch nhân thì tôi đã chết không có chỗ chôn thân rồi!" Mạc Thiên Cơ khẽ mỉm cười đáp. Gã xoay người đi tới bên giường, từ trong hành lý lấy ra một cái bọc nhỏ, nhẹ nhàng mở ra sau đó cầm lấy bình trà trên bàn, nhẹ ngắt một đoạn nhỏ lá trà bỏ vào bình nước. Sau đó hắn dùng một chiếc khăn trắng nõa che trên miệng bình đem nước sôi nhẹ đổ vào, rồi khẽ đặt lại lên bài, thản nhiên thốt: "Lão Phương, ông ra ngoài đi! Ta muốn cùng vị bằng hữu này nói vài câu!"

Trong lúc hắn làm mọi chuyện, vẻ mặt vô cùng chuyên chú, mỗi động tác đều đầu vào đấy, tràn ngập tiết tấu. Làm cho người quan sát không chút nào phiền phức, ngược lại khiến cho họ cảm thấy hắn mỗi động tác của hắn ưu nhã đến động lòng người, hơi thở quý tộc phát ra từ tận xương tủy.

"Nhị thiếu gia…" Lão giả sắc mặt nhăn nhó kêu lên.

"Huynh ấy tới tìm ta. Hơn nữa khi vào đây cũng liền đánh lời sắc bén, không hề bàn chánh sự. Ta dù bỏ đi pha trà huynh ấy cũng không hề vội vã mà chỉ là lẳng lặng ngồi chờ, chứng tỏ huynh ấy không phải là loại người vội vàng dao động, cùng với lời nói gây sự khi mới vào đúng là không hề ăn khớp! Huynh ấy đi vào cũng chỉ nhìn thẳng ta mà hỏi, hiển nhiên là có lời muốn cùng ta nói, không muốn để cho người thứ ba biết!"

Mạc Thiên Cơ hơi mỉm cười nói tiếp: "Cho nên ông đi ra ngoài đi, cũng không nên nghe lén!"

Khi gã nói ra những lời đó, đôi mắt vẫn không hề động đậy, khẩu khí vô cùng ôn hòa tự nhiên, nhưng lại không kém phần uy thế, nắm giữ hết thảy.

Đó chính là Mạc Thiên Cơ!

Sở Dương trong lầm thầm than thở. Chỉ cần nhìn dáng vẻ đó, nghe câu nói đó cũng biết vị Nhị thiếu gia của Mạc thị này hiện tại đã vượt xa bạn bè cùng trang lứa rồi!

Bao gồm cả những người sau này cùng nổi danh với hắn như Cố Độc Hành, Đổng Vô Thương, nhưng bây giờ nếu cùng so sánh với hắn thì hoàn toàn không hề sánh nổi. Nguyên nhân ra sao thì Sở Dương cũng biết rõ.

Bây giờ đám người Cố Độc Hành không hề có được kinh nghiệm như Mạc Thiên Cơ, cho nên không thể thành thục như hắn được. Hơn nữa những người này là thứ xuất, không thể có quyền thừa kế nên không có áp lực gì lớn cả.

Nhưng hiện tại Mạc Thiên Cơ cùng huynh trưởng của hắn là Mạc Thiên Vân đồng thời đều là con vợ cả, hơn nữa lại xuất sắc như nhau, tranh đoạt giữa hai huynh đệ bọn họ cũng đã đang vô cùng kịch liệt.

Mạc Thiên Cơ bây giờ cũng đã trãi qua thiên chuy bách luyện, cho nên ở mỗi nhất cử nhất động bên trong đều lộ ra khí chất của một đại tướng chỉ huy.

Lão giả kia liền hô một tiếng đáp ứng rồi lui ra ngoài. Tiếng bước chân xuống lầu vang lên xa dần rồi im bặt.

"Mời ngồi, xin hỏi đại danh?" Mạc Thiên Cơ vẫn không hề ngẩng đầu, tay phải vẫn còn bao trùm trên bình trà, nhẹ nhàng lay động, mỗi một lần lay động cũng đều mang theo một tiết tấu vô cùng kỳ lạ.

"Họ Sở, Sở Dương!" Sở Dương chầm chậm đi đến đối diện với Mạc Thiên Cơ, ngồi xuống với tư thế vô cùng thoải máu, không hề xem mình là ngoại nhân.

Kiếp trước chính mình phiền nhất đúng là Mạc Thiên Cơ, bị hắn bức cho đến không còn đường về. Nên khi thấu hắn có bộ dạng như thế thì hắn đã muốn nhào tới đánh hắn một trận cho bỏ ghét rồi.

Không nghĩ tới hôm nay lại gặp được…

"Bình tĩnh, chớ có nôn nóng, chờ tôi pha trà đã!" Mạc Thiên Cơ đáp vô cùng ôn hòa. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.

Sở Dương cười ha hả, lẳng lặng nhìn luồng khói nhẹ nhàng bốc lên từ vòi bình, không hề thốt một câu.

"Huynh chính là Ngự tọa đại nhân của Bổ Thiên Các – Sở Diêm Vương sao?" Mạc Thiên Cơ vẫn không hề ngẩng đầu lên, vẫn mang vẻ mặt vô cùng chuyên chú nhìn bình trà, đáp đầy thâm thúy: "Thật không hề nghĩ tới, vị Sở Diêm Vương danh chấn thiên hạ thế nhưng lại trẻ như thế!"

"Vậy sao?" Sở Dương đáp đầy vẻ hứng thú hỏi: "Tại sao lại nói vậy?"

"Mới vừa rồi Sở huynh vào cửa đã từng nói một câu: "Mạc Thành Vũ đang ở chỗ ta!"" Mạc Thiên Cơ nhẹ nhàng nở nụ cười nói tiếp: "Chỉ bằng một lời này thì tôi đã kết luận được thân phận của huynh rồi!"

"Rửa tai lắng nghe!" Sở Dương nghiêng đầu, nhẹ đáp. Niềm hưởng thụ trong quá khứ của mình chính là nghe Mạc Thiên Cơ đem chuyện hoàn toàn vô lý phân tích ra ngọn ngành, chân tướng.

Kể từ khi trọng sinh đến nay, cách làm người cùng phong cách làm việc của mình có thể nói là chịu ảnh hưởng rất lớn từ Mạc Thiên Cơ.

"Chúng ta gặp Hăc Ma đã mất đi tung tích của nhau. Bọn Hắc Ma tất nhiên sẽ tiến hành trãm thảo trừ căn. Mà phía tiểu muội của tôi chính là bên có thực lực yếu nhất, tiểu muội tôi lại là người mang Tam Âm Mạch. Tiềm lực phát triển vô cùng khổng lồ cho nên Hắc Ma sẽ lựa chọn trước tiên sẽ trừ khử tiểu muội rồi!"

Mạc Thiên Cơ vẫn thản nhiên nói tiếp: "Tình cảnh lúc ấy Mạc Thành Vũ nếu như muốn bảo vệ tiểu muội chu toàn nếu không trả một cái giá lớn thì căn bản không làm được. Cho nên kết quả tốt nhất chính là chạy trốn!"

"Trong khi chạy trốn, sức người cũng sẽ có lúc kiệt. Đám người Hắc Ma người đông thế mạnh, công lực cao cường, nếu không có người tương trợ thì dù nhất thời bọn họ có thoát được cuối cùng cũng lại phải lọt vào trong tay Hắc Ma mà thôi. Mạc Thành Vũ nếu đã ở chỗ của huynh thì tiểu muội của ta chắc chắn đang ở đó. Nếu không thì Mạc Thành Vũ đã sớm không còn ở đây rồi!" Mạc Thiên Cơ mĩm cười giải thích, không đợi Sở Dương hỏi liền giảng giải tiếp:

"Đối mặt với Hắc Ma chặn đánh như thế, người có thể giúp được bọn họ tất nhiên sẽ là một nhân vật vô cùng quyền thế. Ở Thiết Vân thành này có thể dùng thúng úp voi." Mạc Thiên Cơ lẳng lặng nói tiếp: "Hon nữa người này còn phải trí kế siêu quần mới có thể bảo vệ hai người bọn họ trong mọi tình huống được! Bởi đám người Hắc Ma tuyệt sẽ không hề để ý thế lực thế tục, coi như là nhân vật vô cùng quyền thế nếu không cho bọn chúng một giải thích hợp lý chắc chắn sẽ chọc giận bọn chúng, máu sẽ chảy thành sông. Cho nên tôi mới nói là người này có trí kế siêu quần!"

Sở Dương gật đầu đáp: "Có lý!"

"Ở chốn Thiết Vân thành này, một nhân vật như thế chỉ có ba người! Một là Thiết Bổ Thiên, hai là Thiết Long Thành, ba chính là huynh – Sở Diêm Vương." Mạc Thiên Cơ nhàn nhạt đáp.

"Thiết Bổ Thiên và Thiết Long Thành cũng sẽ không dám chọc vào cái đại phiền toái này, bọn họ không dám mạo hiểm. Bởi cả Thiết Vân quốc đang trên vai hai người bọn họ." Mạc Thiên Cơ thản nhiên đáp tiếp.

"Nhưng huynh như thế nào có thể xác định Sở Diêm Vương tôi sẽ mạo hiểm đây?" Sở Dương đáp đầy khiêu khích.

"Ha ha ha.. " Mạc Thiên Cơ cười ruồi, nhẹ đáp: "Trong khoảng thời gian này, lời đồn về Sở Diêm Vương rất nhiều. Mỗi một việc cũng nói rất rõ: Sở Diêm Vương thích mạo hiểm!"

Đọc truyện chữ Full