DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên
Chương 199: Hoàng đế triệu kiến!

"Ngươi không phải ta! Ngươi không thể biết cảm giác của ta!" Thiết Bổ Thiên cắn răng nói, "Tuy rằng thống khổ, nhưng chỉ cần còn có một hơi, còn có hy vọng! Tuy rằng hy vọng thực xa vời, thậm chí thực buồn cười, nhưng hy vọng tồn tại! Ta cũng cảm thấy, mỗi một ngày đều là tràn ngập hy vọng!"

"Một vạn bảy nghìn năm trước, đương nhiên là lúc ăn tươi nuốt sống, đế quốc đời thứ nhất Thần Dụ đế quốc hoàng đế lúc sinh mệnh bị đe dọa, tất cả các thần y đều nói không thể cứu chữa nữa, nhưng đến phút cuối lại xuất hiện một vị dị nhân, một viên cửu trọng đan, liền làm vị hoàng đế bệ hạ kia tức khắc khôi phục! Vị bệ hạ kia có thể nói là bệnh tình còn nặng hơn cả Phụ hoàng của ta" Thiết Bổ Thiên duỗi tay ra bắt lấy vạt áo Sở Dương, xé lòng nói: "Ông ta là Hoàng đế, Phụ hoàng ta cũng là hoàng đế! Nhưng Phụ hoàng ta tại sao lại không có người đưa đến cửu trọng đan? Vì sao?"

"Cửu trọng đan?" Sở Dương chỉ cảm thấy trong lòng mình như bị đại chùy giã một cái thật mạnh!

"Không sai! Chính là cửu trọng đan! Chuyện này, vẫn bị vùi lấp chân tướng, mãi vẫn không có ai dám đứng ra nói, trong điển tích của hoàng gia ghi lại chỉ ghi chép rất sơ sài, nhưng chính là vì Hoàng gia ghi lại nên chắc chắn không thể sai được" Thiết Bổ Thiên ngửa mặt lên trời giận giữ: "Tại sao đến lượt Phụ hoàng ta lại không có?"

Sở Dương không nói gì!

Hắn vạn lần cũng không thể ngờ lại có loại chuyện như vậy!

Cửu trọng đan quả nhiên đã từng xuất hiện một vạn bảy ngàn năm trước. Như vậy có thể nói, một vạn bảy ngàn năm trước đã từng có một vị Cửu kiếp kiếm chủ! Chỉ có Cửu kiếp kiếm chủ mới có thể lấy được Cửu trọng đan.

"Ai cũng biết rằng, Phụ hoàng hiện tại sống không bằng chết, nhưng cho dù không nhìn từ góc độ tình thân đi chăng nữa, nhìn từ góc độ chính trị mà nói, nếu như để Phụ hoàng chết đi… vậy ta có còn là người không? Còn có ai dám vì Thiết Vân mà chiến đấu? Bởi vì Thiết Vân có một vị Thái tử tính tình lương bạc, ai nguyện ý chiến đấu vì hắn? Ngay cả phụ thân của mình cũng không thể chăm sóc tốt, còn có lương tâm gì? Hắn có tư cách gì, để cho người khác vì hắn xuất sinh nhập tử?"

"Ta không muốn nghĩ tới việc này, chuyện này thật quá tàn khốc, nhưng ta không thể không nghĩ! Ngươi nghĩ rằng Thiết Bổ Thiên ta nguyện ý làm Thái tử này hay sao? Ngươi cho rằng ta thật muốn ngôi vị hoàng đế này sao? Ngươi cho rằng… ta thực không để ý thiên hạ không để ý các tướng sĩ chết sống?" Thiết Bổ Thiên phẫn nộ trừng mắt nhìn Sở Dương: "Ngươi xuất thân thảo mãng, ngươi hiểu được bao nhiêu loại chính trị này?"

"Ngươi chỉ biết cái gì là nên, cái gì không nên! Nhưng ngươi có biết, khoảng cách giữa nên và không nên là một giới hạn không xác định?" Thiết Bổ Thiên rống lên: "Tất cả những thứ các ngươi xem là khuôn vàng thước ngọc đó, nhưng đến lượt ta đến làm, chính là mười phần sai! Thân là đế vương, sáu vạn vạn dân chúng đều đang nhìn ta, ta nơi nào có cái gì hẳn là không nên?"

"Ta cũng muốn cái gì cũng không quản, vùi đầu vào ngủ, nhưng ta không thể như vậy! Ta cũng muốn mặt trời mọc đi làm, mặt trời lặn nghỉ ngơi, nhưng ngươi biết không, cuộc sống thường dân như vậy đều là đêm nào nằm mơ ta cũng mơ thấy. Nhưng ta mãi mãi cũng không làm được. Cho dù Thiết Vân quốc diệt, ta cũng không được! Ngươi hiểu không?".

Thiết Bổ Thiên trầm trọng nói: "Ta rất mệt, ngày nào ta cũng mệt tới muốn chết đi được. Nhưng ta nghĩ tới, phụ hoàng ta vãn nằm ở nơi đó, phụ hoàng ta còn đó! Còn đang nhìn ta, nhìn… con của người, đang vì Thiết Vân quốc mà cố gắng! Ta sẽ không cảm thấy mệt! Cảm giác như vậy, ngươi biết sao?"

"Phụ hoàng mà chết… nhỏ thì là ta mất đi phụ thân, nhưng nói to lên, là cũng quan hệ đến sự sống chết của sáu vạn vạn dân chúng trong phạm vi một ngàn ba trăm vạn dặm Thiết Vân!"

Thiết Bổ Thiên thanh âm chậm rãi trầm thấp xuống: "Mà hiện tại, Đỗ thần y mất tích, đã làm cho Phụ hoàng ta hoàn toàn mất đi hy vọng!"

"Ta cũng không hy vọng Đỗ thần y mất tích, cũng không hy vọng Hoàng thượng gặp chuyện không may" Sở Dương chậm rãi nói: "Nhưng mà, có một chuyện, người thân làm Thái tử, làm quân vương một nước, cho dù là tàn khốc nhưng ngươi cũng phải nhìn cho rõ ràng… chuyện này đối với Thiết Vân, chỉ có lợi mà không có hại".

"Lời này nói không sai" Thiết Bổ Thiên thanh âm rất lạnh: "Thiết Vân đã từ lâu, ta là thái tử nắm quyền lợi quốc quân, dù gì thì cũng ngôn bất chính danh bất thuận, một nước hai vua cũng là một điều tối kỵ. Phụ hoàn mà ra đi, đối với triều đình của Thiết Vân, mặc kệ là quân đội chính phương, mặc kệ là người vốn phản đối hay tán thành ta, đều phải tiến thêm một bước lấy ta làm trung tâm! Cái này đối với Thiết Vân, thật có lợi vô hại!"

"Nhất là ở loại rắc rối phức tạp trước mắt này, dưới tình huống động có thể mất nước, loại tình huống này, thật là chuyện tốt!" Thiết Bổ Thiên lạnh như băng cười cười: "Nhưng ai nghĩ tới cảm giác của ta?"

"Ngươi có từng nghĩ qua không?" Thiết Bổ Thiên hỏi thẳng Sở Dương: "Ngươi có từng nghĩ qua không?"

Sở Dương ảm đạm không nói gì.

"Ta không phải là người có quyền lực thì trở nên kiêu hùng" Thiết Bổ Thiên lẳng lặng nói, hắn xoay người, đôi vai gầy run run, trong giờ khắc này, vị Bổ Thiên Thái tử này vẫn luôn nắm chắc trí tuệ trong tay, luôn luôn ung dung bình tĩnh, nhưng lại lộ ra dáng vẻ vô cùng đáng thương…

"Ta về hoàng cung, khoảng thời gian này đã làm phiền Sở Ngự Tòa" Thiết Bổ Thiên hít một hơi thật sâu nói: "Cho dù là đối với quân sĩ chết trận trợ cấp, hay là tìm gian tế, hoặc là nói, tìm tung tích của Đỗ thần y, ta tin tưởng Sở Ngự Tòa nhất định đều làm tốt".

Thiết Bổ Thiên quay người, nhẹ nhàng nói: "Phụ thân ta chỉ còn mấy ngày này thôi, bất kể thế nào thì ta cũng phải ở bên cạnh người, chăm sóc người cho tới lúc lâm chung! Cho dù bởi vậy mà mà mất nước, ta cũng… sẽ không tiếc!"

Nói xong, hắn ngay lập tức đi ra ngoài, đi tới cửa, lại dừng lại, nhẹ nhàng nói: "Sở Dương, nếu như không thể tìm được Đỗ Thế Tình… ta sẽ hận ngươi! Hận ngươi cả đời!"

Thiết Bổ Thiên dù sao cũng không phải kẻ ngốc, Đỗ Thế Tình từ chỗ Sở Dương đi ra liền mất tích, hắn sao có thể không nghi ngờ? Nhưng hắn nói cũng là "hận ngươi" chứ không phải "giết ngươi". Cái này, còn có chút ý vị sâu xa.

Nói xong câu đó, Thiết Bổ Thiên liền biến mất sau cánh cửa.

Sở Dương kinh ngạc đứng ở cửa nhìn ra ngoài, nếu có người có thể nhìn thấy sắc mặt của hắn sau mặt nạ, thì có thể phát hiện, trên mặt hắn đang kịch liệt giãy dụa.

Thiết Thế Thành hiện tại đã sống không bằng chết, chết sớm một chút đối với Thiết Thế Thành mà nói cũng là một sự giải thoát. Hơn nữa, là một loại ân huệ! Điểm này thì ai cũng hiểu.

Miễn cưỡng kéo dài để hắn không chết, điều này đối với một vị quốc quân mà nói thật sự là một việc rất tàn khốc! Điểm này, tất cả mọi người cũng đều biết!

Mà lúc này, để Thiết Thế Thành chết đi, đối với toàn bộ Thiết Vân mà nói hoàn toàn không phải bi thương mà là một sự giải thoát. Hơn nữa, chính quyền Thiết Vân sẽ càng được củng cố, địa vị của Thiết Bổ Thiên cũng trở nên danh chính ngôn thuận. Điều này đối với cuộc chiến giữa hai nước mà nói cũng không có chút bất lợi nào, chính là chuyện tốt rất lớn!

Hơn nữa, Sở Dương lựa chọn để cho Đỗ Thế Tình mất tích vào thời điểm này cũng là một mũi tên bắn trúng hai đích. Thứ nhất, bảo vệ được Đỗ Thế Tình; thứ hai, hiện tại đúng là thành thiết vân Loạn thành một đoàn, đã biết Kim Mã Kỵ Sĩ đường vẫn còn có dư nghiệt ở đây, như vậy cũng có thể tăng lớn độ mạnh yếu sưu tầm; Hơn nữa quan trọng nhất chính là: Phía sau, Kim Mã Kỵ Sĩ đường lực lượng tổn hao nhiều!

Hai vị vương tọa, một người chết, một người trọng thương gần chết; ba vị Bảo Mã Kỵ Sĩ, tất cả bỏ mình! Lực lượng của Kim Mã Kỵ Sĩ ở thành Thiết Vân đã bị suy yếu rất nhiều. Hơn nữa, đám gian tế như Đường Tâm Thánh cũng bị bắt rồi, sự việc mới qua chưa được bao lâu, Kim Mã Kỵ Sĩ đường sẽ không kịp bố trí một lần nữa. Bạn đang đọc truyện được copy tại

Lúc này mà Thiết Thế Thành chết đi, tuyệt đối sẽ nằm ngoài dự liệu của Đệ Ngũ Khinh Nhu. Sở Dương dự đoán, thậm chí Đệ Ngũ Khinh Nhu trong lúc này còn không kịp phản ứng.

Bởi vì hiện tại người của Kim Mã Kỵ Sĩ đường còn lại ở thành Thiết Vân tuyệt đối sẽ không dám liên lạc về Đại Triệu, nếu như vậy thì chỉ càng làm cho Đệ Ngũ Khinh Nhu lâm vào bế tắc! Chỉ cần hắn không biết, hoặc biết chậm, vậy thì có thể vô kinh vô hiểm mà thuận lợi vượt qua cuộc đại loạn lúc Thiết Thế Thành băng hà ở kiếp trước!

Vô thanh vô tức trừ khử một hồi Thiết Bổ Thiên bị ám sát bỏ mình cùng Thiết Vân nguy cơ thật lớn!

Đối với Thiết Thế Thành là chuyện tốt, đối với Thiết Vân quốc cũng là chuyện tốt, đối với sáu vạn vạn dân chúng cũng là một chuyện tốt. Nhiều chuyện tốt như vậy, nhiều chỗ tốt như vậy, nhưng Sở Dương lại duy chỉ không nghĩ tới Thiết Bổ Thiên!

Không có đứng ở góc độ Thiết Bổ Thiên mà lo lắng vấn đề này.

Hoặc là hắn nghĩ tới, nhưng xem nhẹ.

Nhưng hiện tại phản ứng của Thiết Bổ Thiên lại làm cho Sở Dương cảm thấy áy náy. Làm cho hắn bắt đầu suy nghĩ lại vấn đề này.

Quyết định của mình không sai.

Nhưng điểm xuất phát lại phải xem xét lại.

Mặc kệ như thế nào, chuyện này nhất định sẽ gây ra thương tổn cho Thiết Bổ Thiên. Bất kể xuất phát điểm của bản thân là đại nhân đại nghĩa hay là tư dục, mặc dù nói là có chút bứt rứt, thì cũng không đúng đối với Thiết Bổ Thiên.

Từ đây suy nghĩ rộng ra, Sở Dương đột nhiên cảm thấy: mình muốn thay đổi vận mệnh, thay đổi thế giới này, có phải là từ góc độ quá mức ích kỷ mà đi suy xét vấn đề hay không?

Nghĩ đến đây, Sở Dương có chút cảnh tỉnh.

Hắn không hối hận về quyết định ngày hôm nay, nhưng y lại đưa ra một nguyên tắc cho bản thân: Từ nay về sau, khi làm bất cứ việc gì cũng phải cố gắng suy nghĩ nhiều hơn nữa.

Vì sợ rằng về sau mình sẽ hối hận, hoặc giả, một lúc nào đó mà nghĩ tới một chuyện gì đó thì lương tâm sẽ bất an.

Sở Dương hiểu rất rõ, chỉ có loại tra tấn đối với chính mình trong tâm linh này, mới là đại khổ hình đệ nhất trong cuộc sống! Loại cắn rứt lương tâm này, hoàn toàn có thể làm cho con người rơi vào tình thế sinh tử lưỡng nan.

Sở Dương không hy vọng đời này của mình sẽ mãi ở trong tình trạng tự trách lương tâm như vậy.

Buổi chiều, đám người đi tìm kiếm Âm Vô Pháp không có tin tức, lúc Sở Dương đang định quay trở về Thiên Binh Các thì đột nhiên một Ảnh tử xuất hiện: "Hoàn Thượng muốn gặp ngươi!"

"Hoàng thượng muốn gặp ta?" Sở Dương sửng sốt: "Là Hoàng thượng kia?"

"Là đương kim hoàng thượng!" Ảnh tử khô khan giải thích một câu: "Đi thôi".

Sở Dương còn chưa kịp đáp lời thì Ảnh tử đã túm lấy hắn, sau đó Sở Dương liền cảm thấy mình phiêu phiêu ra cửa, sau đó lại phiêu phiêu đi tới cửa lớn, mơ mơ hồ hồ… tới hoàng cung…

Sở Dương không biết nói gì.

Cứ cho là ngươi muốn đưa ta đi thì cũng phải nói trước với ta một tiếng chứ? Đặc biệt là ngươi đưa ta đi, bản thân ngươi lại còn không hiện thân, mọi người trên đường đều nhìn ta giống như là quỷ bay trên trời vậy.

Cảm giác này thật là buồn bực.

"Nguyên khí trong cơ thể ngươi rất kì quái!" Lúc Ảnh tử buông hắn xuống, đột nhiên lại nói một câu rất kì quái, cau mày, lắc lắc đầu nói: "Cho tới bây giờ chưa thấy qua".

Sau đó không đợi Sở Dương trả lời, liền tiêu thất.

Sở Dương định thần lại nhìn, đã đến trong hoàng cung, một gian đại điện lớn, không khí tràn ngập mùi thuốc nồng nặc. Qua một lớp bình phong mỏng mơ hồ có thể nhìn thấy Thiết Bổ Thiên đang cẩn thận đứng ở bên trong, hình như đang nói chuyện gì đó, thanh âm vô cùng nhỏ.

Ngừng một lát, Thiết Bổ Thiên quay đầu nhìn về phía cửa, thấp giọng nói: "Bên ngoài là Sở Ngự Tòa đã đến?"

Sở Dương nói: "Đúng là Sở Dương".

"Mời vào" Thanh âm Thiết Bổ Thiên tràn ngập vẻ bi thương: "Phụ hoàng sớm đã muốn gặp ngươi".

Đọc truyện chữ Full