DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên
Chương 207: Lực lượng cường đại bất ngờ ập tới!

Nhân mã hai bên lưu luyến không nỡ cáo biệt. Sau đó Sở Dương mang theo đám người Kỷ Mặc lao đi trong gió tuyết, chỉ trong phút chốc đã biến mất trong thiên địa trắng xóa.

Nhìn đám người Sở Dương rời đi, Trình Vân Hạc bốc mấy nắm tuyết, hung hăng xoa xoa hai tay mình, sau đó mới lên ngựa, ra lệnh một tiếng, đoàn xe chậm rãi lên đường

"Đại nhân, vì sao lại phải cho hắn lệnh bài? Mấy người này rõ ràng không có hảo ý!" Một vị võ tôn đối diện với hắn khó hiểu hỏi.

"Ta làm sao lại không biết bọn hắn không có ý tốt? Bất quá những người này vừa nhìn đã biết là có tài, hơn nữa còn trẻ tuổi, tinh hoa nội liễm, rõ ràng không phải là cao thủ bình thường! Cho nên những người này nhất định không phải là người của Bổ Thiên các. Điểm này có thể khẳng định." Trình Vân Hạc nhắm mắt lại, nặng nề nói.

"Điểm này cũng không sai. Mấy người tuy ương nghạnh, nhưng vừa nhìn đã biết sống an nhàn sung sướng quen rồi, hơn nữa ai nấy đều là loại người cao ngạo, dựa vào Bổ Thiên các của Sở diêm vương chỉ sợ không thể thu thập nổi nhân vật như vậy."

Vị võ tôn kia nhíu mày, nói: "Dựa theo suy nghĩ nông cạn của ta, những người này giống với hậu đại thế gia hơn, hơn nữa thế gia bình thường cũng không thể bồi dưỡng ra nhân tài như vậy...."

"Không sai!" Trình Vân Hạc nói: "Bất kể mục đích của bọn họ là gì, nhưng thứ nhất, bọn họ cũng không có ý đuổi tận giết tuyệt, cũng không mật báo cho Sở diêm vương, điều này đã nói lên lập trường của bọn hắn. Thứ hai, những người này ẩn ước lộ ra ý định tới Đại Triệu. Thứ ba, cũng là điểm quan trọng nhất. Hắn từng vô ý nói ra một câu. Chính là vì câu này mà ta tặng hắn ngọc bội của ta."

"Câu gì?"

"Vốn là thí luyện, đi đâu mà chẳng phải là đi? Chính là câu này." Trình Vân Hạc thản nhiên nói: "Thí luyện.... Thiên hạ hiện giờ, có ai lại đi thí luyện? Có mấy gia tộc lại thí luyện?"

"Ý đai nhân là... mấy người này có thể là hậu nhân của gia tộc Trung Tam Thiên?" Hai mắt vị cao thủ võ tôn kia lập tức trừng lớn.

"Không sai!"Trình Vân Hạc trầm tư nói: "Khi đánh nhau, quan hệ của bọn họ cũng không phải quá hòa hợp, hơn nữa tính cách cũng bất đồng. Rất có thể là tới từ nhiều gia tộc... Ừm, nhớ thiếu niên xuất hiện đầu tiên, mà bọn hắn gọi là.... La Khắc Địch? Có đúng không?"

"Đúng, chính là hắn."

"Ừm, còn người trêu hắn tợn nhất tên là Tịch Mịch? Hay là Kỷ Mặc? Có lẽ là Kỷ Mặc." Trình Vân Hạc lại nói: "Mà tên cuối cùng hỏi Âm vương tọa lại tự xưng họ Cố!..." Trình Vân Hạc nói: "Điều này chứng tỏ, những người này ít nhất là tới từ ba siêu cấp thế gia Trung Tam Thiên!"

"Chỉ cần trở về, hỏi một chút là biết những người này là ai rồi." Trình Vân Hạc thản nhiên nói: "Người như vậy, thà làm bạn chứ không thể làm địch. Nếu như bọn hắn tới.... Ha ha, cho dù là tướng gia cũng phải chiêu đãi bọn hắn thật tốt. Nhưng bọn hắn lại không nói rõ khi nào tới, cho nên ta mới tặng cho bọn hắn một khối ngọc bội. Chỉ cần bọn hắn giữ lại khối ngọc bội này, thì khi tới Đại Triệu, bọn hắn nhất định sẽ nghĩ tới ta. Mà nghĩ tới ta thì sẽ có tỷ lệ nhất định tới tìm ta... So với chúng ta mò kim đáy biển thì tốt hơn nhiều lắm?"

"Không sai! Đại nhiên quả nhiên tâm tư cẩn mật, mưu tính sâu xa." Vị võ tôn kia bội phục sát đất. Người đọc sách đúng là người đọc sách, suy nghĩ phức tạp hơn nhiều lắm.

"Đúng vậy, làm bạn với gia tộc như vậy, nhất định là trợ lực cực lớn. Nhưng nếu là địch, thì hậu quả lại càng khủng khiếp." Trình Vân Hạc nói: "Nếu vạn nhất bọn họ tới Đại Triệu... Theo ngươi, với tính cách của bọn hắn, có thể gây ra chuyện gì hay không?"

Vị võ tôn kia nhớ tới bộ dáng kiêu ngạo ương nghạnh của sáu người kia, không khỏi cười cười, nói: "Người như vậy, cho dù có đi tới nơi nào đi nữa, nếu không gây chuyện thị phi mới là lạ đó..."

"Đúng, nhưng nếu ở Đại Triệu có người chọc phải bọn hắn...." Trình Vân Hạc vuốt vuốt cằm, nói: "Loại ăn chơi trác táng ở Đại Triệu, tuyệt không ít đâu...."

Sắc mặt vị võ tôn này thay đổi, nói: "Ừm, nhiều là đằng khác."

"Ta cũng phải phòng ngừa chu đáo...." Trình Vân Hạc hít một hơi lạnh, nió: "Bất kể có tác dụng hay không, tóm lại hôm nay cũng chôn xuống một con bài."

Trong đại tuyết gào thét, đoàn xe rốt cuộc cũng biến mất.

Cùng lúc đó, sau khi chạy được một đoạn đường, Sở Dương cũng quay đầu lại nhìn không gian mênh mông rộng lớn, lẩm bẩm: "Bất kể có hữu dụng hay không, tóm lại hôm nay cũng chôn xuống một con bài...."

"Cố Độc Hành hỏi: "Con bài gì?"

Sở Dương cười ha ha, nói: "Con bài để đi Đại Triệu.!"

Roi ngựa vung lên, phá không ba một tiếng, nói: "Chúng ta trở về! Về Thiên Binh các!"

Đám người Cố Độc Hành ừm một tiếng rồi quất ngựa cùng lao đi.

Đúng lúc này, Sở Dương đột nhiên hét lớn một tiếng rồi lập tức ngã rầm xuống đất. Đám người Cố Độc Hành chấn động, vội vàng nhảy xuống ngựa, lo lắng chạy tới. Chỉ thấy cả người Sở Dương đỏ bừng, trên đầu bốc lên nhiệt khí nghi ngút. Bông tuyết bay lả tả rơi xuống, vừa chạm vào đám nhiệt khí này liền lập tức tan chảy.

Nhiệt khí càng lúc càng nồng đậm,,,

Đám người Cố Độc Hành không hiểu chút nào. Trong trời tiết băng hàn thế này, làm sao Sở Dương lại có bộ dáng nóng nực như thế?

HIện tại, Sở Dương cũng khổ không thể tả. Vừa mới rồi, một cỗ dược lực khổng lồ từ trong đan điền mạnh mẽ xông lên, chỉ trong phút chốc toàn bộ đầu Sở Dương suýt chút nữa thì nổ tung! Kinh mạch toàn thân cũng nở căng tới cực hạn...

Khó chịu đến mức không thể hình dung được.

Miễn cưỡng khống chế một tia thần trí tỉnh táo duy nhất, xếp thành tư thế ngũ tâm hướng thiên, cũng bất chấp mọi chuyện, cứ như vậy vận công ở giữa nơi hoang dã. Hắn cảm thấy nếu như mình chậm vận công thêm một chút nữa, chỉ sợ cả người mình sẽ bị cỗ lực lượng khổng lồ này xé tan thành từng mảnh nhỏ.

Sở Dương đang rát kỳ quái, con mẹ nó, dược lực mãnh liệt như thế từ đâu chui ra vậy? Trong khoảng thời gian này, không phải ta đã hấp thụ sạch sẽ thu hoạch trong bảo khố hoàng cung rồi sao? Làm sao vẫn còn thế này?

Hắn cũng không biết, đây chính là thành quả mà Cửu Kiếp kiếm vừa mới trộm được!

Hai phiến Linh Ngọc sâm của Đệ Ngũ Khinh Nhu vẫn luôn được đặt trong một hộp tinh xảo trước ngực Trình Vân Hạc. Mà thứ Cửu Kiếp kiếm cần nhất lại chính là lực lượng của loại thiên tài địa bảo này, đương nhiên cảm ứng cực kỳ nhạy bén, sau khi phát giác liền thừa dịp Sở Dương chạm vào vào Trình Vân Hạc mà chui vào, nhanh chóng tác nghiệp.

Cửu Kiếp kiếm làm chuyện này, tuyệt đối là thần không biết quỷ không hay, chỉ trong chốc lát đã hấp thu sạch sẽ Linh Ngọc sâm, cảm thấy mỹ mãn rồi mới lén trở về.

Sau khi bản thân hấp thu một phần lực lượng tinh hoa nhất, dược lực còn lại đương nhiên biến thành phúc lợi cho vị Cửu Kiếp kiếm chủ Sở Dương này!

Nhưng cỗ dược lực này thật sự quá mức khổng lồ rồi... khiến cho Sở Dương gần như không chịu đựng nổi!

Việc này cũng chẳng có gì kỳ lạ. Một phiến Linh Ngọc sâm đã có thể giúp một vị cao thủ vương cấp trọng thương gần chết khôi phục lực lượng sinh mệnh. Hơn nữa còn khôi phục ba thành thực lực! Vậy nếu ăn một lúc cả hai phiến?

Ba thành thực lực vương cấp là bao nhiêu?

Cái này không thể tính được, nhưng đem so sánh với một võ giả bát phẩm như Sở Dương thì nhất định cao hơn nhiều lắm... Dưới tình huống không kịp chuẩn bị, đột nhiên bị dược lực khổng lồ như vậy tập kích, Sở Dương không bị sốc thành ngu ngốc ngay tại đương trường đã là không tệ rồi.... Bạn đang đọc truyện tại - www.

Sở Dương kiệt lực duy trì thần trí thanh tỉnh, cố gắng thôi động cỗ lực lượng này lưu chuyển trong kịnh mạch của mình, nhưng vẫn có cảm giác cỗ lực lượng này thật sự quá mức khổng mồ, mà kinh mạch của mình, cũng thực quá hẹp, căn bản không lưu thông kịp, giống như thác nước nghìn trượng muốn ào ạt thoát đi qua một cái sơn động bé xíu, hơn nữa còn không có đường nào khác, chỉ có thể chen nhau xông vào...

Áp lực của Sở Dương lúc này có thể tưởng tượng được!

Kinh mạch gần như đã bế tắc, nhưng dược lực trong đan điền vẫn không ngừng tràn ra, đổ vào kinh mạch...

Đám người Cố Độc Hành lòng như lửa đốt nhìn Sở Dương, nhìn thân thể hắn đột nhiên đỏ bừng lên, hơn nữa huyết mạch kinh mạch trên người cũng chậm rãi phổng lên, tựa hồ muốn xé da thoát ra ngoài, lộ ra giữa thiên băng tuyết địa.

Nhiệt lượng toát ra từ người Sở Dương càng lúc càng khổng lồ, dần dần, lớp tuyết dưới người hắn bắt đầu tan chảy, đám người Kỷ Mặc bên cạnh hắn thậm chí còn nóng đến đầu đổ đầy mồ hôi....

Cố Độc Hành hít sâu một hơi, đưa tay áp lên lưng Sở Dương, định vận công trợ giúp hắn một tay. Nhìn tình huống hiện giờ của Sở Dương, tựa hồ là kinh mạch bị bế tắc hoàn toàn, phải có người khơi thông cho hắn...

Cố Độc Hành có nhãn lực, hơn nữa phán đoán của hắn cũng hoàn toàn chính xác, nhưng hắn vẫn không thể nghĩ tới, Sở Dương sở dĩ bị bế tắc kinh mạch, cũng là bởi vì nguyên khí trong cơ thể quá nhiều, không chứa đựng nổi mà bế tắc,chứ không phải là nguyên nhân khác.

Hiện giờ, điều Sở Dương cần làm là giải phóng lực lượng ra ngoài, mà không phải nhận một cỗ lực lượng mới giúp mình khơi thông. Bây giờ mà có lực lượng tiến thêm vào, tuyệt đối là họa vô đơn chí...

Cố Độc Hành vừa mới áp tay lên, vận công một cái liền ầm một tiếng, cả người bắn văng ra ngoài, cảm giác giống như một quả bóng cao su bị nước lũ từ trên núi bất ngờ bạo phát cuốn phăng đi...

Lập tức bắn đi ba trượng, cắm đầu vào trong đống tuyết. Toàn bộ đống tuyết lập tức xèo xèo, bốc lên khói trắng. Đám người Kỷ Mặc kinh hãi, vội vàng chạy tới, Cố Độc Hành đã lảo đảo bỏ ra khỏi đống tuyết, choáng váng lắc lắc đầu, mặt mày tái nhợt nói: "Lực lượng hùng hậu thật."

chd hiện giờ là võ tông bát phẩn, tu vi so với Sở Dương thì cao hơn nhiều, nhưng vẫn bị nguyên khí trong cơ thể Sở Dương phản chấn, suýt chút nữa thì bị thương, hơn nữa Sở Dương hiện giờ còn đang vô thức..

Cố Độc Hành bị sự thật này dọa cho sợ ngây người...

"Sao lại thế này?" Kỷ Mặc có một cảm giác choáng váng. Từ lúc đánh với vị cao thủ võ tôn kia, hắn liền cảm giác mình dường như đã có biến hóa gì đó, nhưng không thể nói nên lời, tóm lại tâm thần cũng có chút không yên.

"Bị phản chấn...." Cố Độc Hành vừa nói xong, bốn người còn lại lập tức hóa đá! Phản chấn? Một võ giả bát phẩm phản chấn một võ tông bát phẩn? Nói giỡn đấy à?

"Thật đó!" Cố Độc Hành thấy vẻ mặt hoài nghi của bốn người, bất đắc dĩ nói.

"Ta kháo!" Kỷ Mặc và La Khắc Địch cùng la lên rồi nghiêng đầu nhìn về phía Sở Dương đang đả tọa, lắc lắc đầu thật mạnh, suýt chút nữa thì chật cả khớp xương...

"Chẳng lẽ lão đại vẫn luôn giả trư ăn cọp? Đùa chúng ta à?" La Khắc Địch khóc rống lên nói: "Gần đây ta mới còn bắt nạt hắn... Thảm rồi thảm rồi...."

"Cũng không đến mức đó." Cố Độc Hành nói: "Ta cũng không biết hắn bị làm sao, có lẽ là ngoài ý muốn...."

Nhuế Bất Thông, Đổng Vô Thương, Kỷ Mặc, La Khắc Địch cùng hét lên: "Trời ạ... ta cũng muốn ngoài ý muốn một lần như vậy....."

Đọc truyện chữ Full