DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên
Chương 213: Nhất sinh hám sự hà xử cầu

"Càng lúc càng giống... Ngay cả thần thái tức chết người cũng giống." Người áo xanh thở dài một tiếng, xoay người đi được hai bước, đột nhiên vung tay lên, một đạo tử quang bay về phía Sở Dương, nói: "Vật này tặng ngươi, coi như một món quà nhỏ ta tặng cho ngươi đi."

Đi thêm vài bước, lại quay đầu lại, nhìn khuôn mặt Sở Dương, lắc đầu, hít thật sâu một hơi, rốt cuộc dậm chân một cái, bay vụt lên trời, ở giữa giữa không trung lóe lên một cái đã biến mất, nói: "Tiểu tử, hẹn gặp lại!"

Đột nhiên vô tung vô ảnh, xa xa, một thanh âm ngâm nga mơ hồ vang vọng trong thiên địa: "Vượt cả thiên sơn không dừng lại, trong lòng chỉ ôm một nuối tiếc, đường mờ mịt, thu năm năm, ngày ngày say, khó giải sầu."

Thanh âm thê lương, không ngờ lại ẩn ước có một vẻ thê lương, bồi hồi thật lâu trong gió tuyết đầy trời...

Sở Dương có chút mê man nhìn theo phương hướng người kia biến mất. Chẳng biết tại sao, hắn lại cảm thấy trong lòng khó chịu... tựa hồ toàn bộ nỗi lòng cũng mờ mịt như bầu trời tuyết, trở nên mê man, mờ ảo, không chân thực.

Mở nắm tay chỉ thấy một khối ngọc bội màu tím lặng lặng nằm trọng lòng bàn tay, tỏa ra quang mang trong suốt. Chỉ là một khối tử tinh đơn thuần, bên trong cũng không có chữ gì...

Thở dài một tiếng, thu ngọc bội vào trong lồng ngực, trong lòng không ngừng suy ngẫm: "Người này là ai?"

"Lão đại, ngươi không sao chứ?" Đám người Cố Độc Hành vội vàng chạy tới, thân thiết hỏi han.

"Ta không sao." Sở Dương gượng cười một tiếng, nói: "Trở về thôi." Chẳng biết tại sao, Sở Dương đột nhiên có cảm giác tâm tình của mình rất sa sút. Lặng lẽ lên ngựa, vung roi, thớt ngựa hí dài, cất vó lao đi trong tuyết.

Đám người Cố Độc Hành nhìn nhau, đều thấy được vẻ lo lắng trong mắt đối phương. Không dám chậm trễ, năm người cùng nhảy lên lưng ngựa, đuổi theo Sở Dương.

Vó ngựa tung bay, chỉ trong giây lát đã biến mất.

Đại tuyết phiêu đãng hạ xuống, chi chít, chẳng mấy chốc đã xóa sạch dấu vết đám người Sở Dương để lại. Trong toàn bộ thiên địa chỉ còn lại một màu tuyết trắng, bằng phẳng, rốt cuộc cũng không thể nhận ra nơi đó có người đi qua, cũng không thể nhận ra có một con đường vốn ở đây...

Sau khi đám người Sở Dương rời đi một hồi lâu....

Người áo xanh một đường bay đi, tựa như lưu quang trong trong gió tuyết, không ngừng lóe lên biến mất, đã phi hành được một khoảng cách rất xa.

Đột nhiên hắn dừng lại, lẩm bẩm: "Có cái gì đó...."

Hắn cứ như vậy đứng trong tuyết, cẩn thận suy nghĩ, đột nhiên vỗ lên trán mình, thì thào nói: "Ngươi đúng là óc heo mà. Vật trân quý như thế, một võ sư nho nhỏ như hắn làm sao dám mang trên người? Trên người hắn không có... thì thật là không có sao?"

Ảo não thở dài một hơi, lầm bầm: "Khi hỏi tới phụ thân, thằng nhãi chết bầm đó nói: "Cha ta? Sớm chết rồi!" Cái này thực không thích hợp nha. Làm sao lại có oán niệm lớn như vậy? Nếu như lời hắn nói là thực, con trai một hộ săn bắn... Lại càng không hợp lý!"

Nghĩ nghĩ, lại nói: "Ta quay trở lại xem sao."

Nghĩ tới đây hắn liền xoay người, bay về phía vừa gặp Sở Dương...

Nhưng lúc này, Sở Dương đã sớm đi đâu không biết... Bạn đang đọc truyện được copy tại

Đứng ở nơi vừa nói chuyện với Sở Dương, người áo xanh nhìn xung quanh một lần, nhưng tuyết lớn đã xáo sạch toàn bộ dấu vết, không thể nhìn ra được điều gì nữa rồi.

"Thằng nhãi chết tiệt, chạy thật nhanh." Người áo xanh hừ một tiếng, khóe miệng lộ ra một nụ cười đắc ý nói: "Chẳng lẽ khối ngọc bội kia để tặng không ngươi à?"

Nhắm mắt lại, vận thần công, cẩn thận cảm ứng.

Thì ra ở trong khối ngọc bội kia, hắn đã để lại một tia nguyên công khí tức của mình. Như vậy, vô luận ngọc bội ở nơi nào, chỉ cần khoảng cách không lớn hơn ba trăm dặm, chỉ cần hắn vạn công một cái, là có thể cảm ứng được phương vị ngọc bội.

Nhưng năm gần đây, vì tìm người, hắn đã tặng hết mấy trăm khối như vậy... Tuy đều kết thúc bằng thất vọng, nhưng biện pháp tìm người này lại chưa bao giờ mất đi hiệu quả.

Một lát sau, thanh y nhân mở bừng mắt: "Quái quái! Cho dù hắn có cưỡi ngựa thì cũng chỉ được mấy chục dặm là cùng, tại sao đến nửa điểm cảm ứng cũng không có?"

Thì ra khí tức trong ngọc bội đã hoàn toàn biến mất rồi, giống như chưa bao giờ tồn tại trong thiên địa này vậy...

"Kỳ quái, đây là chuyện gì?" Thanh y nhân chậm rãi cất bước, đi lòng vòng, trên mặt lộ ra một vẻ lo lắng. Bây giờ mất dấu thì chẳng khác nào tìm kim đáy bể. Mình phải đi đâu để tìm hắn đây?"

"Ta đi tìm hắn vài ngày, nếu như không tìm được, thì trở về báo cáo một chút...." Thanh y nhân gãi gãi đầu, cảm thấy thực nhức đầu. Nghĩ tới mình tặng ra mấy trăm khối ngọc bội, cũng vì vậy mà khiến gia tộc lao sư động chúng mấy trăm lần, nhưng lần nào cũng thất bại, sau đó còn bị trách phạt, vừa nghĩ tới đã không rét mà run.

"Con mẹ nó! Thật là tra tấn người ta mà...." Càng nghĩ, thanh y nhân càng than thở, nhịn không được có chút tức giận, chửi bới: "Con mẹ nó, đứa trẻ còn chưa đầy tháng bị các ngươi đánh rơi. Lại bắt lão tử đi tìm. Con mẹ nó, Cửu Trọng Thiên này có bao nhiêu người chứ, đây không phải là tìm kim đáy bể sao? Tìm không được lại còn trút giận lên đầu ta, cái này còn thiên lý nữa sao...."

Thở vắn than dài một hồi, cuối cùng đành dậm chân, mặt mày buồn bực biến mất..

Lúc này, Sở Dương đã về tới Thiết Vân thành...

Thanh y nhân cho hắn mảnh tử tinh, nhưng kiếm hồn lại nhạy cảm nhận ra bên trong có một cỗ khí tức kỳ lạ, trước tiên lên tiếng cảnh cáo. Bên trong thứ này có khí tức truy tung, ngươi mang theo rất không ổn.

Vì thế Sở Dương mới phất tay một cái, cho kiếm hồn thu thứ này vào trong Cửu Kiếp kiếm không gian. Mà mũi kiếm vừa nhận được mảnh tử tinh này xong, liền lập tức thôn phệ sạch sẽ...

Hoàn toàn hủy thi diệt tích!

Sở Dương cũng không nghĩ tới, chuyện này lại mang tới cho mình nhiều quanh co phiền toái. Hiện giờ hắn chỉ cảm thấy tên kia có vẻ không phải người tốt. không ngờ lại để lại thứ truy tung? Hắn muốn làm gì? Hừ1

Lễ tang Thiết Thế Thành được cử hành trong ba ngày! Làm quân chủ một quốc gia, lễ tang gấp gáp như vậy, quả thực có chút đơn giản. Nhưng hiện giờ Thiết Vân quốc đang trong thời kỳ phi thường, càng kéo dài nhiều thời gian, lại càng tặng Đệ Ngũ Khinh Nhu nhiều thời gian xoay chuyển.

Cho nên, sau khi thương nhị, nhất trí quyết định giản lược.

Sau khi Sở Dương trở lại Bổ Thiên các, khi Thành Tử Ngang báo cáo lại chuyện, từng lắp bắp muốn nói lại thôi: "Thái tử điện hạ cũng không hề đề cập tới Sở ngự tọa..."

Sở Dương khẽ ừ một một tiéng, thản nhiên nói: "Ngươi đi làm việc đi."

Thành Tử Ngang và Trần Vũ Đồng đều vội vàng lui ra.

Rất hiển nhiên, tất cả đều cho rằng mình gặp xui xẻo.

Khi tổ chức lễ tang, quan viên Thiết Vân đã từng hỏi Thiết Bổ Thiên, nói lễ tang của hoàng đế bệ hạ, vị Sở diêm vương thần bí khó lường kia, bất kể thân phận là gì, bảo trì thần bí ra sao, cũng phải tới viếng...

Nhưng quyết định này lại bị Thiết Bổ Thiên lạnh lùng phủ quyết. Lúc ấy, Thiết Bổ Thiên nói: "Sở ngự tọa? Hừ! Hắn tới làm gì?" Thanh âm cực kỳ phẫn nộ và bất mãn.

Mà mấy ngày nay Bổ Thiên các làm việc, cũng là do Hình bộ thông báo, chứ không phải là ngự tọa hạ lệnh! Vì thế đã có người suy đoán, Sở diêm vương phải xuống đài rồi!

Đủ loại dấu hiệu đều chứng minh một điểm này. Nhất thời, có không ít người cảm thấy khoái ý, thậm chí còn có nhiều người bắt đầu tính toán, chờ đến khi vị Sở diêm vương thần bí kia xuống đìa, mình nhất định phải nhục nhã hắn một phen! Gần đây bị hắn dọa đến ăn không ngon ngủ không yên.

Đối với các loại tin đồn này, Sở Dương chỉ cười, hắn đương nhiên hiểu được nguyên nhân Thiết Bổ Thiên không cho hắn tham dự lễ tang. Thiết Bổ Thiên đang tức giận, nhưng tuyệt sẽ không đến mức hoàn toàn trở mặt với mình!

Mà nguyên nhân quan trọng hơn chính là: Bất cứ lúc nào, thân phận Sở Dương cũng không thể tiết lộ! Hơn nữa, còn còn có một nguyên nhân khác chính là: Thiết Bổ Thiên cần yên tĩnh.

Thiết Bổ Thiên cần thời gian.

Lại thêm một nguyên nhân: Nước không thể rmột ngày vô chủ! Sau khi tiên hoàng băng hà, tân hoàng đăng cơ, thay đổi triều địa, ngàn công vạn việc, Thiết Bổ Thiên nhất định sẽ bận tới tối tăm mặt mũi!

Thật sự chẳng con tâm tư để ý tới chuyện của Thiên Binh các nữa.

Mà Bổ Thiên các ít hoạt động, chỉ là bởi vì không có kinh nghiệm xứ lý chuyện hoàng đế băng hà và tân hoàng đăng cơ, cho nên phải để Hình bộ, Lễ bộ thông báo thi hành mà thôi. Những chuyện này đối với Bổ Thiên các mà nói, không hề có nửa điểm liên quan.

Việc này Sở Dương cũng chẳng am hiểu, cho nên hắn rất vui vẻ thoải mái, làm một chưởng quầy nhàn nhãn trong thời gian ngắn...

Lảo đảo ra khỏi Bổ Thiên các, tiến vào Thiên Binh các, liền nhận được một tin tốt: "Sau khi trở về, Đổng Vô Thương lập tức đả tọa luyện công, không ngờ lập tức đột phá!

Tất cả đều mọi người đều cao hứng cho hắn. Duy chỉ có mình Đổng Vô Thương là rầu rĩ không vui. Chỉ kém một chút mà từ lão tam biến thành lão tứ. Loại chuyện này ai gặp phải cũng chẳng thể cao hứng.

Đổng Vô Thương còn nhớ rõ hứa hẹn của Sở Dương, vừa nhìn thấy Sở Dương trở về liền kích động hỏi han: "Lão đại, ngươi từng nói, chỉ cần ta đột phá trong tháng này, ngươi sẽ cho ta một thanh đao!"

Sở Dương gật đầu, thấy dáng vẻ hấp tấp của hắn, không khỏi buồn cười, nói: "Thế nào? không đợi được nữa à?"

Đổng Vô Thương ngượng ngừng gãi gãi đầu nói: "Bây giờ ta về gia tộc lấy mặc cương?"

"Ừ."

Sau khi được Sở Dương khẳng định, Đổng Vô Thương gần như nửa khắc cũng không có dừng lại, xoay người chạy vội ra ngoài, thanh âm xa xa truyền lại: "Ta sẽ quay lại ngay."

Không ngờ biến mất không thấy bóng dáng.

Tiếp đó, Kỷ Mặc lại rón rén bước tới, nói: "Lão đại, hắc hắc....."

"Gì thế?"

"Không phải lão đại đã nói... chỉ cần có thể lưu lại, sẽ cho ta một thanh kiếm...." Kỷ Mặc ưỡn ngực nghiêm mặt, xoa xoa tay: "Một thanh kiếm... một thanh kiếm...."

"Ngươi có nhớ lầm không?" Sở Dương ngạc nhiên, nghiêng nghiêng đầu, suy nghĩ một lúc: "Lúc ấy ta nói là... chỉ cần các ngươi có thể lưu lại, hơn nữa có cống hiến xuất sắc, thì ta sẽ thưởng cho các ngươi binh khí. Ừm, hơn nữa ta chỉ nói với một mình Đổng Vô Thương mà thôi. Bởi vì đao của hắn là đặc chế, chứ ta không nhớ có nói với ngươi câu này nha?"

"Lão đại yêu quý! Lão đại yêu dấu!" Kỷ Mặc lập tức gấp đến mặt mày méo xệch, đỏ bừng cả lên: "Lão đại...." Hắn đáng thương chụp lấy tay Sở Dương, lắc tới lức lui, chẳng khác quái gì trẻ con đang nũng nịu đòi ăn kẹo: "Tâm nguyện cả đời này của ta, chính là có một thanh kiếm như vậy! Lão đại... ngươi thành toàn cho ta đi. Ngươi xem như làm chuyện tốt đi, ngươi coi như làm một việc thiện đi... Ngươi coi như...."

"Ngừng! ngừng ngừng ngừng!" Sở Dương trợn trắng mắt, bị thằng nhãi vô sỉ này đánh bại: "Cho ngươi cho ngươi! Cho ngươi là được rồi chứ gì?" Cứ để hắn nói tiếp, Sở Dương chỉ sợ da gà mình rớt xuống cũng phải được trăm cân.....

Đọc truyện chữ Full