DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên
Chương 217: Hội nghị gia tộc, ác mộng bắt đầu!

Lúc này, Mạc Khinh Vũ đang cuộn tròn thân hình nhỏ bé trong gian phòng của mình, không ngừng rơi lệ, cái miệng nhỏ nhắn mếu máo, muốn khóc thành tiếng cũng không dám, chỉ thầm hô hoán trong lòng: "Sở Dương ca ca, ta thật đáng thương, bọn họ đều bắt nạt ta... Ngươi mau tới đi... Ô ô ô ô...."

Trong mấy ngày này, Mạc Khinh Vũ mẫn cảm cảm nhận được, ngay cả thị nữ thiếp thân của mình, thái độ cũng khác trước rất nhiều....

Mấy ngày nay, mỗi lần mẫu thân gặp mình, đều ôm mình khóc, tràn đầy bi thống và bất lực...

Mạc Khinh Vũ ẩn ước cảm nhận được, tựa hồ có chuyện gì đó không tốt, đang phát sinh trên người mình...

Đây là một loại dự cảm không tốt!

Nhưng nàng lại không thể làm gì, chỉ có thể mở to mắt kinh hãi nhìn những biến hóa này. Dường như, điều duy nhất có thể khiến nàng cảm thấy an toàn chính thanh đao mà Sở Dương ca ca tặng...

Hội nghị gia tộc của Mạc thị gia tộc, rốt cuộc cũng bắt đầu!

Khi Mạc Thiên Cơ đi vào đại sảnh, trái tim liền trầm xuống!

Trong đại sảnh, hương khói phiêu đãng, bài vị tổ tông đã được mời ra, đặt nghiêm chỉnh ở tầng trên cùng hương án. Phụ thân Mạc Tinh Thần biểu tình nghiêm túc, ngồi bất động.

Hai bên là tám chiếc ghế tựa. Trên ghế đều có người ngồi. Có người tóc mai hoa tâm, có người tóc bạc trắng, có người mặt trẻ tóc đen, nhưng Mạc Thiên Cơ biết, tuổi tác mấy người này đều không khác nhau nhiều lắm, từ bề ngoài căn bản không thể nhìn ra điều gì. Bạn đang đọc truyện tại - http://

Bởi vì, đây chính là bát đại trưởng lão của Mạc thị gia tộc!

Chỗ ngồi của hai người trung niên là gần với phụ thân nhất. Trên thực tế, đó chính là hai lão tổ tông tu vi cao nhất, uy vọng nặng nhất trong gia tộc.

Đại ca Mạc Thiên Vân một thân y phục trắng như tuyết, ngồi ở vị trí bên trái. Đối diện với hắn còn có một chỗ trống, không thể nghi ngờ chính là chỗ ngồi của mình.

Ở phía dưới hai người, còn có bảy tám chiếc ghế, trên ghế đều là những cao thủ và tộc nhân trong yếu của Mạc thị gia tộc.

Tất cả mọi người đều trầm mặc, không khí thực ngột ngạt.

Trái tim Mạc Thiên Cơ chìm xuống tận đáy vực. Ngay cả bài vị tổ tông cũng mời ra! Hiển nhiên là muốn hạ quyết định trọng đại! Mà quyết định này, chỉ sợ tuyệt đối có liên quan tới Mạc Khinh Vũ!

Tiểu muội còn chưa tới.

Mạc Thiên Cơ sắc mặt âm trầm, chậm rãi đi vào. Sống lưng hắn thẳng tắp, hai mắt bình tĩnh, nhìn thẳng về phía phụ thân. Hắn muốn tìm kiếm một tia ôn nhu của phụ thân đối với tiểu muội trên khuôn mặt uy nghiêm này.

Nhưng rốt cuộc, Mạc Thiên Cơ phải thất vọng rồi. Trên mặt Mạc Tinh Thần không lộ một chút biểu tình nào, chỉ khi ánh mắt chạm phải ánh mắt nhi tử, mới thoáng lộ ra một tia ảm đạm.

Mạc Thiên Cơ mẫn cảm bắt được một ảm đạm này. Hắn lập tức dừng bước, đứng lại trước chỗ ngồi của mình. Chậm rãi xoay người, đối mặt với Mạc Thiên Vân, người thân thiết nhất có quan hệ máu mủ với mình và tiểu muội.

Trong mắt Mạc Thiên Vân lóe lên một tia sảng khoái. Trong mắt Mạc Thiên Cơ lại xẹt qua một tia băng hàn. Ngươi bất nhân, chớ trách ta bất nghĩa!

Mạc Thiên Cơ không nói bất cứ điều gì, chậm rãi ngồi xuống chỗ của mình.

Trong cả sảnh đường, chỉ có hai người Mạc Thiên Cơ và Mạc Thiên Vân là mặc y phục trắng tuyết. Hai người ngồi đối diện nhau, mặt ngoài trầm tĩnh, nhưng trong thời khắc Mạc Thiên Cơ ngồi xuống, mọi người trong phòng đều cảm nhận được rõ ràng một cỗ khí tức không chịu thua kém tỏa ra từ trên người hai huynh đệ.

"Hôm nay triệu kiến mọi người tới là có một chuyện đại sự phải công bố." Râu Mạc Tinh Thần không gió mà bay, môi thoáng run lên một chút, tiếp đó nhẹ giọng quát: "Dẫn Mạc Khinh Vũ lên!"

Đồng tử Mạc Thiên Cơ thoáng co rụt lại.

Ngoài cửa, trong sự sợ hãi và khiếp đảm, Mạc Khinh Vũ được hai bà vú già dẫn tới, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, không còn một tia huyết sắc.

Ở trong ngực nàng, ôm một thanh đao nhìn qua rách nát. Nàng ôm nó thật chặt, tựa hồ thanh đao này chính là niềm an ủi duy nhất của nàng.

Nàng cứ như vậy cô đơn đứng ở chính giữa đại sảnh, đáng thương nhìn phụ thân, rồi sợ hãi nhìn xung quanh một chút, cuối cùng, ánh mắt cầu cứu mãnh liệt dừng lại ở trên khuôn mặt nhị ca, đôi môi nhỏ nhắn run rẩy, tựa như một cây cỏ nhỏ bé trong gió.

Trái tim Mạc Thiên Cơ đột nhiên quặn đau, không đành lòng nhìn bộ dáng đáng thương của tiểu muội, ảm đạm cụp ánh mắt xuống.

Trong mắt Mạc Khinh Vũ lập tức rơi lệ. Nàng bình tĩnh nhìn Mạc Thiên Cơ một thời gian ngắn, rốt cuộc cúi thấp đầu xuống. Khi Mạc Thiên Cơ định nói thêm điều gì đó, mới phát hiện tiểu muội đã cúi đầu xuống, mái tóc mềm mại che trước mặt.....

Mạc Thiên Cơ không biết, vừa rồi hắn cúi đầu là vì không đành lòng nhìn bộ dáng đáng thương của tiểu muội, cũng không phải là không trợ giúp nàng. Nhưng hắn vẫn sơ suất rồi. Hiện tại chính là thời điểm Mạc Khinh Vũ yếu ớt nhất, nàng biết mình sắp phải đối diện với vận mệnh.

Một cái cúi đầu này của Mạc Thiên Cơ đã hoàn toàn chôn vùi chút hi vọng cuối cùng trong lòng Mạc Khinh Vũ! Điều này khiến trong một đoạn thời gian tương đối dài, Mạc Khinh Vũ cố chấp cho rằng: Toàn bộ Mạc thị gia tộc, ngoại trừ mẫu thân ra, chẳng còn ai đối tốt với mình!

Mà ngay cả nhị ca bình thường gần gũi nhất, cũng không giúp mình...

Chuyện này, để lại bóng ma nghiem trọng trong lòng Mạc Khinh Vũ....

Nếu như Mạc Thiên Cơ biết Mạc Khinh Vũ sinh ra hiểu lầm như vậy, chỉ sợ cho dù có chết ngay, hắn cũng phải ôm muội muội vào lòng. Chỉ là... hắn không biết!

Mạc Khinh Vũ cúi đầu xuống, chỉ nhìn cây đao trong lồng ngực, tựa hồ trên thân đao, còn có hơi ấm của Sở Dương tồn tại.

Nàng thậm chí còn không nghe thấy người khác nói gì. Mạc Tinh Thần thở dài một tiếng, nói: "Mạc thị gia tộc thí luyện, Mạc Khinh Vũ tâm tính trẻ con, không nên đi theo... bởi vì vậy mà rước lấy một đại tai nạn!"

Trong phòng, tất cả mọi người đều mắt nhìn mũi, mũi hướng tim, không nói một lời, lẳng lặng lắng nghe.

"Hắc Ma gia tộc phục kích, khiến cho Mạc Khinh Vũ trọng thương. Hắc Ma kiếm vương một kiếm để lại hậu quả nghiêm trọng!" Mạc Tinh Thần năng nề thở ra một hơi, nói: "Tam Âm mạch của Mạc Khinh Vũ... hoàn toàn bị hủy rồi...!"

Không thể nghi ngờ, đây chính là kết quả thống nhất của các trưởng lão Mạc thị gia tộc.

Trong đại sảnh, lập tức có người xì xào bàn tán. Chuyện này đã có không ít người biết, nhưng cũng có người còn chưa biết.

"Trung tam thiên mạnh sống yếu chết, chỉ có vũ lực cường đại, mới có thể tồn tại tiếp. Mạc thị gia tộc ta lấy võ lập gia. Vì vậy nên mới coi trọng cạnh tranh trong đệ tử trẻ tuổi đồng lứa. Tuy có phần tàn khốc, nhưng chỉ có cạnh tranh tàn khốc như vậy, mới có thể bảo chứng Mạc thị gia tộc ta trường thịnh bất suy, đời đời bất diệt!"

Thanh âm Mạc Tinh Thần trầm trọng: "Cho nên, đối với một số đệ tử có thiên phú, bất kể là nam hay nữ, gia tộc chúng ta đều tận hết sức lực bồi dưỡng! Không tiếc giá nào để bọn hắn gia tăng thực lực!"

"Mạc Khinh Vũ có Tam Âm mạch, đã được toàn gia tộc coi trọng! Tất cả tài nguyên tu luyện, đều được ưu tiên. Vô luận ăn mặc ngủ nghỉ đều hơn xa đồng lứa! Gia tộc đã phải trả giá như vậy trong bảy năm!" Thanh âm Mạc Tinh Thần có chút khàn khàn, nói: "Bất quá, hiện giờ Mạc Khinh Vũ đã bị phế Tam Âm mạch... cho nên gia tộc quyết định, hủy bỏ... địa vị dĩ vãng của Mạc Khinh Vũ...."

"Thù Hắc Ma gia tộc, chúng ta sẽ báo! Nhưng Tam Âm mạch bị hủy, thành tựu cả đời dừng lại ở võ tôn! Có dùng nhiều tài nguyên hơn nữa cũng lãng phí...."

Mạc Tinh Thần nhắm lại hai mắt, nhìn con gái của mình, trong mắt thoáng hiện lên vẻ không đành lòng: "Thông qua gia tộc và trưởng lão hội cùng bàn bạc, quyết định...."

"Chậm đã!" Mạc Thiên Cơ bình tĩnh giơ tay, cắt ngang lời hắn: "Phụ thân đại nhân, để ta nói suy nghĩ của mình!"

"Có lời cũng không nên cắt ngang phụ thân tuyên bố quyết định?" Mạc Thiên Vân ngồi ở đối diện, chậm rãi nói: "Nhị đệ, vi huynh thỉnh cầu ngươi, ở trong hội nghị gia tộc, dưới bài vị tổ tông, xin ngươi trước khi lên tiếng hãy suy nghĩ một chút, giữ lại thể diện cho phụ thân chúng ta!"

"Mạc Thiên Vân, ngươi độc lắm!" Vào giờ khắc này, Mạc Thiên Cơ hoàn toàn hết hy vọng với vị đại ca này! Một câu nói của Mạc Thiên Vân, không nhanh không chậm, cũng đẩy mình vào vị trí khó xử nhất. Hơn nữa có câu nói này, hắn đã chiếm thế chủ động, vô luận mình có nói gì, cũng giảm tác dụng rất nhiều!

"Nói cái gì? Nói đi." Sắc mặt Mạc Tinh Thần trầm xuống.

"Tiểu muội bị thương, cũng không phải không thuốc nào cứu được!" Mạc Thiên Cơ nói: "Ở Hạ Tam Thiên, ta từng gặp một vị dị nhân, hắn từng nói, cho hắn một năm thời gian là có thể phối đủ dược vật, phục hồi Tam Âm mạch của tiểu muội! Chuyện này ta có thể dùng tính mạng lập thệ, không hề giả dối!"

"Dị nhân Hạ Tam Thiên?" Thanh âm Mạc Tinh Thần có chút quái dị. Trong đại sảnh, không ít người đã lộ ý cười trên mặt.

"Ngươi cũng biết, mấy ngày nay ta cùng hai vị trưởng lão tới Thượng Tam Thiên?" Mạc Tinh Thần có chút tức giận, rất bất mãn tiểu nhi tử ăn nói lung tung: "Chúng ta tìm được dược thần tiền bối. Dược thần tiền bối vừa nghe chuyện Tam Âm mạch bị phế, liền trả lại toàn bộ lễ vật của chúng ta!"

Dược thần!

Cửu Trọng Thiên Thương Tam Thiên đệ nhất thần y. Y thuật xuất thần nhập hóa, nhưng lại có quy củ quái dị, trong vòng một ngày, chỉ xem một người bệnh. Nhưng cho dù như thế, Dược Thần cốc vẫn đông như trẩy hội!

Sắc mặt mọi người thay đổi! Mọi người thậm chí còn có chút bất ngờ, không ngờ gia chủ lại vì thương thế của nữ nhi mình mà tìm dược thần! Cái này phải trả giá bao nhiêu?

Dược thần trả lại lễ vật có ý nghĩa gì, mọi người đều biết. Đó là bởi vì dược thần cũng bất lực trước thương thế của Mạc Khinh Vũ! Dược thần cũng không thể... Ngươi tìm một dị nhân Hạ Tam Thiên, có thể trị sao?

Ngươi ăn nói lung tung thì cũng thôi, không ngờ còn lấy tính mạng của mình ra cam đoan! Đây mới là điều khiến Mạc Tinh Thần bất mãn.

"Ta cũng biết huyện này khó khiến người ta tin được. Bất quá... phụ thân, xin hãy tin ta một lần!" Mạc Thiên Cơ đứng thẳng dậy, quả quyết nói.

Mạc Tinh Thần trầm ngâm không nói.

"Ha ha, nhị đệ, tiểu muội bị thương, tất cả chúng ta đều nóng lòng như lửa đốt. Tâm tình mọi người cũng rất thống khổ. ngươi cho rằng, chỉ một ngươi thương tâm?" Mạc Thiên Vân xúc động thở dài: "Chỉ là, sự thật chính là sự thật! Dược thần lão nhân gia cũng không có cách nào, ngươi lại nói một thầy lang Hạ Tam Thiên có thể? Nhị đệ, đây là hội nghị gia tộc. Ngươi... đừng cố tình gây rối nữa!"

Trên khuôn mặt anh tuấn của Mạc Thiên Cơ đột nhiên xuất hiện sắc đỏ! Vào giờ khắc này, chút tình nghĩa huynh đệ cuối cùng trong lòng hắn cũng biến mất sạch sẽ! Hắn chỉ hận không thể lập tức bóp chết Mạc Thiên Vân!

Quá âm độc rồi!

Đối với thân đệ đệ, thân muội muội của mình, không ngờ cũng xuống tay như vậy!

"Được rồi, ngươi không cần nói gì nữa." Mạc Tinh Thần quát một tiếng. Mạc Thiên Cơ còn đang định lên tiếng, nhưng một vị lão nhân mặc hắc bào ngồi trên cùng chậm rãi mở mắt ra, nhìn Mạc Thiên Cơ: "Thiên cơ, nói thêm một câu, ở nơi này, sẽ không còn vị trí của ngươi!"

Mạc Thiên Cơ đột nhiên cứng lại, chỉ cảm thấy tức giận nổ tung lồng ngực!

Đọc truyện chữ Full