DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên
Chương 243: Sát khí của Sở Dương!

"Mạc thị gia tộc?" Đổng Vô Thương chớp chớp mắt nói: "Mạc thị gia tộc mà Đổng gia chúng ta một nam một bắc, cánh nhau thực sự quá xa. Sự tình cụ thể, ta cũng không biết. Bất quá, sau khi Mạc Thiên Cơ trở về tới gia tộc, liền bị phái đi Thương Lan chiến khu rồi."

"Hả?" Sở Dương nhíu mày.

"Cái này ta cũng không rõ lắm, nhưng khi Mạc Thiên Cơ đi, thanh thế rất lớn. Nghe nói, hắn không ngờ mang theo thiết kỵ dọc đường điên cuồng cướp đoạt. Hơn nữa, còn cố ý đi đường vòng, dạo chơi khắp nơi, trước đến Kỷ thị gia tộc ngồi một hồi, không biết vì chuyện gì mà lại cãi lộn với Kỷ thị gia tộc một trận, tiếp đó quay đầu về phía nam, đánh với La thị gia tộc một trận, sau đó lại phá một cửa hàng của Cố thị gia tộc. Quá đáng nhất chính là, hắn còn đốt một cái cương đao phường của Mặc đao gia tộc chúng ta!"

"Toàn bộ Trung Tam Thiên đều biết nhị thiếu gia Mạc thị gia tộc điên cuồng...." Đổng Vô Thương hừ một tiếng, nói: "Nếu không phải ta phải nhanh chóng trở về, thì nhất định phải đuổi theo tên hỗn đản này, đánh cho hắn một trận!"

Sở Dương càng lúc càng nhíu mày, đột nhiên trong mắt lóe lên thần quang lạnh lẽo, giáng một quyền xuống bàn cạnh đầu giương, ầm một tiếng cái bàn nát tan, Sở Dương nghiến răng nghiến lợi, nói: "Mạc thị gia tộc đáng hận!"

Sở Dương hiểu Mạc Thiên Cơ hơn so với bất cứ kẻ nào trên đời này!

Nếu những việc này là do một tên công tử ăn chơi trác táng trong Gia tộc Trung Tam thiên tạo ra, thì cũng chẳng có gì kỳ quái, thậm chí là nhân vật lạnh lùng bình tĩnh như Cố Độc Hành, nếu một khi đã điên lên, thì làm ra chuyện này cũng không khiến người ta giật mình. Nhưng duy chỉ có Mạc Thiên Cơ là tuyệt đối không thể làm thế!

Với tính cách của Mạc Thiên Cơ, hắn làm ra chuyện này, quả thực là người bình thường phát rồ rồi! Nhưng chuyện tuyệt đối không có khả năng lại cứ do một người tuyệt đối không có khả năng tạo ra.

Vậy bên trong nhất định có ý nghĩa sâu xa.

Sở Dương nghĩ tới, Mạc Thiên Cơ làm chuyện này, tất có thâm ý bên trong! Có lẽ, sau khi Mạc Thiên Cơ trở về, liền không ra được, hoặc là không xuống Hạ Tam Thiên nổi, cho nên hắn chỉ có thể dùng phương thức này để ám chỉ cho mình.

Tuy chỉ gặp một đêm ngắn ngủi, nhưng Mạc Thiên Cơ thật sự biết, trên đời này, nếu có người liều mình vì Mạc Khinh Vũ, thì một người chính là bản thân hắn, mà người còn lại, chính là Sở Dương.

Cho nên, có một số việc, hắn muốn Sở Dương biết.

Mà mấy gia tộc Mạc Thiên Cơ quấy rầy, đúng là gia tộc của năm người ở chỗ Sở Dương!

Mạc Thiên Cơ khuấy cho trời long đất lở như vậy, thậm chí còn đặt mình vào hoàn cảnh hiểm ác, chỉ để truyền cho Sở Dương một tin tức: Tình cảnh của Mạc Khinh Vũ hiện giờ rất không ổn!

Gia tộc Kỷ thị vốn thân thích, Mạc Thiên Cơ vẫn làm náo loạn một hồi. Điều này có nghĩa là, thân nhân không đáng tin, gia tộc có phân tranh.

Cùng La thị gia tộc - kẻ thù truyền kiếp, hắn cùng La thị gia tộc đánh nhau, là nói: Rất nghiêm trọng, rất căm phẫn, không chết không thôi!

Đi Cố thị gia tộc làm loạn. Cố thị gia tộc vốn là minh hữu, đây là nói: Huynh đệ phản bội!

Đốt cương đao phường của Mặc đao gia tộc là nói cho Sở Dương biết: Đao đã bị cướp rồi!

Đồng thời cũng muốn nói cho Sở Dương: đối thủ rất cường đại! Rất cường đại! Ngay cả chính hắn cũng phải đi Thương Lan chiến khu. Trong vô hình đã cảnh cáo tới Sở Dương: Phải cẩn thận, phải mưu rồi mới động!

Sở Dương cắn răng, chậm rãi hỏi: "Đại công tử Mạc thị gia tộc, có phải tên là... Mạc, Thiên, Vân?"

"Không sai!" Đổng Vô Thương trầm tư.

"Mạc Thiên Vân, nếu dựa theo truyền thống Cửu Kiếp kiếm chủ xuất thế là cử đệ tử xuống thí luỵên của các gia tộc Trung Tam Thiên... Mạc Thiên Vân này, hẳn là đang ở Hạ Tam Thiên rồi?" Sở Dương nhàn nhạt hỏi. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.

"Đúng!" Đổng Vô Thương chỉ cảm thấy lông tóc sau gáy dựng đứng lên.

Khi Sở Dương nói, nhìn có vẻ như bình thản, nhưng chẳng biết tại sao, Đổng Vô Thương lại cảm nhận được một cỗ khác khí nồng nặc gần như ngưng thành thực chất.

Chẳng lẽ Sở Dương muốn giết Mạc Thiên Vân?

Nhưng hai người này cho tới bây giờ vẫn không oán không cừu... hơn nữa, cách đây không lâu, Sở Dương còn cứu muội muội Mạc Khinh Vũ của Mạc Thiên Vân. Mạc thị gia tộc cảm kích hắn còn không kịp nữa là. Nếu có một ngày Sở Dương đi Trung Tam thiên, thì Mạc thị gia tộc rất có khả năng sẽ trở thành một minh hữu tin cậy của Sở Dương.

Sở Dương làm sao lại động sát khí đối với truyền nhân của minh hữu tương lai?

Hơn nữa.... sát khí như vậy, gần như là không đội trời chung!

"Gọi tất cả mọi người tới đi. Có một số việc, ta phải nói một chút." Sở Dương trầm mặc, thản nhiên nói.

Đổng Vô Thương giật mình, xoay người đi ra ngoài gọi những người còn lại.

Chỉ sau chốc lát, đám người Cố Độc Hành đã tập trung trong phong Sở Dương.

"Sáu huynh đệ chúng ta, hôm nay là lần đầu tiên ngồi xuống chính thức thế này, cũng là lần đầu tiên đàm luận một chuyện với nhau." Sở Dương cũng không nói lời khách sáo, trực tiếp vào thẳng vấn đề: "Về bước tiếp theo của các ngươi, ta muốn nói rõ ràng."

Năm người không hẹn mà cùng ngồi ngay ngắn trở lại. Vị lão đại này tuy trẻ tuổi, hơn nữa công lực cũng yếu nhất trong sáu người, nhưng ai cũng biết, với tốc độ tiến giai của Sở Dương, chỉ sợ chẳng tới một năm sẽ vượt qua mình.

"Qua một thời gian ngắn nữa, chính là sinh nhật Kỷ Mặc, Kỷ Mặc phải trở về. Kỳ thật, ta cũng cảm thấy, các ngươi cũng có thể trở về, nơi này chỉ cần có ta và Cố Độc Hành hai người là được rồi." Sở Dương chậm rãi nói.

"Vì sao?" Mấy người đều có chút không nỡ. Vất vả lắm mới có mấy huynh đệ đáng tin cậy, có thể thổ lộ tình cảm giao tính mạng, làm sao lại có thể dễ dàng tách ra như vậy?

"Các ngươi nghĩ xem, nếu so sánh với Mạc Thiên Cơ, các ngươi thế nào?" Ánh mắt Sở Dương xẹt qua mấy người.

"Không bằng!" Cố Độc Hành thực thẳng thắn, không bằng người ta thì nói không bằng người ta.

Đổng Vô Thương chậm rãi gật đầu.

"So với Mạc Thiên Vân thì thế nào?"

"Cũng không bằng."

"Tốt, nếu so với đại công tử Ngạo Tà Vân của Ngạo gia thì thế nào?" Sở Dương chậm rãi hỏi.

"Cũng... không bằng..."

Trên mặt Cố Độc Hành cùng Đổng Vô Thương đều có chút xấu hổ.

"Luận thông minh tài trí, bất cứ người nào ở đây cũng không thua kém gì bọn hắn. Nhưng bất kể là thủ đoạn tâm cơ, hay là đối nhân xử thế, thậm chí công lực tu vi, đều có chút thua kém. Quả thật, những người này đều lớn hơn các ngươi vài tuổi, nhưng nguyên nhân chủ yếu lại là...." Sở Dương trầm giọng nói: "Đó là vì các ngươi kinh nghiệm còn quá ít!"

"Nói cách khác, quá ít khi bị đả kích! Quá ít khi bị suy sụp!" Ánh mắt Sở Dương dần dần sáng ngời, nói: "Cho nên, các ngươi phải bổ khuyết diểm này. Mới có thể chân chính trưởng thành!"

Nói tới đây, mấy người Cố Độc Hành, Đổng Vô Thương và Kỷ Mặc đều gật đầu.

Nhưng lời này của Sở Dương có thể nói là chạm tới điểm quan trọng.

"Ta cũng muốn ở cùng một chỗ với các ngươi, nhưng không được. Như vậy, sẽ phế các ngươi!" Sở Dương nói: "Chúng ta ở cùng một chỗ, chuyện gì cũng có bạn có bè, cho dù là Mạc Thiên Cơ hay là Mạc Thiên Vân, lực lượng và trí tuệ của bọn hắn cũng không thể so sánh với sáu người chúng ta hợp lại! Lực lượng là lớn, nhưng lực lượng cá nhân sẽ mãi mãi không tăng lên."

"Ta đang nói tới lực lượng cá nhân, là tâm cơ và kinh nghiệm." Sở Dương bổ sung một câu: "Cho nên, ở cùng nhau trong thời gian quá dài, đối với các ngươi mà nói, rất bất lợi!"

"Nhất định phải tách ra! Đều tự trải qua sóng gió, tự mình trưởng thành." Sở Dương kết xuống một câu.

"Điều này không thành vấn đề. Sau khi trở về, ta sẽ yêu cầu đại ca của ta, phân công quản lý một số sự vụ gia tộc." Đổng Vô Thương gật đầu, nói: "Đại ca đã nói với ta rất nhiều lần, chỉ là ta không muốn quản. Vì thế mà hắn đánh ta nhiều lần... Hắn, cũng không sợ ta đoạt vị trí gia chủ của hắn...."

La Khắc Địch trợn trắng mắt, than thở, nói: "Nhìn bộ dạng đao si của ngươi, không ngờ còn muốn cướp vị trí gia chủ...."

Đổng Vô Thương trừng mắt nhìn lại.

"Bên ta thì không có vấn đề gì." Kỷ Mặc than thở: "Đại ca ta lười vô đối. Trừ đánh ta ra, hắn chẳng chịu làm gì hết... chuyện gia tộc, hai người chúng ta đều mặc kệ. Nếu như ta trở về mà nói một câu, chỉ sợ lão gia tử ta cao hứng quá ấy chứ."

"Bên ta thì có vấn đề đấy..." La Khắc Địch mặt mày méo xẹo: "Đại ca ta dục vọng quyền lực rất nặng. Ta về chỉ sợ hắn sẽ không cho ta quyền lực...."

"Cho nên ngươi phải đấu tranh!" Những người còn lại trăm miệng một lời: "Xử lý đại ca ngươi đi!"

La Khắc Địch sợ run cả người....

"Ta về sẽ theo sư phụ đi cướp." Nhuế Bất Thông nói thẳng.

Khiến năm người suýt ngất....

"Không nên chỉ cướp bóc, còn phải dùng mê hương ăn cắp, đánh hôn mê... Nhất là đối với mấy đại gia tộc." Sở Dương hướng dẫn từng bước: "Tốt nhất là khiến bọn họ đuổi giết ngươi, như thế ngươi sẽ tiến bộ rất nhanh!"

"Đồng thời ta chết cũng rất nhanh!" Nhuế Bất Thông trợn trắng mắt, nhưng trong lòng âm thầm tính toán: Có thể được hay không?

"Ừm, chờ mấy ngày nữa, chờ đao của Vô Thương thành hình, chúng ta sẽ lên đường, cùng đi Đại Triệu!" Sở Dương nói: "Đến lúc đó, chúng ta cùng làm một chuyện ở Đại Triệu, làm xong, lập tức chia tay tại Đại Triệu!"

"Nhanh như vậy?" Năm người trăm miệng một lời.

"Không nhanh, làm xong chuyện này, Kỷ Mặc quá nửa là vừa vặn về nhà." Sở Dương nói: "Hôm nay còn có một việc, muốn thương lượng với mọi người một chút, đó là làm thế nào mới có thể khiến toàn bộ Đại Triệu náo loạn?"

Năm người đưa mắt nhìn nhau.

"Nếu muốn khiến cho giang hồ Đại Triệu loạn lạc, ta có một biện pháp." Kỷ Mặc trầm tư một chút, nói: "Chính là khiến bọn hắn tranh ăn như chó điên...."

"Chó điên tranh ăn?" Sở Dương trong lòng hơi hiểu ra.

"Đao kiếm của lão đại, có thể xuất ra hai thanh, sau đó bố trị lai lịch một chút... tuồn vào giang hồ." Kỷ Mặc nói: "Thần binh lợi khí như vậy, luôn luôn là thứ người giang hồ yêu thích nhất. Bất quá, cụ thể làm thế nào mới tạo ra oanh động lớn nhất, thì phải cân nhắc kỹ lưỡng một phen."

"Đây là một chủ ý." Sở Dương sờ sờ căm, suy tư.

"Về phần triều đình, thì khó rồi." Kỷ Mặc nhíu mày.

"Yên tâm, thuyền tới đâu, cầu tự nhiên thẳng." Sở Dương quyết định dứt khoát: "Đi trước rồi nói."

"Thiết Vân nằm ở phương bắc, thời tiết lạnh giá, cho nên gia tộc Trung Tam Thiên lịch lãm, đều là ở Đại Triệu, bởi vì nơi đó khí hậu ôn hòa, hơn nữa phồn hoa nhất. Cho nên lần này chúng ta đi, sẽ gặp được rất nhiều đệ tử gia tộc Trung Tam Thiên lịch lãm." Sở Dương âm trầm nói: "Trong đó có một người, chính là đại công tử Mạc thị gia tộc, Mạc Thiên Vân."

Đổng Vô Thương trong lòng rùng mình, rốt cuộc Sở Dương cũng nói ra rồi!

"Lão đại muốn nhằm vào Mạc Thiên Vân?" Cố Độc Hành nhíu mày.

"Không phải là nhắm vào, mà là muốn giết hắn!" Sở Dương chậm rãi nói: "Ta muốn biết, nếu ta lưu Mạc Thiên Vân ở Hạ Tam Thiên vĩnh viễn, sẽ có hậu quả thế nào?"

Giờ khắc này, năm huynh đệ đều cảm nhận được sát khí đang dâng trào như thủy triều của Sở Dương...

Đọc truyện chữ Full