DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên
Chương 251: Mành chỉ treo chuông

"Lên! Giết hắn!" Ba người cùng quát lớn một tiếng, rút kiếm vọt lên.

Vừa rồi, thời gian tuy không lâu, nhưng bọn hắn lại không có hành động gì, để cho khí thế kiếm thế Mạnh Siêu Nhiên trong nháy mắt đạt tới đỉnh điểm, giờ phút này kiếm thế đã thành, uy lực càng lớn!

Điều này đối với bọn hắn mà nói, hoàn toàn là chuyện không nên có. Khi đối địch, quan trọng nhất là không thể để đối phương tích lũy khí thế, tấn công không ngừng, mới có lợi cho bên mình. Nhưng lúc này bọn hắn chẳng những để đối phương hoàn thành khí thế kiếm thế, trong lòng không ngờ còn có cảm giác hối hận!

Đối diện với một kiếm như vậy, tất nhiên sẽ có người bị thương, nhưng không thể hối hận! Đây là một loại tâm tính thực kỳ diệu!

Tuy từ đầu tới cuối, đối phương không nói gì, nhưng nhìn hắn thong dong, lãnh tĩnh, kiên trì như vậy, đã khiến bọn họ phải kính ý!

Ba nhân ảnh lao tới như bay!

"Tiểu sư đệ!" Xa xa, Ô Vân Lương tóc tai tán loạn, liều mạng chạy tới. Ở phía sau hắn, vị cửu phẩm võ tôn kia cùng mấy người vây công hắn cũng chật vật không chịu nổi.

Mạnh Siêu Nhiên tựa hồ hoàn toàn không nghe thấy chút âm thanh nào, khóe miệng chỉ hiện lên một ý cười nhàn nhạt thâm tinh, ngự kiếm mà xuống!

Kiếm quang chói mắt, ầm ầm chém xuống.

Bốn đạo kiếm quang, vào giờ khắc này, đột nhiên chống lại đối mặt, hội tụ vào một chỗ!

Không trung đột nhiên bùng lên quang mang chói mắt tới cực điểm, bốn người vừa chạm kiếm, liền giống như có một quả bom khổng lồ nổ tung! Vô số kiếm quang tung hoành tứ phía!

Quang mang rực sáng, khiến cho mấy người đang chạy tới không tự chủ được mà nhắm hai mắt lại!

Mạnh Siêu Nhiên kêu lên một tiếng đau đớn, bay ngược trở lại phía sau như diều đứt dây.

Mà ba phương hướng còn lại, cũng đồng thời truyền tới ba tiếng kêu thảm thiết!

Bốn nhân ảnh gần như trong nháy mắt đã lui trở lại chỗ cũ. Lúc này, ở điểm không gian chạm kiếm có một đám huyết vụ bồng bềnh rơi xuống đất, vô số mảnh huyết nhục vụn rơi khắp trên mặt đất.

Bọn họ thất vọng rồi.

Thân hình Mạnh Siêu Nhiên khẽ run lên, máu tươi từ mấy vết thương trên người không ngừng chảy ra, trường kiếm chĩa xuống đất, máu tươi nóng hổi từ trên mũi kiếm không ngừng nhỏ giọt rơi xuống. Trên mặt hắn, vẫn chỉ có một vẻ đạm mạc vĩnh vửu, ánh mắt nhìn về phía ba người, không ngờ vẫn chỉ có thờ ơ và lãnh đạm.

"Lợi hại!" Một người trong đó cười thảm một tiếng, nói: "Chúng ta đã gặp qua vô số cao thủ, võ công cũng cao hơn ngươi rất nhiều, nhưng có thể lãnh tĩnh như vậy, Mạnh Siêu Nhiên, ngươi là người đầu tiên! Chết trong tay ngươi, cũng coi như không uổng kiếp này!"

"Ha ha!"

Cười được hai tiếng, lồng ngực hắn đột nhiên nứt toác, máu tươi phun tứ phía, chậm rãi ngã xuống, bịch một tiếng, chìm xuống mặt tuyết, không còn hơi thở. Trên mặt không còn vẫn mang theo một nụ cười.

Trong một chiêu vừa rồi, kiếm Mạnh Siêu Nhiên đã xuyên thấu lồng ngực hắn.

Mạnh Siêu Nhiên lạnh nhạt nhìn, trường kiếm chậm rãi nâng lên, nói: "Đến đây đi! Chiến! Cũng chỉ là sống hoặc chết mà thôi. Giang hồ, vốn đã là đường sinh tử. Có thể mỉm cười ra đi, cũng là một loại cảnh giới!"

Hắn không ngờ vẫn đối diện với hai cường địch, phát ra lời khiêu chiến.

"Tiểu sư đệ! Ngươi sao rồi?" Ô Vân Lương lao tới như bay, vị chưởng môn Thiên Ngoại lâu này cầm kiếm thở hồng hộc, tóc tai tán loạn, cả người là vết thương, ngay cả trên mặt cũng bị chém hai nhát.

Bảy tên địch nhân còn lại, gần như trong nháy mắt đã bao vây hai người vào giữa, ai nấy đều thở hổn hển.

"Ta còn có thể thở." Mạnh Siêu Nhiên mỉm cười, nhìn ánh mắt nhìn Ô Vân Lương bớt đi mấy phần lạnh nhạt, thêm mấy phần thân thiết.

Cũng chỉ có đối diện với thân nhân của mình, ánh mắt Mạnh Siêu Nhiên mới phát sinh biến hóa. Đối với bất luận kẻ nào khác, hắn cũng sẽ không động dung!

Ô Vân Lương hít từng hơi từng hơi, ho khan cười nói: "Lợi hại! Hừ, nếu muốn động thủ với Thiên Ngoại lâu chúng ta, không trả giả lớn, làm sao có thể? Ha khụ...."

"Cái giá đó, chúng ta vẫn có thể trả được!" Vị cửu phẩm võ tôn kia đuổi tới, hừ một tiếng, cố gắng áp chế sự khó chịu trong lồng ngực, cười lạnh nói: "Nếu như có thể khiến Sở diêm vương nổi điên, thì có trả bao nhiêu cũng đáng giá!"

"Phát điên?" Mạnh Siêu Nhiên có chút trào phúng, lẩm bẩm, không ngờ rất có lòng tin, nói: "Đồ đệ của ta, vĩnh viễn không bao giờ phát điên."

"Lên!" Vị cửu phẩm võ tôn kia vung tay lên: "Đừng để đêm dài lắm mộng."

"Khụ khụ.. Khụ khụ...." Trên mặt đất, một đống tuyết bỗng trồi lên, Đàm Đàm từ trong mơ mơ màng màng bò ra, đứng dậy, nhìn bốn phia xung quanh.

Ánh mắt hắn từ mơ hồ tới thanh tỉnh, chi trong một cái nháy mắt, sau đó là bi thống, phẫn nộ...

Hắn nhảy dựng lên, cũng không nói nhiều, trực tiếp rút kiếm, cùng Mạnh Siêu Nhiên Ô Vân Lương ba người lưng hợp thành một trận hình phòng ngự.

Quay mặt về hắn đúng là vị nữ võ tôn kia, nhìn khuôn mặt quái dị đang làm ra vẻ nghiêm túc của Đàm Đàm, trong lòng không khỏi nhộn nhạo, muốn nôn.

Một tiếng quát lớn, chiến đấu lại bùng nổ.

Sở Dương cùng Cố Độc Hành vô thanh vô tức tiến vào Thiên Ngoại lâu. Đoạn đường này, Sở Dương cho dù có nhắm mắt cũng đi được, cho nên, hai người bọn hắn mới có thể tiến vào thần không biết quỷ không hay.

Sau một hồi cấp tốc di chuyển, trong một vùng núi rừng trắng xóa phía trước, một khu rừng tử trúc đã thấp thoáng lay động.

"Đây là Tử Trúc viên!" Sở Dương cực kỳ cẩn thận tiến tới: "Nơi này đã phát sinh chiến đấu."

"Đuổi theo!"

Sở Dương lao lên trước, men theo dấu vết đuổi tới.

Trong Tử Trúc lâm, cứ cách một đoạn lại có một dấu vết do chiến đấu lưu lại, có rất nhiều chỗ, đại tuyết còn chưa kịp che lấp đi vết máu.

Sắc mặt Sở Dương càng lúc càng âm trầm.

"Máu tươi chỗ này còn chưa kịp đóng băng." Gần ngay lúc tiến vào Tử Trúc Lâm, Cố Độc Hành đã bắt đầu dùng tay kiểm tra dấu vết, tinh thần rung lên.

Bên trong thời tiết thế này, máu tươi chưa kịp đóng băng, chứng tỏ chiến đấu mới chấm dứt chưa lâu, còn có hi vọng. Gánh nặng trong lòng Sở Dương được thả xuống, cấp tốc lần theo dấu vết.

Đột nhiên phía trước truyền tới tiếng bước chân, tựa hồ cũng có người đang cố gắng đuổi theo, tiếng thở dốc có thể nghe thấy rõ ràng.

"Chúng ta làm gì bây giờ? Cùng lên vây công hay là trở về môn phái?"

"Trở về môn phái? Ngươi đùa à? Chuyện này đã chấm dứt đâu?"

"Thật là đáng sợ!" Một người trong đó sợ hãi nói: "Ai biết được hai người kia của Thiên Ngoại lâu lại cường hãn như vậy...."

"Mau mau đuổi theo, bằng không tên khốn kia lại nổi giận đó!"

Trong mắt Sở Dương chợt lóe lên sát khí, lén lút tiếp cận.

Chỉ thấy hai hồng y nhân đang chân thấp chân cao chạy trên nền tuyết, vừa đi vừa nói chuyện.

"Người của Thần Đao các." Sở Dương hừ lạnh một tiếng, tay rủ xuống,hai thanh đoản kiếm đã xuất hiện trong tay, ngay sau đó, cổ tay rung lên, đã hóa thành hai đạo lưu tinh.

Phốc! Phốc!

Hai người chỉ kịp hét thảm một tiếng rồi gục xuống đống tuyết. Bọn họ cũng là nỏ mạnh hết đà, làm sao còn sức lực phòng bị tập kích sau lưng?

Thân hình Sở Dương lóe lên một cái, đã xông tới, trực tiếp túm lấy tóc một người nhấc mạnh lên. Hai người, chỉ có một người chí mạng, người còn lại thì bị trọng thương. Hắn cũng muốn hỏi một số thứ.

"Người của Thần Đao các?" Sở Dương chỉ hỏi một câu. Nhưng thần thái thái trong mắt người này đã tan rã, không ngờ đã thở ra thì nhiều, hít vào thì ít.

Đoản kiếm chỉ cắm ngang hông hắn, lẽ ra không nguy tới tính mạng. Nhưng Sở Dương lại không biết trên người hắn đã có sẵn một vết thương từ trước, là do Ô Vân Lương chém hắn một kiếm, lúc này lại nhận thêm một kiếm nữa, không ngờ đã chết...

"Phịch!" Sở Dương ném thi thể xuống đất.

"Bên kia có tiếng chém giết!" Cố Độc Hành dỏng tai lắng nghe.

"Đi!"

Hai đạo bạch ảnh lóe lên, lao đi nhanh như một tia chớp.

Đi thêm một đoạn, một tru kỳ quái đột nhên từ xa xa truyền tới, thân hình Sở Dương run lên, trên mặt lộ ra thần sắc kỳ quá.

Trên mặt Cố Độc Hành cũng lộ ra vẻ quái dị.

"Ngao... ta nói này đại tỷ, ngươi đừng đánh lên mặt ta...." Một tiếng gào rú như vịt đực bị cắt tiết pha lẫn tiếng sói tru dồn dập vang lên: "Khuôn mặt anh tuấn như vậy, ngươi đánh hỏng hết thế này, không có đau lòng sao?"

"Là tiếng Đàm Đàm." Sở Dương hưng phấn nói.

Trên khuôn mặt quan tài của Cố Độc Hành thoáng run lên một cái.Hắn thật sự rất kỳ quái. Rốt cuộc phải tự kỷ đến độ nào mới có thể nói như vậy, hơn nữa đây còn là lúc nguy cơ sinh tử???

Hai người lặng lẽ tiến tới, chỉ thấy xa xa, có mấy người đang chiến đấu kịch liệt. Có ba người bị vây ở giữa, cả người đều là vết thương, nguy hiểm vô cùng. Đúng là Ô Vân Lương, Mạnh Siêu Nhiên và Đàm Đàm!

Nhìn máu tươi không ngừng rơi xuống, khuôn mặt Sở Dương lập tức co rúm lại. Bạn đang đọc truyện tại - http://

Ba người Mạnh Siêu Nhiên đã rơi xuống hạ phong tuyệt đối, có thể mất mạng bất cứ lúc nào!

"Bình tĩnh!" Sở Dương tự nói với mình, sau đó đưa tay ra hiệu cho Cố Độc Hành.

Cố Độc Hành im lặng gật đầu, thân hình chậm rãi cúi xuống, Sở Dương ngồi xổm xuống, đột nhiên phát lực, thân hình lướt đi ngay sát mặt đất. Ngay trong tích tắc hắn bay đi, Cố Độc Hành cũng xuất song chưởng ẩn chứa lực lượng mạnh mẽ, hung hăng vỗ vào lòng bàn chân Sở Dương.

Nếu như là bình thường, làm như vậy cũng vô dụng. Nhưng hiện tại, trên mặt đất lại đều là tuyết đọng! Không ngờ sưu một tiếng, cấp tốc trượt về phía cuộc chiến.

Bạch y tóc trắng mông mi trắng, nhìn chẳng khác nào một đống tuyết nhỏ đang nhanh chóng di động.

Mấy người đang đánh nhau kịch liệt tựa hồ nghe thấy tiếng gì đó, nhưng quay đầu lại nhìn, lọt vào tầm mắt cũng chỉ toàn tuyết là tuyết, căn bản không phát hiện ra điều gì.

Mạnh Siêu Nhiên cùng Ô Vân Lương hai người tuy đang cố gắng,nhưng trong lòng cũng bắt đầu cảm thấy tuyệt vọng. Bọn họ đều biết, mình đã là đèn dầu sắp tắt, sắp không thể chống đỡ nữa rồi.

Đối phương sở dĩ không gia tăng áp lực tấn công, cũng chỉ là vì muốn giảm bớt tổn thất mà thôi.

Dù sao nơi này địa thế trống trải, nếu có người, liếc mắt một cái là nhìn thấy được, hơn nữa, ba người mình tuyệt đối không còn sức lực đột phá vòng vây nữa.

Đàm Đàm rống giận, đánh lộn nháo nhào với vị nữ võ tôn. Võ công vị nữ võ tôn này cao hơn hắn nhiều lắm,nhưng lúc trước bị thương, lại vừa kịch chiến với Ô Vân Lương mấy lần, một thân công lực mười thành cũng mất đi bảy thành rồi.

Hơn nữa, nơi này là núi cao, cực kỳ giá lạnh, thân thể nữ tính không khỏe, không ngờ trong lúc nhất thời không thể bắt được Đàm Đàm. hơn nữa, khiến cho nàng nổi điên chính là, thằng nhãi xấu ma chê quỷ hơn này không ngờ lại cực kỳ yêu quý khuôn mặt của hắn, thả để vai dính một kiếm cũng không muốn mặt bị thương nhẹ...

"Đại tỷ, ta xin ngài đó, nếu muốn giết thì cứ giết, đừng có làm hỏng khuôn mặt anh tuấn của ta...." Đàm Đàm tự thấy không còn hi vọng, đành cầu xin năn nỉ: "Ta còn chưa lấy vợ...."

Nữ võ tôn bị mấy câu này chọc cho suýt nhất.

Đúng lúc này, nàng bỗng nhiền thấy một cảnh tượng không thể tưởng tượng nổi. không khỏi bật thốt kinh hô!

Phía sau vị cửu phẩm võ tôn kia, một đống tuyết trắng không ngờ đột nhiên đứng bật dậy, một thanh kiếm giống như trực tiếp chui ra từ trong u minh, giống như lôi thần nổi giận, hung hăng đâm vào lồng ngực vị cửu phẩm võ tôn này...

Đọc truyện chữ Full