DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên
Chương 265: Quân vương hai nước

Xảy ra đại sự gì sao? Coi ngài nói kìa. Thật là khiến chúng ta kinh ngạc.... Mấy người quay sang nhìn nhau. Đêm qua toàn bộ Trung Châu đều bị lật nhào lên, động tĩnh giống như long trời lở đất. Đến bây giờ, toàn bộ không trung Trung Châu vẫn còn mùi máu tươi... Chẳng lẽ, ngài ở trong tướng phủ,lại không hề hay biết một chút gì...

Cái này, có nói chúng ta cũng không tin.

Bất quá, tuy ba người nghĩ trong lòng như vậy,nhưng lúc này nhìn thấy Đệ Ngũ Khinh Nhu trấn tĩnh bình thản như thế, lại không tự chủ được cảm thấy an tâm, tựa hồ chuyện có lớn bằng trời, cũng không đáng để trong lòng... Nguồn: http://

Sự nóng nảy khi mới tiến vào, trong bất tri bất giác đã biến mất sạch sẽ rồi.

"Có chuyện lớn đã phát sinh!" Cảnh Mộng Hồn nói: "Đêm qua, chừng hơn hai vạn người giang hồ cùng tranh đoạt Hoàng Tuyền đao và Vấn Thiên kiếm. Trong thành nhiều chỗ phát sinh ẩu đả đại quy mô có binh khí. Thậm chí ngay cả hình bộ nha môn, hộ bộ nha môn, lễ bộ nha môn, thủ bị kinh thành nha môn cũng bị biến thành phế tích. Nhân viên quân sĩ tử thương vô số, hiện giờ vẫn đang thống kê."

"Ồ... Đệ Ngũ Khinh Nhu khẽ gật gật đầu: "Là mấy chuyện này sao?"

Là mấy chuyện này sao? Ba người không biết nói gì hơn. Như vậy còn ít sao?

Nhất là Cảnh Mộng Hồn, trong lòng lại càng buộc bực. Đêm qua hỗn loạn, Đệ Ngũ Khinh Nhu nghiêm lệnh không cho Kim Mã Kỵ Sỹ đường tham dự, mới khiến cho Trung Châu náo loạn thành cái dạng này.

Nếu như Kim Mã Kỵ Sỹ đường được xuất động, nhất định sẽ không thể loạn tới mức độ này.

"Kế này của Sở diêm vương thật độc!" Hàn Bố Sở lo lắng trùng trùng nói: "Hơn nữa, xem bộ dáng như vậy, có vẻ đã thành công, thành công khiến cho Trung Châu đại loạn. trước mắt, trong thành đã biến thành chiến trường, mà người từ bên ngoài tới lại càng lúc càng nhiều. Chẳng mấy chốc là Trung Châu thành sẽ lại chật cứng rồi. Chém giết máu tanh càng lúc càng kịch liệt, hiện giờ mỗi một ngày đều có mấy trăm người chém giết, không ít người giang hồ còn dám công kích cả quân đội...."

"Dân chúng bình thường trong lòng bàng hoàng, cứ tiếp tục như vậy, thật sự không ổn?"

"Ừm...." Đệ Ngũ Khinh Nhu ngẩng mặt lên, như có điều suy nghĩ, nói: "Cao Thăng, vị Kỷ công tử kia thế nào?"

"Hắn quen Sở diêm vương, hơn nữa quan hệ cá nhân cũng không tệ. Hắn không hề giấu diếm những điều này." Cao Thăng nhíu mày: "Hắn cự tuyệt tiết lộ bất cứ tin tức gì. Bất quá, hắn đã nói qua, đợi đến khí người của Kỷ thị gia tộc tới Trung Châu, hắn sẽ theo gia tộc trở về...."

"Ừm, quả nhiên là cẩn thận....." Đệ Ngũ Khinh Nhu khẽ thở dài một tiếng, gật gật đầu nói: "Đệ tử thế gia như vậy, lại là nhị công tử, xem ra quả nhiên không phải bình thường. Bất quá... thái độ của chúng ta, ngươi đã nói rõ chưa?"

"Nói rõ rồi. Bất quá Kỷ Mặc vẫn tỏ ra không quá để ý." Cao Thăng nói: "Phản ứng của hắn rất bình thản."

"Ừm, phải phái một vị cao thủ, theo dõi sát sao hành tung của Kỷ Mặc…" Đệ Ngũ Khinh Nhu trầm tư nói: "Vậy còn Nhuế Bất Thông kia? Có điểm gì đáng ngờ không?"

"Về phần Nhuế Bất Thông kia, thì ra chính là truyền nhân của thần thâu quỷ trộm...." Cao Thămg cẩn thận nói: "Thân phận người này không phải bình thường. Hai vị sư phó của hắn có tu vi cửu phẩm vương tọa đỉnh phong. Nếu như đả động hắn, chỉ sợ hậu hoạn vô cùng. Mà hắn... lại không nằm trong quy tắc Cửu Trọng Thiên..."

"Chỉ cần thẩm tra thân phận không có sai lầm, một Nhuế Bất Thông nho nhỏ... cũng không cần để tâm tới." Đệ Ngũ Khinh Nhu khẽ cười một tiếng, nói: "Đêm qua, quân trú đóng ngoài thành không được xuất động chứ?"

"Không." Hàn Bố Sở trầm giọng nói: "Tướng gia, chúng ta nhất định phải xuất động quân trú đóng ngoài thành thôi. Chỉ bằng vào lực lượng phòng vệ trong thành.... chỉ sợ quá bạc nhược."

"Không cần." Đệ Ngũ Khinh Nhu vung tay lên, quả quyết nói: "Cứ để bọn hắn làm loạn! Càng loạn càng tốt! Tốt nhất là hấp dẫn hết tất cả nhân sĩ giang hồ trong phạm vi ngàn dặm quanh Đại Triệu tới đây."

"Hả?!" Hàn Bố Sở tuyệt đối không ngờ tới, Đệ Ngũ Khinh Nhu lại nói như vậy.

"Tướng gia, nếu cứ để hỗn loạn như vậy kéo dài, chỉ sợ... Trung Châu Thành sẽ...." Hàn Bố Sở hít một hơi lạnh, vội vàng nói.

"Bố Sở, ngươi vẫn dừng lại trong hình thức vương triều tranh bá cổ xưa, coi một tòa thành trì là quan trọng." Đệ Ngũ Khinh Nhu ôn hòa nói: "Ngươi phải có tầm nhìn lâu dài hơn mới được."

"Lâu dài hơn?" Hàn Bố Sở có chút ngẩn ngơ, nhiều năm đi theo bên người Đệ Ngũ Khinh Nhu như vậy, đây là lần đầu tiên hắn có cảm giác suy nghĩ của mình không theo kịp tướng gia.

Trung Châu chính là đô thành của Đại Triệu, quan trọng đến mức nào? Chẳng lẽ trong mắt Đệ Ngũ Khinh Nhu, nó không hề quan trọng sao?

"Trung Châu chính là đô thành Đại Triệu. Nằm ở chính giữa Đại Triệu, bốn phương tám hướng thành trì san sát, trọng binh trấn giữ! Cho dù địch nhân gần nhất, cũng phải ở ngoài sáu ngàn dặm! Cho dù nói phòng thủ kiên cố cũng có chút không đủ!" Đệ Ngũ Khinh Nhu mỉm cười nhàn nhạt: "Nhưng theo ta thấy, đây quả thực là một truyện cười! Một trò cười đáng để cả thế gian phỉ nhổ!"

"Trò cươi?" Hàn Bố Sở trầm tư, nhíu mày, suy ngẫm những lời này. Không chỉ có hắn, ngay cả Cao Thăng, Cảnh Mộng Hồn cũng không nhịn được phải suy nghĩ.

"Đem đô thành xây dựng ở một vị trí được bảo hộ tứ phía, quả thực chính là cái nôi cho kẻ nhu nhược!" Đệ Ngũ Khinh Nhu trầm giọng nói: "Đô thành, cho dù không thể thành lập ở tiền tuyến, thì cũng không nên đặt trong cái nôi êm ái. Lẽ ra phải thiết trí ở một khoảng cách thỏa đáng, thời thời khắc khắc cảm nhận được nguy cơ, như vậy bất kể là văn thần hay là võ tướng, mới có thể toàn tâm toàn ý chăm lo việc ước, toàn lực hộ vệ hoàng đế! Hơn nữa, dem toàn lực khai cương khuếch thổ, tiêu trừ uy hiếp! Đây là đạo cường thịnh quốc gia!

Năm đó, quốc quân đầu tiên của Đại Triệu tuy hùng tài đại lược, nhưng sau khi chiếm được giang sơn,lại chỉ muốn hướng lạc, giữ gìn những gì đã có. Cho nên mới đem đô thành định ở Trung Châu. Quân vương như thế, có thể khai quốc quả thực là kỳ tích! Mà trong những năm sau này, loại tâm lý này của bọn họ đã làm Đại Triệu chậm trễ mấy trăm năm! Từ khí thế ngất trời tới nay, đã vô hình trung biến thành tư tưởng muốn giữ gìn những gì đã có, ảnh hưởng tới lịch đại quốc quân, cũng khiến bá nghiệp của Đại Triệu bị trì hoãn!"

Cho dù là một vị quân chủ đầy hứa hẹn, nhưng nếu cứ ở cách chiến trường cả ngàn dặm thế này, mắt thấy tai nghe đều là cảnh tượng thái bình hoan lạc... Làm sao còn nuôi dưỡng ra được trí tiến thủ chứ?"

Đệ Ngũ Khinh Nhu khẽ cười, trong nụ cười lại tràn ngập vẻ trào phúng: "Cho nên, cho đến khi có được Đệ Ngũ Khinh Nhu ta, Đại Triệu mới bắt đầu khuếch trương! Trước đây, không phải là không thể khuếch trương, mà là không muốn. Nếu không có Đệ Ngũ Khinh Nhu ta, ta dám chắc, nhất định sẽ có một ngày, toàn bộ Đại Triệu sẽ sụp đổ trong an nhàn!"

"Mà uy hiếp lớn nhất của Đại Triệu chính là Thiết Vân!" Đệ Ngũ Khinh Nhu đi tới trước cửa sổ, đưa mắt nhìn về phương bắc, chậm rãi nói: "Các ngươi xem, khi Thiết Vân gặp phải đại tuyết, giá rét căm căm, ngươi đi đường cho dù mặc ba lớp áo khoác da chồn cũng cảm thấy rét run. Mà chúng ta ở nơi này, lại chỉ mặc một bộ áo giáp, là có thể qua được mùa đông. Đi về phía nam Trung Châu thêm ngàn dặm nữa, lại là bốn mùa như xuân! Địa vực sai khác lớn như vậy, các ngươi không nhìn ra điều gì sao?"

"Điều gì?" Hàn Bố Sở theo bản năng hỏi một câu.

"Nơi khắc nghiệt, tất sinh ra người kiệt ngạo! Địa vực gian khổ, tất sản sinh ra phong trào hiếu võ! Hơn nữa, khắp cả Thiết Vân là thảo nguyên, gần với bắc cương. Nam nhi Thiết Vân, ai nấy đều phóng mắt nhìn ra xa, hòa mình vào thiên địa, lòng dạ lớn đến thế nào chứu? Cứ thế mãi, có thể nào không thành phong trào thượng võ?" Đệ Ngũ Khinh Nhu nói: "Mấy ngàn năm qua, bưu hãn chính là đặc trưng của người phương bắc. hơn nữa, biên loạn cũng đều khởi nguồn từ phương bắc."

"Đại Triệu so với Thiết Vân, nhân thân quá mức yếu đuối." Đệ Ngũ Khinh Nhu thản nhiên nói: "Cho nên nhất định phải thay đổi?"

Hàn Bố Sở im lặng không nói, cẩn thận nghĩ những lời Đệ Ngũ Khinh Nhu nói, lại cảm thấy có mấy phần đạo lý, lại tựa hồ có ẩn chứa ý tứ khác....

"Nhìn Thiết Vân quốc, các người chỉ thấy hiện giờ nó bị Đại Triệu áp chế. Nhưng các ngươi nhầm rồi. Thiết Vân kiến quốc mới được bao nhiêu năm?" Đệ Ngũ Khinh Nhu thản nhiên nói: "Ba trăm năm trước, Thiết Vân chỉ là một thế gia. Nhưng nhiều năm khuếch trương, gia tộc tư quân lại khuếch trương lớn tới mức sinh ra dã tâm. Vì thế,... hơn hai trăm năm trước, Thiết Vân kiến quốc! Khi đó chỉ là một tiểu quốc gia có được mười mấy thành trì."

"Cho tới một trăm ba mươi năm trước, Thiết Vân đã có được thổ địa khác xa. Gần một trăm tòa thành trì!"

"Tám mươi năm trước, đất đai Thiết Vân mở rộng, có quân đội tới trăm vạn người...." Đệ Ngũ Khinh Nhu thở dài một hơi thật sâu: "Tới bốn mươi năm trước, Thiết Thế Thành ngang trời xuất thế, trực tiếp biến Thiết Vân thành một con đại quái vật. Ngay cả đại thảo nguyên mênh mông cũng không dám xâm chiếm Thiết Vân."

"Mà Thiết Thế Thành vẫn chưa thấy đủ, mang trăm vạn đại quân xuôi nam, cùng Đại Triệu quyết chiến!" Đệ Ngũ Khinh Nhu hít một hơi thật sâu: "Cho tới bây giờ, Thiết Vân tuy bị ra dùng độc kế vây khốn, nhưng tân quốc quân Thiết Vân thế hệ này, không ngờ lại là một kỳ tài ngút trời!"

"Hơn hai trăm năm, Thiết Vân thay đổi bảy tám vị quốc quân, nhưng bản đồ của Thiết Vân, từ hơn hai trăm năm trước, mở rộng tới bây giờ, đã gấp mấy ngàn lần thời điểm kiến quốc."

Đệ Ngũ Khinh Nhu thở dài: "Đối diện với con số như vậy, chẳng lẽ các ngươi không cảm thấy áp lực? Không cảm giác được sợ hãi?"

"Điều này có ný nghĩa gì? Chẳng lẽ các ngươi chưa từng nghĩ tới sao?" Đệ Ngũ Khinh Nhu trong mắt có vẻ mệt mỏi.

"Chẳng lẽ... những quân chủ Thiết Vân này đều là khai sáng chi quân?" Hàn Bố Sở rốt cuộc cũng hiểu ra. Cẩn thận suy nghĩ, bỗng nhiên đưa ra một đáp án, mà chính hắn cũng cảm thấy líu lưỡi.

"Hơn mười vị quân chủ, hơn mười vị tuyệt thế kiêu hùng!" Ánh mắt Đệ Ngũ Khinh Nhu thâm trầm: "Cũng là mười vị bá chủ dã tâm bừng bừng!"

"Mà các ngươi suy nghĩ một chút, Đại Triệu đế quốc, trong hơn hai trăm năm qua, đã xuất hiện hơn hai mươi vị quân chủ!" Đệ Ngũ Khinh Nhu thở dài một tiếng: "So với Thiết Vân thì thế nào?"

Hàn Bố Sở hổ thẹn cúi đầu, không thể không nói, từ sau khi khai quốc đế quân qua đời, cũng chỉ có mấy vị hoàng đế chăm lo việc nước, khiến cho Đại Triệu cường thịnh, nhưng tiếp đó cũng không hề động đậy gì, thủy chung lấy duy trì cơ nghiệp tổ tông làm mục tiêu."

Nhưng giữ gìn những gì đã có, trên thực tế chính là thụt lùi về phía sau.

Những năm gần đây, lịch đại quân chủ, hôn quân thật sự không có mấy người, nhưng một đám đều là tầm tầm thường thường, căn bản không có cái gì mà khí phách thôn thiên.

So với quân chủ Thiết Vân thì quân chủ Đại Triệu, quả thực chính là phế vật.

"Quân vương như vậy, đã không xứng làm quân!" Đệ Ngũ Khinh Nhu thở dài một tiếng thật sâu, Lời đại nghịch bất đạo như vậy, tuy do hắn đích miệng nói ra, nhưng đám người Hàn Bố Sở lại cảm thấy đây là chuyện đương nhiên từ đáy lòn.

Quả thực không xứng!

Đệ Ngũ Khinh Nhu nói không xứng, thì nhất định là không xứng!

Đọc truyện chữ Full