DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên
Chương 594: Đối đầu lĩnh vực!

Một vị võ tôn gần Sở Dương nhất, ngay cả phản ứng cũng không kịp, đã bị kiếm quang như lôi đình xé nát lồng ngực, trong thân thể tứ phân ngũ liệt, Sở Dương mang theo kiếm sắc bén, lao về phía đối thủ tựa như cuồng phong bão tố.

Giữa sân, Cố Độc Hành thét dài một tiếng, trường kiếm tựa như kiếm khách đỉnh phong cô độc cả ngàn năm, một kiếm đâm ra, mang theo một tia ý cảnh cô độc tịch mịch, đón dỡ Âu Mộc Phong!

La Khắc Địch quát lớn một tiếng: "Ngao ô... Hứa Vô Song, La nhị gia của ngươi tới đây. Quỳ xuống ngay cho ta, còn đợi khi nào nữa?" Cũng nghênh đón nhị phẩm hoàng tọa Hứa Vô Song rồi!

Kỷ Mặc quát lớn một tiếng, xoay người một cái, nhân kiếm hợp nhất, cả người mang kiếm, vọt vào trong một đám võ tôn!

Đây chính là ý nghĩ đã sớm ăn ý quyết định của ba người mạnh nhất: Đổng Vô Thương, Cố Độc Hành cùng La Khắc Địch liều mạng cuốn lấy ba vị hoàng tọa, mà Kỷ Mặc cùng Sở Dương lấy thế khoái đao trảm loạn ma, xử lý sạch sẽ toàn bộ cao thủ còn lại!

Sau đó mới hợp lại vây công!

Sở Dương căn bản không cần cân nhắc điều gì, xuất thủ chính là một điểm hàn quang vạn trượng mang, tận lực thi triển toàn bộ mười hai chiêu kiếm pháp của Cửu Kiếp kiếm!

Các huynh đệ đơn độc đối phó hoàng tọa, tuyệt đối không thể chống đỡ được lâu! Mình nhất định phải tốc chiến tốc thắng!

Cửu Kiếp kiếm pháp sắc bén đến mức nào?

Lúc trước, khi Sở Dương vẫn còn là nhất phẩm vương tọa, đã có thể thừa lúc bất ngờ ám sát cửu phẩm vương tọa. hiện giờ hắn đã là ngũ phẩm kiếm vương tôn sư, hơn nữa còn đang áp chế thực lực. Nếu như tháo bỏ áp chế, chỉ sợ hiện giờ đã là bát phẩm kiếm vương!

Tu vi như thế, kiếm pháp và thần kiếm như thế, dùng để giao thủ với đám vương tọa võ tôn này, thật đúng là bắt nạt người ta!

Chỉ thấy Sở Dương đi qua nơi nào, nơi đó liền giàn giụa máu tươi, tứ chi bay loạn, đầu người đứt đoạn!

Một điểm hàn quang vạn trượng mang... Giết cả thiên hạ có ngại gì... Chôn sâu không đổi lăng duệ chí...Tung hoành phong vân khắp tây đông...

Dùng đi dùng lại!

Sở ngự tọa điên rồi!

Một người một kiếm đi qua nơi nào, cho dù là cây cối trong tầm mắt cũng nhất tề gục xuống... Nhất thời, sơn lay địa chấn, ầm ầm không ngừng!

Kỷ Mặc bên kia cũng như hổ lao vào bầy dê, chém chém giết giết, miệng kêu ngao ô ngao ô không ngừng. Bên kia, La Khắc Địch cũng đang vừa đánh vừa ngao ô...

Quả thực như một bầy sói tụ hội!

Chẳng mấy chốc, người đã bị giết sạch sẽ, chỉ lại bốn vị vương tọa cao thủ. Sở Dương cùng Kỷ Mặc căn bản không do dự một chút nào, cùng từ hai phương hướng, lao về phía bốn tên cao thủ vương tọa còn lại.

Mà bên kia, đám người Âu Mộc Phong cũng nhìn thấy tất cả, tức đến sôi người.

Nhìn thuộc hạ của mình bị đồ sát sạch sẽ gần như không có lực phản kháng, mà mình lại không thể xuất thủ cứu giúp, thật sự là khiến người ta cực kỳ uất nghẹn!

Cố Độc Hành Đổng Vô Thương La Khắc Địch ba người tung hoành qua lại, giống như xuyên hoa hồ điệp, một khắc trước Âu Mộc Phong vẫn còn đang đối chiến với Cố Độc Hành, nhưng ngay sau đó đã bị một thanh đại đao bổ tới! Rồi sau đó, lại biến thành La Khắc Địch. Bạn đang đọc truyện tại - http://

Ba người này không chỉ phối hợp cực kỳ ăn ý, mà còn cực kỳ trợn trượt, tuyệt đối không trực tiếp đối chọi với ngươi, mà tận lực du đấu, nếu như ngươi muốn lao ra viện trợ thuộc hạ, lập tức sẽ bị ba người tấn công liều chết, nhưng khi ngươi quay lại, lập tức sẽ phát hiện, bọn hắn đã chuồn mất từ lúc nào...

Ba người tức giận kêu oa oa, cũng không có cách nào.

Trong lúc kích chiến, Âu Kim Phong nhìn thuộc hạ của mình từng người từng người chết dưới kiếm Sở Dương, không khỏi nổi giận hét lớn: "Lĩnh vực!"

Âu Mộc Phong cùng Hứa Vô Song cùng ngửa mặt lên trời thét dài, ba người đột nhiên hợp lại với nhau, đứng thành hình chữ phẩm. Ngay sau đó, ba người đột nhiên cùng phát động!

Lĩnh vực!

Một cỗ khí tức thiên địa mịt mờ đột nhiên khuếch tán ra. ở trong phạm vi mấy chục trượng, tạo thành một phạm vi lĩnh vực khổng lồ!

Một chiêu này, chính là biện pháp tuyệt diệu mà bọn hắn nghĩ ra để bắt Ngạo Tà Vân. Không nghĩ tới, Ngạo Tà Vân còn chưa nhìn thấy thì đã phải dùng lên người mấy tên tiểu tử này!

Lĩnh vực, chính là cái lạch trời giữa vương tọa và hoàng tọa! Cũng chính là cách để phân biệt tốt nhất!

Bên trong lĩnh vực, ta chính là chúa tể!

Cố Độc Hành Đổng Vô Thương và La Khắc Địch còn chưa kịp rút lui thì đã cảm thấy thân hình của mình cứng đờ lại, tựa như lâm vào trong một thứ chất lỏng đậm đặc tới cực điểm, ngay cả chuyển động thân thể một chút cũng cảm thấy cực kỳ khó khăn!

"Tiểu bối! Để mạng lại!" Âu Mộc Phong sảng khoái cười lớn một tiếng, cùng Âu Kim Phong Hứa Vô Song đâm ra trường kiếm trong tay!

Đổng Vô Thương nổi giận gầm lên một tiếng, nhìn trường kiếm cấp tốc đâm tới, đột nhiên mạnh mẽ ngửa mặt lên trời rống giận, một cỗ khí tức dữ dằn từ trong lồng ngực hắn tràn ra!

Sau đó, hắn liều mạng chuyển động thân thể, hướng về phía Cố Độc Hành mà nhào tới!

Cố Độc Hành cũng có tính toán như vậy, liều mạng chuyển động thân thể, Hắc Long kiếm tuôn ra kiếm quang mãnh liệt trong lĩnh vực, không cam lòng chịu khống chế, hướng về phía La Khắc Địch mà phóng đi, một cước đá lên người La Khắc Địch!

Hoàng tọa lĩnh vực! Khó lòng phòng bị, tình thế trước mắt, tất chết không thể nghi ngờ!

Nếu như đã chết, thì phải chết cho có giá trị! Cho nên Cố Độc Hành cùng Đổng Vô Thương đều lựa chọn hi sinh bản thân, đẩy đối phương ra ngoài.

Khi Cố Độc Hành đá một cước lên người La Khắc Địch, cú huých toàn lực của Đổng Vô Thương cũng đánh thẳng vào người Cố Độc Hành!

Bên trong lĩnh vực không thể nói chuyện, cũng không thể nghe thấy đối phương nói điều gì, nhưng lại có thể nhìn thấy rõ ràng động tác của nhau...

La Khắc Địch hự một tiếng bị đá văng ra ngoài, tựa như một bao vải! Trong một khắc thoát khỏi lĩnh vực, La Khắc Địch bi phẫn ngửa mặt lên trời thét dài, hai hàng nước mắt không ngừng lăn xuống.

"Nhị ca! Tứ ca!"

Đổng Vô Thương bổ nhào vào người Cố Độc Hành, dùng toàn bộ khí lực của mình, mạnh mẽ đẩy Cố Độc Hành ra ngoài! Phía sau chợt lạnh, ba thanh kiếm đã có hai thanh xẹt qua lưng hắn! Khắc sâu tận xương, táu tươi mạnh mẽ phun ra...

Nhưng thân thể hắn cũng bởi vì liều mạng bổ nhào đi, xả thân cứu người mà một kiếm đáng lẽ trúng tim cũng trệch khỏi vị trí vốn có! Coi như gặp may trong cái bất hạnh!

Có đôi khi, trong thời điểm người nhất định phải chết, bởi vì hoàn toàn không để ý tới sinh tử của mình mà cứu trợ thân nhân, ngược lại tạo ra một đường sinh cơ!

Cho nên, trong thời khắc sống chết, không nên do dự cái gì!

Giờ khắc này, Đổng Vô Thương chân chính cảm nhận được những lời này có lý cỡ nào!

Nhưng hắn vẫn cảm nhận được đau đớn vô cùng! Kiếm khí hoàng cấp lọt vào thân thể, trong nháy mắt đang không ngừng phá hư thân thể hắn, kinh mạch của hắn, Đổng Vô Thương thổng khổ ngẩng phắt đầu lên, trên khuôn mặt cương nghị kịch liệt co rụt lại một chút, lại cắn chặt môi, không phát ra nửa điểm thanh âm.

Không thể phát ra thanh âm! Nếu phát ra… Cố Độc Hành sẽ quay trở lại, quay trở lại hắn nhất định phải chết!

Chính vào lúc này, Sở Dương rốt cuộc cũng giải quyết xong tất cả địch nhân, liều mạng ngự kiếm đuổi tới! Giết cả thiên hạ có ngại gì! Chém sạch thiên hạ không thu đao!

Hai chiêu kiếm pháp bá tuyệt thiên hạ, cùng tiến vào trong hoàng tọa lĩnh vực!

Đây là lần đầu tiên Sở Dương đối đầu hoàng tọa lĩnh vực, một lần ba vị!

Cùng lúc đó, Cố Độc Hành nhân kiếm hợp nhất, trên thân Hắc Long kiếm tỏa ra hắc khí mông lung, bi phẫn thét dài một tiếng, không thể ý tới tính mạng của mình, cả người mang kiếm hóa thành một đạo kiếm quang, đánh vào trong hoàng tọa lĩnh vực!

Ở một phương hướng khác, La Khắc Địch cùng Kỷ Mặc cũng xông tới!

Đổng Vô Thương ở trong lĩnh vực, nhìn các huynh đệ không để ý sinh tử xông tới, trên mặt lộ ra một nụ cười vui mừng là lo lắng, ánh mắt mạnh mẽ sáng ngời, tựa hồ nghĩ tới điều gì đó, nhưng rốt cuộc vẫn ngất đi...

....

Sở Dương gầm lên giận dữ, cả người mang kiếm hóa thành lôi đình cuồng nộ, điên cuồng tấn công lĩnh vực hoàng tọa!

Giết cả thiên hạ có ngại gì!

Tu vi cả đời, áp súc vào trong một kích!

Cùng lúc đó, Cố Độc Hành, La Khắc Địch, Kỷ Mặc ba người từ ba phương hướng, tránh khỏi Đổng Vô Thương, cũng giống như sao băng đánh vào lĩnh vực hoàng tọa!

Vương tọa cao thủ đối đầu hoàng tọa lĩnh vực! Trước đây, bất luận kẻ nào cũng không dám nghĩ tới điều này! Nhưng hiện tại, bốn thiếu niên, vì huynh đệ của mình, lần đầu tiên tạo ra kỳ tích lẫy lừng giống như lưu tinh va chạm này!

Ầm một tiếng, lĩnh vực do ba vị vương tọa đồng tâm hiệp lực tạo nên, dới công kích liều mạng của bốn người vừa tiếp xúc đã mạnh mẽ lõm sâu vào bên trong. Bảy vỗ lực lượng kịch liệt va chạm vào nhau!

Uỳnh một tiếng kinh thiên động địa, tựa như mấy trăm quả bom cùng nổ!

Bảy người đối chiến cùng kêu lên một tiếng đau đớn, bay ngược ra bên ngoài!

Cố Độc Hành điên cuồng xông tới, trước tiên ném đi Hắc Long kiếm mà mình yêu quý như tính mạng, sau đó lập tức ôm Đổng Vô Thương vào trong lồng ngực, dùng thân thể của mình mạnh mẽ bảo vệ.

Lập tức vụ nổ mãnh liệt bùng phát, lực lượng trùng kích mạnh mẽ vọt tới, gãi lên lưng Cố Độc Hành! Cố Độc Hành giống như bị sét đánh, phun ra một ngụm tiên huyết, nhưng hắn vẫn nghiến răng chịu đựng, cứ như vậy ôm Đổng Vô Thương bị đánh bay ra ngoài!

Hắn đem tất cả tu vi, dồn vào trước ngực bảo hộ huynh đệ đang hôn mê, sau lưng chỉ có một chút nguyên lực đáng thương bảo vệ!

Rắc một tiếng, xương sống gẫy lìa, Cố Độc Hành lại phun ra một ngụm máu tươi, dựa vào chút ý thức còn sót lại ôm lấy Đổng Vô Thương, khi bay về phía sau không ngờ liều mạng lật mình một cái, đặt thân thể của mình xuống dưới, nặng nề ngã xuống đất...

Đem hết dư lực cuối cùng, đẩy thân thể Đổng Vô Thương lên phía trên, sau đó mới hôn mê bất tỉnh, mà Đổng Vô Thương trong lồng ngực hắn, trong một khắc khi hắn mất đi chút ý thức cuối cùng, từ trong lồng ngực hắn nhẹ nhàng bay ra ngoài, mượn chút dư lực cuối cùng của hắn, mới nhẹ nhàng rơi xuống mặt đất, không ngờ không thương tổn một sợi tóc!

Sau cú bạo tạc, Sở Dương cũng mất đi ý thức, La Khắc Địch cùng Kỷ Mặc, cũng giống như bóng cao su, bắn văng ra ngoài.

Ba vị hoàng tọa cũng giống như lá rụng tan tác, bắn đi ba phương hướng, hoàn toàn không có chút lực lượng chống cự, ngũ tạng đều bị thương nặng!

Ba người miễn cưỡng còn chút ý thức, nhưng đến một đầu ngón tay cũng không động đậy nổi.

Nhưng trong lòng ba người vẫn cảm thấy cao hứng tàn nhẫn: Xem mấy tên gia hỏa kia, rõ ràng đã mất đi ý thức! Nói như vậy... ba người mình có thể khôi phục trước khi bọn hắn tỉnh lại, đến lúc đó còn không phải là cá trên thớt? Tùy ý mổ xẻ?

Lúc đó nhất định phải bắt sống, khiến cho đám vương bát đản này muốn sống không được, muốn chết không xong.

Đang cao hứng suy nghĩ thì đột nhiên, một đạo hàn quang lóe lên, Hứa Vô Song đang tươi cười thì hét thảm một tiếng, thân trên và thân dưới đột nhiên chia lìa! Dựa vào ý thức còn sót lại nhìn kỹ, chỉ thấy một thiếu niên nhỏ gầy sưu một tiéng đã nhảy ra, lao về phía Âu Mộc Phong, miệng không ngừng gầm thét: "Ba lão vương bát đản! Chết đi!"....

Đọc truyện chữ Full