DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Ta Có Một Sơn Trại
Chương 35: Bạch Mã

Tất cả mọi người đều nhìn theo hướng chỉ tay của Hoàng Tam Nguyên, liền thấy trên cửa gỗ của trại Cáp Mô có treo một tấm vải đỏ, đem phía bên trong che chắn cực kỳ chặc chẽ.

“Mỗi lượt đấu giá, bọn ta sẽ dắt một con ngựa đứng sau tấm màn này, mọi người tự mình ra giá, ai trả giá cao hơn thì chính là của người đó.”

“Nói như vậy, chẳng phải chúng ta ngay cả cái lông ngựa cũng đều không nhìn thấy sao!”

“Nếu các ngựa đem ra một ngựa què thì làm sao mà đổi đây.”

Đám sơn tặc liền kích động lên, thanh âm của Hoàng Tam Nguyên căn bản không thể ép xuống trận này.

"Lôi a..."

Đám sơn tặc ngậm miệng lại, Trình Đại Lôi nhẹ nhàng lãnh đạm nhìn hướng nơi xa, thừa dịp dùng tốt như vậy thì nên dùng thêm mới lần nữa a.

“Bọn ta nhất định sẽ không gian lận, thực chất, ánh sáng có thể xuyên qua tấm vải này, nên có bất kỳ động tĩnh gì thì mọi người đều sẽ nhìn thấy, chỉ là không nhìn rõ ngựa thế nào mà thôi. Còn việc mua được ngựa tốt xấu như thế nào đều phải xem vận khí của các ngươi nha, nghĩ thử sao, các ngươi có thể mua một con Thiên lý với giá với giá tiền siêu hời, đương nhiên, tình huống trái ngược cũng có thể xảy ra, chung quy lại cũng giống như đánh cược vậy.”

Hoàng Tam Nguyên đưa ánh mắt nhìn một vòng, thấy mọi người không còn nói chuyện nữa, hắn gật gật đầu: “Nếu mọi người không có ý kiến khác, đấu giá xin chính thức bắt đầu, cho mời con ngựa thứ nhất.”

Mọi người nhìn xuyên thấu qua vải đỏ, có thể nhìn thấy một con ngựa bị dắt đến đằng sau, nhưng cụ thể hình dáng như thế nào thì không ai nhìn rõ.

“Con thứ nhất, giá khởi điểm là 100 cân lương thực!” Hoàng Tam Nguyên keng một tiếng gõ vang chiêng đồng trong tay.

1 đám sơn tặc hai mặt nhìn nhau, không ít người còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, mọi người chưa nhìn thấy hình dạng cụ thể của ngựa nên cũng không dám ra giá. Trình Đại Lôi ngồi xếp bằng trên một tảng đá lớn, nhìn thấy màn này không khỏi có chút bồn chồn: Sẽ không phải chơi quá cao cấp, nên hơi lố rồi đi.

“Ta ra 1 thạch đậu nành.”

Một thanh âm trong trẻo của nữ nhân vang lên, Trình Đại Lôi trong lòng hơi động, lại còn có nữ sơn tặc. Ánh mắt của hắn nhìn qua, liền thấy mấy nữ nhân mặc bộ quần áo bằng vải bông với một bím tóc dài màu đen trên đầu, đặc điểm đáng chú ý nhất là trắng...trắng như bông của tháng sáu, mà còn có thể nhìn thấy các mao mạch dưới làn da.

"Vị này là Hạnh Hoa lĩnh tên Tiểu Bạch Lang." Từ Thần Cơ lặng lẽ nói.

Không chỉ có Trình Đại Lôi, những sơn tặc khác cũng không dời nổi mắt, có người còn âm thầm nuốt nước bọt.

“Nhìn cái mẹ gì mà nhìn, về nhà mà nhìn mẹ ngươi ấy, còn dám nhìn nữa, cẩn thận bà cô ta đây cắt cái đồ chơi kia của các người ném cho chó ăn.” Tiểu Bạch Lang rút ra một thanh tuyết yêu đao sáng chói, trên không trung múa một đường đao.

Trình Đại Lôi liền cảm thấy lạnh ở đáy quần, vội vàng nhắm mắt lại, giả vờ thở.

"Chúng ta là chúc mừng Bạch đương gia, dễ dàng như vậy mua được một con ngựa tốt, tâm lý hâm mộ đấy mà.” Cao Phi Báo che miệng cười nói, trong lòng không khỏi nghĩ: 1 thạch đậu nành có thể đổi được con ngựa tốt gì chứ, ngay cả cái yên ngựa còn không đủ nữa là.

Bên trong đám sơn tặc đều xì xào bàn tán, nghĩ đều là chuyện giống vậy.

“Tốt, con ngựa thứ nhất thuộc về Hạnh Hoa lĩnh Bạch đương gia, Lâm thiếu hiệp dẫn ngựa."

Mặc dù tâm lý của đám quần tặc cũng không có bao nhiêu hy vọng, nhưng vẫn là không nhịn được lòng hiếu kỳ mà nhìn qua. Chỉ thấy cửa gỗ chậm rãi mở ra, một con ngựa được dẫn tới.

Bạch mã!

Vô số ánh mắt đều trừng thẳng, thậm chí có người còn đứng không vững trên mặt đất.

Đây là 1 con ngựa trắng, nguyên bộ yên ngựa, trên thân một sợi tạp mao đều không thấy, từ đầu tới đuôi giống như một đường kẻ trộm đã nhiều năm như vậy, ta cũng chưa từng thấy một con ngựa đẹp mắt như vậy.

Cằm của Cao Phi Hổ đã muốn rơi trên mặt đất, cái con ngựa trắng chính là lúc trước hắn muốn cướp mà không được, lại không nghĩ tới Cáp Mô trại lấy ra đấu giá, mà cái giá tiền mới đáng…1 thạch đậu nành.

Phải biết, con một lừa bình thường đều có thể bán năm sáu lượng ngân lượng, ngựa bình thường thì phải đến mười mấy lượng, những con có thể dùng làm ngựa chiến ít nhất cũng phải từ 20 đến 30 lượng. Mà con trước mặt này có thể bán với giá ít nhất là 50 hoặc 60 lượng.

Rất nhiều người thấy trông mà thèm, thầm nghĩ thực sự nếu không được thì cứ đoạt của nàng!

“Thế nào, muốn ăn của ta, đã hỏi qua đao của bà đây đồng ý chưa?” Tiểu Bạch Lang lạnh lùng liếc nhìn đám người, từ trong ngực lấy ra một tờ giấy: "Nói là có thể bớt hai mươi phần trăm, có thể sử dụng không?”

“Đã nói là làm, quân tử nhất ngôn tuyệt không lừa già dối trẻ, đương nhiên có thể sử dụng.” Hoàng Tam Nguyên cười nói: "Tần Man, mau đưa lại 20 cân đầu nành cho Bạch đương gia.

Trên thế giới này, một thạch là khoảng một trăm cân, trên thực tế, ở những nơi kém phát triển như núi Thanh Ngưu, người ta vẫn quen với việc trao đổi mọi thứ bằng lương thực, thậm chí mạnh hơn nhiều so với tiền tệ.

Theo cách này, giá trị của một con bạch mã xa hơn nhiều so với tám mươi lạng đậu nành, e rằng ngay cả một cái yên ngựa cũng không mua được. Tiểu Bạch Lang chiếm tiện nghi xong, cũng không chậm trễ ở lại đây, quay ngựa nói: "Các tỷ muội, đi thôi."

Đọc truyện chữ Full