DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Ma Thần Thiên Quân
Chương 14: Thức tỉnh - Ma anh biến dị

Lúc này ở một nơi không biết, xung quanh một màu đen kịt có một tên tiểu hài tử đang hôn mê nằm trôi lơ lửng ở đó, cả người hắn Ma khí tung hoành nhưng hắn như một người đã chết, không có một chút khí tức. Bổng một bóng đen chui ra từ cơ thể hắn.

“Haizzz... cũng đủ bết bát ah! Linh hồn vậy mà ma hóa, Nguyên anh cũng ma hóa, còn may hắn nguyên hồn đặc dị nếu không e rằng hắn lúc này đã không khác gì Ma khôi rồi”. Bóng đen nhìn sang Vũ Thiên Quân nói, hắn ma khí đã tản đi rất nhiều, mờ nhạt, xem ra cũng không tồn tại được lâu.

“Ngươi không có cách nào làm cho chủ linh hồn quay lại như trước sao? Ma khí không phải là của ngươi ah”. Nguyên hồn lúc này tạm thời khống chế thân thể nói. Vũ Thiên Quân lúc này Ma anh cùng linh hồn ngủ say, tính ra túc này hắn chỉ là một phần ba Vũ Thiên Quân mà thôi.

“Ma khí tuy là của ta thế nhưng cũng là ma khí ah, ta làm sao có thể hoàn toàn khống chế, huống chi ta cũng không phải bản thể, mặt khác ngươi linh hồn cùng nguyên anh ngủ say, ta làm sao có thể giúp”. Lão ma cũng bó tay

“Vậy là phải đợi bọn hắn tỉnh?”. Nguyên hồn không biết nghĩ gì nói. “Thế còn tộc nhân của ta đâu”. Vũ Thiên Quân nguyên hồn trước đó lợi dụng mấy vị Thánh thần đánh tan ma thân tạm thời khống chế thân thể, sử dụng thủ đoạn lão ma cho thủ đoạn truyền tống rời đi ngay khi công kích đánh tới, do đó ngoại giới thấy ma khí nổ tung coi là hắn đã chết, thế nhưng hắn lúc này không thấy tộc nhân ở đây.

“Yên tâm đi! Lúc đó không gian không ổn định làm cho truyền tống gián đoạn, ngươi tộc nhân được truyền ra ngoại vực, mặc dù sẽ bị thương nhưng không thương tổn đến tính mạng, Vũ Thiên Nguyên được ta chuyển tới nơi khác kế thừa lực lượng của ta, chỉ có ngươi...”. Lão ma cũng có chút lo lắng nói ra.

“Vậy Mẫu thân ta, Vũ Thần Phách, Vũ Thần Không mấy vị Thái gia bọn hắn..., còn có tộc nhân của ta”. Vũ Thiên Quân nguyên hồn có chút lo sợ nói.

“Đợi ngươi chủ hổn thức tỉnh ah...”. Lão ma thở dài, hắn thời gian cũng đã không còn dài.

Thời gia thấm thoắt trôi qua, một năm sau Vũ Thiên Quân linh hồn cùng Ma anh đều không có dấu hiệu thức tỉnh. Một ngày này, hắn linh hồn cuối cùng đã có chút nhúc nhích.

“A....”. Vũ Thiên Quân linh hồn lúc này nhập ma căn bản là không có chút tỉnh táo, gào rú như ma quỷ chấn động cả vùng không gian xung quanh, hắn cảnh giới vậy mà đạt tới Địa dan cực hạn.

“Trấn áp mau...”. Lão ma lập tức xuất thủ ngăn cản không cho hắn vùng vẫy, đồng thời đối với nguyên hồn quát lớn để cho Linh hồn yên tĩnh lại, thế nhưng dị biến lại nổi lên.

“Ta...tới...”. Một giọng nói trúc trắc nhưng khàn khàn vang lên từ đan điền của Vũ Thiên Quân, theo đó hắn vậy mà dần bình tĩnh lại.

Theo hắn linh hồn thức tỉnh, ma anh cũng mở mắt, thần kỳ vậy mà có chút linh tính, sau đó Ma anh mở miệng khẽ hấp, ma khí lây nhiễm linh hồn theo đó bị rút ra bị ma anh nuốt xuống, thời gian hồi lâu, gần ba canh giờ qua đi, Vũ Thiên Quân mở mắt ra, ánh mắt lúc này đã không còn là một màu đen kịt mà đã phân minh rõ ràng, hắn nhìn tay chân của bạn thân một lúc sau đó nhìn về phía Lão ma.

“Ta là nhập ma ah”. Vũ Thiên Quân giọng nói non nớt nhưng hữu lực vang lên

“Huh, cũng không sai biệt lắm. Cũng may ngươi sinh ra Nguyên hồn thần dị nên mới không để lại hậu quả qua lớn, có ta tại ngươi thân thể sẽ không có vấn đề quá lớn, vấn đề đó là ngươi linh hồn”. Lão ma lo lắng nói, hắn linh hồn bị ma khí lây nhiễm ăn mòn do đó để lại hậu hoạn rất lớn.

“Huh! Điều này ngươi không cần để ý, ta Nguyên anh chuyển hóa thành Ma anh sẽ không có ma khí ảnh hưởng đến ta, qua một thời gia nữa chắc sẽ không có việc”. Vũ Thiên Quân nội thị nhìn Ma anh nói.

“Việc này cũng do ngươi đến giải quyết đi”. Lão ma thở dài

“Lão ma, ngươi có thể cho ta biết về Thái sơ sinh linh sao? Còn có ta Thái cổ ma mạch là chuyện gì?”. Vũ Thiên Quân quay ra hỏi. Hắn ma anh sinh ra lúc này cũng đã ngủ say thế nhưng hắn biết Ma anh vậy mà cũng sinh ra linh trí, điều này căn bản là không có khả năng ah.

“Nói ngươi ma mạch trước đi! Thời đại thái cổ sau khi Thái sơ sinh linh đại chiến xong thì lại nổi lên các tộc mới tranh phong vô cùng đáng sợ, lấy lúc đó hai tộc mạnh nhất đó là Thái cổ Thần tộc cùng Thái cổ Ma tộc, bọn hắn lúc đấy sự cường đại đã gần tới Thái sơ sinh linh, thậm chí hai tộc này có kẻ đánh ngang tay với Thái sơ sinh linh. Ngươi không những mang Thái cổ ma mạch mà còn có cả Thần tộc bản nguyên chi mạch, điều này chỉ có thể giải thích đó là do ngươi kê thừa Thái sơ sinh linh huyết mạch nên có thể đồng thời chưa hai mạch, hai mạch này thời thượng cổ đó chính là tử địch ah”. Lão ma nói ra.

“Ồ! Ra vậy, không trách ta Ma anh cũng sinh ra linh trí!”. Vũ Thiên Quân không có gì nói ra.

“Hả? Ngươi nói cái gì?”. Lão ma hoảng sợ nói ra.

“Ngươi có ý gì lão Ma? Thái cổ thần tộc sinh ra Nguyên hồn là có Linh trí, dĩ nhiên Thái cổ ma tộc sinh ra nguyên anh cũng có linh trí rồi. Có gì lạ sao?”.

“Điều này sao có thể? Ngươi Thần mạch bản nguyên có thể sinh ra linh trí là do ngươi kế thừa tổ mạch Thần tộc, bọn hắn Nguyên hồn thuật cường đại, thế nhưng cho dù là tại Thái cổ cũng chỉ có hai người Nguyên hồn có linh trí mà thôi, bọn hắn là sánh ngang Thái sơ sinh linh ah. Thái cổ ma tộc thì khác, bọn hắn Ma anh cường đại, Thân thể vượt cấp mà thôi, Ma anh chưa từng có sinh ra linh trí...”. Lão ma không biết nên dùng từ nào để nói vận may của tên tiểu tử này.

“Là thế ah... Xem ra ta là nhân họa đắc phúc”. Vũ Thiên Quân cũng giật mình không thôi, thế nhưng hắn lúc này cũng không hiểu rõ lắm điều này. Sau đó hắn lại nhìn lão ma. “Vậy còn Thái sơ sinh linh...”.

“Thái sơ sinh linh... Tương truyền bọn hắn từ lúc Vũ trụ hình thành thì đã có bọn hắn, bọn hắn là kẻ chế định quy tắc ah, Hồng hoang cự thú cùng Yêu thú lúc này là hậu nhân của bọn hắn hoặc là huyết nhục của bọn hắn diễn sinh mà thôi...”. Lão ma lại nói.

“Ồ! Thế bọn chúng đi đâu hết rồi... Hình như thượng cổ đến nay không hề nghe đến bọn chúng ah..”. Vũ Thiên Quân thắc mắc hỏi.

“Đã chết... Hoặc đang đợi trùng sinh ah”. Lão ma như nhớ lại nói

“Hả? Bọn hắn sinh ra từ lúc Vũ trụ hình thành ah, làm sao có thể chết? Ai có khả năng đó...”. Vũ Thiên Quân giật mình nói.

“Là bọn hắn tự giết nhau đi! Hậu duệ của chúng cũng góp phần đưa chúng dieeyj vong...”. Lão ma thở dài nói.

“Điều này... Bọn hắn sao lại đánh nhau...”. Vũ Thiên Quân không hiểu. Đang yên đang lành cũng không cần tự nhiên lao vào giết nhau túi bụi ah.

“Bí văn này ta cũng không biết...”. Lão ma cũng không biết điều này ah

“Di?!? Không đúng, Lão ma ngươi là sống ở thời đại nào ah?”. Lão ma vậy mầ biết những điều này, xem ra hắn cũng đã sống không biết từ bao nhiêu đời thời đại ah.

“Ha ha, tiểu tử ngươi cũng nhiều câu hỏi ah?”. Lão ma bỗng nhiên cười nói. “Ta đến từ Thái cổ ma tộc... Ngươi cứ nói đi”. Lão ma bất ngờ nghiêm nghị bá khí nói phảng phất như nhớ lại ngày đó hắn quát tháo phong vân ah.

“Thái cổ Ma tộc? Vậy...không lẽ ngươi sống từ Thái cổ đến nay? Điều này sao có thể”. Vũ Thiên Quân trợn mắt nói ra.

“Ha ha, chỉ là sống tạm mà thôi, ta rất nhanh sẽ không còn tồn tại trên thế gian nữa...”. Lão ma cười nói.

“Ngươi cường đại như vậy làm sao có thể vẫn lạc ah?”. Vũ Thiên Quân suy đoán Lão ma có thể đã vượt qua Thần cảnh đến một cảnh giới khác rồi ah.

“Haizzz...”. lão ma thở dài.

“Là ai ah? Chỉ cần ngày sau ta lớn lên, nếu có khả năng ta sẽ báo thù cho ngươi!”. Vũ Thiên Quân kiên định nói ra.

Lão ma nhìn về phía hắn mỉm cười nói. “Ta tin nếu tên kia còn sống ngươi sẽ có cơ hội này, ngươi ngày sau tuyệt đối sẽ sánh ngang Thái sơ sinh linh, thậm chí còn là những kẻ mạnh nhất trong số chúng”. Lão ma nhìn hắn nói. Chỉ riêng Ma anh sinh ra linh trí đã đủ cho hắn có tư cách sánh vai Thái sơ sinh linh, thêm Nguyên hồn...lão ma thật không biết hắn sẽ đạt đến mức nào.

“Người kia cũng chết rồi?”. Vũ Thiên Quân cảm thấy không hiện thực hỏi.

“Không biết! Nhưng thời đại này không cho phép hắn tồn tại, hắn có lẽ đã chết, có lẽ là phục sinh, ta cũng không biết”. Lão ma như than thở nói.

“Hắn có lẽ cũng là Thái sơ sinh linh ah?”. Vũ Thiên Quân nghi ngờ hỏi.

“Huh! Ngươi đoán ra cũng không phải quá khó, ngươi sau này sẽ hiểu ah”. Lão ma nói.

“Ngươi không thể phục sinh sao?”. Vũ Thiên Quân lại hỏi.

“Ta nếu có thể đi vào luân hồi đã không như thế này, hi vọng nếu có một ngày ngươi có khả năng hãy giúp thế giới này hoàn thiện”. Lão ma thở dài nói ra.

“Giúp thế giới hoàn thiện? Thế giới này sao lại không hoàn thiện?”. Vũ Thiên Quân rất không hiểu hỏi.

“Haizzz... khi ngươi đạt đến ta lúc tại thế ngươi sẽ hiểu. Nói lúc này với ngươi cũng không phải việc tốt. Ngươi chỉ cần hiểu, Thần cảnh cũng không phải là thế giới này cực cảnh, thậm chí mới chỉ là chỉ là khởi nguyên đại đạo mà thôi.”. Lão ma nhìn hắn nói.

“Vậy để sau này hỏi lại ah?”. Vũ Thiên Quân đành chấp nhận. “Vậy gia tộc ta?”.

“Cha mẹ ngươi bị truyền tống cùng một nơi thế nhưng ta cũng không biết nơi nào, Vũ Tinh Trần , Vũ Thần Không cùng Vũ Thần Phách và Vũ Chu Vân cùng bị truyền đến một nơi sẽ không có việc gì, đại ca ngươi Vũ Thiên Nguyên được ta đem đến nơi truyền thừa lực lượng, hắn lúc này đang tiếp nhận lực lượng, có lẽ không lâu sau sẽ xuất quan, theo ta tính toán, hắn ít nhất cũng đạt tới Thần cảnh tứ trọng, ngươi không nên kém hắn ah! Còn về tộc nhân khác của ngươi ta e rằng không mấy lạc quan, bọn hắn được truyền tống đi khắp nơi trong tinh không, các tinh vực lúc này đang sáp nhập nên việc truyền tống bị xảy ra gián đoạn rất nhiều, có lẽ có không ít người mất mạng”. Lão ma một hơi nói ra Vũ gia tộc nhân hạ lạc. “Còn ngươi lúc này đang ở trong tiểu Vũ trụ của ta, hấp thu hết nó sẽ giúp ngươi cảnh giới tăng vọt, phải xem ngươi có thể tiếp nhận bao nhiêu mà thôi”. Lão ma kì vọng nhìn Vũ Thiên Quân nói.

“Lão ma ah! Ngươi vì sao giúp bọn ta nhiều như vậy?”. Vũ Thiên Quân cũng giật mình Lão ma sắp xếp.

“Coi như là ta tư tâm đi! Có ngươi tại, Thái cổ Ma tộc ta sẽ có một ngày hi vọng hiện thế, huống chi ngươi ngày sau có thể hoàn thiện luân hồi, ta sẽ có một ngày phục sinh”. Lão ma cười nhẹ nói. “Thời gian của ta cũng sắp hết, ngươi cũng nên tiếp nhận lực lượng của ta ah! Khi đủ năng lực ngươi có khả năng giúp ta luân hồi trọng sinh”. Lão ma nói nhanh sau đó thân hình hòa vào hư không, theo đó ma khí xung quanh như dòng lũ tiến vào Vũ Thiên Quân thể nội.

“Lão ma...”. Vũ Thiên Quân hô lớn thế nhưng vẫn không thấy lão ma đáp lại, không biết hắn đã đi đâu ah. Vũ thiên Quân thầm nghĩ. Sau đó hắn để ma khí nhập thể tuần hoàn quanh thân thể hắn.

“Ta nếu đã có Ma mạch cùng Thần mạch, trước đó Thần mạch một mạch tu hành, lúc này có lẽ Ma mạch cũng có thể một mạch tu hành ah”. Vũ Thiên Quân Thầm nghĩ, theo đó hắn hấp thu Ma khí chỉ dẫn vào ma mạch, Thần mạch không chút phản ứng nào, xem ra hắn nghĩ là đúng ah.

“Chủ hồn, để ta ah...”. Ma anh lúc này vậy mà tỉnh lại truyền đến thông tin.

“Hả? Ngươi cũng có thể tự hành tu luyện?”. Vũ Thiên Quân giật mình hỏi ma anh

“Nó là tự hiện lên ah...”. Ma anh cũng không hiểu nói.

“Là truyền thừa của Thái cổ ma mạch, bọn hắn có truyền thừa trong huyết mạch...”. Lúc này Nguyên hồn bất ngờ nói ra.

“Truyền thừa huyết mạch?”. Vũ Thiên Quân cũng rất bất ngờ. Không đúng ah! Hắn mới là người mang ma mạch, hắn linh hồn có truyền thừa mới đúng ah.

“Có lẽ vậy...”. Nguyên hồn truyền lại tin tức sau đó ngủ say, không lâu sau Vũ Thiên Quân linh hồn cũng lâm vào ngủ say, chỉ còn lại Ma anh đang vận chuyển ma khí theo một quy trình phức tạp vô cùng. Theo đó cả vùng tinh không này lâm vào im lặng, chỉ có ma khí đang không ngừng tiến vào tiểu nhân đang ngồi kia mà thôi.

Lời tác giả: Truyện được soạn khi tg đang làm việc hoặc buồn ngủ nên sẽ có một số sai sót do soạn thảo văn bản mong mọi người bỏ qua!

Đọc truyện chữ Full