DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tổng Tài Anh Nhận Nhằm Người Rồi
Chương 107

“Hình Liệt Hàn, anh đừng có khốn nạn như thế nữa được không!” Đường Tư Vũ như muốn điên lên, không biết là do không gian quá nhỏ, hay là do hơi thở của người đàn ông bên cạnh xộc thẳng vào mũi cô mà cô vô cùng khó thở.

 

“Đúng, tôi khốn nạn đó, tôi chính là một tên khốn nạn chính hiệu.” Nói xong, một tay Hình Liệt hàn giữ chặt cằm cô, đôi môi mỏng bịt chặt khuôn miệng nhỏ nhắn của cô một cách hung tợn và độc đoán.

 

“Ưm..” Đầu óc Đường Tư Vũ trống rỗng, trong khoang miệng cô là hành vi hung hăng ngông cuồng của người đàn ông này, thân hình cao lớn cường tráng thậm chí còn quyết liệt khống chế cô.

 

Thang máy “ting” một tiếng rồi mở ra.

 

Nhưng người đàn ông này không hề quan tâm, tiếp tục hôn cô một lần nữa sau đó mới buông người con gái mặt đang đỏ bừng ra. Đường Tư Vũ tức giận giơ nắm đám đấm mạnh vào ngực anh: “Hình Liệt Hàn, tôi hận anh.”

 

Nói xong, cô lao ra ngoài, ánh mắt Hình Liệt Hàn sầm xuống rồi quét đến camera trên thang máy, liếc mắt hai cái lộ ra sự cảnh cáo.

 

Dường như muốn cảnh cáo đối với người ở đẳng sau camera, tốt nhất nên xóa đoạn video này, nếu không, hậu quả vô cùng nghiêm trọng.

 

Cũng may, người trực ban lúc này không có ở đó, nêu không, dù cách lớp màn hình nhưng anh ta vẫn có thể cảm nhận được sự uy hiếp nồng nặc từ người đàn ông này.

 

Đường Tư Vũ trở về nhà, tức đến mức chạy thẳng vào nhà tắm rửa sạch mắt, sau đó, cô nghĩ cái gì đó rồi lập tức nghiền chặt răng, đẩy một cái bàn ở bên cạnh ra chặn cánh cửa nối liền với nhà anh ta để không cho anh ta tự do ra vào nữa, ít nhất là khi con trai không có ở nhà, cô không muốn cho anh ta vào nhà cô một cách dễ dàng, cô cần có không gian riêng tư.

 

Sau khi xác định đã chặn cửa ỗn thỏa, Đường Tư Vũ mới thở phào một hơi, cô mệt đến mức nằm bò trên sofa, nhưng lúc này, điện thoại cô lại vang lên, cô cầm lên nhìn, là Tô Hi gọi tới, cô lập tức nằm xuống nghe máy: “Alo! Tiểu Hi.”

 

“5 giờ chiều nay tớ đến sân bay, tốii nay chúng ta ra ngoài ăn cơm nhé!” Giọng nói ngọt ngào của Tô Hi truyền đến.

 

“Được thôi! Ăn ở đâu đây?”

 

“Tớ mời, cậu tự chọn địa điểm đi.”

 

“Ừm! OKI”

 

“Đưa cả con nuôi tớ đi theo đấy nhá.”

 

“Thằng bé đang ở Hình gia, tớ cũng không biết tối nay Hình Liệt Hàn có đón thằng bé về nhà không nữa.” Đường Tư Vũ cũng không chắc chắn.

 

“Vậy được! Thằng bé về thì đưa cả nó đi theo, nếu không về thì hai người chúng ta đi, giờ tớ phải lên máy bay rồi.” Nói xong, Tô Hi ngắt điện thoại.

 

Đường Tư Vũ cũng rất mong đợi tối nay được gặp bạn tốt, cô nằm trên sofa, nhắm mắt lại, lại nghĩ đến cảm giác lúc nãy anh ta hôn cô, vừa nghĩ tới đây, cô liền cảm thấy từ người mình có một luồng điện phóng ra, điện trên người cô khiến cô cảm thấy hơi nhột.

 

Khi nhận ra đây là cái gọi là phản ứng sinh lý, Đường Tư Vũ cảm thấy như đụng phải tường, làm sao có thể như vậy được? Sao cô có thể có phản ứng với nụ hôn của tên khốn Hình Liệt Hàn cơ chứ?

 

Đường Tư Vũ không hề quên cái đêm năm năm về trước, người đàn ông này đã đối xử với cô như thế nào. Chuyện này đủ để ám ảnh cô đến cả trăm năm sau, hơn nữa, cô không thể vì anh ta nhầm tưởng cô thành gái gọi mà dễ dàng tha thứ cho anh ta được.

 

Đúng, sau này tốt nhất nên vạch rõ ranh giới với anh ta, trừ chuyện của con trai, cô sẽ không giao du gì với người đàn ông này nữa.

 

Tuyệt đối không.

 

Đường Tư Vũ nghĩ vậy, rồi đặt báo thức, cô định ngủ một giấc bởi vì nếu tối nay con trai cô không về nhà, cô sẽ ra ngoài với Tô Hi chơi đến đêm muộn mát, vì thế cô cần tỉnh táo tinh thần để chơi cùng cô bạn thân.

 

Khoảng 5 giờ chiều, đồng hồ báo thức của cô vẫn chưa kêu, nhưng tiếng chuông điện thoại lại vang lên. Đường Tư Vũ cầm điện thoại lên xem, là Mộ Phi gọi tới.

 

Chắc chắn là anh ta gọi tới để trả chìa khóa xe! Vừa hay lát nữa cô cũng cần ra ngoài.

 

“Alol”

 

“Em có ở nhà không? Lát nữa anh qua trả chìa khóa xe.” Giọng Mộ Phi vang lên.

 

“Có! Anh lên cửa đi!” Đường Tư Vũ đáp lời.

 

Lúc này, Đường Tư Vũ lại nghĩ đến một chuyện, cô phải hỏi Hình Liệt hàn xem tối nay anh ta có đón con về hay không.

 

Đường Tư Vũ cứ nghĩ Mộ Phi sẽ không lên nhanh đến thế. Cô mở cửa nhà mình ra đi sang gõ cửa nhà Hình Liệt hàn, cô quyết định sau này nếu không có chuyện gì cô sẽ không dùng cái cửa kia đi vào nhà anh ta nữa.

 

Phải gõ cửa nhà anh ta mới được.

 

Hình Liệt Hàn về nhà cũng là để nghỉ ngơi. Đêm hôm qua anh cơ bản không hề ngủ được, hôm nay lại có một cuộc họp vào buổi sáng, bây giờ anh đã rất mệt rồi, nhưng người phụ nữ này lại chọc tức anh một trận, vì thế anh vừa mới ngủ được một lúc lại mơ hồ nghe thấy tiếng gõ cửa, anh cũng chẳng quan tâm vì cứ nghĩ là trợ lý, tiếp tục gối đầu lên cánh tay ngủ trên sofa.

 

Đường Tư Vũ gõ cửa một lúc không thấy anh ta ra mở cửa, không chừng anh ta đã đi đâu đó, cô có chút cạn lời, lúc này, cô lại nghe thấy tiếng thang máy mở ra, quay đầu lại thì nhìn thấy thân hình Mộ Phi đang bước tới.

Đọc truyện chữ Full