DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Đấu La Đại Lục
Chương 510: La Sát thần xuất hiện

Năng lượng nhu hòa nâng Tuyết Băng đứng dậy, Đường Tam mỉm cười nói:

- Bệ hạ không cần phải như thế, ta như thế nào có thể nhận đại lễ của ngài được.

Tuyết Băng kiên quyết nói:

- Sư phụ, nếu ngài không nhận nổi, thì cũng không có ai có thể đảm nhận nổi. Tuyết Băng này cúi đầu cũng không phải vì bản thân mình, mà cũng vì trăm vạn đại quân của Thiên Đấu Đế Quốc, hơn nữa còn có vì thiên thiên vạn vạn nhân dân của Thiên Đấu Đế Quốc nữa.

Những lời hắn nói ra đều tràn ngập sự chân thành, Đường Tam cảm nhận được, những lời này của Tuyết Băng, hoàn toàn là từ tận tâm can phát ra.

Tuyết Băng đứng lên, nhìn Đường Tam trước mặt, vẻ mặt nhu hòa, trên người không có một tia năng lượng ba động, nước mắt kích động đã tràn ra, làm cho mắt hắn chìm trong một tầng thủy mạc:

- Sư phụ, ngài biết không? Ngay tại ngày hôm qua, ta còn ôm ý tưởng một tận quyết tử, lúc này ta rốt cuộc cũng cso thể nói hết ra. Khi chúng ta biết được bên phía Võ Hồn Đế Quốc đột nhiên xuất hiện một vị thần, trong lòng ta có cảm giác sẽ chết chắc rồi. Trong lòng ta âm thầm cầu nguyện, cầu nguyện ngài có thể nhanh chóng trở về, ngay đến hôm nay khi ra lệnh quyết chiến, ta cũng có chút suy nghĩ rằng cầu nguyện của ta cũng có chút viễn vông. Nhưng mà, ngài quả thật đã trở lại, ngài đã trở thành Hải Thần. Ngay tại thời điểm Thiên Đấu Đế Quốc cần thiết nhất, ngài đã xuất hiện trước mặt tất cả các chiến sĩ, sử dụng thần lực của ngài, dẫn dắt Thiên Đấu Đế Quốc đi đến thắng lợi, công phá Gia Lăng Quan. Ta từng khát khao mong ngóng được chứng kiến cảnh tượng như thế này, nhưng không nghĩ rằng nó lại đến sớm như vậy, đến trực tiếp như vậy. Sư phụ, ta thật không biết nên cảm tạ ngài như thế nào mới phải. Nếu ngài đồng ý, ta thậm chí nguyện ý đem ngôi vị Hoàng đế này tặng luôn cho ngài.

- Bệ hạ, không thể.

Đường Tam vươn hai tay nâng Tuyết Băng đứng dậy, trên mặt biểu lộ nụ cười ấm áp. Hắn vốn hoàn toàn có thể dùng năng lượng của chính mình để ngăn cản Tuyết Băng quỳ bái, nhưng hắn vẫn là đưa tay ra đỡ, đây chính là sự tôn kính của hắn đối với Tuyết Băng.

Đường Tam mỉm cười nói:

- Một trận chiến hôm nay có thể đạt được toàn thắng, cũng không phải hoàn toàn công lao của một mình ta. Các vị tướng lĩnh ngồi đây đến có tác dụng hết sức quan trọng đối với cuộc chiến. Nhất là lão quái vật, kịch độc Bích Lân Xà Hoàng của hắn ngay cả ta cũng phải giật mình.

Độc Cô Bác tức giận nói:

- Tiểu quái vật, đừng tưởng rằng ngươi trở thành thần rồi thì có thể giễu cợt lão nhân gia ta a, ta vẫn có thể đánh đòn ngươi đó.

Đường Tam ha ha cười:

- Lão quái vật, tưởng rằng ta lúc này cũng không còn một tia thực lực nào hay sao? Cha ta, đại bá ta còn có sư phụ ta ở đây, cho dù đánh đòn ta cũng chưa đến phiên lão đâu a!

Vừa nói, Đường Tam đã buông hai tay Tuyết Băng ra, quay mình lại, hướng về phía Đường Khiếu, Đường Hạo, Đại Sư quỳ hai gối xuống. Bất luận thực lực của hắn có cường đại như thế nào, dù hắn đã trở thành thần đi chăng nữa, có một số việc cũng vĩnh viễn không thay đổi. Hắn tôn kính nhất là sư phụ, thân thiết nhất là phụ thân, đều vĩnh viễn là trưởng bối của hắn.

Mắt thấy Đường Tam quỳ xuống, Tuyết Băng cũng quỳ theo, lúc này Đường Tam cũng không có ngăn cản hắn. Mà Tuyết Băng quỳ xuống, các tướng lĩnh trong trướng cũng tự nhiên không thể đứng, lập tức quỳ theo.

Trong mắt Đường Hạo lúc này cũng chỉ còn có Đường Tam, nhìn đứa con độc nhất của mình, ánh mắt đã có chút ngây ngốc. Hắn vốn nổi tiếng trong giới hồn sư là người có lòng dạ sắt đá, không ngờ lúc này cũng đã lệ nóng dâng tràn. Cách đây không lâu, hắn còn thầm nghĩ muốn để con trai mình trở thành một người bình thường, hắn bây giờ vẫn còn nhớ rất rõ, Đường Tam trước đây ngày nào cũng nấu cháo cho hắn ăn. Khi đó gạo trong nhà cũng chỉ đủ cho mỗi ngày nấu ba bữa cháo, Đường Tam nấu cháo xong, chính mình chỉ uống lớp nước loãng bên trên, chừa lại cho mình phần cháo đặc bên dưới. Khi đó, hắn còn chưa đến sáu tuổi a!

Lúc này đây, đứa con mình đã lớn, đã xuất sắc như vậy rồi, đã là con giỏi hơn cha, hơn nữa, lại giỏi hơn mình rất nhiều. Thời khắc này đây, cảm giác trong lòng Đường Hạo cũng không phải là cảm giác vui sướng mà là thua thiệt, vì sự chịu đựng của con trai mình mà cảm thấy thua thiệt. Con mình đạt được thành tích như hôm nay, tất cả đều dựa vào sự cố gắng của bản thân hắn. Người khác nhìn thát được, chỉ là thực lực cấp bậc thần cấp của hắn hiện tại, nhưng mà, có ai có thể chứng kiến được sự trả giá gian khổ của Đường Tam trong suốt hơn hai mươi năm nay đâu? Đường Hạo hoàn toàn có thể tưởng tượng ra được, để đạt được kết quả như ngày hôm nay, Đường Tam đã trải qua không biết bao nhiêu lần hiểm tử nhất sinh rồi, có thể từ bờ vực tử vong mà trở về.

Đường Hạo đột nhiên cử động, hắn bước tới một bước, mạnh mẽ kéo Đường Tam đang quỳ trên mặt đất đứng lên, lại dùng sức ôm chặt Đường Tam vào trong bộ ngực cứng như sắt thép của mình.

Với tính cách của Đường Hạo, tự nhiên vĩnh viễn cũng không nói lên những lời nói ủy mị của nữ nhân. Nhưng mà, sự ôm ấp của hắn, cùng với nước mắt tràn mi kia, cũng đã nói cho Đường Tam rất nhiều điều.

Đường Tam cũng đồng dạng ôm chặt thân thể phụ thân hắn, hắn không khóc, nhưng môi hắn đã mím chặt lại, sự kích động trong mắt hắn cũng không kém hơn Đường Hạo chút nào.

Tuy rằng đã làm người hai kiếp, nhưng mà, Đường Hạo lại là phụ thân duy nhất trong lòng của hắn. Phụ thân, trong lòng mỗi đứa con đều là hình tượng cao lớn nhất. Trong tâm hồn mỗi đứa con, phụ thân hắn đều là người anh hùng nhất, Đường Tam cũng không có ngoại lệ. Cho dù lúc trước, khi Đường Hạo vẫn còn là một gã tửu quỷ, Đường Tam cũng chưa từng xem thường người cha này của hắn.

Sự ủng hộ của phụ thân, vĩnh viễn là thứ mà một đứa con hy vọng đạt được nhất.

- Ba, sinh mệnh của ta là do ngài và mẹ ban cho ta, cho dù ta trả hết cả cuộc đời cũng không trả hết được ân tình đó. Sinh mạng của ta là thuộc về các ngươi, tất cả những gì mà ta đạt được, cũng đều là thuộc về các ngươi.

Đường Tam đã hiểu được ý nghĩ trong lòng Đường Hạo, hắn dùng phương thức trực tiếp nhất để an ủi phụ thân mình.

Đường Hạo ngẩng đầu, hai tay mạnh mẽ ôm chặt bả vai Đường Tam, nhìn chăm chú vào gương mặt anh tuấn của đứa con, dùng sức gật mạnh đầu:

- Ngươi là niềm kiêu ngạo của ba.

Tuy rằng Đường Tam luôn luôn cố gắng khống chế cảm xúc của chính mình, nhưng mà, khi nghe được mấy lời này của Đường Hạo, nước mắt hắn rốt cuộc cũng không thể ức chế nữa, tràn mi mà ra.

- Tiểu Tam, ngươi đồng dạng cũng là niềm kiêu ngạo của sư phụ, niềm kiêu ngạo của cả đời ta.

Đại Sư đi đến bên cạnh Đường Hạo, nhìn Đường Tam chằm chằm, sự kích động của hắn so với Đường Hạo còn muốn nhiều hơn, hắn đã dạy ra một vị thần a!

Đường Hạo buông hai tay ra, thoáng lui về sau một chút, nhường Đường Tam lại cho Đại Sư. Đường Tam lại quỳ rạp xuống đất, ngay trước mặt Đại Sư, khi Đại Sư định nâng hắn lên, đã bị Đường Hạo từ phía sau ôm lại:

- Đại Sư, cái này là ngươi đương nhiên phải nhận. Ngươi đối với Tiểu Tam, còn trả giá nhiều hơn ta rất nhiều. Ta không có làm tròn nghĩa vụ của người cha, nhưng mà ngươi là sư phụ, lại là vô cùng xuất sắc. Không có người, vốn là không có Tiểu Tam như hôm nay.

Đại Sư bị Đường Hạo nắm lấy, như thế nào có thể giãy ra đây? Chỉ có thể trơ mắt nhìn Đường Tam hướng về mình cung kính ba quỳ chín lạy.

Đường Tam cũng không có đứng lên ngay, ngẩng đầu nhìn về Đại Sư, hai mắt rưng rưng nói:

- Sư phụ, ta có một câu đã rất lâu muốn nói ra, nhưng mà, ta vẫn cảm thấy mình còn chưa đủ tư cách, bởi vì ta còn chưa đạt đến được đỉnh phong của giới hồn sư. Ta luôn luôn mong chờ cơ hội như hôm nay. Hiện tại, ta rốt cuộc cũng đã đột phá được trăm cấp, truyền thừa được Hải Thần Thần Vị, đã đến lúc nói ra rồi.

Đại Sư sửng sốt một chút, hắn hiển nhiên cũng không biết Đường Tam muốn nói với mình cái gì.

Đôi mắt Đường Tam lúc này đã một mảnh đỏ bừng:

- Sư phụ, ngài cả đời cơ khổ, cũng không có con. Ngài đặt hết toàn bộ tâm huyết cả đời lên trên mình ta. Tuy rằng ngài cũng không phải là cha ruột của ta, nhưng mà, trong lòng ta, ngài đã sớm có vị trí ngang bằng phụ thân Đường Hạo rồi. Phụ thân, xin nhận một lạy này của Đường Tam.

Vừa nói, Đường Tam đã lạy xuống một lần nữa, dập đầu thật mạnh lên mặt đất. Khi nãy hắn lạy là lạy sư phụ, lúc này hắn lạy, là lạy phụ thân. Đúng như Đường Hạo đã nói, Đại Sư đối với Đường Tam là đã bỏ ra tâm huyết nhiều hơn hắn nhiều. Đường Tam rốt cuộc cũng có thể tại thời khắc huy hoàng nhất của mình, nói ra lời nói vẫn che giấu sâu trong nội tâm.

Tiểu Vũ từ lúc Đường Tam quỳ lạy lần đầu tiên cũng đã lặng yên đi đến sau lưng hắn, cùng quỳ lạy với hắn.

Đại Sư ngơ ngác nhìn Đường Tam, thân thể nhoáng lên một cái, nếu không phải phía sau có Đường Hạo giúp đỡ, chỉ sợ hắn đã té ngã rồi. Đôi môi run rẩy, nhìn Đường Tam không ngờ một chữ cũng không thể nói nên lời. Hắn kích động chậm rãi nâng hai tay lên, đặt trên hai vai rộng lớn của Đường Tam, đã là khóc không thành tiếng.

Cả cuộc đời hắn, giống như một bức tranh, không ngừng xuất hiện trong đầu Đại Sư, từ khi còn nhỏ, bởi vì võ hồn biến dị mà bị mọi người trong gia tộc kì thị, thậm chí còn có chút ghét bỏ nữa, chưa bao giờ được xem là người nhà.

Tạo thành cá tính trầm mặc, khi hắn nhìn thấy những người cùng thế hệ dần dần lớn lên, có được võ hồn đặc biệt của Lam Điện Bá Vương Long gia tộc, trong lòng hắn nói không hết sự hâm mộ. Tại thời điểm đó, hắn thậm chí còn có chút tự ti. Cũng bởi vì sự tự ti này, hắn mới lặng lẽ rời khỏi gia tộc, lúc hắn ra đi, hắn vẫn còn chưa trưởng thành.

Sau đó, hắn đã gặp được tình yêu đầu đời của hắn. Nữ nhân kia tuy là đến từ Võ Hồn Điện, nhưng mà, lúc nàng đi vào cuộc đời hắn, hắn cũng không biết rõ thân thế của nàng. Đại Sư tuy rằng võ hồn biến dị, nhưng hắn lại có được trí tuệ mà người bình thường không có được, lại có sự lý giải sâu sắc đối với võ hồn mà không ai có thể sánh kịp. Dần dần, bọn họ đã yêu nhau, mối tình đầu cũng vĩnh viễn là đẹp nhất, cũng là vĩnh viễn không thể quên. Trong lòng Đại Sư, nữ nhân kia là tuyệt sắc mỹ nhân, cũng là nữ thần trong lòng hắn. Dù cho bọn họ đã ở cùng một chỗ với nhau, nhưng hắn thậm chí còn không dám cùng nàng thân thiết, chỉ sợ sẽ có nửa phần khinh nhờn.

Nữ nhân kia cũng không phải là Liễu Nhị Long, mà là đương kim Nữ hoàng của Võ Hồn Đế Quốc, Bỉ Bỉ Đông.

Bọn họ ở chung với nhau trong khoảng thời gian hai năm. Hai năm này, là khoảng thời gian vui sướng nhất trong cuộc đời của Đại Sư. Hắn đem tất cả những tư tưởng kỳ diệu đối với võ hồn của mình mà giảng giải hết cho Bỉ Bỉ Đông nghe. Mỗi ngày ở chung chỗ với nàng đều là một ngày vô tư vô lự, đều là vô cùng khoái hoạt. Hắn khi đó vẫn cho rằng, Bỉ Bỉ Đông là do trời cao bù đắp cho hắn, vì sự khiếm khuyết về võ hồn mà ban cho hắn một Giên sứ, là Thiên sứ của riêng mình hắn. Cũng bởi vì Bỉ Bỉ Đông, hắn mới tự giải thoát mình khỏi bóng đen không ngừng đeo bám tâm hồn hắn, xác định lại con đường tương lai của mình, gửi gắm toàn bộ tình cảm vào trong việc nghiên cứu võ hồn.

Nhưng mà, ngày vui ngắn ngủi như gang tay, bi kịch đã tiếp nối. Mọt ngày kia, vị nữ thần trong lòng hắn đột nhiên đi đến trước mặt hắn, lạnh lùng nói với hắn, nàng ở cùng một chỗ với hắn, chẳng qua chỉ vì tri thức đứng đầu của hắn đối với các loại võ hồn mà thôi, chuyện giữa nàng và hắn hết thảy đều đã chấm dứt. Chỉ đơn giản một câu đó, đã làm cho trái tim của Đại Sư vỡ tan. Vết thương lòng sâu sắc đó cho tới bây giờ cũng chưa thể khép lại.

Mặc dù Đại Sư có thể tìm thấy trong lời nói của Bỉ Bỉ Đông rất nhiều sơ hở, nhưng cuối cùng, nàng vẫn là rời bỏ hắn. Hắn rốt cuộc cũng đã biết được thân thế của nàng. Là thánh nữ của Võ hồn điện, hơn nữa còn là người thừa kế chức vụ Giáo Hoàng tiếp theo. Những lời của Bỉ Bỉ Đông đến lúc này hắn cũng không thể không tin được nữa. Một đêm kia, Đại Sư lần đầu tiên uống rượu, hắn say đến mức bất tỉnh nhân sự, thậm chí hắn muốn vĩnh viễn không tỉnh lại nữa.

Sau đó, hắn lại gặp được Liễu Nhị Long cùng với Phất Lan Đức, lại là một hồi bi kịch khác của hắn. Nữ nhân thứ hai hắn thích trong đời không ngờ lại là em họ của mình. Tại thời điểm hắn rời xa Liễu Nhị Long, trong đầu hắn cũng chỉ nghĩ đến cái chết. Đúng vậy, chỉ có chết. Ngay tại lúc hắn quyết định chấm dứt sinh mệnh của mình, chính sự kiêu ngạo của hắn đã lôi hắn trở về. Hắn muốn trước khi hắn chết, hắn phải chứng minh cho Lam Điện Bá Vương Long gia tộc biết, hắn không phải là một phế vật.

Bắt đầu từ khi đó, Đại Sư đã đem toàn bộ tâm lực của mình đều đặt hết vào trong việc nghiên cứu võ hồn, nghiên cứu đến mức bỏ ăn bỏ ngủ. Chỉ có khi nghiên cứu, hắn mới có thể không nhớ lại những thống khổ trong cuộc đời hắn. Mãi cho đến ngày hắn gặp được Đường Tam, trong lòng Đại Sư vẫn còn nhớ rất rõ, khi hắn biết được Đường Tam là Tiên Thiên Mãn Hồn Lực, đoán được rằng hắn là song sinh vũ hồn, nội tâm hắn tràn ngập cảm giác kích động. Hắn biết, cơ hội của mình đã đến, thông qua đứa nhỏ này, hắn có thể hướng về phía gia tộc mình mà chứng minh bản thân. Vì thế, hắn thu nhận Đường Tam làm đệ tử.

Nếu nói rằng, lúc mới bắt đầu, ý niệm Đại Sư phần lớn là muốn hướng về gia tộc mà chứng minh. Nhưng mà, thời gian dần trôi, địa vị của Đường Tam trong lòng hắn càng ngày càng quan trọng hơn. Ngay cả Đại Sư cũng không biết, mình quan tâm Đường Tam nhiều như vậy, là do hắn là đệ tử của mình, hay là do một lý do nào khác.

Đến lúc hắn nghe tinh Lam Điện Bá Vương Long gia tộc không còn tồn tại nữa, bản thân đã trở thành quốc sư của Thiên Đấu Đế Quốc, hắn cũng không cần phải chứng minh cho ai bất cứ cái gì nữa. Nhưng mà, nội tâm của hắn vẫn là một khoảng hư không. Tuy rằng mỗi ngày đều cùng với Liễu Nhị Long ở cùng một chỗ, nhưng bóng ma trong lòng hắn cũng thủy chung còn tồn tại. Thẳng đến giây phút này đây, tại thời khắc hướng về phía hắn kêu lên hai tiếng Phụ thân, phòng tuyến phòng ngự cuối cùng trong nội tâm của Đại Sư rốt cuộc cũng hoàn toàn bị phá vỡ. Hắn rốt cuộc cũng sau ba mươi năm đằng đẵng tìm lại được mục đích sinh tồn của mình. Vì con mình, vì đứa con trai của chính mình a. Cho dù là trả giá bằng cả sinh mạng của hắn, hắn cũng không có hối tiếc.

- Hài tử ngoan…

Đại Sư run giọng vuốt ve đầu Đường Tam, nước mắt từng giọt, từng giọt không ngừng từ trong mắt chảy xuống. Bộ mặt cứng ngắt của hắn lúc này thậm chí còn có chút co rút lại.

Thẳng thắn mà nói, Đường Hạo đứng sau lưng Đại Sư, thậm chí còn có chút hâm mộ, nhưng mà hắn không có ghen tỵ. Quả thật hắn đối với Đường Tam là có ơn sinh thành, nhưng mà, Đại Sư đối với Đường Tam là có ơn dưỡng dục. Một ngày là thầy, cả đời là cha. Một tiếng Phụ thân này của Đường Tam, là kêu hoàn toàn tính xác.

Tâm tình Đại Sư thật lâu cũng không có kềm chế lại được, mãi đến khi Liễu Nhị Long tiến lên, giúp hắn kéo Đường Tam đứng lên. Lúc Liễu Nhị Long tiến đến bên cạnh Đại Sư, trên mặt nàng nước mắt đã đầm đìa rồi, nhiều năm chung sống như vậy, nổi khổ trong lòng Đại Sư còn có ai thấu hiểu hơn nàng đâu chứ.

Phất Lan Đức trầm giọng nói:

- Tiểu Cương, đây là chuyện vui lớn, ngươi phải là vô cùng cao hứng mới đúng chứ!

Đại Sư đã được Liễu Nhị Long kéo về chỗ ngồi, nhưng vẫn cố sức quay đầu lại hướng về phía Đường Tam, dùng âm thanh trầm trầm, run giọng nói:

- Tiểu Tam, có thể gọi ta thêm một tiếng nữa không?

- Ba--

Đường Tam đột nhiên tiến lên, gắt gao ôm lấy thân thể Đại Sư, làm cho tâm linh Đại Sư cũng không khỏi lâm vào run rẩy.

- Được, được, được, cho dù ngay lập tức chết đi, cả cuộc đời Ngọc Tiểu Cương ta cũng là sống không uổng phí a. Con trai, ra có một đứa con trai, ha ha ha ha ha ha ha…..

Trong tiếng cười lớn, sắc mặt Đại Sư chợt biến thành một mảnh tái nhợt, tiếng cười của hắn cũng trở nên quàng quạc, từ từ nhỏ dần. Thân thể Đại Sư cũng từ từ yếu dần, ngã vào lồng ngực Đường Tam.

Đường Tam quá sợ hãi, vội vàng ôm lấy Đại Sư, ấn một tay lên lồng ngực hắn.

Một đời đau khổ, rốt cuộc cũng đạt được nguyện vọng, làm Đại Sư từ trong đau xót chuyển sang vui mừng cực độ. Nội tâm u uẩn nhiều năm nay, tại một khắc này đây cũng đã hoàn toàn tuôn ra hết. Tâm mạch yếu ớt của hắn rốt cuộc cũng không chịu nổi, lập tức vỡ ra. Sinh mệnh lực của hắn tựa như nước lũ tràn bờ, không ngừng trôi đi.

- Ba --

Đường Tam kinh hô một tiếng.

Đại Sư dựa hẳn vào lồng ngực hắn, đã là hơi thở mong manh:

- Tiểu… Tam…, cảm… ơn…, cảm… ơn… ngươi. Tuy rằng …, ta… đã… đến… lúc… ra…. đi. Nhưng… chết… như vậy…, ta… thật sự… không… cam lòng… Giúp… ta… giết… Bỉ Bỉ… Đông. Đây là… nguyện… vọng… cuối cùng… của… ta.

- Không, sư phụ, ngài sẽ không chết đâu, ngài sẽ không chết.

Vì quá khẩn cấp, hắn thậm chí đã xưng hô lại như trước. Ánh mắt Đường Tam thay đổi, thời khắc này, hai tròng mắt hắn đã hoàn toàn biến thành màu xanh thẳm. Nội tâm u uẩn cùng với tâm mạch Đại Sư hoàn toàn vỡ tan, nếu là người bình thường, bất luận là ai hẳn cũng phải chết. Nhưng không nên quên, người vừa nhận hắn làm cha, quỳ gối trước mặt hắn, là một vị thần.

Hải Thần lực khổng lồ giống như là thủy triều dâng lên vậy, nháy mắt đã bao phủ hoàn toàn thân thể Đại Sư vào trong. Hơn nữa, thần lực còn ngưng động trong cơ thể hắn, làm cho tất cả các công năng của Đại Sư trong khoảnh khắc toàn bộ ngừng lại hết, không có bất kỳ biến hóa gì, cũng mạnh mẽ bảo trì lại một tia sinh mệnh cuối cùng của Đại Sư.

- Ta tuyệt đối sẽ không để bất cứ thứ gì có thể cưới đi sinh mệnh của ngài.

Thanh âm Đường Tam tràn đầy ý kiên định, nhấn mạnh từng chữ một.

Hải Thần Thần Lực bắt đầu tiến vào trong thân thể Đại Sư, mỗi một phân thần lực đều được Đường Tam khống chế xảo diệu, trở nên cực kỳ nhu hòa, khi Thần lực hoàn toàn dung hợp với thân thể Đại Sư xong, sắc mặt của Đường Tam cũng trở nên trầm trọng hẳn lên. Tâm mạch không thể nghi ngờ chính là một trong những bộ phận yếu ớt nhất trong cơ thể con người. Nếu hắn muốn cướp lại sinh mệnh của Đại Sư, nhất định phải trợ giúp Đại Sư phục hồi lại tâm mạch. Tâm mạch Đại Sư bởi vì do nội tâm u uẩn, tục khí tích tụ quá nhiều nên đã trở nên cực kỳ yếu ớt, lúc này tuy rằng tục khí đã tiêu tán hết, nhưng sự tổn hại tâm mạch lại cực kỳ nghiêm trọng.

Một tiếng vang vọng, Hải Thần thần trang đã xuất hiện trên người Đường Tam. Vì để đoạt lại tính mạng của Đại Sư, hắn đã là toàn lực ứng phó. Hắn không thể có chút nào mạo hiểm, muốn dùng phương pháp ổn thỏa nhất để khôi phục lại tâm mạch của Đại Sư.

Hải Thần Thần Lực chậm rãi rút về, Đường Tam bắt đầu đem sinh mệnh lực tinh thuần của mình từ từ đưa vào cơ thể Đại Sư. Cùng lúc đó, hắn nâng đùi phải mình lên, đặt tay lên trên Hải Thần thần trang, ngón tay hoa lên một cái, một dòng máu kim sắc đã từ từ chảy ra. Đám máu kia cũng không có một chút nào lãng phí, được Đường Tam tập trung ngưng tụ lại, từ từ chảy vào trong miệng Đại Sư, dưới sự dẫn đạo của Hải Thần Thần Lực, từ từ chảy về phía tâm mạch Đại Sư.

Bộ Hải Thần Thần Trang của Đường Tam có một bộ phận là do Hồn cốt Lam Ngân Hoàng xương đùi phải hóa thành, nhưng máu trong đùi phải Đường Tam cũng còn ẩn chứa năng lực của Hồn cốt Lam Ngân Hoàng xương đùi phải, Lửa rừng thiêu bất tận, Gió xuân thổi mọc lại. Sau khi hồn cốt tiến hóa, năng lực này của Đường Tam chẳng những không có suy yếu, ngược lại còn theo thân thể tiến hóa thành thần cấp còn tăng cường thêm rất nhiều. Bởi vậy, máu từ đùi phải của hắn không cần phải nói chính là thứ dược liệu chữa thương chí bảo. Đó chính là máu của thần a.

Hiệu lực máu của thần là vô cùng cường đại, nếu dưới tình huống bình thường mà nói, để Đại Sư uống máu này, thân thể của hắn chỉ sợ không thể thừa nhận được năng lượng khổng lồ kia mà bạo thể chết. Nhưng lúc này có Đường Tam ở đây dùng Hải Thần Thần Lực điều hòa, căn bản là không cần lo đến những chuyện này. Đường Tam đưa Hải Thần Thần Lực vào cơ thể Đại Sư, làm cho mỗi điểm năng lượng trong cơ thể mở ra, dung nhập hoàn toàn vào cơ thể Đại Sư. Tất cả những biến hóa trong cơ thể Đại Sư đều được thần niệm của Đường Tam khống chế.

Đường Tam dùng phương pháp vô cùng đơn giản trực tiếp nhưng cực kỳ hữu hiệu. Bởi vì không để cho huyết mạch Đại Sư bị phá vỡ quá lâu, hắn trước tiên dùng thần lực của mình làm ra một đoạn tâm mạch tạm thời, gắn ở hai đầu đoạn tâm mạch bị phá hủy của Đại Sư, làm cho huyết mạch Đại Sư theo thần lực của hắn mà lưu chuyển. Dưới sự thúc dục của hắn, sinh mệnh lực của Đại Sư lại một lần nữa được kích hoạt.

Dưới sự bổ trợ của thần lực, sinh mệnh lực khổng lồ của Đường Tam cũng từ theo máu hắn rót vào, tâm mạch Đại Sư dưới sự giám sát chặt chẽ của Đường Tam bắt đầu từ từ sinh trưởng lại.

Dưới tình huống hiện tại, Đường Tam có thể nói là tận hết sức trợ lực, giúp Đại Sư một lần nữa củng cố lại kinh mạch toàn thân của hắn, đem năng lượng ẩn chứa trong máu của hắn từ từ tản ra, dưới sự khống chế của Hải Thần Thần Lực nhu hòa, hoàn toàn dung nhập vào trong kinh mạch của Đại Sư.

Quá trình này tuyệt đối là vô cùng cẩn thận mà lại rất gian nan, cho dù hiện tại Đường Tam đã là Hải Thần, nhưng vẫn là vô cùng cẩn thận.

Suốt nửa canh giờ, đại sảnh nghị sự hoàn toàn lặng ngắt, mọi người đều rất khẩn trương chú ý.

Rốt cuộc, khi lam quang trên tay Đường Tam chậm rãi thu liễm lại, Đại Sư đã bắt đầu hô hấp trở lại, từ từ mở hai mắt, sắc mặt hắn đã một lần nữa trở nên hồng nhuận.

Cảm giác thư thái lan tràn tại mỗi ngóc ngách của thân thể, Đại Sư rõ ràng cảm giác được, kinh mạch của mình mềm dẻo hơn so với trước không biết bao nhiêu lần, ngay cả hồn lực cũng tăng lên ít nhất là năm cấp.

Đường Tam giúp đỡ Đại Sư đứng lên, ngăn không cho hắn nói gì:

- Ba, ngài lúc này không nên nói gì cả. Cảm xúc cũng không nên kích động, nghỉ ngơi tốt một ngày đi, ngày mai thân thể ngài sẽ hoàn toàn khôi phục lại. Tới lúc đó, hai cha con chúng ta có thể nói chuyện thoải mái.

Nhìn ánh mắt tràn ngập quang mang thân thiết của Đường Tam, Đại Sư mỉm cười gật đầu, Liễu Nhị Long cùng Tiểu Vũ vội vàng tiến lên đỡ hắn, Đường Tam đưa Đại Sư ra đến đại sảng, rồi mới quay trở vào. Thân thể Đại Sư đã không có vấn đề gì nữa, hơn nữa hắn cũng còn lưu lại một tia thần niệm trên người Đại Sư, vạn nhất nếu có biến hóa gì, hắn cũng có thể ngay lập tức chạy đến bên cạnh Đại Sư. Hiện tại hắn cũng chưa thể rời khỏi nơi này. Tuy rằng Gia Lăng quan đã bị phá, nhưng có nhiều chuyện còn chưa ổn định, nhất là Thiên Nhận Tuyết đã chạy thoát kia, thủy chung giống như một cái gai, nằm mãi trong lòng Đường Tam.

Đường Hạo vỗ vỗ bả vai con trai:

- Không có việc gì là tốt rồi. Ngươi cũng đừng quá lo lắng.

Đường Tam lặng yên gật gật đầu. Tuyết Băng tiến đến, mời Đường Tam lên ngồi tại vị trí chủ vị. Đường Tam cũng không có khách khí, trực tiếp ngồi xuống, sau khi trở thành thần rồi, thân phận của hắn cũng đã thay đổi, trong Thiên Đấu Đế Quốc, tuyệt đối không có ai có địa vị cao hơn. Hơn nữa, sau khi cuộc chiến kết thúc, địa vị của hắn trong lòng tất cả đại quân Thiên Đấu Đế Quốc là tuyệt đối cao nhất. Những gì Tuyết Băng làm cũng không có gì không ổn, lúc này mà khiêm tốn quá mức ngược lại không tốt.

Tuyết Băng thậm chí cũng không có ngồi xuống, chỉ đứng bên cạnh Đường Tam, cho dù là vậy, trên mặt hắn cũng tràn đầy vẻ kiêu ngạo. Lúc này trong lòng hắn, đã xem chuyện bái Đường Tam làm sư phụ là chuyện may mắn nhất trong cuộc đời của hắn.

Đường Tam nói:

- Vừa rồi ta đuổi giết Thiên Nhận Tuyết, nhưng chậm mất một bước, không tìm được tung tích của nàng ta. Rất kỳ lạ, nàng ta cùng với mấy gã Phong Hào Đấu La giống như là tan biến vào hư không vậy, cho dù ta dùng thần niệm để tìm, cũng không phát hiện được bọn họ. Bất quá, nói như thế nào đi nữa, chỉ cần có ta tọa trấn ở đây, nàng ta cũng không thể nổi phong ba được gì. Bệ hạ, kế tiếp ngài định như thế nào?

Tuyết Băng nói:

- Sư phụ, lúc này chúng ta đã công phá được Gia Lăng Quan, có thể nói là cánh cửa của Võ Hồn Đế Quốc đã bị chúng ta mở ra, quan trọng hơn nữa chính là, chúng ta hầu như đã tiêu diệt toàn bộ hồn sư chủ lực của Võ Hồn Đế Quốc. Bọn họ có muốn phản kháng lại cũng là vô cùng khó khăn. Bất quá, Võ Hồn Điện dù sao cũng tích lũy thâm hậu, ta cho rằng cũng không nên nóng vội. Đại quân xuất chinh nhiều ngày như vậy, vẫn là ở trong lều trại màn trời chiếu đất. Ta định để cho đại quân ở lại trong Gia Lăng Quan, tu chỉnh lại vài ngày, sau đó trực tiếp điều đến bên phía Tinh La đế quốc một chi quân đội tinh nhuệ, từ phía bên đó hỗ trợ bọn họ giáp công đám quân Võ Hồn Đế Quốc đang phòng thủ bên kia. Đợi đến khi đại quân Tinh La đế quốc cũng đã phá quan thành công, hai nước chúng ta sẽ ước định một địa điểm nào đó tập hợp quân đội hai nước lại, lấy thế tiến binh như sấm sét hoàn toàn phá hủy toàn bộ Võ Hồn Đế Quốc, không chừa lại hậu hoạn.

Nghe những lời Tuyết Băng nói, những người ở đây không khỏi gật gật đầu, đây là biện pháp ổn thỏa nhất, hoàn toàn không để lại cho Võ Hồn Đế Quốc bất cứ nguy cơ gì. Tinh La Đế quốc có lẽ không có được nhân vật có thực lực cường hãn như Đường Tam vậy, nếu có được Thiên Đấu Đế Quốc tiến hành phối hợp, hai đại đế quốc hợp quân lại, nhất thời phát động công kích, Võ Hồn Đế Quốc quả thật không còn chút nào cơ hội. Đồng thời cũng có thể lợi dụng cơ hội này, hoàn toàn tiêu diệt đám quân của Võ Hồn Đế Quốc đang ngăn cản bên phía Tinh La đế quốc, do đó lại càng làm suy yếu thực lực chỉnh thể của Võ Hồn Đế Quốc thêm một phần nữa. Hồi chiến tranh sau này đã không còn gì đáng nói nữa.

Đường Tam gật gật đầu nói:

- Vậy cứ theo ý của bệ hạ mà làm đi. Về phần tiếp viện cho Tinh La đế quốc, để cho hồn sư quân đoàn của chúng ta, cùng với Đường Gia quân đi đi, cử thêm vài vị cường giả đi nữa. Nhiều người quá ngược lại không tốt.

Ánh mắt Tuyết Băng nhất thời đảo về phía đám cường giả đang đứng trong sảnh nghị sự:

- Không biết các vị tiền bối có nguyện ý hay không?

Mọi người cơ hồ đồng thời nói:

- Xin để bệ hạ phân phó.

Đường Tam mỉm cười nói:

- Này, ta xem chỉ cần một mình lão quái vật nhận lãnh trách nhiệm này là đủ rồi, chỉ cần hắn lặng lẽ lẻn vào doanh địa phòng thủ của đối phương, sử dụng kịch độc của hắn một lần nữa, địch nhân tự động sụp đổ.

Độc Cô Bác tức giận nói:

- Tiểu Tam, ngươi cố ý giễu cợt ta phải không? Ta cũng sẽ không làm chuyện loại như vậy nữa đâu, chẳng lẽ lại bắt ngươi cùng đi với ta, để chùi đít cho ta sao?

Tuyết Băng nói:

- Như vầy đi, nhờ Đường Khiếu Tông chủ, ngài suất lĩnh theo trăm tên đệ tử Hạo Thiên Tông cùng với Hồn sư quân đoàn và Đường Gia Quân đi tiếp viện, như thế nào?

Đường Khiếu gật gật đầu, nói:

- Tuân mệnh.

Đường Tam nói:

- Đái Lão Đại cùng với Trúc Thanh, Mập Mạp cũng nên đi theo đi. Như vậy càng nắm chắc phần thắng hơn một chút. Bệ hạ, không biết ngươi có biết không, Đại ca Đái Mộc Bạch của ta, chính là Hoàng tử của Tinh La Đế Quốc đó.

Tuyết Băng cả kinh, nhìn về phía Đái Mộc Bạch, lại nhìn lại ánh mắt đầy hàm ý của Đường Tam, trong lòng hơi căng thẳng, đã hiểu được chút ý tứ gì đó.

Đái Mộc Bạch có chút cảm kích liếc nhìn Đường Tam một cái, nói:

- Tốt lắm, chúng ta sẽ đi theo Đường Khiếu tiền bối vậy.

Đường Khiếu nói:

- Không nên trì hoãn, hôm nay quân ta cũng không có bị tổn thương gì, ngày mai chúng ta sẽ khởi hành, sớm giải quyết một chút, cũng sớm hoàn toàn tiêu diệt toàn bộ Võ Hồn Đế Quốc.

Sáng sớm hôm sau, dưới sự dẫn đầu của Đường Khiếu, dẫn theo Đái Mộc Bạch, Chu Trúc Thanh, Mã Hồng Tuấn và một đám cường giả, toàn bộ hồn sư đệ tử của Thất Bảo Lưu Ly Tông, ngoại trừ Trữ Phong Trí và hai vị Phong Hào Đấu La ra, toàn bộ hồn sư quân đoàn, một vạn Đường Gia Quân tập thể xuất phát. Tuy rằng tổng số cũng không đến hai vạn, nhưng một chi đại quân này có thể nói là bộ phận tinh nhuệ nhất của toàn bộ trăm vạn đại quân Thiên Đấu Đế Quốc. Dưới sự dẫn đầu của bốn vị Phong Hào Đấu La, hai vạn quân này hoàn toàn có thể chống lại toàn bộ Hồn sư quân đoàn của Võ Hồn Đế Quốc. Có cỗ lực lượng này gia nhập vào phía Tinh La đế quốc bên kia, tình huống trên chiến trường tự nhiên sẽ rất dễ dàng giải quyết.

Mà bên phía Gia Lăng Quan bên này, Tuyết Băng hạ lệnh cho toàn quân nghỉ ngơi, khao thưởng tam quân. Thời gian tu chỉnh dự định kéo dài mười ngày, dựa theo kế hoạch của Tuyết Băng, mười ngày sau, Thiên Đấu Đế Quốc đại quân bắt đầu triển khai hành động, quét sạch toàn bộ các thành thị Võ Hồn Đế Quốc chung quanh còn sót lại, chuẩn bị cho chỗ hợp binh của hai đại đế quốc.

Nhưng mà, thời gian chỉ mới trôi qua được ba ngày, đột nhiên đã xuất hiện biến hóa.

- Báo --

Trong nghị sự đại sảng, Tuyết Băng đang ngồi cùng Đường Tam, Qua Long nguyên soái và Đại Sư đang tiến hành phân chia kế hoạch tiến công. Lính liên lạc đột nhiên vội vã chạy vào quỳ rạp xuống đất.

Tuyết Băng nhíu mày:

- Chuyện gì mà kinh hoảng như thế?

Tên lính liên lạc trước tiên liếc mắt nhìn Đường Tam một cái, đối với bất cứ binh lính nào trong đại quân của Thiên Đấu Đế Quốc, có thể đến gần mà chiêm ngưỡng vị Hải Thần Đại Nhân này, tuyệt đối là vinh quang lớn nhất.

- Hồi bẩm bệ hạ, một đội nhân mã của Võ Hồn Đế Quốc đại quân đang hướng về phía Gia Lăng Quan chạy đến.

- Cái gì?

Tuyết Băng kinh ngạc nói:

- Bọn họ đến đây tìm cái chết hay sao? Nhân số khoảng bao nhiêu? Còn bao lâu nữa thì đến trước quan?

- Hồi bẩm bệ hạ, binh lực đối phương đại khái không đến mười vạn, nhìn qua, tựa hồ chính là đám quân đội của Võ Hồn Đế Quốc ngày đó bị chúng ta đánh phải đào tẩu. Bọn họ đi với tốc độ cũng không tính là mau, còn cách Gia Lăng Quan hơn trăm dặm, mục tiêu đúng là hướng về phía chúng ta.

Đường Tam đứng lên, nhíu mày nói:

- Thiên Nhận Tuyết?

Ngoại trừ Thiên Nhận Tuyết ra, hắn không nghĩ ra cái gì có thể khiến cho đám quân lính của Võ Hồn Đế Quốc quay trở lại Gia Lăng Quan.

Qua Long Nguyên soái mỉm cười, nói:

- Hải Thần Miện hạ, có lẽ là bọn họ cố tình đến để đầu hàng mà thôi.

Đường Tam nói:

- Bất luận như thế nào, chúng ta cũng lên trên thành xem sao. Nếu là đám quân lính nho nhỏ đến để đầu hàng thì tính khả thi rất cao. Nhưng mà lần này lại đến gần mười vạn người, cơ hồ là toàn bộ số người lần trước đã đào tẩu khỏi Gia Lăng Quan.

Đám người rất nhanh đã đi lên đầu tường Gia Lăng Quan. Gia Lăng quan chủ yếu là tiến hành phòng ngự về phía Thiên Đấu Đế Quốc, cho nên tường thành bên phía Võ Hồn Đế Quốc cũng không có dày rộng như bên kia, bất quá cũng ít nhất là có khả năng phòng ngự của một tòa thành bình thường mà thôi. Khi đám cường giả của Thiên Đấu Đế Quốc đã đi lên đến đầu tường, cũng đã chứng kiến được đám đại quân của Võ Hồn Đế Quốc đang chậm rãi tiếp cận.

Chỉ cần nhìn cũng có thể thấy, đội ngũ đám quân Võ Hồn Đế Quốc này đội hình tán loạn, nhìn thế nào cũng chỉ là một đạo quân ô hợp, lại không có khí thế gì. Đừng nói là trong Gia Lăng Quan có đại quân của Thiên Đấu Đế Quốc trấn thủ, cho dù chỉ có hai ba vạn quân bình thường, chỉ sợ đám tàn quân này cũng không thể công phá được.

Qua Long Nguyên soái ha ha cười, nói:

- Xem ra ta đoán không sai, bọn họ hẳn là đến đây để đầu hàng chúng ta rồi.

- Ngươi không sợ há to miệng gió vào lạnh bụng sao?

Ngay khi lời nói của Qua Long Nguyên soái còn chưa dứt, một thanh âm lạnh như băng ngàn năm đột nhiên vang lên trên đầu tường của Gia Lăng Quan. Nghe được âm thanh đó, người khác chỉ cảm thấy kinh ngạc, nhưng Đường Tam thì lại đại biến sắc mặt. Hai đại quang mang kim sắc từ trong mắt hắn đột nhiên phụt ra.

Chỉ thấy từ trong đám tàn quân của Võ Hồn Đế Quốc kia đột nhiên bắn ra hai đạo thân ảnh. Hai đạo thân ảnh cũng không bay về phía Gia Lăng Quan, mà là bay thẳng lên trời cao. Màu sắc trên bầu trời không ngờ vì các nàng bay lên mà phát sinh biến hóa, phân nửa là màu hồng kia, phân nửa là màu tím sẫm. Chiếu rọi lên trên Gia Lăng Quan vô cùng quỷ dị.

Thanh âm lạnh như băng kia lại một lần nữa vang lên:

- Đường Tam, ra đây chịu chết đi.

Người khác còn có lẽ nhìn thấy không rõ, nhưng Đường Tam lại nhìn thấy rõ ràng, hai người kia là ai. Đang phiêu phù trong không trung, phóng thích ra quang mang màu đỏ rực lửa chiếu rọi không trung, không cần phải hỏi chính là Thiên Sứ Chi Thần Thiên Nhận Tuyết. Lúc này bộ Thiên Sứ Thần Trang của nàng đã hoàn toàn khôi phục. Sắc mặt lạnh lùng nhìn về phía hắn. Mà đứng bên cạnh Thiên Nhận Tuyết lại là một nữ nhân toàn thân bao phủ trong bộ giáp trụ phóng thích quang mang màu tím lóng lánh, sắc mặt xanh tím, tướng mạo hết sức dữ tợn. Phóng thích thêm thần niệm, Đường Tam mới có thể miễn cưỡng nhìn được hình dáng của người kia, rõ ràng chính là Nữ hoàng của Võ Hồn Đế Quốc Bỉ Bỉ Đông. Chính xác mà nói phải là La Sát Thần Bỉ Bỉ Đông.

Đọc truyện chữ Full