DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chiến Thần Sở Bắc
Chương 89

Chương 89

“Đương nhiên là thật rồi!”

Sở Bắc mỉm cười, vuốt cái mũi nhỏ của cô bé.

Tay phải anh lấy từ túi áo ngực ra một món đồ nhỏ, đó là một mặt dây chuyền.

Mặt dây chuyền rất tinh xảo, có kích thước bằng hạt óc chó.

Tông màu hơi tối, cả mặt lẫn dây đều rất tối chìm.

Tựa như đồng thau chôn sâu trong lòng đất đã hàng vạn năm vậy.

Bình thường, mộc mạc lại thâm trầm, vừa dày vừa nặng!

Trên mặt dây chuyền nhỏ có chạm khắc một con rồng màu xanh trong tư thế đang chuẩn bị bay vút lên vạn dặm.

“Oa, dễ thương quá! Bố ơi, đây là cái gì vậy ạ?”

Cô bé nhìn Sở Bắc, hai mắt sáng lên.

Đây là món quà đầu tiên mà bố tặng cho cô bé.

Cô bé nhìn món đồ xinh đến mức không biết gọi là gì.

“Đây là rồng – Thiên Long!”

Sở Bắc khẽ mỉm cười, tay phải nhẹ nhàng vuốt ve mặt dây chuyền nhỏ hình rồng tinh xảo.

Giọng điệu kia tưởng chừng luôn trấn tĩnh, cuối cùng lại dao động.

Có hồi ức, có nhiệt huyết và cũng có cả tiếc nuối!

Một mặt dây chuyền nhỏ dường như chứa đựng tất cả quá khứ hơn 20 năm của anh.

“Đây cũng là tất cả của bố. Nó sẽ bảo vệ Tâm Nhi, không xa không rời”.

Giọng Sở Bắc ôn hòa, cẩn thận từng li từng tí đeo dây chuyền lên cổ con gái.

Mà lời nói của anh, cô bé Vũ Tâm lúc này hiển nhiên không thể hiểu hết được.

Nhưng một ngày nào đó, cô bé sẽ hiểu được nỗi khổ tâm của Sở Bắc.

“Cảm ơn bố, bố là người bố tốt nhất trên đời này, Tâm Nhi là đứa trẻ hạnh phúc nhất trên đời này!”

Cô bé vô cùng đắc chí, bặm môi thơm lên má Sở Bắc một cái.

Sở Bắc mỉm cười, ôm chặt cô con gái vào trong lòng.

Tâm Nhi, bố sẽ bảo vệ con cả đời!

Nhìn cảnh tượng ấm áp, sống mũi Lạc Tuyết cay cay, cô quay đầu đi.

Về món quà của Sở Bắc, cô lại chẳng không quan tâm.

Nghĩ lại thì trông nó chỉ là một món đồ trang sức bình thường đến mức không thể bình thường hơn mà thôi.

Tất nhiên, trong tương lai không xa, cô sẽ ý thức được ý nghĩ này mới thật ngu ngốc và hoàn toàn sai lầm làm sao!

Hai bố con chơi được một lúc thì cô bé Vũ Tâm cảm thấy mệt rồi ngủ thiếp đi.

Lạc Tuyết lúc này mới bước về phía trước, nhìn Sở Bắc.

“Sở Bắc, chuyện của nhà họ La…”

Đây là tâm bệnh của cô!

Ngày nào không được giải quyết thì ngày đó cô ăn không ngon ngủ không yên.

Đọc truyện chữ Full