DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chiến Thần Sở Bắc
Chương 136

Chương 136

Rõ ràng nó đã được lên kế hoạch từ trước.

Thanh Vũ liền gõ phím, trên màn hình xuất hiện một đoạn video khác!

Hiện trường, rõ ràng là cửa sau của bệnh viện!

Tên bác sĩ trung niên nhanh chóng xuất hiện và trao Lạc Vũ Tâm cho một người đàn ông khác!

Và người đàn ông đó là Vương Hổ đã chết!

Vương Hổ nhanh chóng lái xe rời đi, tên bác sĩ trung niên nhìn chiếc phong bì căng phồng trên tay.

Hắn cởi áo blouse trắng, vẫy một chiếc taxi rồi nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt!

“Đi, gọi Trương Khải đến đây cho tôi, hôm nay tôi phải lột da hắn!”

Sau khi xem xong màn giám sát, Phương Chính Quân vỗ bàn, mặt mày tái đi.

Lồng ngực ông ta phập phồng lên xuống vì tức giận, và những đường gân trên trán ông ta nổi rõ như muốn bật ra.

Thảo nào, thảo nào Sở Bắc muốn xem camera giám sát!

Bởi vì người đưa Lạc Vũ Tâm đi là một bác sĩ trực trong khoa phẫu thuật của bệnh viện, Trương Khải!

Đây không phải là một vụ mất tích, rõ ràng là một vụ bắt cóc!

Một vụ bắt cóc do người trong bệnh viện cấu kết với người ngoài!

Nghĩ đến đây, Phương Chính Quân trên trán lập tức đổ đầy mồ hôi lạnh.

“Sở, Sở tiên sinh, cậu yên tâm, chuyện này tôi nhất định sẽ cho cậu một lời giải thích!”

Đáp lại điều này, vẻ mặt Sở Bắc không có biểu hiện vui mừng hay tức giận mà chỉ khẽ xua tay.

“Tìm ra người đó trước, sau đó nói chuyện sau!”

Hử?

Phương Chính Quân ngay lập tức cảm thấy có điều gì đó không đúng!

Cũng chính lúc này tên kỹ thuật viên vừa đi gọi người cũng quay trở lại.

Chỉ có điều, sắc mặt rõ ràng hơi khó coi!

“Viện trưởng, Trương Khải…hôm nay ông ta không đến làm việc, cũng không xin nghỉ phép, điện thoại cũng tắt luôn!”

“Bác sĩ Vương cùng khoa nói hôm qua Trương Khải đã đặt chuyến bay ra nước ngoài, e rằng giờ này đã lên máy bay rồi!”

“Cái gì?”

Phương Chính Quân mở to mắt, đầu óc trống rỗng.

Trương Khải bỏ chạy rồi!

Đã lên máy bay ra nước ngoài rồi làm sao bắt được nữa?

Mọi hậu quả sẽ do bệnh viện gánh chịu!

Xong thật rồi, bây giờ mới thực sự là kết thúc.

“Thật sao? Chút phiền phức này còn chưa đến mức khiến ông ta phải tha hương đất khách đâu!”

Giọng nói của Sở Bắc vang lên, giọng điệu bình tĩnh khiến Phương Chính Quân lập tức nhìn thấy một tia hy vọng.

“Sở tiên sinh, ý cậu là……”

Sở Bắc không trả lời, mà chỉ nhìn Thanh Vũ!

Đọc truyện chữ Full