DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Phong Lưu Pháp Sư
Chương 670: Huyết sắc Thương Lan

“Một tí thôi” Thật lâu sau, Na Duy Kỳ mới lạnh nhạt nói.

Long Nhất khẽ nhún nhún vai. Hối hận bây giờ cũng vô dụng, sự thật đã rõ rành rành như thế, mặc dù hắn không rõ Na Duy Kỳ vì sao lại phải làm như vậy nhưng mục đích quan trọng nhất đã hoàn thành thì không cần phải suy nghĩ nhiều làm gì.

“Thứ ngươi dùng để nhốt ta là di thể của ai?” Đúng lúc Long Nhất vừa định phi thân đi thì Na Duy Kỳ đột nhiên hỏi.

Long Nhất dừng lại, trong đầu ngổn ngang trăm ngàn ý nghĩ. Tất nhiên là hắn dùng đầu thạch tượng của Địch Bỉ Á. Chẳng lẽ Na Duy Kỳ lại có quan hệ gì với hắn?

“Ta ở bên trong có thể nhìn xuyên tinh thần hải, thấy được tên mẫu thân ta.” Na Duy Kỳ thấp giọng nói.

“Ách…” Long Nhất lập tức xoay người không nói. Địch Bỉ Á sao lại có quan hệ cùng mẫu thân Na Duy Kỳ. Na Duy Kỳ không phải là con riêng của Địch Bỉ Á chứ.

Long Nhất bị ý nghĩ vừa thoáng qua trong đầu dọa nhảy dựng lên. Bất quá ngẫm lại cũng không phải không có khả năng.

“Là ai?” Na duy kì vẻ mặt mang đầy nét mê man khẽ hỏi. Lúc này nàng như 1 đứa trẻ lạc đường, hoang mang và bất lực.

“ Sáng thế thần vĩ đại Địch Bỉ Á có phải chính là đáp án ngươi muốn phải không?” Long Nhất suy nghĩ 1 chút trả lời.

Na duy kì khẽ run lên, ánh mắt mê man dần dần trở nên bình tĩnh. Nàng nói với Long Nhất: “ngươi mau đi đi, thừa dịp thiên ma vương còn chưa xuất quan, nếu không …”

Long Nhất gật gật đầu, vừa xoay người đi vài bước đột nhiên quay đầu lại nói: “ Na Duy Kì, ngươi theo cùng ta. Thiên ma vương xuất quan sẽ không tha cho ngươi .”

Trong mắt Na Duy Kì chợt lóe sáng, nàng lộ ra nụ cười ngàn năm khó gặp nói: “ có những lời này của ngươi, ta không giúp ngươi ta thì thế nào? Ta không đi. Xem thiên ma vương dám làm gì ta”

Bạn đang đọc truyện trên , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!

Long Nhất cười hắc hắc cười tà . Tuy nói đối với thân phận của Na Duy Kì có vẻ tò mò nhưng lúc này cũng không có tâm tư nghiên cứu, liền cũng không nói nữa mà lập tức thân hình chợt lóe lên rồi biến mất tại chỗ.

----------------

Trong phế khu nọ, bóng dáng hơn 10 viên tướng lãnh ma tộc đứng ở trên tường thành trông thật là thê lương.

Đế La hai mắt trợn tròn, 2 hàm răng nghiến vào nhau ken két. Cả ma tộc đại đều quân yên lặng như tờ, tất cả chiến sĩ lặng im nhìn hoàn cảnh xung quanh. Trong đám thây xác đằng kia có thân nhân bọn họ, cũng có bạn bè bọn họ nhưng tất cả đã không thể vãn hồi. Đại quân thần tộc tung hoành trên lãnh thổ ma giới gần giống như những gì ma tộc đã làm 10 ngàn năm trước, thậm chí so với ma tộc năm đó còn muốn tàn nhẫn hơn. Trên mặt đất hàng đống thi thể, không có đến 1 bộ toàn thây. Còn có những cái xác trực tiếp hóa thành thịt vụn, còn có những cái xác bị mổ banh bụng, toàn bộ nội tạng như phô trương ra ngoài cơ thể.

“phịch” – Huyết ma đế la quỳ xuống mặt đất, ngẩng mặt cất tiếng hô ai oán , cái đầu đầy tóc thô dài bay tán loạn như muốn nổ tung. Hằn thề mối thù này hắn sẽ khắc cốt ghi tâm.

Long ma tạp la lạp trở lại lãnh địa của mình cũng gặp thảm sự tương tự. Mặc dù tình hình còn tốt hơn huyết ma đế la nhưng 10 tòa thành trong lãnh địa hắn quản hạt có 2 tòa biến thành quỉ thành. Hắn nổi điên muốn lãnh binh giết ngược về thần giới nhưng bị vài tên phó tướng khuyên nhủ, cho hắn thương lượng cùng huyết ma đế la xong rồi sẽ tìm cách trả thù.

“Huyết ma, ta không nhịn nổi nữa. Thù này không báo, Long Ma ta sẽ trước mặt thiên ma vương bệ hạ nhận tội, trả lại công đạo cho đồng bào ma tộc đã chết” – long ma tạp la lạp nói chuyện với huyết ma đế la qua thủy tinh cầu.

“Thù nhất định phải báo, nhưng không được hành sự manh động” – huyết ma đế la từ trong cơn tức giận tỉnh táo lại . hắn biết đại quân thần tộc bây giờ so với 10 ngàn năm trước đã thay đổi rất nhiều, hơn nữa còn chung sức đồng lòng. Tất cả những biến hóa này đều do tên tự xưng là truyền nhân của sáng thế thần – Phách thần Long Nhất. Khi gặp hắn ở thương lan đại lục thì hắn cũng đâu lợi hại như thế, không nghĩ tới khi gặp lại thực lực của hắn còn hơn cả mình.

“làm sao bây giờ? tướng sĩ dưới trướng đều sĩ khí tổn hại thảm trọng. cứ tiếp tục như vậy không cần đại quân thần tộc vây công thêm lần nào nữa thì chúng ta cũng tự động tan rã.” – Long ma tạp la lạp nói.

“phải nhanh chóng khôi phục sĩ khí đại quân ma giới ta, chỉ có 1 biện pháp có thể khiến cho bọn họ tin tưởng”. “ hắc hắc hắc …” Huyết ma đế la cất tiếng cười chói tai nói, trong ánh mắt hiện rõ lên sự điên cuồng.

Từ trước đến nay Thần tộc vẫn luôn bị Ma tộc cưỡi trên cổ. Thỉnh thoảng có một đội Ma tộc xuất hiện tại một góc thần giới tiến hành giết hại, cho đến khi thần tộc đại quân đến thì biến mất vô ảnh vô tung. Đây là sỉ nhục cho cả thần giới. Bấy giờ bọn họ đem sỉ nhục này trả lại cho ma tộc.

Quân đội thần tộc dưới sự dẫn dắt của phách thần long nhất đột tiến ma giới, trong đó 1 đoạn chiến dịch kinh điển nhanh chóng truyền bá khắp cả thần giới. nếu lúc trước chỉ dựa vào danh hão truyền nhân của sáng thế thần mà trở thành chỗ dựa tinh thần của toàn thần tộc đang ngấp nghé bờ tuyệt vọng thì bây giờ có thể nói là 1 hồi thắng lợi hoàn mĩ khiến cho uy vọng của hắn đạt tới cao triều.

Trong quang minh thành, Mễ tây ni nhu thuận mát-xa toàn thân Long Nhất. Trong khoảng thời gian này, nàng đã phải lo lắng rất nhiều, mỗi ngày đều trông ngóng tin tức từ ma giới chuyển về, vừa thấp thỏm lo âu Long Nhất gặp chuyện. Bây giờ thì nàng đã hoàn toàn an tâm. Thần tộc đã thắng, Long Nhất đã trở lại, nàng cũng không cần chờ đợi ngày qua ngày trong lo lắng.

Càng ma sát, mễ tây ni càng như phát hỏa, cả người như không xương uốn éo trên lưng Long Nhất. 2 cái bánh bao bão mãn trước ngực như muốn dính chặt trên lưng hắn. từng đợt từng đợt khóai cảm tràn ngâp tòan thân khiến cho nàng không kiềm chế nổi mà phát ra những tiếng rên rỉ.

Long Nhất hít thở lập tức trở nên nặng nề. chẳng lẽ tiểu yêu tinh này không biết hắn tại ma giới vẫn kiềm chế vô cùng khổ cực sao? Bàn tay giương nanh múa vuốt bóp mạnh bờ mông tròn trịa của Mễ Tây Ny truyền tới cảm giác co giãn mạnh mẽ khiến Long Nhất như say đắm không nỡ buông tay. Cảm giác thật sung sướng vô cùng.

Thân thể Mễ Tây Ny càng như nhũn ra, nóng rực như đang bị thiêu giữa biển lửa nhục dục, phả từng luồng hơi nóng từ đôi môi căng tròn đỏ mọng lên tai Long Nhất.

Long Nhất lật người đè Mễ Tây Ny xuống, thân thể hùng tráng lập tức vọt lên trên, hai bàn tay không rảnh rỗi xoa bóp bộ ngực bão mãn không ngừng.

Như tốc độ ánh sáng, hai người đã đổi chỗ cho nhau. Mễ Tây Ny khẽ khép mắt chờ đợi cảm giác đã lâu không được thưởng thức.

“Phách thần đại nhân, nhất cấp thần Duy Nhĩ Bối Lạp cầu kiến.” Ngay tại thời khắc mấu chốt, bên ngoài đột nhiên truyền đến thanh âm Duy Nhĩ Bối Lạp.

Long Nhất hít sâu một hơi, trong lòng bất đắc dĩ. Nữ nhân này thật là sát tinh a, hết lần này tới lần khác ngay tại thời khắc mấu chốt.

“Không cần quản tới nàng ta.” Mễ Tây Ny thổi một hơi nhè nhẹ bên tai Long Nhất.

Long Nhất lắc đầu, vỗ nhẹ Mễ Tây Ny đang động xuân tình : “Có lẽ nàng ta có việc quan trọng cần bẩm báo. Ngươi trước hết ở đây, chốc nữa ta sẽ đến tìm ngươi.”

Nhìn Long Nhất mặc lại y phục trong phòng, Mễ Tây Ny ngồi dậy, một thân tuyết trắng dưới ánh bạch quang tản ra kinh người hấp dẫn lực. Nàng bĩu môi hừ một tiếng, nhẹ giọng nói: “Duy Nhĩ Bối Lạp, hổ danh ngươi là thần nữ, lại chạy đến cùng ta tranh đoạt nam nhân.”

Duy Nhĩ Bối Lạp nhìn Long Nhất đi ra, trên mắt còn vương vấn một mảnh hồng sắc. Đôi mi thanh tú khẽ nhíu, nhưng sau đó lãi giãn ra.

“Duy Nhĩ Bối Lạp, thắng lợi lần này của thần tộc công lao ngươi là lớn nhất. Sau này thất đại quân đoàn tiến hành hỗn biên, ngươi nhất định lĩnh quân đại thống lĩnh a.” Long Nhất cười nói.

“Tạ phách thần đại nhân. Thuộc hạ đến đây vì có một chuyện không rõ.” Duy Nhĩ Bối Lạp không lộ ra vẻ mặt mừng rỡ, ngược lại lập tức hỏi.

“Nói xem.” Long Nhất nói.

“Tình ma Na Duy Kỳ tại sao lâm trận phản bội?” Duy Nhĩ Bối Lạp mặc dù vẻ mặt bình thản nhưng ngữ khí đã có chút dị thường ba động.

Long Nhất nhướng mày, tựa hồ nghĩ ra một việc vô cùng thú vị, hắc hắc cười: “Thế nào? Ngươi hoài nghi ta hy sinh nhan sắc câu dẫn Tình ma?”

“Ta nói thật lòng, Phách thần đại nhân đừng đùa giỡn.” Duy Nhĩ Bối Lạp cắn chặt răng, có chút kiềm chế cơn giận.

“Được, thật tình mà nói, ta cũng không biết.” Long Nhất nhún vai đáp.

« Bọn ma tộc tàn nhẫn xảo trá, Tình ma Na Duy Kỳ lại càng hơn thế. Nàng đột nhiên lâm trận phản bội, không thể không khiến kẻ khác nghi ngờ.” Duy Nhĩ Bối Lạp nói.

“Thật ra đây cũng không phải vấn đề mấu chốt. Quan trọng chính là chúng ta có thể lợi dụng nàng trong trận chiến lần này, hơn nữa khiến cho Ma giới nguyên khí đại thương. Về phần dụng tâm của nàng, chỉ cần chúng ta đề phòng, không sợ nàng có cái gì âm mưu quỷ kế.” Long Nhất cười nói.

“Phách thần đại nhân, người vận trù duy ác, quyết thắng ngàn dặm. Người nói ma giới kế tiếp làm như thế nào?” Duy Nhĩ Bối Lạp có chút khó chịu.

Long Nhất hắc hắc cười, đột nhiên đưa tay xoa nhẹ gương mặt Duy Nhĩ Bối Lạp: “Còn làm gì nữa, đương nhiên là nắm chặt thời gian khôi phục nguyên khí, chờ Thiên ma vương xuất quan…”

Long Nhất khẳng định, chân mày đột nhiên nhíu lại như nghĩ ra điều gì.

Duy Nhĩ Bối Lạp bị Long Nhất đùa giỡn, trong lòng vừa thẹn vừa tức, đâu đó mang theo một tia ngọt ngào nhàn nhạt. Vừa định trách hắn bỗng nhìn thấy Long Nhất đang ngưng trọng, nàng bỗng chốc lo lắng: “Người sao vậy, đau đầu sao?” Long Nhất sắc mặt tái nhợt vỗ vỗ đầu mình, nói với Duy Nhĩ Bối Lạp: “Triệu tập thần tộc đại quân, chuẩn bị chiến đấu.”

----------------------------

Thương Lan đại lục, dưới sự chống đỡ của tân đế quốc nhanh chóng luyện binh. Đầu tiên những lão binh từ Vô song doanh tham gia truyền dạy một các chi quân đội, áp dụng phương pháp huấn luyện tàn khốc huấn luyện ra tân binh. Dước áp lực của diệt thế hạo kiếp, tân quân rất nhanh phát triển, trang bị tương đương chiến đấu lực.

Cùng lúc đó, cả đại lục nhân lực vật lực tất cả đều được huy động. Ai có lực xuất lực, ai có tiền xuất tiền, các chủng tộc liên lạc mật thiết với nhau. Tuy nói chủng tộc bình đẳng khế ước đã được Thương lan đế Tây Môn Nộ phê duyệt, nhưng để chính thức dung hợp cùng một chỗ cần phải có một khoảng thời gian khá dài. Nhưng không nghĩ đến lúc đối mặt hạo kiếp, các chủng tộc lại chính thức dung hợp.

----------------

Màn đêm âm u. Thương Lan đại lục đã tiến vào đông quý, bắc địa đã nghênh đón một tràng mưa tuyết.

Cuồng phong gào thét, tuyết phủ giang sơn. Chỉ trong một đêm, nơi nơi như nhuộm một màu trắng xóa.

Chỉ Qua thành, tòa thành được lập sau khi Đằng Long đế quốc thôn tính Ngạo Nguyệt đế quốc, thủ hộ đế quốc bắc cương.

Bên dưới cổng thành, một loạt thân ảnh dần xuất hiện bên trong cơn mưa tuyết. Bông tuyết đọng trên mũ giáp kết thành một tầng băng sương. Một thân đại y cũng bị bông tuyết hóa thành bạch sắc. Nhưng bọn hắn vẫn đứng yên bất động, như một tòa điêu khắc không có sinh mạng tồn tại.

Một vài ngọn ma pháp tham chiếu đăng quét ngang, một loạt điêu tố tùy theo ánh sáng đó mà di động tránh né.

Đột nhiên, một hắc ảnh quỷ dị hiện thân dưới sự chiếu sáng của ma pháp tham chiếu đăng. Trong đó một gã thủ vệ ánh mắt co rụt lại, hát lớn: “Mặt trước năm mươi lăm độ có tình huống dị thường.

Theo tiếng kêu thủ vệ, ma pháp tham chiếu đăng hàng loạt chiếu sáng phương hướng thủ vệ vừa thông báo, chỉ thấy một mảnh tuyết địa bị dẫm loạn.

« Chẳng lẽ là ma thú ? » Thủ vệ trên thành thầm nghĩ. Tham chiếu đăng quét sang bên cạnh, một kinh khủng ma thú toàn thân đen nhánh trường mao, thị huyết song mâu kinh khủng xuất hiện.

Trong lòng thủ vệ run lên. Đăng quang lại đảo qua, chợt thấy phía sau còn có một mảnh rậm rạp ma thú.

“Bên cạnh có kẻ đuổi ma thú lại đây, địch tập, địch tập.” Phụ trách tham chiếu đăng nhìn thấy hung ác ma tộc, lập tức cảnh báo địch tập.

Từ khi Tây môn gia tộc nhất thống Thương Lan đại lục, đây là lần đầu tiên địch tập cảnh báo vang lên. Binh lính đang còn nằm ngủ nhanh như thiểm điện lập tức tỉnh giấc, nhanh chóng tập họp. Không tới ba phút liền hướng bốn phía tường thành chạy đến.

Một mảnh vô tận hắc ảnh rít gào hướng đến tòa thành, màn chiến đấu thảm thiết chuẩn bị diễn ra.

Chỉ Qua thành năm ngàn thủ vệ, mà ma thú ma tộc tiến công ước chừng hai vạn, trong đó còn có phi hành ma thú. Bọn ma thú này không hề giống như ma thú tại Thương Lan đại lục, mà là do ma tộc huấn luyện thành ma thú quân đoàn. Kỳ thật bọn chúng sức chiến đấu còn hơn thần tộc, càng không cần phải nói đến quân đội tại Thương Lan đại lục.

Một gã ma tướng đứng xem tràng cảnh ma thú quân đoàn công thành. Năng lực phản ứng của binh lính loài người hoàn toàn ngoài ý liệu của hắn. Nhưng hắn cho rằng trước hừng đông bọn họ thừa sức đồ thành.

Sự thật lại làm cho tên ma tướng khiếp sợ. Ma thú quân đoàn phối hợp lẫn nhau, chiến lực gấp mấy lần đối phương. Thế nhưng chiến đấu không hoàn toàn nghiêng về một phía.

Binh lính loài người phối hợp lẫn nhau công kích ma thú tạo thành thương tổn chí mạng. Mặc dù bọn họ tử thương thảm trọng, nhưng ma thú quân đoàn thương vong số lượng khiến cho hắn cực kỳ đau lòng.

Càng làm cho ma tướng này kinh ngạc chính là dân chúng trong thành không hề hoảng loạn chạy trối chết, mà bọn họ mỗi người đều điên cuồng gia nhập chiến đấu. Cho đến giữa trưa ngày thứ hai, tràng chiến đấu thực lực hoàn toàn chênh lệch mới chấm dứt.

Chỉ Qua thành năm ngàn thủ vệ cùng ba mươi vạn dân chúng toàn bộ chết trận, không có một người chạy trốn. Bên trong còn có thi thể những hài tử chỉ mới bảy tám tuổi vẫn gắt gao cầm lấy gậy gộc vũ khí. Điều này làm cho ma tướng đáy lòng phát lạnh. Loài người từ lúc nào trở nên dũng mãnh không sợ chết? Đến tột cùng điều gì đã thay đổi bọn nhu nhược đó?

Hai vạn ma thú chế trận hai ngàn. Tổn thất này bọn chúng không thể tưởng tượng nổi. Thực lực hoàn toàn chênh lệch mà vẫn thương vong thảm trọng. Xem ra quân pháp cần phải xem lại.

Có một điều tên ma tướng không biết. Hơn mười địa phương loài người cùng các loại chủng tộc bị bọn chúng đồng thời công kích tình huống cùng nơi này không sai biệt lắm mặc dù kết quả đều là đồ thành diệt tộc. Chứng kiến sự phản kháng mãnh liệt khiến tổn thất không thể tưởng tượng nổi, thân làm ma tộc tiên phong vâng mệnh công kích Thương Lan đại lục không tự chủ trong lòng có một tia chiến lùi. Chủng tộc tại Thương Lan đại lục thật sự đáng sợ.

“bệ hạ,khẩn cấp quân tình.” Tây Môn Nộ vừa an giấc đột ngột tỉnh lại. Từ khi nhất thống Thương Lan đại lục khẩn cấp quân tình chưa từng xuất hiện. Ma tộc đại quân đến cũng thật nhanh.

Thương Lan đại lục hơn mười địa phương bị ma tộc hủy diệt công kích, xem ra trường hạo kiếp này đã buông xuống.

Trong lúc nhất thời đằng long thành như hoàn toàn tỉnh giấc, văn thần võ tướng nhanh chóng tề tụ về hoàng cung.

“Thái tử dự kiến Ma tộc đại quân cần hai năm nữa mới có thể công tới, bây giờ xem ra sớm hơn rất nhiều. Ta vừa nhận được quân tình khẩn cấp, đại lục hơn mười địa phương bị lọt vào ma tộc quân đoàn hủy diệt công kích.” Tây Môn Nộ ngồi trên Long y, nói với văn võ đại thần.

“Bệ hạ, thỉnh khởi động hạo kiếp khẩn cấp dự án thái tử lưu lại, đem cả dân cư quân đội Thương Lan đại lục co rút tập trung, tạo thành thiên võng giao xoa phòng ngự thể chế.” Thân là Thương Lan đại lục thống lĩnh tổng lĩnh quân đội đại nguyên soái Bắc Đường Vũ nói.

“Chúng thần phụ nghị.” Các võ tướng còn lại đều phụ họa.

Long Nhất trước khi đi đã lưu lại phương án ứng phó Ma tộc đại quân xâm lấn. Đem cả Thương Lan đại lục tập trung lại các đại khu vực. Bên trong quân đội khu long phòng ngự. Các khu vực liên lạc phối hợp lẫn nhau, hình thành giao xoa thức phòng ngự (phòng ngự chồng chéo- overlapping), đầu đuôi có thể giúp đỡ lẫn nhau phòng ngự lẫn công kích.

Lúc này văn thần thương thảo phương án dân sinh thời chiến. Từ khi Long Nhất đề nghị phân phối tài nguyên cho quân đội lẫn dân cư theo phương án mới, quốc gia tài nguyên hiệu suất sử dụng không biết tăng bao nhiêu lần.

Bên trong hậu cung, Long Nhất đông đảo hồng nhan tề tụ cùng nhau. Nam Cung Hương Vân hoài thai đã rất lớn, mà Nạp Lan Như Nguyệt cùng Ti Bích cũng không hề thua kém. Ba người bàn tay xoa xoa bụng, nói chuyện với bảo bối bên trong.

“Hương Vân, Ti Bích,Như Nguyệt, các ngươi hay là đi đến Long đảo tránh nạn đi. Hoặc là Hạ hải chi thành cũng được. Tóm lại các ngươi ngàn vạn lần không thể có chuyện.” Ngu Phượng nói, những người khác cũng đều khuyên bảo.

“Mọi người đừng nói nữa. Nếu cả Thương Lan đại lục bị ma tộc chiếm lĩnh, cho dù trốn tới chân trời cũng không hữu dụng. Ta cùng hài tử ở lại Đằng Long thành, một người cũng không đi. Đây là cốt huyết của hắn, sẽ không chết dễ dàng như vậy đâu.” Nam Cung Hương Vân vỗ về chiếc bụng thật to cười nói. Thai nhi bên trong thỉnh thoảng đạp một cước như chứng minh tinh lực mạnh mẽ của hắn. Đây là huyết mạch của hắn, nhất định chứng kiến tràng khuynh thế hạo kiếp, nhất định chứng kiến phụ thân hắn làm thế nào ngăn cơn sóng dữ. Nàng vẫn cho rằng trên thế gian này chỉ có hắn mới làm được chuyện đó.

“Đúng vậy, Đằng Long thành là nhà chúng ta, cũng là căn cơ của Long Nhất, chúng ta kiên quyết bám trụ nơi đây.” Ti Bích cùng Nạp Lan Như Nguyệt nói.

Chúng nữ thấy tam nữ tràn ngập tin tưởng cũng không nói thêm điều gì. Nếu Đằng Long thành thật sự bị Ma tộc công phá, đến lúc đó dời đi cũng không trễ. Các nàng tin tưởng bản thân các nàng cũng sẽ có lựa chọn chính xác.

Ở phía sau hậu cung, Man Ngưu cùng Lệ thanh ngồi trên một mảnh đất trống trải. Mỗi người mười năm, ngày nào cũng như ngày ấy một kẻ lau chùi Lục ngọc tài quyết nhiễm hồng tinh huyết, một kẻ lau chùi hàn băng bảo kiếm. Thủ hộ nữ nhân của Long Nhất là chức trách của bọn họ, không dám có một ngày sơ sót.

Bạn đang đọc truyện trên , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!

Đọc truyện chữ Full