DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chiến Thần Bất Bại - Tiêu Chính Văn
Chương 56

Chương 56: Nhân vật tầm cỡ!

 

Khương Thái Xương không kịp nghĩ nhiều, vội vàng hét lên: “Mau mau mau, mọi người cùng ra ngoài đón tiếp!”

 

Một đám người nhà họ Khương và các lãnh đạo cấp cao của công ty lúc này mới phản ứng lại, hít sâu một hơi, chuẩn bị đứng dậy đi đón tiếp năm vị chủ tịch!

 

Tuy nhiên!

 

Tiếng bước chân dồn dập, năm vị chủ tịch quyền lực ăn mặc chỉn chu, mỗi người đều có một trợ lý riêng, cứ thế xông vào phòng họp!

 

 

 

Ngay khi nhóm người này xuất hiện, bầu không khí trong phòng họp trở nên vô cùng căng thẳng!

 

Đây là năm gã khổng lồ trong ngành cung cấp vật liệu trang trí của Tu Hà!

 

Tài sản của năm người bọn họ cộng lại lên đến hơn ba tỷ! Có thể mua được hai ba mươi cái nhà họ Khương!

 

Nguồn tài chính dồi dào như vậy đối với nhà họ Khương là một sự tồn tại không được phép đắc tội.

 

 

 

Điều đáng sợ hơn nữa là tập đoàn đứng sau năm gã khổng lồ trong ngành cung cấp vật liệu này là chủ tịch Lý của tập đoàn Thịnh Đỉnh, ông ấy cũng là người giàu nhất ở Tu Hà!

 

Với mức độ quan hệ này, địa vị của năm người này ở Tu Hà là không thể lay chuyển!

 

“Chủ tịch Phương, chủ tịch Vương, chủ tịch Tống, chủ tịch Tôn, chủ tịch Châu, sao mọi người lại đột nhiên tới thăm công ty nhà họ Khương thế này, không kịp đón tiếp từ xa, mong các vị lượng thứ!”, lúc này Khương Thái Xương suýt nữa là quỳ xuống dập đầu cúi lạy, giọng nói nhỏ bé yếu ớt, trên trán không ngừng toát mồ hôi lạnh.

 

Còn các thành viên nhà họ Khương trong phòng họp đều đứng dậy, cung kính cúi đầu, người nào người nấy cũng nở nụ cười nịnh nọt.

 

Người đi đầu là chủ tịch Phương của tập đoàn Vinh Lợi, cũng là người quyền lực nhất, tài sản cá nhân khoảng một tỷ!

 

Lúc này, ông ta lạnh lùng nhìn Khương Thái Xương, nói: “Ông Khương, thời gian có hạn, tôi sẽ không vòng vo với ông nữa, cho hỏi, nhà họ Khương có người tên Khương Vy Nhan không?”

 

Nghe thấy vậy, Khương Thái Xương ngây người ra, toàn bộ người thân trong nhà họ Khương và các lãnh đạo cấp cao trong công ty cũng đều sửng sốt!

 

Bọn họ đưa mắt nhìn về phía Khương Vy Nhan đang đứng trong góc, lúc này Khương Vy Nhan cũng hơi chột dạ, còn cho rằng mình đã làm sai chuyện gì, đắc tội với năm ông lớn này!

 

“Khương Vy Nhan, gọi cô đấy!”, Khương Mỹ Nghiên cũng cho rằng Khương Vy Nhan làm sai điều gì đó, cô ta đắc ý hét lớn.

 

Khương Vy Nhan ủ rũ cúi đầu, run rẩy bước từ sau đám người lên, vẻ mặt kinh hãi tột cùng.

 

Khi chủ tịch Phương nhìn thấy cô, ông ta vội vàng chạy tới, cúi người, vẻ mặt khiêm tốn, lấy một tờ tài liệu từ chỗ trợ lý của mình, đưa cho cô bằng cả hai tay, nói: “Cô Khương, đây là hợp đồng hợp tác giữa cô và tập đoàn Vinh Lợi chúng tôi, cô chỉ cần ký tên lên đó, tất cả các tài liệu cần thiết còn lại tôi nhất định sẽ chuẩn bị đầy đủ sau!”

 

“Cô Khương, đây là hợp đồng của tập đoàn Hoa Minh chúng tôi, cô ký tên vào đây nhé”.

 

“Còn đây nữa, đây là hợp đồng với tập đoàn Phương Tín chúng tôi…..”

 

“Đay là hợp đồng của tập đoàn Lợi Nhĩ và tập đoàn Thiên Quân, cô Khương, mời cô ký tên vào đây, sau này, chúng ta đã trở thành đối tác làm ăn rồi”.

 

Trong phút chốc, năm gã khổng lồ thống trị ngành cung cấp vật liệu trang trí ở Tu Hà đều cố gắng đưa hợp đồng của công ty của mình cho Khương Vy Nhan!

 

Khương Vy Nhan hoàn toàn sửng sốt, tâm trạng hoảng loạn vô cùng.

 

Cô không ngờ rằng, năm nhà cung cấp vật liệu đột nhiên đến đây, còn là những ông trùm hàng đầu ở Tu Hà, bọn họ lại muốn ký hợp đồng với cô.

 

“Chuyện này, chuyện này…. Năm vị chủ tịch, chuyện này rốt cuộc là như thế nào? Vì sao các ông đột nhiên muốn ký hợp đồng với tôi?”, vẻ mặt Khương Vy Nhan vừa nghi hoặc vừa sợ hãi.

 

Năm vị chủ tịch mỉm cười, nói: “Cô Khương, chúng tôi cũng không tiện nói nhiều, cô chỉ cần biết rằng, đây là năm bản hợp đồng hợp tác giữa cô và tập đoàn của chúng tôi, chúng tôi vẫn còn việc phải làm, vậy nên chúng tôi không nán lại lâu nữa, chào cô”.

 

Nói xong, năm vị chủ tịch xoay người rời đi trước ánh mắt kinh ngạc của toàn bộ mọi người nhà họ Khương.

 

Mãi cho đến khi bọn họ rời đi, bầu không khí yên lặng ban nãy trong phòng họp bây giờ mới bắt đầu vang lên tiếng xì xào.

 

“Trời đất cha mẹ ơi! Vừa nãy đã xảy ra chuyện gì vậy? Tôi hoa mắt rồi sao?”

 

“Không nhìn rõ à? Khương Vy Nhan có bản lĩnh gì mà lại lấy được hợp đồng của năm tập đoàn này?”

 

“Lẽ nào là do tên Tiêu Chính Văn đó làm sao?”

 

Ngay lập tức, mọi người trong phòng họp bàn tán sôi nổi.

 

Khương Thái Xương như người mất hồn bây giờ mới kịp phản ứng lại, lão vội vàng chạy tới chỗ Khương Vy Nhan, giật lấy năm bản hợp đồng từ trong tay cô, trên mặt lộ ra vẻ phấn khích: “Không tin được, không tin được! Nhà họ Khương chúng ta lại được năm tập đoàn này cung cấp vật liệu cho, việc này nhất định sẽ khiến nhà chúng ta có chỗ đứng nhất định ở Tu Hà! Khương Vy Nhan, cháu làm tốt lắm, vất vả rồi!”

 

Khương Vy Nhan lúc này vẫn còn hơi sững sờ, cô đột nhiên nhớ tới những gì Tiêu Chính Văn đã nói ngày hôm qua, những người này lẽ nào là bạn của Tiêu Chính Văn sao?

 

Nhưng mà, tuổi của năm vị chủ tịch này lớn gấp đôi Tiêu Chính Văn…

 

Anh rốt cuộc là ai?

 

Từ Phân vội vàng chạy tới, tươi cười nói: “Bố à, bố nói phải giữ lời đấy nhé, hợp đồng với năm nhà cung cấp này, Khương Vy Nhan nhà con đã lấy được rồi, vị trí người phụ trách dự án lần này không được thay đâu đấy”.

 

Khương Thái Xương vẫn còn đang vô cùng kích động, lão hồ hởi đáp: “Không thay, không thay, Vy Nhan làm rất tốt, ông nội rất tự hào về cháu!”

 

Gia đình ba người Khương Mỹ Nghiên đứng bên cạnh, sắc mặt bọn họ lúc này khó coi như thể vừa ăn phải một bãi shit.

 

Bọn họ không thể ngờ rằng, đến cuối cùng, năm tập đoàn cung cấp vật liệu này thật sự đến đây ký hợp đồng với Khương Vy Nhan.

 

“Tiêu Chính Văn chết tiệt! Rốt cuộc anh ta làm kiểu gì vậy?”, trong lòng Khương Mỹ Nghiên căm hận vô cùng, ánh mắt cay đắng nhìn Khương Vy Nhan đang được mọi người vây quanh tâng bốc.

 

Khương Vy Nhan vẫn rất khiêm tốn trong đám đông, cô liên tục nói rằng mình nhất định sẽ làm việc chăm chỉ.

 

Sau khi năm vị chủ tịch rời khỏi công ty nhà họ Khương, họ kính cẩn đi đến chỗ Tiêu Chính Văn, người đang hút thuốc bên đường.

 

Ánh mắt bọn họ tràn đầy sự kính trọng, bởi vì phía sau Tiêu Chính Văn, Lý Trường Thắng cũng đang kính cẩn khiêm nhường.

 

Đây là người giàu nhất ở Tu Hà đấy!

 

Một nhân vật lớn như vậy lại chịu đứng sau lưng người đàn ông trẻ tuổi này, đủ để thấy được thân phận của anh tuyệt đối không phải dạng tầm thường!

 

“Chủ tịch Lý, mọi việc đã xong”, chủ tịch Phương dẫn đầu nói.

 

Lý Trường Thắng bình thản gật đầu, sau đó cung kính nói với Tiêu Chính Văn: “Anh Tiêu, mọi việc đã xử lý thỏa đáng rồi, anh thấy thế nào?”

 

Tiêu Chính Văn hít sâu một hơi, ném tàn thuốc vào thùng rác, bình tĩnh gật đầu nói: “Làm rất tốt”.

 

Nói xong, anh cũng không quan tâm đến sắc mặt kinh ngạc của năm vị chủ tịch này, lập tức xoay người rời đi.

 

“Chủ tịch Lý, người vừa rồi là ai thế?”, chủ tịch Phương tò mò hỏi.

 

Lý Trường Thắng quay đầu lại, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm ông ta, nói: “Chuyện không nên hỏi thì đừng hỏi, làm tốt việc của mình đi. Mấy người chỉ cần biết, Lý Trường Thắng tôi ở trước mặt anh ấy chẳng qua cũng chỉ là một con kiến mà thôi”.

 

Xì xào!

 

Nghe thấy câu này, tim của năm vị chủ tịch đều đập một cách dữ dội!

 

Lý Trường Thắng là nhân vật đứng thứ nhất thứ nhì ở Tu Hà, một câu nói của ông ta có thể quyết định sự sinh tử của rất nhiều người và rất nhiều doanh nghiệp! Người như vậy, ở trước mặt chàng thanh niên trẻ tuổi vừa rồi lại chỉ là một con kiến….

 

Không thể tin được!

 

Sau khi Tiêu Chính Văn rời đi, anh quay về căn phòng nhỏ cùng Na Na chơi trò bác sĩ tiêm phòng.

 

“Mẹ về rồi!”, Na Na nhìn thấy Khương Vy Nhan mệt mỏi bước vào, lập tức chạy lại, vui mừng lao vào lòng của Khương Vy Nhan.

 

Khương Vy Nhan cúi người xuống, yêu chiều ôm lấy cô con gái nhỏ vào lòng.

 

Tiêu Chính Văn đứng dậy, anh vẫn đang đeo tạp dề, cười nói: “Về rồi à? Anh có hầm gà trong nồi đó, lát nữa cho em bồi bổ cơ thể”.

 

Nói xong, Tiêu Chính Văn định đi vào bếp nhưng Khương Vy Nhan đột nhiên ngăn anh lại, cô cắn chặt đôi môi đỏ mọng, nghĩ một lúc lâu mới mở miệng hỏi: “Tiêu Chính Văn, anh nói cho em biết, năm vị chủ tịch đến công ty ngày hôm nay là do anh sắp xếp sao? Bọn họ và anh có quan hệ gì thế?”

Đọc truyện chữ Full