DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chiến Thần Bất Bại - Tiêu Chính Văn
Chương 62

Nhưng mà, lúc này đây, ông ta giống như một cậu học sinh làm sai, ngoan ngoãn quỳ xuống, chờ bị xử lý.

“Vương Đại Hải là người của ông?”, Tiêu Chính Văn hỏi lại, giọng điệu vô cùng lạnh lùng.

Trịnh Thiên Thái không dám che giấu, nói: “Là… là người của tôi, thưa ngài, tôi thật sự không biết Vương Đại Hải đã mạo phạm ngài, nếu như tôi biết được, tôi chắc chắn sẽ xé xác chú ấy ra! Chuyện này không liên quan gì đến tôi… Xin ngài hãy tha mạng cho tôi, xin hãy tha mạng! ”

Vừa nói, Trịnh Thiên Thái không ngừng dập đầu bịch, bịch xuống đất để xin lỗi, rất nhanh sau đó trán ông ta đã chảy máu, màu đỏ tươi của máu vô cùng chói mắt!

Tiêu Chính Văn “hừ” một tiếng lạnh lùng, nói với Long Nhất bên cạnh: “Đưa Vương Đại Hải tới đây!”

Nghe vậy, Long Nhất nhanh chóng bấm một cuộc gọi.

Không tới năm phút đồng hồ, bên ngoài sơn trang vang lên một tiếng còi xe, Tề Thiên Hải đích thân dẫn người tới, vội vàng đưa Vương Đại Hải đang bị còng tay tiến vào.

Bịch!

Vương Đại Hải quỳ trên mặt đất, mặt mũi bầm dập, khi ông ta nhìn thấy ông chủ của mình là Trịnh Thiên Thái và người giàu nhất Tu Hà, Lý Trường Thắng đều quỳ trên mặt đất, ông ta lập tức biết rằng mình không còn đường sống nữa!

“Thưa ngài, xin ngài tha mạng cho tôi! Tôi sai rồi, tôi không dám nữa! Tôi bị ma xui quỷ khiến, tôi… tôi đáng chết! Tôi đúng là hồ đồ! Xin ngài hãy tha thứ cho tôi… Chuyện này tôi cũng chỉ là nhận tiền mà làm thôi ạ…”

Lúc này Vương Đại Hải quỳ trên đất, ông ta bò tới trước mặt Tiêu Chính Văn, không ngừng dập đầu xin lỗi, sau mấy chục cái dập đầu, trán của ông ta như nứt ra!

Nghe vậy, Tiêu Chính Văn nhíu mày, trầm giọng hỏi: “Nhận tiền làm? Được lắm, ai sai ông làm chuyện này?”

Vương Đại Hải trả lời không chút do dự: “Chính là tổng giám đốc Ngô Khoan Nghiệp, ông chủ nhỏ của tập đoàn Ngô Thị. Cậu ta đã đưa tôi nửa triệu tệ để làm việc này! Thật đấy ạ, ngài phải tin tôi, tôi vô tội mà! Xin ngài hãy tha mạng cho tôi!”

“Ngô Khoan Nghiệp?”, Tiêu Chính Văn thầm đọc cái tên này trong lòng, đôi mắt lóe lên một tia sát khí!

Sau đó, anh nhìn về phía Vương Đại Hải và nói: “Ác giả ác báo!”

Rầm!

Đột nhiên, toàn thân Tiêu Chính Văn cuồn cuộn nổi lên một luồng sát khí cực kỳ lạnh lẽo, sau đó anh giơ chân lên đạp, rầm, Vương Đại Hải bị đá văng ra ngoài hơn mười mét, nặng nề va vào một bức tường, toàn bộ bức tường nứt toác ra! Ngực và bụng của Vương Đại Hải cũng bị lõm vào, in rõ vết chân, xương ức đều bị gãy, nội tạng bị dập, máu trào ra từ miệng, ngửa đầu chết!

Nhìn thấy cảnh này, Trịnh Thiên Thái đang quỳ trên mặt đất, hoàn toàn kinh hãi!

“Thưa ngài, tôi xin lỗi, tôi xin lỗi, là do tôi không dạy dỗ tốt chúng nó, tôi đã không dạy dỗ tốt thuộc hạ của mình, xin ngài hãy thương xót cho thuộc hạ, sau này Trịnh… Trịnh Thiên Thái tôi sẽ làm trâu làm ngựa cho ngài, xin ngài tha mạng cho tôi mà… ”, Trịnh Thiên Thái cuối cùng cũng trở nên sợ hãi tột độ, ông ta run rẩy gào lên, khóc lóc!

Tiêu Chính Văn lạnh lùng nhìn ông ta, nói: “Nếu là trước đây, ông chết chắc rồi! Tuy nhiên, tôi mới tới Tu Hà, cần nhân lực làm việc cho tôi”.

“Tôi hiểu, tôi hiểu rồi, Trịnh Thiên Thái từ nay về sau sẽ làm đầy tớ cho ngài, cả đời này, không, không, không, tất cả con cháu của nhà họ Trịnh sẽ đều nghe theo mệnh lệnh của ngài!”, Trịnh Thiên Thái cũng không ngốc, ông ta vội vàng quỳ lạy. Cả đời này của ông ta chỉ trải qua cảm giác này có một lần, đây là lần thứ hai, nhưng lại khiến ông ta còn kinh hoảng hơn lần thứ nhất!

Sau đó, Tiêu Chính Văn nhìn Lý Trường Thắng và nói: “Đứng dậy đi, chuyện này không liên quan đến ông”.

Lý Trường Thắng không nói nhiều, đứng dậy rồi nhanh chóng đứng ở bên cạnh Tiêu Chính Văn.

Còn Tề Thiên Hải thì đứng canh gác bên ngoài, hoàn toàn không quan tâm đến chuyện bên trong, mãi đến khi Tiêu Chính Văn bước ra, anh ta mới bước tới, cung kính nói: “Anh Tiêu, anh còn cần tôi làm gì nữa không?”

Tiêu Chính Văn thờ ơ nói: “Mọi chuyện xảy ra ngày hôm nay đều phải giữ bí mật. Nếu vợ tôi có hỏi thì anh biết phải nói thế nào rồi đấy”.

Tề Thiên Hải lập tức nói: “Thuộc hạ đã hiểu”.

Sau đó, anh ta nhìn Tiêu Chính Văn rời đi, trong lòng vẫn không khỏi cảm thấy chấn động!

Nhìn lại Trịnh Thiên Thái lúc này đang lau mồ hôi lạnh trên trán, Tề Thiên Hải cũng xua tay rời đi.

Sau khi Tiêu Chính Văn trở lại sân nhỏ, Khương Vy Nhan vội vàng chạy tới, trong lòng cô tràn đầy lo lắng, hỏi: “Thế nào rồi anh, bọn họ có gây khó dễ cho anh không?”

Tiêu Chính Văn xua tay, mỉm cười và nói: “Không có, anh qua đó chỉ bị hỏi vài câu để ghi chép lại thôi. Hiện tại đã ổn thỏa rồi, nhà máy có thể yên tâm bắt đầu hoạt động rồi”.

Nghe thấy lời này, Khương Vy Nhan mới thở phào nhẹ nhõm, cô đưa tay vỗ nhẹ ngực mình, nói: “Thế thì tốt quá rồi, em lập tức thông báo cho bên quản đốc Vương”.

Vừa nói xong, Khương Vy Nhan liền xách túi đi ra ngoài.

Tại phòng làm việc của tổng giám đốc tập đoàn Ngô Thị.

Ngô Khoan Nghiệp lúc này đang ngồi trên ghế sofa, còn Khương Mỹ Nghiên thì ngồi trên đùi cậu ta, hai người họ dính lấy nhau như keo và sơn.

Lúc này, điện thoại di động của Ngô Khoan Nghiệp vang lên, cậu ta sốt ruột nghe máy, hỏi: “Làm sao vậy? Tự dưng lại điện cho tôi!”

Đầu bên kia điện thoại có một giọng nói lo lắng vang lên: “Tổng giám đốc Ngô, xảy ra chuyện rồi! Vương Đại Hải đã bị bắt rồi! Nhà máy của nhà họ Khương đã bắt đầu hoạt động trở lại!”

“Cái gì?”, Ngô Khoan Nghiệp lập tức đứng lên, trợn tròn mắt, nói: “Tại sao Vương Đại Hải lại bị bắt? Xảy ra chuyện gì rồi?”

“Tôi cũng không rõ, tôi nghe nói là Tề Thiên Hải ở khu Tây Lâm đích thân dẫn đội tới bắt người! Tiên hành bắt giữ diễn ra ngay trong nhà máy! Tổng giám đốc Ngô, anh nghĩ có khi nào ông ta sẽ khai ra cả chúng ta ra không?”, người ở đầu dây bên kia dường như rất lo lắng, như thể đã chuẩn bị xong xuôi để chạy trốn.

Ngô Khoan Nghiệp mặt mày sa sầm, một tay chống nạnh, đi tới đi lui vài lần, cậu ta nói: “Đừng lo lắng, tôi sẽ đi gặp Thiên Gia ngay”.

Sau khi cúp điện thoại, sắc mặt của Ngô Khoan Nghiệp rất khó coi, Khương Mỹ Nghiên cũng lại gần, hỏi: “Làm sao vậy?”

“Vương Đại Hải đã bị bắt, nhà máy của nhà họ Khương đã hoạt động trở lại. Anh phải đi gặp Thiên Gia ngay lập tức”, Ngô Khoan Nghiệp nói, cậu ta bấm điện thoại gọi cho trợ lý, bảo anh ta chuẩn bị xe và hai thùng tiền.

“Em đi với anh”, Khương Mỹ Nghiên lo lắng nói.

Đọc truyện chữ Full