DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chiến Thần Bất Bại - Tiêu Chính Văn
Chương 78

Chương 78: Đương nhiên là Tiêu…

“Cái gì? Đến thật rồi sao? Còn là gia chủ Hàn đích thân đến?”

Nghe thấy những lời này, sắc mặt của Khương Thái Xương trở nên căng thẳng và lo lắng! Lúc quay đầu nhìn Khương Vy Nhan còn mang theo vẻ căm hận, nói: “Khương Vy Nhan ơi là Khương Vy Nhan, cô đang muốn hại chết nhà họ Khương tôi à? Hết lần này tới lần khác gây ra chuyện, cô thử nói xem mình có phải khắc tinh của nhà họ Khương tôi không?”

“Hừ, ông nội, cô ta chính là sao chổi! Từ lúc cô ta trở về, nhà họ Khương chúng ta cứ liên tiếp xảy ra chuyện, cháu thấy chúng ta nên đuổi cổ cô ta, Tiêu Chính Văn và cả cái đứa con hoang kia đi luôn đi!”

Khương Mỹ Nghiên lợi dụng thời cơ đổ thêm dầu vào lửa, cau mày nói. Cô ta vẫn ôm hận trong lòng chuyện Tiêu Chính Văn to gan dám ra tay ở trong sân nhà họ Khương mấy hôm trước!

Bây giờ, không dễ gì mới nắm bắt được cơ hội, đương nhiên cô ta sẽ không bỏ qua cho Khương Vy Nhan.

“Hừ!”, Khương Thái Xương lạnh lùng hừ một tiếng, vội đứng dậy nói: “Còn ngồi đấy làm cái gì, mau ra ngoài đón tiếp gia chủ Hàn đi!”

Nói xong, lãnh đạo cấp cao trong công ty và họ hàng nhà họ Khương đều đồng loạt đứng dậy chạy về phía cửa chính.

Đồng thời, bọn họ cũng không ngừng mắng chửi Khương Vy Nhan:

“Hừ! Đúng là đồ sao chổi! Báo hại chúng tôi bị gọi đến họp từ sáng sớm!”

“Tôi thấy, nhà họ Khương sớm muộn gì cũng vì cô ta mà trở thành lịch sử của Tu Hà!”

“Cái loại hèn hạ này vẫn còn trơ mặt ra mà sống ở nhà họ Khương, nếu là tôi thì đã cuốn gói rời đi từ lâu rồi!”

Những lời nói ác ý không chút che đậy cứ thế phát ra, thậm chí có người còn cố ý va vào Khương Vy Nhan vài lần khi đi qua cô, khiến cơ thể vốn đã không dễ chịu gì của Khương Vy Nhan suýt thì ngã xuống đất.

“Xin lỗi, xin lỗi, nhất định tôi sẽ nghĩ cách giải quyết…”, Khương Vy Nhan cúi đầu nhận sai, ôm hết mọi lỗi lầm về mình.

Khoé mắt cô đỏ ngầu, nước mắt cứ thế rơi xuống, tại sao hôm qua mình lại đến bữa tiệc đó, tại sao lại đắc tội với Hàn Dĩnh Nhi, nếu như không phải vì mình thì có lẽ nhà họ Khương cũng không thành ra thế này đâu đúng không?

Nghe thấy biết bao nhiêu lời nói đả kích kia, mặc dù Khương Vy Nhan rất đau lòng nhưng còn cảm thấy tự trách nhiều hơn, thậm chí còn nghi ngờ bản thân thật sự có phải là sao chổi hay không.

Chẳng mấy chốc, đám lãnh đạo cấp cao trong công ty và họ hàng nhà họ Khương đều đã chạy đến được cửa chính ở dưới tầng.

Hàn Lập Trung dẫn theo Hàn Dĩnh Nhi đang đeo kính râm và đội mũ che nắng, trên mặt cô ta vẫn còn vết thương, sau lưng còn có mười mấy tên vệ sĩ ôm theo mấy chiếc hộp, tiến thẳng vào tiền sảnh công ty nhà họ Khương.

“Ôi chao, chủ tịch Hàn, chủ tịch Hàn, đã lâu không gặp, không ngờ hôm nay ông lại đến tận đây, tôi nhận được thông báo của trợ lý liền vội vàng chạy đến tiếp đón ông”, Khương Thái Xương chống gậy, nở nụ cười kính trọng, tiến lên trước bắt tay với Hàn Lập Trung.

Hàn Lập Trung năm nay mới hơn bốn mươi tuổi, nhà họ Hàn trong tay ông ta đã phát triển tới mức ngang ngang hàng với nhà họ Khương, không thể xem thường!

Nhưng Hàn Lập Trung không thèm bắt tay với Khương Thái Xương, vội vàng lên tiếng: “Khương Vy Nhan có ở đây không?”

Nghe thấy lời này, sắc mặt của toàn bộ người nhà họ Khương đều trở nên vô cùng khó coi, thậm chí còn có kẻ cười trên nỗi đau của người khác.

Vừa đến trước cửa đã không chờ nổi muốn hỏi tội! Quả nhiên Khương Vy Nhan này đã chọc giận nhà họ Hàn! Nếu không thì Hàn Lập Trung cũng sẽ không vì con gái mình mà phải đích thân tìm tới tận đây!

Khương Thái Xương sững sờ, hơi khó xử thu tay về, sau đó lạnh lùng quay đầu lại quát lên: “Khương Vy Nhan, còn không mau bước lên trước!”

Khương Vy Nhan đứng ở phía sau, lúc này không cần tự đi mà bị người ta đẩy thẳng ra đằng trước, thậm chí bên tai còn có tiếng cười khẩy của đám người Khương Mỹ Nghiên.

“Ha ha! Khương Vy Nhan, để tôi xem lần này vô còn nói dối kiểu gì để thoát tội!”

“Gia chủ Hàn đích thân đến hỏi tội, cô mau dập đầu nhận lỗi đi!”

Khương Vy Nhan hết sức căng thẳng, cơ thể khẽ run rẩy bước lên phía trước.

“Quỳ xuống! Còn đứng đấy làm cái gì? Không nhìn thấy gia chủ Hàn đích thân tới rồi sao? Đều do cô gây ra cơ sự hôm nay!” , Khương Thái Xương bực tức quát tháo, giơ cây gậy trong tay lên định đánh về phía người Khương Vy Nhan.

Hàn Lập Trung nhìn thấy cảnh này thì chợt biến sắc, nếu vì mình mà Khương Vy Nhan bị ông cụ Khương đánh thì Tiêu Chính Văn không giết mình và tiêu diệt luôn nhà họ Hàn mới là lạ?

Vậy nên, Hàn Lập Trung lập tức ngăn Khương Thái Xương lại, ông ta hét lên: “Chủ tịch Khương, cụ hiểu nhầm rồi! Tôi không phải đến để hỏi tội…”

Nghe thấy lời này, không chỉ Khương Thái Xương mà ngay cả đám người nhà họ Khương và lãnh đạo cấp cao của công ty đứng phía sau cũng đều sửng sốt!

Không phải đến để hỏi tội sao?

“Chủ tịch Hàn, ông đừng khách sáo với lão già tôi, nếu đã là việc cô ta làm sai thì đương nhiên phải bị phạt! Tôi đã nghe nói hết sự tình rồi, đều là lỗi của Khương Vy Nhan!”, Khương Thái Xương lạnh lùng nói, ánh mắt đồng thời nhìn về phía Hàn Dĩnh Nhi đang đứng bên cạnh Hàn Lập Trung, vừa nhìn đã đoán vết thương trên mặt này là do Khương Vy Nhan đánh!

“Cô còn không mau quỳ xuống xin lỗi thiên kim của chủ tịch Hàn đi!”, Khương Thái Xương lại gầm lên thêm lần nữa.

Mặc dù trong lòng Khương Vy Nhan ấm ức và không cam tâm nhưng đối diện với ánh mắt của đám người nhà họ Khương cùng với sự áp bức của Khương Thái Xương, cô chỉ có thể tủi thân bật khóc, sau đó cúi người chuẩn bị quỳ xuống!

Đúng vào lúc này, Hàn Lập Trung ngăn Khương Vy Nhan lại, nói với vẻ mặt hoảng hốt: “Tiểu thư Khương, cháu không cần phải quỳ xuống, phải là Hàn Dĩnh Nhi quỳ xuống xin lỗi cháu mới đúng!”

Nói xong, dưới ánh mắt kinh ngạc của tất cả mọi người, Hàn Lập Trung tức giận quát lên: “Còn đứng đấy làm gì, quỳ xuống xin lỗi Vy Nhan đi!”

Hàn Dĩnh Nhi đâu làm không nghe, thủ đoạn tối qua của Tiêu Chính Văn khiến cho cô ta ám ảnh đến mức cả đời cũng không thể nào quên đi được!

Bịch!

Trước mặt tất cả mọi người, Hàn Dĩnh Nhi khuỵu chân quỳ xuống trước mặt Khương Vy Nhan, nghẹn ngào nói: “Vy Nhan, mình sai rồi, tối hôm qua là lỗi của mình, là do mình nhất thời hồ đồ, mong cậu tha thứ cho mình, nể tình trước đây chúng ta là bạn thân nhất của nhau, cậu nhất định phải tha thứ cho mình, nếu không thì mình thê thảm mất thôi… Hu hu hu…”

Nói đến cuối cùng, Hàn Dĩnh Nhi đã bật khóc nức nở, dáng vẻ này không hề giống đang giả vờ, đây chính là nỗi sợ hãi thật sự!

“Chuyện… chuyện… chuyện này là sao? Không phải nói là nhà họ Hàn đến để hỏi tội à?”

“Đúng thế, sao tôi nhìn mà không hiểu gì hết, sao Hàn Dĩnh Nhi lại quỳ xuống trước mặt Khương Vy Nhan? Còn xin cô ta tha thứ, đã xảy ra chuyện gì sao?”

Khương Mỹ Nghiên và Khương Thần đứng trong đám đông cũng hoàn toàn kinh ngạc.

Vốn dĩ họ cho rằng Khương Vy Nhan sẽ vì chuyện đắc tội với nhà họ Hàn mà bị đuổi ra khỏi cửa, nhưng bây giờ nhà họ Hàn lại xin lỗi ngược lại!

Sao Khương Vy Nhan này lần nào cũng may mắn thế chứ!

Rốt cuộc là tại sao?

Còn bên này, Hàn Lập Trung vỗ tay, mười mấy tên thuộc hạ phía sau cùng mở hộp ra, toàn bộ đều là những món quà đắt giá, đủ các loại vàng bạc châu báu, giá trị cũng phải lên tới vài triệu tệ!

Lúc này, cả nhà họ Khương đều bị đống quà tặng đắt giá này thu hút sự chú ý!

“Tiểu thư Khương, đây là quà nhà họ Hàn tôi bồi thường cho cháu, là do con gái bác trẻ tuổi không hiểu chuyện, cháu tuyệt đối đừng so đo với nó, tha thứ cho nó lần này nhé”, Hàn Lập Trung khom lưng nói, đâu còn dáng vẻ uy nghiêm của một chủ tịch.

Đến lúc này Khương Vy Nhan vẫn còn sững sờ, hoàn toàn không hiểu đã xảy ra chuyện gì, nhìn Hàn Dĩnh Nhi đang quỳ dưới đất, mặc dù trong lòng tức giận nhưng giờ phút này đã tan biến, cô vội vàng nói: “Dĩnh Nhi, cậu đứng lên đi, mình đã tha thứ cho cậu rồi”.

Hàn Dĩnh Nhi nghe thấy vậy thì lập tức vừa khóc nức nở vừa đứng lên, không ngừng khom lưng cảm ơn Khương Vy Nhan. Bởi vì cô ta không cần phải chết nữa!

Nếu không có được sự tha thứ của Khương Vy Nhan, Hàn Dĩnh Nhi và cả nhà họ Hàn đều sẽ chết chắc!

“Bác Hàn, cháu muốn biết tại sao bác lại đột nhiên đến xin lỗi? Chuyện này…là ai bắt mấy người đến sao? Có thể nói cho cháu biết không?”, Khương Vy Nhan nghĩ ngợi, cảm thấy vô cùng kỳ lạ, trong đầu nghĩ đến một người nên mới vội vàng lên tiếng dò hỏi.

Hàn Lập Trung sững sờ một lúc, hơi lưỡng lự, nhưng Hàn Dĩnh Nhi bên cạnh lại nhanh nhảu trả lời: “Đương nhiên là Tiêu…”

Đọc truyện chữ Full